Chấn động lần này không phải là cảnh báo. Không đợi đám người A Bảo hoàn hồn thì tất cả mọi người đều bị văng ra ngoài.
Thân thể A Bảo nặng nề va vào thạch bích, sau đó cậu lập tức nắm lấy cánh tay Ấn Huyền, kéo hắn lên.
Hai chị em San Hô và Trân Châu nắm tay nhau ngồi xổm trên đất, ánh mắt khẩn trương nhìn xung quanh.
Trên lưng Tam Nguyên còn cõng Tào Dục nên ngay khi sơn động chấn động, trọng tâm của hắn bị lệch, lập tức vươn tay ra, tại thời khắc mấu chốt bám lấy vách tường. Chấn động mạnh như vậy, đương nhiên, hành động này cực kì dễ gãy xương tay. Tào Dục đang định nhắc nhở hắn thì chợt nhớ ra giờ người này đã là quỷ, không phải là người nên tất nhiên sẽ không gãy xương được, trong lòng chợt đau xót. Lời nói đến đầu lưỡi nhưng nghẹn lại, không thể thốt lên thành lời.
Ngọn đèn trên hành lang cũng lung lay vài cái, lúc sáng lúc tối. Cuối cùng ánh sáng tuy rằng chưa tắt nhưng lại vô cùng mỏng manh.
Sơn động lung lay gần một phút, cuối cùng cũng dừng lại.
Trân châu nói, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tào Dục vội ho một tiếng, “Chúng ta rời khỏi đây trước đã. Nơi này có lẽ sắp sập rồi.”
“Sập? Vậy thì sư phụ và sư thúc của tôi làm sao bây giờ?”, A Bảo nôn nóng hỏi.
Tào Dục nói, “Sư phụ và sư thúc cậu đã rời đi. Về phần Phan Triết, hắn là chưởng môn của phái Cát Tường, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
A Bảo nói, “Sao tôi lại cảm thấy chẳng có chút sức thuyết phục nào vậy.”
Bởi A Bảo hiện tại được xem như chủ nhân của Tam Nguyên nên Tào Dục mới phá lệ tiếp tục nói, “Cậu cho dù lưu lại thì cũng chỉ mất cái mạng chứ chẳng thể cứu được họ.”
Không phải A Bảo không biết đạo lý này nhưng mà biết rõ là có người gặp nguy hiểm nhưng không cứu mà chỉ lo chạy trốn trước có vẻ cũng khá là xấu hổ. Cậu một bên đỡ Ấn Huyền chạy ra ngoài, một bên âm thầm cầu nguyện Phan Triết có thể bói ra việc này.
Trong lúc bọn họ chạy ra ngoài, sơn động lại chấn động thêm hai lần, hơn nữa, thời gian chấn động lại ngày một dài ra.
San Hô nhìn sơn đạo ngày càng đen, đột nhiên tới gần Tào Dục muốn đánh lén nhưng nửa đường cánh tay bị Ấn Huyền túm lấy. San Hô cả giận nói, “Đây có phải là bẫy do mấy người tạo nên hay không?”
A Bảo nói, “Lần sau sinh nhật tôi nhất định sẽ cầu nguyện, hi vọng trong não của San Hô sẽ xuất hiện cái gọi là chỉ số thông minh.”
San Hô trừng mắt, “Cậu có ý gì?”
A Bảo lại nói, “Sẽ có người thiết kế bẫy để chính mình và người khác cùng chôn sống sao?”
San Hô nói, “Người khác thì không nhưng tên điên Tào Dục này nhất định có thể.”
“Hắn...”, A Bảo há miệng thở dốc, không phản bác được. Dùng từ tên điên để hình dung Tào Dục quả thực là...chuẩn xác.
Y+Tào Dục nói, “Tôi sẽ không đẩy Nghiêm Bách Cao vào nơi nguy hiểm.”
San Hô bĩu môi, “Có lẽ anh muốn nếu hai người không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm thì cũng sẽ chết cùng năm cùng tháng cùng ngày cũng tốt.”
A Bảo nói, “Nhưng mà Tam Nguyên đã chết rồi,”
“Đủ rồi”, Trân Châu đã không thể nhịn được nữa, “Chúng ta trước vẫn nên ra khỏi đây đã rồi nói sau! Ai mà biết cái sơn động này khi nào sập xuống. Đến lúc đó có kêu trời kêu đất cũng không thoát ra ngoài được!”
Tào Dục chậm rãi nói, “Có tất cả năm cơ quan. Khi cơ quan thứ năm...sơn động sẽ sập xuống. Hiện tại chỉ hi vọng lão chuột già kia không đến...”
Mặt đất lại rung lên.
Sắc mặt Trân Châu trắng bệch, “Anh nói sơn động có thể sụp xuống?”
Tào Dục nói, “Là người thiết kế...”
“Tôi hiện tại không muốn biết ai là người thiết kế, tôi chỉ muốn biết khi nào chúng ta mới có thể ra ngoài?”, San Hô quát.
“Muốn ra khỏi thôn trang thì không kịp nữa rồi...”, Tào Dục đáp, “Chúng ta cứ ra ngoài trước đã. Rẽ phải.”
Trân Chân há miệng định nói nhưng San Hô đã vội vàng chạy trước. Cô ả đành phải đem lời nói nghẹn lại, nhanh chóng đuổi kịp.
Tào Dục ra vào Xuân Ba động nhiều năm như vậy, có thể nói là nắm địa hình trong lòng bàn tay. Những người khác nghe hắn chỉ sang phải sang trái mà đầu óc choáng váng. Sơn động lại rung lên, lần thứ năm.
“Chạy mau!”, San Hô kêu to.
Tào Dục đột nhiên ghé vào tai Tam Nguyên nói, “Chốc nữa tôi bảo nhảy thì anh cứ nhảy xuống. Độ cao chỉ chừng hai thước.”
Tam Nguyên không nói nhưng Tào Dục biết hắn nghe thấy.
“Hai người đang nói cái gì?”, Trân Châu vẫn đi bên cạnh họ nãy giờ, cảnh giác hỏi.
Tào Dục nói, “Đã đến.”
“Ở đâu, tôi không nhìn thấy ánh sáng”, San Hô chạy phía trước cả đoàn người. Lời nói vừa dứt, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Trân Châu còn đang ngẩn ra thì Tào Dục đã nói, “Nhảy.”
Tam Nguyên lập tức quỳ gối, nhảy về phía trước.
A Bảo đột nhiên đạp phải một khoảng không, còn chưa kịp kêu lên thì đã được Ấn Huyền ôm chặt, nhảy xuống.
Ngay tại thời khắc mấu chốt, Trân Châu kịp thu cước bộ nhảy xuống nhưng ngay khi rơi xuống đến nơi thì chân đạp phải chân San Hô khiến cô ả lại thét lên một tiếng chói tai, đồng thời Trân Châu cũng cảm thấy mắt cá chân chợt đau nhói.
“Mấy người...”, Trân Châu ôm chân, phẫn nộ nhìn Tam Nguyên và Tào Dục từ từ nhảy xuống.
Tào Dục nói, “Chúng ta vẫn nên trở về thôn trước.”
“Trở về?”, San Hô và Trân Châu biến sắc, “Trở về thì ra khỏi thôn kiểu gì?”
Tào Dục vẫn bình thản, “Từ Xuân Ba động không thể ra ngoài được. Cách duy nhất ra khỏi thôn là tác hồn đạo.”
San Hô nói, “Không phải anh nói tác hồn đạo là tử lộ, chỉ có thể vào mà không thể ra sao?”
Tào Dục lười cùng ả cằn nhằn, hai tay ôm lấy cổ Tam Nguyên, tùy ý để hắn cõng mình đi về hướng thôn trang.
A Bảo tuy rằng không hiểu ra sao nhưng ngoại trừ việc tin tưởng Tào Dục ra thì không còn cách nào khác cả.
San Hô và Trân Châu liếc mặt nhìn nhau rồi đỡ nhau đứng lên. Cả hai người đều bị thương ở chân nên đi lại có chút bất tiện. Khi sơn động sụp xuống ầm ầm thì mới đi được bảy tám bước,
“Này!”, giọng nói của Stirling đột nhiên truyền đến.
San Hô quay đầu lại.
Trân Châu vội vã kéo ả lại, “Đừng quan tâm mấy chuyện này nữa.”
San Hô vận vàng liều mạng bước đi tiếp.
Hai người vất vả đi được ra đến nơi thì dãy núi phía sau cũng sụp xuống, đá vụn vẩy ra, hai người bị chấn ngã xuống đất. Đang ở trong tình cảnh tuyệt vọng thì hai bàn tay duỗi ra. Một từ phía trước, một từ phía sau.
A Bảo và Stirling liếc nhau, không ai có thời gian nói chuyện, bọn họ một người ôm lấy San Hô, một người cõng Trân Châu liều mạng chạy về phía thôn Trường Gia.
San Hô bị đá đập trúng đầu nên đã ngất đi nhưng Trân Châu chỉ bị văng vào lưng nên thần trí vẫn còn thanh tỉnh nên khi chạy đến thôn Trường Gia, cô ả vẫn còn nói được một câu cảm ơn.
Âm thanh sụp đổ thật lâu mới dừng lại, tựa như một đoàn xe tăng vừa đi qua, sau đó là thập phần yên tĩnh. Yên tĩnh đến quỷ dị.
Lỗ tai vẫn còn bị chấn động ông ông mà thanh âm bốn phía đã biến mất hết.
A Bảo là người đầu tiên đánh vỡ sự yên tĩnh, hỏi Stirling, “Anh có thất Phan chưởng môn đâu không?”
Stirling nói, “Ông ta không ở cùng chỗ với mấy người sao? Sau khi mấy người đi rồi, tôi vẫn ở lại đó, chờ mấy người trở về. Ai biết vừa mới ngủ một cái thì có cảm giác cả sơn động rung chấn kịch liệt, hơn nữa ngày càng nhiều nên đã đi ra đây, vừa hay gặp nhau...”
Mặt Trân Châu đỏ lên. San Hô nói không cần lo cho hắn nhưng vào thời khắc sinh tử mấu chốt thì người cứu hai ả lại là người bị mấy ả bỏ lại phía sau.
A Bảo lo lắng hỏi, “Phan chưởng môn liệu có xảy ra chuyện gì hay không?”
Đột nhiên lão quỷ trong tay áo Ấn Huyền chui ra nói, “Yên tâm đi. Nếu hắn dễ dàng gặp chuyện không may như vậy thì đã không phải là chưởng môn phái Cát Tường.”
Nếu lão quỷ đã nói vậy, A Bảo cũng đành phải thu lo lắng lại, thuận tiện khinh bỉ nhìn Stirling, “Tên háo sắc.”
Stirling nhìn cậu trừng mắt nhìn, vẻ mặt mờ mịt hỏi, “Có ý tứ gì?”
A Bảo nói, “Khi anh hãm hại chúng tôi luôn có lí do đúng tình hợp lý, tôi còn nghĩ anh là tên tiểu nhân âm hiểm. Ai ngờ vừa gặp mỹ nhân đã hóa thành anh hùng.”
Stirling nhún vai vô tội, “Tôi muốn cứu mấy người nha.”
A Bảo trừng mắt, “Đúng vậy nhưng mà lại có điều kiện.”
Stirling lại tiếp tục biện hộ, “Chẳng lẽ không phải chuyên thường tình sao? Hơn nữa giúp đỡ phái nữ là việc một người đàn ông nên làm.”
A Bảo hỏi Trân Châu, “Hắn trước kia cũng nói chuyện như vậy sao?’
Trân Châu lắc đầu, “Tôi căn bản không biết hắn có thể nói tiếng Trung lưu loát như vậy.”
A Bảo lại nhìn về phía Stirling.
San Hô nói, “Nói lảm nhảm nhiều như vậy, rốt cuộc lảm nhảm cái gì? Chúng ta đều bị vây ở chỗ này nếu không thoát ra được thì sẽ phải ở lại thôn Nguyệt Quang này!”
Cô ả vừa dứt lời, phía sau đột nhiên bắn lên một đạo ánh sáng hướng phía chân trời tối đen.
Một đám người trong thôn lại đi ra.
Thôn Nguyệt Quang, lại sống lại.
Thân thể A Bảo nặng nề va vào thạch bích, sau đó cậu lập tức nắm lấy cánh tay Ấn Huyền, kéo hắn lên.
Hai chị em San Hô và Trân Châu nắm tay nhau ngồi xổm trên đất, ánh mắt khẩn trương nhìn xung quanh.
Trên lưng Tam Nguyên còn cõng Tào Dục nên ngay khi sơn động chấn động, trọng tâm của hắn bị lệch, lập tức vươn tay ra, tại thời khắc mấu chốt bám lấy vách tường. Chấn động mạnh như vậy, đương nhiên, hành động này cực kì dễ gãy xương tay. Tào Dục đang định nhắc nhở hắn thì chợt nhớ ra giờ người này đã là quỷ, không phải là người nên tất nhiên sẽ không gãy xương được, trong lòng chợt đau xót. Lời nói đến đầu lưỡi nhưng nghẹn lại, không thể thốt lên thành lời.
Ngọn đèn trên hành lang cũng lung lay vài cái, lúc sáng lúc tối. Cuối cùng ánh sáng tuy rằng chưa tắt nhưng lại vô cùng mỏng manh.
Sơn động lung lay gần một phút, cuối cùng cũng dừng lại.
Trân châu nói, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tào Dục vội ho một tiếng, “Chúng ta rời khỏi đây trước đã. Nơi này có lẽ sắp sập rồi.”
“Sập? Vậy thì sư phụ và sư thúc của tôi làm sao bây giờ?”, A Bảo nôn nóng hỏi.
Tào Dục nói, “Sư phụ và sư thúc cậu đã rời đi. Về phần Phan Triết, hắn là chưởng môn của phái Cát Tường, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
A Bảo nói, “Sao tôi lại cảm thấy chẳng có chút sức thuyết phục nào vậy.”
Bởi A Bảo hiện tại được xem như chủ nhân của Tam Nguyên nên Tào Dục mới phá lệ tiếp tục nói, “Cậu cho dù lưu lại thì cũng chỉ mất cái mạng chứ chẳng thể cứu được họ.”
Không phải A Bảo không biết đạo lý này nhưng mà biết rõ là có người gặp nguy hiểm nhưng không cứu mà chỉ lo chạy trốn trước có vẻ cũng khá là xấu hổ. Cậu một bên đỡ Ấn Huyền chạy ra ngoài, một bên âm thầm cầu nguyện Phan Triết có thể bói ra việc này.
Trong lúc bọn họ chạy ra ngoài, sơn động lại chấn động thêm hai lần, hơn nữa, thời gian chấn động lại ngày một dài ra.
San Hô nhìn sơn đạo ngày càng đen, đột nhiên tới gần Tào Dục muốn đánh lén nhưng nửa đường cánh tay bị Ấn Huyền túm lấy. San Hô cả giận nói, “Đây có phải là bẫy do mấy người tạo nên hay không?”
A Bảo nói, “Lần sau sinh nhật tôi nhất định sẽ cầu nguyện, hi vọng trong não của San Hô sẽ xuất hiện cái gọi là chỉ số thông minh.”
San Hô trừng mắt, “Cậu có ý gì?”
A Bảo lại nói, “Sẽ có người thiết kế bẫy để chính mình và người khác cùng chôn sống sao?”
San Hô nói, “Người khác thì không nhưng tên điên Tào Dục này nhất định có thể.”
“Hắn...”, A Bảo há miệng thở dốc, không phản bác được. Dùng từ tên điên để hình dung Tào Dục quả thực là...chuẩn xác.
Y+Tào Dục nói, “Tôi sẽ không đẩy Nghiêm Bách Cao vào nơi nguy hiểm.”
San Hô bĩu môi, “Có lẽ anh muốn nếu hai người không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm thì cũng sẽ chết cùng năm cùng tháng cùng ngày cũng tốt.”
A Bảo nói, “Nhưng mà Tam Nguyên đã chết rồi,”
“Đủ rồi”, Trân Châu đã không thể nhịn được nữa, “Chúng ta trước vẫn nên ra khỏi đây đã rồi nói sau! Ai mà biết cái sơn động này khi nào sập xuống. Đến lúc đó có kêu trời kêu đất cũng không thoát ra ngoài được!”
Tào Dục chậm rãi nói, “Có tất cả năm cơ quan. Khi cơ quan thứ năm...sơn động sẽ sập xuống. Hiện tại chỉ hi vọng lão chuột già kia không đến...”
Mặt đất lại rung lên.
Sắc mặt Trân Châu trắng bệch, “Anh nói sơn động có thể sụp xuống?”
Tào Dục nói, “Là người thiết kế...”
“Tôi hiện tại không muốn biết ai là người thiết kế, tôi chỉ muốn biết khi nào chúng ta mới có thể ra ngoài?”, San Hô quát.
“Muốn ra khỏi thôn trang thì không kịp nữa rồi...”, Tào Dục đáp, “Chúng ta cứ ra ngoài trước đã. Rẽ phải.”
Trân Chân há miệng định nói nhưng San Hô đã vội vàng chạy trước. Cô ả đành phải đem lời nói nghẹn lại, nhanh chóng đuổi kịp.
Tào Dục ra vào Xuân Ba động nhiều năm như vậy, có thể nói là nắm địa hình trong lòng bàn tay. Những người khác nghe hắn chỉ sang phải sang trái mà đầu óc choáng váng. Sơn động lại rung lên, lần thứ năm.
“Chạy mau!”, San Hô kêu to.
Tào Dục đột nhiên ghé vào tai Tam Nguyên nói, “Chốc nữa tôi bảo nhảy thì anh cứ nhảy xuống. Độ cao chỉ chừng hai thước.”
Tam Nguyên không nói nhưng Tào Dục biết hắn nghe thấy.
“Hai người đang nói cái gì?”, Trân Châu vẫn đi bên cạnh họ nãy giờ, cảnh giác hỏi.
Tào Dục nói, “Đã đến.”
“Ở đâu, tôi không nhìn thấy ánh sáng”, San Hô chạy phía trước cả đoàn người. Lời nói vừa dứt, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi.
Trân Châu còn đang ngẩn ra thì Tào Dục đã nói, “Nhảy.”
Tam Nguyên lập tức quỳ gối, nhảy về phía trước.
A Bảo đột nhiên đạp phải một khoảng không, còn chưa kịp kêu lên thì đã được Ấn Huyền ôm chặt, nhảy xuống.
Ngay tại thời khắc mấu chốt, Trân Châu kịp thu cước bộ nhảy xuống nhưng ngay khi rơi xuống đến nơi thì chân đạp phải chân San Hô khiến cô ả lại thét lên một tiếng chói tai, đồng thời Trân Châu cũng cảm thấy mắt cá chân chợt đau nhói.
“Mấy người...”, Trân Châu ôm chân, phẫn nộ nhìn Tam Nguyên và Tào Dục từ từ nhảy xuống.
Tào Dục nói, “Chúng ta vẫn nên trở về thôn trước.”
“Trở về?”, San Hô và Trân Châu biến sắc, “Trở về thì ra khỏi thôn kiểu gì?”
Tào Dục vẫn bình thản, “Từ Xuân Ba động không thể ra ngoài được. Cách duy nhất ra khỏi thôn là tác hồn đạo.”
San Hô nói, “Không phải anh nói tác hồn đạo là tử lộ, chỉ có thể vào mà không thể ra sao?”
Tào Dục lười cùng ả cằn nhằn, hai tay ôm lấy cổ Tam Nguyên, tùy ý để hắn cõng mình đi về hướng thôn trang.
A Bảo tuy rằng không hiểu ra sao nhưng ngoại trừ việc tin tưởng Tào Dục ra thì không còn cách nào khác cả.
San Hô và Trân Châu liếc mặt nhìn nhau rồi đỡ nhau đứng lên. Cả hai người đều bị thương ở chân nên đi lại có chút bất tiện. Khi sơn động sụp xuống ầm ầm thì mới đi được bảy tám bước,
“Này!”, giọng nói của Stirling đột nhiên truyền đến.
San Hô quay đầu lại.
Trân Châu vội vã kéo ả lại, “Đừng quan tâm mấy chuyện này nữa.”
San Hô vận vàng liều mạng bước đi tiếp.
Hai người vất vả đi được ra đến nơi thì dãy núi phía sau cũng sụp xuống, đá vụn vẩy ra, hai người bị chấn ngã xuống đất. Đang ở trong tình cảnh tuyệt vọng thì hai bàn tay duỗi ra. Một từ phía trước, một từ phía sau.
A Bảo và Stirling liếc nhau, không ai có thời gian nói chuyện, bọn họ một người ôm lấy San Hô, một người cõng Trân Châu liều mạng chạy về phía thôn Trường Gia.
San Hô bị đá đập trúng đầu nên đã ngất đi nhưng Trân Châu chỉ bị văng vào lưng nên thần trí vẫn còn thanh tỉnh nên khi chạy đến thôn Trường Gia, cô ả vẫn còn nói được một câu cảm ơn.
Âm thanh sụp đổ thật lâu mới dừng lại, tựa như một đoàn xe tăng vừa đi qua, sau đó là thập phần yên tĩnh. Yên tĩnh đến quỷ dị.
Lỗ tai vẫn còn bị chấn động ông ông mà thanh âm bốn phía đã biến mất hết.
A Bảo là người đầu tiên đánh vỡ sự yên tĩnh, hỏi Stirling, “Anh có thất Phan chưởng môn đâu không?”
Stirling nói, “Ông ta không ở cùng chỗ với mấy người sao? Sau khi mấy người đi rồi, tôi vẫn ở lại đó, chờ mấy người trở về. Ai biết vừa mới ngủ một cái thì có cảm giác cả sơn động rung chấn kịch liệt, hơn nữa ngày càng nhiều nên đã đi ra đây, vừa hay gặp nhau...”
Mặt Trân Châu đỏ lên. San Hô nói không cần lo cho hắn nhưng vào thời khắc sinh tử mấu chốt thì người cứu hai ả lại là người bị mấy ả bỏ lại phía sau.
A Bảo lo lắng hỏi, “Phan chưởng môn liệu có xảy ra chuyện gì hay không?”
Đột nhiên lão quỷ trong tay áo Ấn Huyền chui ra nói, “Yên tâm đi. Nếu hắn dễ dàng gặp chuyện không may như vậy thì đã không phải là chưởng môn phái Cát Tường.”
Nếu lão quỷ đã nói vậy, A Bảo cũng đành phải thu lo lắng lại, thuận tiện khinh bỉ nhìn Stirling, “Tên háo sắc.”
Stirling nhìn cậu trừng mắt nhìn, vẻ mặt mờ mịt hỏi, “Có ý tứ gì?”
A Bảo nói, “Khi anh hãm hại chúng tôi luôn có lí do đúng tình hợp lý, tôi còn nghĩ anh là tên tiểu nhân âm hiểm. Ai ngờ vừa gặp mỹ nhân đã hóa thành anh hùng.”
Stirling nhún vai vô tội, “Tôi muốn cứu mấy người nha.”
A Bảo trừng mắt, “Đúng vậy nhưng mà lại có điều kiện.”
Stirling lại tiếp tục biện hộ, “Chẳng lẽ không phải chuyên thường tình sao? Hơn nữa giúp đỡ phái nữ là việc một người đàn ông nên làm.”
A Bảo hỏi Trân Châu, “Hắn trước kia cũng nói chuyện như vậy sao?’
Trân Châu lắc đầu, “Tôi căn bản không biết hắn có thể nói tiếng Trung lưu loát như vậy.”
A Bảo lại nhìn về phía Stirling.
San Hô nói, “Nói lảm nhảm nhiều như vậy, rốt cuộc lảm nhảm cái gì? Chúng ta đều bị vây ở chỗ này nếu không thoát ra được thì sẽ phải ở lại thôn Nguyệt Quang này!”
Cô ả vừa dứt lời, phía sau đột nhiên bắn lên một đạo ánh sáng hướng phía chân trời tối đen.
Một đám người trong thôn lại đi ra.
Thôn Nguyệt Quang, lại sống lại.
Danh sách chương