Người vừa mới tới vỗ vỗ bờ vai của cậu, tươi cười khả cúc [1], “Cậu là đồ đệ của lão Tư Mã hay là đồ đệ của lão Cung vậy?”
A Bảo nói:”Vậy anh là đồ đệ của Đàn đầu gỗ hay là đồ tôn [2] của Đàn đầu gỗ?”
Người nọ thu lại nụ cười, còn thật sự nghiêm túc hỏi: “Đàn đầu gỗ là ai vậy?”
A Bảo hạ giọng nói:” Đàn đầu gỗ là chưởng môn của phái Hoàng Phù, chẳng lẽ anh chưa từng nghe nói qua hả?”
Người nọ kéo dài giọng nói: “Là Đàm Mộc Ân [3] sao?”
A Bảo gật đầu nói: “Đàn đầu gỗ.”
“Đàm chưởng môn.” Cung Cửu dẫn theo Khâu Cảnh Vân đi tới, chắp tay chào người nọ, “Đã lâu không gặp.”
Đàm Mộc Ân tóm lấy A Bảo đang dự định len lén trốn đi. “Thì ra vị này chính là cao đồ của lão Cung, thật sự rất lễ phép a.”
A Bảo cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt Cung Cửu.
Cung Cửu bất đắc dĩ nói: “A Bảo thường xuyên ru rú trong nhà. Không hiểu đạo lí đối nhân xử thế cho lắm, nếu có chỗ nào đắc tội thì xin Đàm chưởng môn bao dung cho.”
Đàm Mộc Ân trừng mắt, “Vừa rồi tôi nói câu kia là khen ngợi, chứ không phải là tố cáo.”
Cung Cửu lườm A Bảo, thản nhiên nói: “Con vừa nói cái gì?”
A Bảo ngẩng đầu, nhe răng nở nụ cười sáng rực như mặt trời mới mọc, “Không ngờ Đàm chưởng môn của phái Hoàng Phù lại anh tuấn tiêu sái, tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhanh nhẹn phong độ như vậy. Con còn tưởng anh ta cũng như sư phụ là một lão...... Khụ, nhân gia.”
Đàm Mộc Ân mỉm cười nói: “Đàn đầu gỗ mà, lúc nào cũng phải đề phòng sâu mọt đục khoét.”
...... Bụng dạ thật hẹp hòi mà! A Bảo duỗi ngón tay chỉ vào Đồng Hoa Thuận vẫn bị cố định cứng ngắc, oan ức nói “Sư thúc, người xem này.”
Cung Cửu nhìn đạo phù dán trên ót Đồng Hoa Thuận, ánh sáng lóe lên trong mắt, ” Không ngờ tài nghệ vẽ bùa của Đàm chưởng môn ngày càng tinh thông.”
Đàm Mộc Ân kinh ngạc nhíu mày, “Lão Cung thật có con mắt nhìn. Mọi người đều nói phái Ngự Quỷ một thân kiêm tài nghệ của cả hai phái, xem ra lời này không phải là giả.”
Cung Cửu vuốt cái tẩu, lắc đầu nói: “Đàm chưởng môn khách sáo rồi, trong tam tông lục phái, nếu nói đến phù chú, ai có thể so được với quý phái đây chứ? Chúng ta nhiều nhất chỉ có thể vẽ mấy cái bùa định thân, cũng chỉ là mấy trò xiếc nhỏ mà thôi.”
Đàm Mộc Ân cười ha ha, ôm bả vai Cung Cửu đi hướng vào trong, “Lão Cung vẫn cứ khiêm tốn như vậy.”
Khâu Cảnh Vân thấy A Bảo muốn đưa tay bóc hoàng phù [4] đi, vội ngăn tay cậu lại, từ trong túi lấy ra một lọ nước thuốc, vẩy lên lá bùa hai cái, đợi một lúc, mới thật cẩn thận kéo xuống. Hắn giải thích: “Sở trường của Phái Hoàng Phù chính là vẽ bùa. Cùng là bùa định thân, nhưng bùa của phái Hoàng Phù vẽ ra có uy lực gấp đôi, tôi muốn cầm lại để nghiên cứu học hỏi.”
A Bảo liếc mắt ngắm một cái, “Đàn đầu gỗ thật sự là quỷ hẹp hòi, chỉ vẽ có một cái bùa này.”
Khâu Cảnh Vân cười nói: “Cho nên tôi mới dùng nước định phù cố định nó lại, để tránh sau khi kéo xuống nó sẽ tự bốc cháy.”
Tiếng khóc thút thít bị nghẹn của Đồng Hoa Thuận liền thành khóc to lên.
Tứ Hỉ nghi hoặc nói: “Cậu bị làm sao vậy?”
Đồng Hoa Thuận nói: “Tui vẫn không thể nhúc nhích.”
Khâu Cảnh Vân nói: “Chắc là vừa rồi nước định phù vẩy trúng trên người cậu, chịu khó đứng thêm một chút là tốt rồi.”
Đồng Hoa Thuận đáng thương hề hề nhìn A Bảo, “Đại nhân cùng.....”
A Bảo đã mang theo Tam Nguyên, Tứ Hỉ đi vào hội trường.
“Sư đệ đại nhân.” Đồng Hoa Thuận chép miệng, làm vẻ ‘người không đáp ứng ta liền khóc cho người coi’.
Khâu Cảnh Vân thở dài, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa tay đem y vo thành một cục nhét vào.
Hai bên hội trường đầy ắp những vòng hoa câu đối do người của mọi tầng lớp đưa tới phúng điếu. Khách phân ra hai bên trái phải cũng gần như chiếm hết chỗ, con đường giữa rải đầy hoa trắng, quan tài đặt ở trung tâm.
Nhạc buồn chậm rãi rên rỉ.
A Bảo vừa vào cửa liền cảm thấy một luồng khí lạnh đập ngay vào mặt. Cậu tiến đến trước mặt Cung Cửu, phát hiện chung quanh đều ngồi đầy người, đành phải nhiễu xa hơn một chút mới có chỗ ngồi xuống.
“A? Lại là cậu.” Trầm Thận Nguyên kinh ngạc quay đầu nhìn cậu.
A Bảo nâng mông lên muốn đi, ai ngờ đèn đột nhiên phụt tắt, chỉ để một ngọn đèn chiếu mạnh vào người chủ trì tang lễ. Tiếng nhạc đột nhiên dừng, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Trầm Thận Nguyên túm A Bảo một cái.
A Bảo đành phải tiện thể ngồi xuống, đảo mắt qua liền thấy Tứ Hỉ tiến đến trước mặt Trầm Thận Nguyên, bám dính như hồ dán, dùng vẻ mặt say mê ngây ngất vuốt ve bắp đùi hắn.
[Chát]
A Bảo chụp một chưởng lên trên đùi Trầm Thận Nguyên.
Trầm Thận Nguyên đau đến nhe răng trợn mắt, cuối cùng vì ngại bầu không khí tang lễ mà không kêu thành tiếng, nhưng ánh mắt nhìn về phía A Bảo trở nên tương đối...... khó mà hình dung.
A Bảo trấn định nhìn về phía trước, giả vờ lơ đãng phủi phủi Tứ Hỉ đã bị mình dùng hoàng phù cố định.
Người chủ trì tang lễ bắt đầu kể về cuộc đời của Tống Duyệt. Hắn vốn là người dẫn chương trình, không giống như những người lệ thuộc sách vở kiếm cơm, nói chuyện rõ ràng đầy nhịp điệu, hắn bắt đầu kể từ khi cô mười tám tuổi tham gia cuộc thi âm nhạc bỗng nhiên được nổi tiếng, nói đến cô phải vất vả dốc sức không sờn lòng lăn lộn trong giới giải trí, nói tiếp đến cô bình thường đối nhân xử thế nhiệt tình thân thiết ra sao, làm cho đại đa số mọi người ở đây nghe vào đều cảm thấy buồn bã, thỉnh thoảng có tiếng nức nở vang lên.
Chủ tang nói xong, mọi người đứng dậy mặc niệm, sau đó một đám kéo lên sân khấu nói lời vĩnh biệt với di thể.
A Bảo gặp qua quỷ hồn còn nhiều hơn người sống, lại không quen biết Tống Duyệt, hiển nhiên nặn không ra vẻ mặt đau thương, chỉ có thể cúi đầu đi theo phía sau Trầm Thận Nguyên.
Một vòng đi xong, phóng viên liền qua phòng họp bên cạnh tham gia tiệc chiêu đãi đặc biệt của công ty quản lý, thân bằng quyến thuộc của Tống Duyệt thì được mời sang phòng nghỉ bên kia, do người nhà của Tống Duyệt đích thân tiếp đón.
A Bảo nghe nói trong phòng nghỉ có điểm tâm, đang muốn đi theo Trầm Thận Nguyên ăn chực uống chực, đã bị hắn kéo vào phía sau bồn hoa khổng lồ trên hành lang.
“Anh muốn làm gì?” A Bảo dựa vào tường, nhàn nhàn ngẩng đầu nhìn người thanh niên cao hơn cậu non phân nửa cái đầu.
Trầm Thận Nguyên tháo mắt kính xuống, “Tôi đang cân nhắc có nên kiện cậu về tội quấy rối hay không.”
A Bảo trợn mắt há hốc mồm, “Tôi...... vẽ bậy lên người anh hả?”
Trầm Thận Nguyên lặp lại chắc như đinh đóng cột. “Chính xác là quấy rối. Tuy rằng tôi biết có đôi khi gặp được thần tượng người ta sẽ không thể kiềm chế được xúc động, nhưng là thân là đối tượng khiến cho cậu không kiềm chế được xúc động ấy, tôi cảm thấy mình nên có nghĩa vụ nhắc nhở cậu, làm như vậy không thoả đáng lắm đâu.”
Tam Nguyên kéo Tứ Hỉ vẫn cứng đơ như khúc gỗ xuất hiện ở trong tầm mắt cậu.
A Bảo giật mình, “Ách, tôi nghĩ về phương diện này tôi không muốn bị hiểu lầm.”
Trầm Thận Nguyên suy nghĩ một chút nói: “Cậu có thể tạm thời không xem tôi là người.”
“Anh không tin trên đời này có quỷ hả?”
Trầm Thận Nguyên nói: “Thì sao?”
A Bảo nói: “Nếu tôi nói vừa rồi có một con quỷ đang sờ đùi anh, anh hùng vì chính nghĩa như tôi thấy vậy mới giúp anh đập nó......vậy anh có cảm thấy biết ơn tôi không?”
Trầm Thận Nguyên chậm rãi đưa đầu gần sát vào.
A Bảo lui đầu ra sau, dựa vào vách tường: “Theo như tình huống hiện nay, thì hình như là anh đang chuẩn bị quấy rối......”
Trầm Thận Nguyên đột nhiên hưng phấn nắm lấy vai cậu lay lay nói: ” Cậu có thể nhìn thấy quỷ?”
“Ớ.”
“Cám ơn cậu nha.” Trầm Thận Nguyên vỗ vỗ vai của cậu bùi ngùi nói, “Không ngờ sức hấp dẫn của tôi lớn đến mức ngay cả quỷ cũng đỡ không được, haiz, thật sự là hết cách mà.”
“Ớ.”
“Đúng rồi, cậu là ai?” Trầm Thận Nguyên tò mò nhìn cậu.
A Bảo sờ sờ lông mày, “Chuyện này, phải nói sao đây ta......”
Trầm Thận Nguyên nói: ” Tôi biết rồi, cậu là thiên sư được mời tới đây để phá án.”
A Bảo nghĩ, dù sao cũng đã nói nhiều như vậy, thêm câu này cũng chẳng có gì phải sợ, liền gật đầu nói: “Cũng có thể nói như vậy.”
Trầm Thận Nguyên nói: “Vậy sư phụ của cậu đâu?”
“Làm sao anh biết tôi theo sư phụ tới đây?” A Bảo nhíu mày nói.
Trầm Thận Nguyên nói: ” Cậu thích nghe lời nói dối hay là muốn nghe lời nói thật.”
“Lời nói dối trước đi.”
Trầm Thận Nguyên nói: ” Nhìn cậu thật là trẻ.”
A Bảo nói: ” Vậy còn nói thật?”
Trầm Thận Nguyên nói: “Tuổi trẻ thật không đáng tin.”
A Bảo tiện tay xé hoàng phù trên trán của Tứ Hỉ xuống, chỉ vào đùi của Trầm Thận Nguyên nói: ” Tiếp tục sờ đi.”
Trầm Thận Nguyên thấy hắn chỉ quơ tay tóm một cái lại thật sự kéo ra được một cái bùa vàng, thần sắc cả kinh, kêu lên: ” Cậu thật sự là thiên sư.”
A Bảo sửa sang quần áo của mình “Chẳng những là thiên sư, mà còn là một thiên sư mà bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào cũng có thể dẫn quỷ đi dạo.”
Vẻ mặt Trầm Thận Nguyên ngưng trọng nói: “Cho nên cậu có thể bắt được hung thủ đúng không?”
A Bảo thấy trong mắt Trầm Thận Nguyên tràn ngập vẻ sùng bái, không khỏi khoái chí gật đầu nói: “Chuyện đó không phải chỉ nhân tiện là bắt được sao?”
Trầm Thận Nguyên lui ra phía sau từng bước, làm động tác nhường đường, “Vậy cậu đi bắt nhanh đi.”
A Bảo vội ho một tiếng nói: “Tôi cũng không thể lập tức biết hung thủ là ai a. Anh cũng là nghệ sĩ, có biết hung thủ là ai không?”
Trầm Thận Nguyên lắc đầu nói: “Không biết, tôi không quen Tống Duyệt.”
“Không quen vậy anh tới đây để làm chi?”
“Tôi đại diện cho công ty quản lý của tôi mà đến.” Trầm Thận Nguyên thấy A Bảo quay đầu bước đi, vội hỏi. “Nhưng mà tôi quen biết một nạn nhân khác là Lâm Bích Vi, nghe nói hung thủ là cùng một người có đúng không?”
A Bảo vừa bước mấy bước, lại chuyển trở về, “Anh có biết thêm thông tin gì không?”
“Không biết.”
” Anh đang giỡn với tôi đó hả?” Mặt A Bảo bắt đầu tái mét rồi.
Trầm Thận Nguyên do dự nói: “Tôi có quen một đàn anh, Lâm Bích Vi trước khi chết với đàn anh của tôi cùng chung đoàn làm phim. Cậu cho tôi số điện thoại đi, có tin tức tôi sẽ báo ngay cho cậu. Cậu tên gì?”
A Bảo móc túi lấy cho hắn một tấm danh thiếp.
Danh thiếp nửa như trong suốt, theo ánh sáng không ngừng thay đổi màu sắc. Trên mặt, ngoài số điện thoại di động ra thì toàn là chữ triện, may mà bốn chữ ‘A Bảo đại nhân’ cũng không khó đọc, Trầm Thận Nguyên xác nhận lại một lần liền đi khỏi.
A Bảo cho rằng mình đã làm xong được một việc, đang muốn khoe công lao với Cung Cửu, vừa nhấc chân đã bị Tứ Hỉ ôm lấy.
Tứ Hỉ cảm động nói: ” Đại nhân thật sự là rất biết quan tâm a, đàn anh của Trầm Thận Nguyên là thần tượng của em a.”
A Bảo yên lặng đem hoàng phù dán trở lại cái trán của hắn.
[1]: tiếu dung khả cúc: nụ cười đẹp có thể ‘nhặt’ lấy được.
[2] đồ tôn: học trò của học trò mình, học trò thế hệ thứ hai
[3] Đàm Mộc Ân: chữ Mộc có nghĩa là gỗ, nên mới bị em nó kêu bằng đầu gỗ
[4] hoàng phù: bùa vàng
A Bảo nói:”Vậy anh là đồ đệ của Đàn đầu gỗ hay là đồ tôn [2] của Đàn đầu gỗ?”
Người nọ thu lại nụ cười, còn thật sự nghiêm túc hỏi: “Đàn đầu gỗ là ai vậy?”
A Bảo hạ giọng nói:” Đàn đầu gỗ là chưởng môn của phái Hoàng Phù, chẳng lẽ anh chưa từng nghe nói qua hả?”
Người nọ kéo dài giọng nói: “Là Đàm Mộc Ân [3] sao?”
A Bảo gật đầu nói: “Đàn đầu gỗ.”
“Đàm chưởng môn.” Cung Cửu dẫn theo Khâu Cảnh Vân đi tới, chắp tay chào người nọ, “Đã lâu không gặp.”
Đàm Mộc Ân tóm lấy A Bảo đang dự định len lén trốn đi. “Thì ra vị này chính là cao đồ của lão Cung, thật sự rất lễ phép a.”
A Bảo cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt Cung Cửu.
Cung Cửu bất đắc dĩ nói: “A Bảo thường xuyên ru rú trong nhà. Không hiểu đạo lí đối nhân xử thế cho lắm, nếu có chỗ nào đắc tội thì xin Đàm chưởng môn bao dung cho.”
Đàm Mộc Ân trừng mắt, “Vừa rồi tôi nói câu kia là khen ngợi, chứ không phải là tố cáo.”
Cung Cửu lườm A Bảo, thản nhiên nói: “Con vừa nói cái gì?”
A Bảo ngẩng đầu, nhe răng nở nụ cười sáng rực như mặt trời mới mọc, “Không ngờ Đàm chưởng môn của phái Hoàng Phù lại anh tuấn tiêu sái, tuấn tú lịch sự, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhanh nhẹn phong độ như vậy. Con còn tưởng anh ta cũng như sư phụ là một lão...... Khụ, nhân gia.”
Đàm Mộc Ân mỉm cười nói: “Đàn đầu gỗ mà, lúc nào cũng phải đề phòng sâu mọt đục khoét.”
...... Bụng dạ thật hẹp hòi mà! A Bảo duỗi ngón tay chỉ vào Đồng Hoa Thuận vẫn bị cố định cứng ngắc, oan ức nói “Sư thúc, người xem này.”
Cung Cửu nhìn đạo phù dán trên ót Đồng Hoa Thuận, ánh sáng lóe lên trong mắt, ” Không ngờ tài nghệ vẽ bùa của Đàm chưởng môn ngày càng tinh thông.”
Đàm Mộc Ân kinh ngạc nhíu mày, “Lão Cung thật có con mắt nhìn. Mọi người đều nói phái Ngự Quỷ một thân kiêm tài nghệ của cả hai phái, xem ra lời này không phải là giả.”
Cung Cửu vuốt cái tẩu, lắc đầu nói: “Đàm chưởng môn khách sáo rồi, trong tam tông lục phái, nếu nói đến phù chú, ai có thể so được với quý phái đây chứ? Chúng ta nhiều nhất chỉ có thể vẽ mấy cái bùa định thân, cũng chỉ là mấy trò xiếc nhỏ mà thôi.”
Đàm Mộc Ân cười ha ha, ôm bả vai Cung Cửu đi hướng vào trong, “Lão Cung vẫn cứ khiêm tốn như vậy.”
Khâu Cảnh Vân thấy A Bảo muốn đưa tay bóc hoàng phù [4] đi, vội ngăn tay cậu lại, từ trong túi lấy ra một lọ nước thuốc, vẩy lên lá bùa hai cái, đợi một lúc, mới thật cẩn thận kéo xuống. Hắn giải thích: “Sở trường của Phái Hoàng Phù chính là vẽ bùa. Cùng là bùa định thân, nhưng bùa của phái Hoàng Phù vẽ ra có uy lực gấp đôi, tôi muốn cầm lại để nghiên cứu học hỏi.”
A Bảo liếc mắt ngắm một cái, “Đàn đầu gỗ thật sự là quỷ hẹp hòi, chỉ vẽ có một cái bùa này.”
Khâu Cảnh Vân cười nói: “Cho nên tôi mới dùng nước định phù cố định nó lại, để tránh sau khi kéo xuống nó sẽ tự bốc cháy.”
Tiếng khóc thút thít bị nghẹn của Đồng Hoa Thuận liền thành khóc to lên.
Tứ Hỉ nghi hoặc nói: “Cậu bị làm sao vậy?”
Đồng Hoa Thuận nói: “Tui vẫn không thể nhúc nhích.”
Khâu Cảnh Vân nói: “Chắc là vừa rồi nước định phù vẩy trúng trên người cậu, chịu khó đứng thêm một chút là tốt rồi.”
Đồng Hoa Thuận đáng thương hề hề nhìn A Bảo, “Đại nhân cùng.....”
A Bảo đã mang theo Tam Nguyên, Tứ Hỉ đi vào hội trường.
“Sư đệ đại nhân.” Đồng Hoa Thuận chép miệng, làm vẻ ‘người không đáp ứng ta liền khóc cho người coi’.
Khâu Cảnh Vân thở dài, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa tay đem y vo thành một cục nhét vào.
Hai bên hội trường đầy ắp những vòng hoa câu đối do người của mọi tầng lớp đưa tới phúng điếu. Khách phân ra hai bên trái phải cũng gần như chiếm hết chỗ, con đường giữa rải đầy hoa trắng, quan tài đặt ở trung tâm.
Nhạc buồn chậm rãi rên rỉ.
A Bảo vừa vào cửa liền cảm thấy một luồng khí lạnh đập ngay vào mặt. Cậu tiến đến trước mặt Cung Cửu, phát hiện chung quanh đều ngồi đầy người, đành phải nhiễu xa hơn một chút mới có chỗ ngồi xuống.
“A? Lại là cậu.” Trầm Thận Nguyên kinh ngạc quay đầu nhìn cậu.
A Bảo nâng mông lên muốn đi, ai ngờ đèn đột nhiên phụt tắt, chỉ để một ngọn đèn chiếu mạnh vào người chủ trì tang lễ. Tiếng nhạc đột nhiên dừng, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Trầm Thận Nguyên túm A Bảo một cái.
A Bảo đành phải tiện thể ngồi xuống, đảo mắt qua liền thấy Tứ Hỉ tiến đến trước mặt Trầm Thận Nguyên, bám dính như hồ dán, dùng vẻ mặt say mê ngây ngất vuốt ve bắp đùi hắn.
[Chát]
A Bảo chụp một chưởng lên trên đùi Trầm Thận Nguyên.
Trầm Thận Nguyên đau đến nhe răng trợn mắt, cuối cùng vì ngại bầu không khí tang lễ mà không kêu thành tiếng, nhưng ánh mắt nhìn về phía A Bảo trở nên tương đối...... khó mà hình dung.
A Bảo trấn định nhìn về phía trước, giả vờ lơ đãng phủi phủi Tứ Hỉ đã bị mình dùng hoàng phù cố định.
Người chủ trì tang lễ bắt đầu kể về cuộc đời của Tống Duyệt. Hắn vốn là người dẫn chương trình, không giống như những người lệ thuộc sách vở kiếm cơm, nói chuyện rõ ràng đầy nhịp điệu, hắn bắt đầu kể từ khi cô mười tám tuổi tham gia cuộc thi âm nhạc bỗng nhiên được nổi tiếng, nói đến cô phải vất vả dốc sức không sờn lòng lăn lộn trong giới giải trí, nói tiếp đến cô bình thường đối nhân xử thế nhiệt tình thân thiết ra sao, làm cho đại đa số mọi người ở đây nghe vào đều cảm thấy buồn bã, thỉnh thoảng có tiếng nức nở vang lên.
Chủ tang nói xong, mọi người đứng dậy mặc niệm, sau đó một đám kéo lên sân khấu nói lời vĩnh biệt với di thể.
A Bảo gặp qua quỷ hồn còn nhiều hơn người sống, lại không quen biết Tống Duyệt, hiển nhiên nặn không ra vẻ mặt đau thương, chỉ có thể cúi đầu đi theo phía sau Trầm Thận Nguyên.
Một vòng đi xong, phóng viên liền qua phòng họp bên cạnh tham gia tiệc chiêu đãi đặc biệt của công ty quản lý, thân bằng quyến thuộc của Tống Duyệt thì được mời sang phòng nghỉ bên kia, do người nhà của Tống Duyệt đích thân tiếp đón.
A Bảo nghe nói trong phòng nghỉ có điểm tâm, đang muốn đi theo Trầm Thận Nguyên ăn chực uống chực, đã bị hắn kéo vào phía sau bồn hoa khổng lồ trên hành lang.
“Anh muốn làm gì?” A Bảo dựa vào tường, nhàn nhàn ngẩng đầu nhìn người thanh niên cao hơn cậu non phân nửa cái đầu.
Trầm Thận Nguyên tháo mắt kính xuống, “Tôi đang cân nhắc có nên kiện cậu về tội quấy rối hay không.”
A Bảo trợn mắt há hốc mồm, “Tôi...... vẽ bậy lên người anh hả?”
Trầm Thận Nguyên lặp lại chắc như đinh đóng cột. “Chính xác là quấy rối. Tuy rằng tôi biết có đôi khi gặp được thần tượng người ta sẽ không thể kiềm chế được xúc động, nhưng là thân là đối tượng khiến cho cậu không kiềm chế được xúc động ấy, tôi cảm thấy mình nên có nghĩa vụ nhắc nhở cậu, làm như vậy không thoả đáng lắm đâu.”
Tam Nguyên kéo Tứ Hỉ vẫn cứng đơ như khúc gỗ xuất hiện ở trong tầm mắt cậu.
A Bảo giật mình, “Ách, tôi nghĩ về phương diện này tôi không muốn bị hiểu lầm.”
Trầm Thận Nguyên suy nghĩ một chút nói: “Cậu có thể tạm thời không xem tôi là người.”
“Anh không tin trên đời này có quỷ hả?”
Trầm Thận Nguyên nói: “Thì sao?”
A Bảo nói: “Nếu tôi nói vừa rồi có một con quỷ đang sờ đùi anh, anh hùng vì chính nghĩa như tôi thấy vậy mới giúp anh đập nó......vậy anh có cảm thấy biết ơn tôi không?”
Trầm Thận Nguyên chậm rãi đưa đầu gần sát vào.
A Bảo lui đầu ra sau, dựa vào vách tường: “Theo như tình huống hiện nay, thì hình như là anh đang chuẩn bị quấy rối......”
Trầm Thận Nguyên đột nhiên hưng phấn nắm lấy vai cậu lay lay nói: ” Cậu có thể nhìn thấy quỷ?”
“Ớ.”
“Cám ơn cậu nha.” Trầm Thận Nguyên vỗ vỗ vai của cậu bùi ngùi nói, “Không ngờ sức hấp dẫn của tôi lớn đến mức ngay cả quỷ cũng đỡ không được, haiz, thật sự là hết cách mà.”
“Ớ.”
“Đúng rồi, cậu là ai?” Trầm Thận Nguyên tò mò nhìn cậu.
A Bảo sờ sờ lông mày, “Chuyện này, phải nói sao đây ta......”
Trầm Thận Nguyên nói: ” Tôi biết rồi, cậu là thiên sư được mời tới đây để phá án.”
A Bảo nghĩ, dù sao cũng đã nói nhiều như vậy, thêm câu này cũng chẳng có gì phải sợ, liền gật đầu nói: “Cũng có thể nói như vậy.”
Trầm Thận Nguyên nói: “Vậy sư phụ của cậu đâu?”
“Làm sao anh biết tôi theo sư phụ tới đây?” A Bảo nhíu mày nói.
Trầm Thận Nguyên nói: ” Cậu thích nghe lời nói dối hay là muốn nghe lời nói thật.”
“Lời nói dối trước đi.”
Trầm Thận Nguyên nói: ” Nhìn cậu thật là trẻ.”
A Bảo nói: ” Vậy còn nói thật?”
Trầm Thận Nguyên nói: “Tuổi trẻ thật không đáng tin.”
A Bảo tiện tay xé hoàng phù trên trán của Tứ Hỉ xuống, chỉ vào đùi của Trầm Thận Nguyên nói: ” Tiếp tục sờ đi.”
Trầm Thận Nguyên thấy hắn chỉ quơ tay tóm một cái lại thật sự kéo ra được một cái bùa vàng, thần sắc cả kinh, kêu lên: ” Cậu thật sự là thiên sư.”
A Bảo sửa sang quần áo của mình “Chẳng những là thiên sư, mà còn là một thiên sư mà bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào cũng có thể dẫn quỷ đi dạo.”
Vẻ mặt Trầm Thận Nguyên ngưng trọng nói: “Cho nên cậu có thể bắt được hung thủ đúng không?”
A Bảo thấy trong mắt Trầm Thận Nguyên tràn ngập vẻ sùng bái, không khỏi khoái chí gật đầu nói: “Chuyện đó không phải chỉ nhân tiện là bắt được sao?”
Trầm Thận Nguyên lui ra phía sau từng bước, làm động tác nhường đường, “Vậy cậu đi bắt nhanh đi.”
A Bảo vội ho một tiếng nói: “Tôi cũng không thể lập tức biết hung thủ là ai a. Anh cũng là nghệ sĩ, có biết hung thủ là ai không?”
Trầm Thận Nguyên lắc đầu nói: “Không biết, tôi không quen Tống Duyệt.”
“Không quen vậy anh tới đây để làm chi?”
“Tôi đại diện cho công ty quản lý của tôi mà đến.” Trầm Thận Nguyên thấy A Bảo quay đầu bước đi, vội hỏi. “Nhưng mà tôi quen biết một nạn nhân khác là Lâm Bích Vi, nghe nói hung thủ là cùng một người có đúng không?”
A Bảo vừa bước mấy bước, lại chuyển trở về, “Anh có biết thêm thông tin gì không?”
“Không biết.”
” Anh đang giỡn với tôi đó hả?” Mặt A Bảo bắt đầu tái mét rồi.
Trầm Thận Nguyên do dự nói: “Tôi có quen một đàn anh, Lâm Bích Vi trước khi chết với đàn anh của tôi cùng chung đoàn làm phim. Cậu cho tôi số điện thoại đi, có tin tức tôi sẽ báo ngay cho cậu. Cậu tên gì?”
A Bảo móc túi lấy cho hắn một tấm danh thiếp.
Danh thiếp nửa như trong suốt, theo ánh sáng không ngừng thay đổi màu sắc. Trên mặt, ngoài số điện thoại di động ra thì toàn là chữ triện, may mà bốn chữ ‘A Bảo đại nhân’ cũng không khó đọc, Trầm Thận Nguyên xác nhận lại một lần liền đi khỏi.
A Bảo cho rằng mình đã làm xong được một việc, đang muốn khoe công lao với Cung Cửu, vừa nhấc chân đã bị Tứ Hỉ ôm lấy.
Tứ Hỉ cảm động nói: ” Đại nhân thật sự là rất biết quan tâm a, đàn anh của Trầm Thận Nguyên là thần tượng của em a.”
A Bảo yên lặng đem hoàng phù dán trở lại cái trán của hắn.
[1]: tiếu dung khả cúc: nụ cười đẹp có thể ‘nhặt’ lấy được.
[2] đồ tôn: học trò của học trò mình, học trò thế hệ thứ hai
[3] Đàm Mộc Ân: chữ Mộc có nghĩa là gỗ, nên mới bị em nó kêu bằng đầu gỗ
[4] hoàng phù: bùa vàng
Danh sách chương