Ấn Huyền đột nhiên xuất hiện làm cho Tào Dục trở tay không kịp, hắn muốn trốn trở vào trong thông đạo thì đã chậm một bước rồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Án Huyền đến gần từng bước một.

A Bảo nói: “Tổ sư gia, hắn lại tới bàn chuyện hợp tác đó.”

Tào Dục nói: ” Hai người yên tâm đi, tôi không đụng gì đến Phan Triết, hiện tại hắn ta rất an toàn.”

A Bảo nói: “Giọng điệu của anh rất giống bọn bắt cóc tống tiền, cho nên đây có thể xem như là đang........uy hiếp không?”

Tào Dục bình tĩnh nói: “Đương nhiên không phải, tôi là thành thật muốn cùng các người hợp tác.”

Ấn Huyền nói: ” Vậy đem người giao ra trước đi.”

Tào Dục nhìn hắn, lại nhìn A Bảo, thức thời xoay người nói: ” Đi theo tôi.” Hắn xoay lưng không hề phòng bị như đang muốn tranh thủ lòng tin của Ấn Huyền với A Bảo.

Ấn Huyền cùng A Bảo đi theo phía sau hắn.

Thông đạo này không khác gì thông đạo trước, có điều mặt đất tương đối bằng phẳng hơn nhiều.

Tào Dục xoay người nhặt lên một trản đèn vốn đặt ở cửa thông đạo, dẫn người bước vào trong.

Tứ Hỉ nói: “Nơi này là chỗ nào vậy? Tại sao lại có nhiều thông đạo như vậy?”

A Bảo thuật lại câu hỏi.

Tào Dục nói: “Tôi cũng không biết, Xuân Ba Động cất giấu rất nhiều cơ quan mật đạo, tôi đã ngây người ở chỗ này mấy năm mà cũng chỉ có thể sử dụng vài nơi trong đó, thậm chí tôi còn không biết động này rốt cuộc rộng cỡ bao nhiêu nữa.”

A Bảo nói: “Không biết động này là do ai khai phá nhỉ, thật quá lợi hại. Có phải do Đại Kính Tiên không nhỉ?”

Tào Dục hỏi: “Đại Kính Tiên là ai?”

A Bảo nói: “Anh không biết sao?”

Tào Dục nói: “Trong bút ký không có ghi lại.”

” Chính là vị thần tiên phụ trách quản lý Tác Hồn Đạo.”

“Nga.” Tào Dục không hỏi lại nữa.

” Tổ sư gia vừa nãy từ phía đông đi vào mà lại từ phía bắc đi ra, như vậy không phải có nghĩa là thông đạo của nơi này đều thông nhau cả sao?”

Ấn Huyền nói: “Trong lối có lối rẽ, có cửa sinh có cửa tử.”

Tào Dục gật đầu nói: “Không tồi, đây là thiết kế kiểu mê cung, chỗ các người ở vừa rồi tôi gọi là Phong Ba Thất. Tấm gương của nó là do màn nước hóa thành, cho dù nát cũng có thể tự động phục hồi như cũ. Hơn nữa lão thử gia cũng có nói qua, đó là một trận pháp, nhưng chỉ cần đi sai bước nhầm sẽ chết là đương nhiên.”

A Bảo nói: “Anh muốn chúng tôi chết chứ gì?”

Cậu chẳng qua là buột miệng nói một câu, ai ngờ Tào Dục vậy mà nghiêm túc hồi đáp: “Nếu cái chết của cậu có thể khiến cho Bách Cao trở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ không chút do dự làm như vậy.”

......

Có cần thành thật như vậy hay không? Nhất định phải làm khó dễ hắn một phen mới được! A Bảo âm thầm quyết định.

Tào Dục thở dài nói: “Đáng tiếc không thể.”

Hừ! Hiện tại có sửa miệng cũng muộn rồi. A Bảo tiếp tục củng cố quyết định ban đầu.

Ba người đi được một đoạn đường thật dài trong thông đạo, trong lúc đó đi ngang qua không ít lối rẽ, A Bảo chỉ cần nhìn thấy hết đường này đến đường kia đều tối như mực đã cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt, lại càng không nói đến chuyện ghi nhớ được chúng nó vào trong đầu.

Thật vất vả, A Bảo rốt cục cũng thấy được ánh sáng của lối ra, chợt nghe một tiếng súng nổ.

Tào Dục dừng lại.

A Bảo cùng Ấn Huyền cũng ngẩn ra.

Trong thông đạo lẫn ngoài thông đạo đều yên lặng một cách quỷ dị.

“Ha ha ha ha......” Tiếng cười tuỳ tiện của Mị Nương đột ngột vang lên.

Tứ Hỉ nói: “Phát sinh chuyện gì vậy nhỉ?”

Tiếng cười chợt ngừng.

Tào Dục thật cẩn thận đi về phía trước.

“A!” Tiếng kêu sợ hãi của Phan Triết vang lên.

“Tổ sư gia!” Không đợi A Bảo kêu to, Ấn Huyền đã mang cậu chạy về phía cửa động.

Cửa động lại là ở phía đỉnh chóp.

Ấn Huyền mới vừa mang theo A Bảo nhảy lên, đã nghe thấy âm thanh cùm cụp, mặt trên phía dưới cùng chung quanh đều rơi xuống mấy tấm rào sắt tạo thành một cái lồng sắt thật to vây quanh bốn bên của bọn họ, chung quanh động là vách núi bình thường, ngay cả một cái bóng người cũng không nhìn thấy, chỉ có duy nhất một cái máy ghi âm đặt trên mặt đất.

“Cá trắm cỏ......” A Bảo nghiến răng nghiến hô lên.

Cùm cụp.

Mặt sau vách núi phát ra tiếng vang tương tự như tiếng đẩy cửa, quả nhiên một đạo cửa đá đã bị đẩy ra, lão chuột già cùng Tào Dục một trước một sau đi tới.

A Bảo nói: “Đây là thành ý hợp tác của anh sao?”

Tào Dục nói: “Là do các người không muốn hợp tác cùng tôi. Bất quá hai người yên tâm, nể mặt Bách Cao, tôi tuyệt đối không động tới một sợi tóc của các người.”

A Bảo nói: “Hiện tại anh muốn gì? Phan Triết đâu?”

Tào Dục nói: “Phan Triết cũng không ở trong tay tôi, hiện tại tôi phải đi giải quyết bọn họ. Chờ bọn Mị Nương đều bị giải quyết, tôi sẽ thả hai người đi.” Hắn nói xong, xoay người đi vào thông đạo cùng lão chuột già.

“Này, anh chờ một chút. Tam Nguyên của anh, Bách Cao có chuyện muốn nói với anh.” A Bảo kêu to, Tứ Hỉ đang muốn tiến lên phía trước liền bị cậu tay mắt lanh lẹ bắt trở về. Đừng có giỡn, hiện tại Tào Dục không phải chỉ có một mình, bên cạnh hắn còn có một lão chuột già, ngoại trừ Ấn Huyền ra, bọn họ đi một người đều sẽ bị tóm một người.

Tào Dục chậm chân lại một chút, cơ thể gần như đã muốn quay trở lại, lại nghe lão chuột già nói: “Không có.”

A Bảo nói: “Hiện tại tôi bảo hắn nói.”

Tào Dục nói: “Cậu giúp tôi hỏi em ấy một chuyện.”

“Hỏi chuyện gì?”

“Không phải em ấy muốn......” Tào Dục chậm rãi nói, “Em ấy thật sự không muốn cùng tôi làm lại từ đầu đúng không?”

A Bảo chọt chọt ngực, nhỏ giọng nói: ” Miễn cưỡng lừa gạt trước đi, để hắn thả chúng ta ra...... ừm, có chừng mực là được rồi.”

Tam Nguyên sòng phẳng hồi đáp: “Đúng.”

A Bảo: “......”

Lão chuột già chuyển đạt cho Tào Dục.

Tào Dục ngửa đầu, thở sâu nói: “Anh đã biết.”

A Bảo trơ mắt nhìn Tào Dục với lão chuột già xoay người đi vào động, sau đó cánh cửa ầm một tiếng bị đóng lại. “Ê ……..!!!!!!!” Cậu buồn bực nói, “Thái độ gì mà kém quá vậy! Tui muốn khiếu nại! Tui phải đi đến hội liên hiệp người tiêu dùng để khiếu nại.”

Tứ Hỉ nói: “Đại nhân, ngài có mua cái gì của hắn ta đâu?”

A Bảo hừ lạnh nói: “Cái lồng sắt này có tính không?”

Tứ Hỉ từ trong lồng sắt chen ra ngoài, sau đó nói: “Chất lượng của nó tốt lắm mà. A, lúc em đi xuyên qua hình như có hơi khó chịu.”

A Bảo nói: “Mau tìm xem cơ quan ở chỗ nào, thả chúng ta ra xem.”

Lão quỷ với Tam Nguyên cũng chui ra giúp đỡ.

A Bảo sực nhớ tới Đồng Hoa Thuận đã lâu không nhìn thấy, thò tay lấy hắn từ trong lòng ngực ra, đặt ở trong lòng bàn tay nói: “Em không sao chứ?”

Đồng Hoa Thuận mặt mày dáng vẻ đều mỏi mệt, hơn nửa ngày mới lắc đầu nói: “Đại nhân, em không sao.”

Ấn Huyền ở trong lồng đi quanh một vòng, đột nhiên vươn tay bắt lấy song sắt.

“Tổ sư gia, ngài chậm chậm đã.” A Bảo nhìn thấy sắc mặt của hắn càng ngày càng tái nhợt, vội đỡ lấy bờ vai của hắn.

Ngón tay của Ấn Huyền chỉ đánh nhẹ một cái, thanh sắt đã bị gãy.

A Bảo: “......”

Bởi vì các chấn song đều sắp xếp không dày lắm, cho nên sau khi A Bảo hốp bụng cũng có thể nghiêng người chui ra.

Ấn Huyền nhìn nhìn khoảng thời gian, lại dùng lực đánh vỡ cái song tiếp theo, sau đó dễ dàng đi ra.

A Bảo: “......”

Tứ Hỉ nhảy bắn trở về, “Đại nhân, em tìm không thấy.”

A Bảo nói: “Tìm không thấy sao vui vẻ quá vậy?”

Tứ Hỉ nói: “Quan trọng là … ngài đã ra được rồi.”

A Bảo nói: “Nếu có tâm như vậy, có cần phải chuẩn bị nước lá bưởi cho ta tắm xả xui luôn không?”

” Trở về em chuẩn bị liền.”

” Lại nói tiếp, chỗ này tà môn như vậy, thật sự cần phải có lá bưởi ấy chứ.”

Ấn Huyền đã đến mở cánh cửa đá mà Tào Dục cùng lão chuột già đã chui qua.

Thông đạo tối như mực, tiếng bước chân còn có thể nghe được hồi âm.

A Bảo nói: “Tào Dục sẽ đối phó bọn họ như thế nào nhỉ?”

Ấn Huyền nói: “Nếu là ngươi ngươi sẽ làm gì?”

“Cho một băng AK47, nếu không thành công, hai trái lựu đạn là có thể san bằng thành bình địa rồi.” A Bảo nói, “Đương nhiên, điều kiện trước tiên là những người đó đều phải tụ họp cùng một chỗ mới được.”

Ấn Huyền nói: “Nếu không có thì sao?”

“Phân hoá, tiêu diệt từng bộ phận.” Người trả lời chính là lão quỷ.

A Bảo nói: “Tôi cũng định nói vậy đó.”

Lão quỷ nói: “Tốt nhất là chúng ta đi nhanh một chút, bằng không không biết sẽ có bẩy rập gì chờ ở phía trước.”

A Bảo nói: “Tôi hết sức khinh bỉ người xây dựng nên cái hang động này.”

Nói tới nói lui, bọn họ cũng vẫn nhanh chân hơn. Đường rốt cục cũng thông, không có nhiều thứ loạn thất bát tao như bọn họ đã nghĩ, chỉ là trong lúc đi đèn pin của A Bảo rốt cục cũng dùng hết một chút pin cuối cùng. Trên đường A Bảo ăn bánh bích quy uống nước để bổ sung năng lượng. Xông pha lâu như vậy, bọn họ vẫn chưa lần nào được dừng lại nghỉ ngơi.

Thật vất vả, rốt cục cũng đến gần lối ra, bất quá lối ra lần này không có ánh sáng, mà là một cánh cửa.

Ấn Huyền hé ra một khe nhỏ, tiếp đó nghe được một tràng tiếng cười của Mị Nương.

......

Tào Dục rốt cuộc thích tiếng cười này cỡ nào nhỉ! Đừng nói là hắn dùng tiếng cười này cài làm nhạc chuông di động lúc nào cũng cầm theo nha.

A Bảo ngay cả thổ tào cũng không có sức.

” Tỷ tỷ ta sống nhiều năm như vậy, còn nói chuyện không có đạo lý bằng tiểu muội muội đây a, động chủ, tôi nghĩ hay là nghe theo tiểu muội muội đi.” Lần này ngoại trừ tiếng cười ra còn có tiếng đối thoại.

Động chủ nói: “Ý cô nói người đứng đầu?”

Mị Nương nói: “Chuyện này tôi nghĩ tiểu muội muội đây sẽ không tranh giành với anh đâu, đúng không, Trân Châu muội muội.”

Ể? Trân Châu cũng ở đây sao? Chẳng lẽ không phải là máy ghi âm? Nhưng mà từ nơi này đến phía ngoài chỉ có duy nhất một con đường, Tào Dục cùng lão chuột già đi trước so với bọn hắn một bước, vậy bọn họ lại đi nơi nào? Chẳng lẽ nói, hiện tại bọn họ đang tàng hình ở bên ngoài.

Tim A Bảo bỗng như nhảy tới trên cổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện