Khi A Bảo tỉnh lại, chân tay có chút hư thoát, cả người giống như bị xe tải nghiền ra, không có chút sức lực.
Tứ Hỉ thấy cậu tỉnh, vội nói, “Sư phụ đại nhân đang ở cửa chờ đại nhân.”
A Bảo trừng mắt nhìn Tứ Hỉ, “Em có thừa dịp ta ngủ để làm gì đó không?”
Tứ Hỉ nói, “Có. Sau khi đại nhân ngủ, Lam đại thúc đem em đi dạo một vòng phụ cận, tất nhiên là muốn tham quan cái hồ kia nhất. Nhờ vào miêu tả sinh động của Lam đại thúc, chúng em đã có thể tưởng tượng ra thảm trạng của những người chết trên sông. Bọn họ a, bị xé thành từng mảnh nhỏ có, phân thây có, một thi hai mệnh cũng có, còn có....” =.=
“Sư phụ đang tìm ta?” A Bảo nhanh chóng cắt lời y, vội vàng mặc quần áo vào chạy ra ngoài.
Tư Mã Thanh Khổ đã chờ ở ngoài, thấy cậu đi ra, nói cũng chưa nói, cau mày hất mặt sang bên phải.
A Bảo nhìn biểu tình trầm trọng trên mặt ông, nhỏ giọng hỏi, “Đã xảy ra chuyện ạ?”
Tư Mã Thanh Khổ vừa định nói thì phía trước có người đi đến mà cũng chẳng phải xa lạ gì.
“Đàm chưởng môn.” Tư Mã Thanh Khổ nuốt luôn mấy lời vừa định nói xuống.
Đàm Mộc Ân nhìn họ đầy thâm ý, ánh mắt chăm chú nhìn A Bảo một lát rồi mới rời đi, “Tư Mã chưởng môn cũng đến tìm Tĩnh Phong?”
Tư Mã Thanh Khổ cười nói, “Là hàng xóm, qua chào hỏi thôi.”
Đàm Mộc Ân nhìn mãi cũng không phát hiện gì nên gật đầu nói, “Ngày mai tôi đến.”
A Bảo lẩm bẩm, “Đã tới cửa mà còn mai mới đến? Chẳng lẽ hai người hẹn hò riêng nên sợ chúng tôi vướng bận?”
Tư Mã Thanh Khổ véo bụng cậu.
A Bảo đau đến gập người.
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Xin lỗi, là do nó tiện miệng. Đàm chưởng môn nếu có việc cần nói thì đi trước đi. Ngày mai chúng tôi lại cùng nhau uống trà.” Ông cười tủm tỉm vung tay đẩy cửa.
Cửa viện của Liên Tĩnh Phong lại không khóa nên vừa chạm vào đã mở ra ngay. Mà Tư Mã Thanh Khổ cũng không hề ngượng ngùng vì tự tiện vào viện nhà người khác, tự nhiên mở cửa, thuận tiện nhỏ giọng giáo huấn A Bảo, “Hiện tại chúng ta đang cần nhờ vả những môn phái khác, con cũng không nên tùy tiện nghĩ gì nói đấy trước mặt họ.”
A Bảo còn chưa kịp nói thì Lam đại thúc đã thêm vào, “Đàm chưởng môn đang ở sau ngài đấy.”
“....” Mồm miệng Tư Mã Thanh Khổ lại trung khí mười phần nói, “Nhất là Đàm chưởng môn, một người anh tuấn chính trực trẻ tuổi như vậy, nhất định phải coi trọng.”
Đàm Mộc Ân đi ngay phía sau ông, đôi mắt không ngừng nhìn A Bảo.
A Bảo xoa xoa bụng, nhíu mày hỏi, “Sư phụ tôi nói chuyện, ngài nhìn gì tôi?”
Đàm Mộc Ân nói, “Không có gì, tôi chỉ thấy là tôi đã quá xem thường cậu.”
A Bảo kinh ngạc “Di” một tiếng.
Đàm Mộc Ân nói, “Dù sao cậu vẫn là đệ tử chân truyền của Tư Mã chưởng môn.”
Tư Mã Thanh Khổ mặt dày không để ý.
Từ cửa viện đến phòng khách cách nhau cả một khoảng sân. Trang viên này ngoại trừ mời các môn phái đến dự đại hội gì đó mới mở cửa nên bình thường phải đem chính đệ tử tông môn đến quét dọn bởi không có ai ở cả. Sân cũng trống rỗng, ngay cả một cái cây cũng không có.
Tư Mã Thanh Khổ đi vào phòng khách, vừa lúc thấy Liên Tĩnh Phong bê ra một khay trà. Ánh mắt ông quét nhanh qua phòng khách, ở trên bàn vẫn còn hai chén trà.
Liên Tĩnh Phong cầm ba chén trà bỏ xuồng, cười nói, “Mời ngồi.”
Đàm Mộc Ân kinh ngạc, “Cậu biết chúng tôi cùng đến?”
Liên Tĩnh Phong thu hồi hai chén trà trên bàn, ý vị thâm trường nói, “Có người biết a.”
Tư Mã Thanh Khổ hừ lạnh, “Coi như hắn đi nhanh!”
Lam đại thúc mờ mịt, “Ai?”
Liên Tĩnh Phong ho một tiếng, “Tư Mã chưởng môn đã ăn tối chưa?”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Vẫn chưa.”
A Bảo giơ tay, “Tôi cũng chưa.”
Đàm Mộc Ân tuy đã ăn rồi nhưng thấy Tư Mã Thanh Khổ và A Bảo đều nói chưa nên cũng đành nói, “Ăn thêm nữa cũng không sao.”
Liên Tĩnh Phong không nghĩ là một câu hỏi thăm khách khí mà cũng dẫn đến hậu quả như vậy, ngẩn người một lúc mới nói, “Vậy chờ.”
Tư Mã Thanh Khổ trơ mặt cười, “Không khách khí.”
“.....”
Ba phút sau, bốn người ngồi quanh một chiếc bàn, trong đó có ba người vừa uống trà vừa ăn bánh quy ==|||
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Liên chưởng môn quả nhiên phát huy tinh thần tiết kiệm, sống tằn tiện.”
Liên Tĩnh Phong bóp chặt cái chén, cố gắng mỉm cười nói, “Như vậy là tốt a.”
A Bảo lắc đầu thở dài.
Tư Mã Thanh Khổ trừng mắt liếc cậu, nhỏ giọng khiển trách, “Hôm nay chúng ta tới nhờ vả, sao con không biểu hiện sáng sủa lên một chút?”
A Bảo cũng nhỏ giọng nói thầm, “Sư phụ, người không cảm thấy biểu hiện của người quá không đáng tin cậy sao?”
“Chỗ nào không đáng tin cậy?”
“Khen người ta như vậy khác nào châm chọc.”
“.....” Dưới bàn, Tư Mã Thanh Khổ hung hăng đạp chân A Bảo.
A Bảo đau đến giật mình, “Sư phụ, không phải như vậy là thất lễ sao?”
Tư Mã Thanh Khổ cười lạnh, “Sư phụ con chỉ đạp hai cái chân.”
Mọi người xung quanh yên lặng nhìn ông.
Đàm Mộc Ân vội ho một tiếng, “Tôi ngày mai lại đến.”
Tư Mã Thanh Khổ nhiệt tình giữ lại, “Đàm chưởng môn lâu lắm mới gặp, ngồi thêm chút nữa đã. Cho dù không nể mặt tôi thì cũng nên nể mặt Liên chưởng môn.”
Lời từ chối của Đàm Mộc Ân nghẹn lại trong họng. Hắn quay đầu nhìn Liên Tĩnh Phong, Liên Tĩnh Phong cười cười rót trà. Hắn lại đành phải ngồi xuống.
Tư Mã Thanh Khổ há mồm rít gào, “Tôi trước kia nói tôi tay chân giầ yếu, hiện tại đã là què chân rồi mà còn phải ngàn dặm xa xôi chạy đến cái đại hội này nữa.”
A Bảo nói, “Hơn nữa lại còn là đại hội nhàm chán không thú vị.”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Đúng vậy. Bình thường chúng ta không ai phạm ai, chẳng lẽ còn phải học theo tiểu thuyết võ hiệp, đề cử võ lâm minh chủ sao? Lại nói tiếp Hỏa Luyện phái lại còn cử vị họ Tả nào đó tới. Mà là Tả gì ý nhỉ?”
A Bảo nói, “Tả Tư*?” Vừa dứt lời lại bị đạp chân.
(*Tả Tư đồng âm với từ nhã nhặn trong tiếng Trung. Cái này là Tiểu Bảo nói móc Tư Mã Thanh Khổ thôi =)))
Đàm Mộc Ân tức giận tiếp lời, “Tả Lãnh Thiền?”
Tư Mã Thanh Khổ cầm tay hắn, ánh mắt phát sáng, “Đàm chưởng môn cũng nghĩ như vậy?”
“Không phải, tôi chỉ....”
“Chỉ cảm thấy đại hội lần này nhàm chán không có ý nghĩa sao?” Tư Mã Thanh Khổ ngắt lời.
Đàm Mộc Ân biết nếu muốn cùng sư đồ nhà này cãi nhau thì cũng bằng thừa, điều duy nhất hắn muốn làm là làm sao để rút tay lại mà thôi.
Liên Tĩnh Phong đột nhiên đứng lên rót trà cho Tư Mã Thanh Khổ.
Tuy rằng Tư Mã Thanh Khổ là chưởng bối, nhưng hiện tại ông đang có việc cầu người nên không thể không giữ mặt mũi cho người ta. Bởi vậy ông lập tức dùng hai tay nâng chén trà lên tiếp.
Liên Tĩnh Phong chậm rì rì nói, “Tư Mã chưởng môn đến làm thuyết khách?”
Đôi mắt Tư Mã Thanh Khổ cười loan loan, “Liên chưởng môn quả nhiên nhìn rõ mọi việc.”
Liên Tĩnh Phong nói, “Kỳ thực tiền bối đã nói qua.”
Khóe miệng Tư Mã Thanh Khổ run run, nét cười hơi cứng lại, một lát sau mới nói, “Nga.”
Liên Tĩnh Phong nói, “Ngài chắc là đã nghe được tin xấu?”
Những lời này không đầu, không đuôi, lại kết hợp với vẻ mặt không liên quan khiến A Bảo và Lam đại thúc đều mê man không hiểu, chỉ có Đàm Mộc Ân và Tư Mã Thanh Khổ biết. Tư Mã Thanh Khổ hơi gật đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng, “Tôi biết đối với mọi người mà nói thì rất khó xử.”
Liên Tĩnh Phong nói, “Tam tông dù sao cũng là tam tông.”
A Bảo há miệng thở dốc lại bị Tư Mã Thanh Khổ đạp vào chân.
Tư Mã Thanh Khổ ôm quyền nói, “Xem ra Đàm chưởng môn và Liên chưởng môn còn có chuyện muốn nói với nhau, tôi cũng không làm phiền nữa. Cáo từ!”
A Bảo có chút không hiểu nhưng sư phụ làm vậy chắc chắn có lí do của ông nên đành phải ngoan ngoãn trở về nơi ở của Ngự Quỷ phái.
Chân trái vừa bước vào cửa, cậu đã khẩn cấp hỏi ngay, “Sư phụ, người có ý tứ gì?”
Tư Mã Thanh Khổ bảo cậu đóng cửa lại, im lặng đi tới phòng khách rồi mới chậm rãi nói, “Con biết rõ lai lịch của lục phái không?”
A Bảo chớp mắt, “Ách...”
“Kì thật lục phái cũng xem như chi nhánh của tam tông.” Tư Mã Thanh Khổ nhận chén nước từ tay Lam đại thúc rồi thuận tiện đưa cho A Bảo, “Tam tông lục phái ban đầu không phải là chín môn phái ngay từ đầu. Lục phái xuất phát từ tam tông, chỉ là sau này khi lớn mạnh rồi mới dần tách ra khỏi tam tông. Nhưng đương nhiên một số thứ không thể nói tách là tách được.”
A Bảo thuận tay đưa nước cho Tứ Hỉ.
Tứ Hỉ lại trả lại Lam đại thúc.
Lam đại thúc, “....”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Cho nên ảnh hưởng của tam tông đối với lục phái đã là thâm căn cố đế.”
A Bảo nói, “Hỏa Luyện phái xuất phát từ tông môn nào?”
“Quỷ Thuật tông.”
A Bảo có lẽ cũng hiểu được.
“Hỏa Luyện phái, Hoàng Phù phái, Thanh Nguyên phái đều là chi nhánh của Quỷ Thuật tông.”
A Bảo nói, “Ngày đó nói Thiên Đạo tông là đứng đầu tam tông nhưng chỉ có một chi nhánh là phái Cát Tường. Ít như vậy sao?”
Tư Mã Thanh Khổ gõ đầu cậu, “Con cho đây là hắc đạo sao? Đâu phải cứ nhiều chi nhánh mới tốt. Thiên Đạo tông có thể đứng đầu đương nhiên là có đạo lý riêng!”
“Đạo lý gì?”
“Đó là tông môn tu tiên duy nhất.”
A Bảo, “.....” Rốt cuộc đến giờ cậu mới hiểu vì sao lăn lộn lâu như vậy mà cậu vẫn quá yếu. Đầu tiên, cậu cứ nghĩ mình đang sống trong thế giới thần quái, hiện tại mới hiểu hóa ra là mình đang sống trong tiên hiệp! Hiểu sai bản chất dẫn đến sức chiến đầu kém a!
Tứ Hỉ thấy cậu tỉnh, vội nói, “Sư phụ đại nhân đang ở cửa chờ đại nhân.”
A Bảo trừng mắt nhìn Tứ Hỉ, “Em có thừa dịp ta ngủ để làm gì đó không?”
Tứ Hỉ nói, “Có. Sau khi đại nhân ngủ, Lam đại thúc đem em đi dạo một vòng phụ cận, tất nhiên là muốn tham quan cái hồ kia nhất. Nhờ vào miêu tả sinh động của Lam đại thúc, chúng em đã có thể tưởng tượng ra thảm trạng của những người chết trên sông. Bọn họ a, bị xé thành từng mảnh nhỏ có, phân thây có, một thi hai mệnh cũng có, còn có....” =.=
“Sư phụ đang tìm ta?” A Bảo nhanh chóng cắt lời y, vội vàng mặc quần áo vào chạy ra ngoài.
Tư Mã Thanh Khổ đã chờ ở ngoài, thấy cậu đi ra, nói cũng chưa nói, cau mày hất mặt sang bên phải.
A Bảo nhìn biểu tình trầm trọng trên mặt ông, nhỏ giọng hỏi, “Đã xảy ra chuyện ạ?”
Tư Mã Thanh Khổ vừa định nói thì phía trước có người đi đến mà cũng chẳng phải xa lạ gì.
“Đàm chưởng môn.” Tư Mã Thanh Khổ nuốt luôn mấy lời vừa định nói xuống.
Đàm Mộc Ân nhìn họ đầy thâm ý, ánh mắt chăm chú nhìn A Bảo một lát rồi mới rời đi, “Tư Mã chưởng môn cũng đến tìm Tĩnh Phong?”
Tư Mã Thanh Khổ cười nói, “Là hàng xóm, qua chào hỏi thôi.”
Đàm Mộc Ân nhìn mãi cũng không phát hiện gì nên gật đầu nói, “Ngày mai tôi đến.”
A Bảo lẩm bẩm, “Đã tới cửa mà còn mai mới đến? Chẳng lẽ hai người hẹn hò riêng nên sợ chúng tôi vướng bận?”
Tư Mã Thanh Khổ véo bụng cậu.
A Bảo đau đến gập người.
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Xin lỗi, là do nó tiện miệng. Đàm chưởng môn nếu có việc cần nói thì đi trước đi. Ngày mai chúng tôi lại cùng nhau uống trà.” Ông cười tủm tỉm vung tay đẩy cửa.
Cửa viện của Liên Tĩnh Phong lại không khóa nên vừa chạm vào đã mở ra ngay. Mà Tư Mã Thanh Khổ cũng không hề ngượng ngùng vì tự tiện vào viện nhà người khác, tự nhiên mở cửa, thuận tiện nhỏ giọng giáo huấn A Bảo, “Hiện tại chúng ta đang cần nhờ vả những môn phái khác, con cũng không nên tùy tiện nghĩ gì nói đấy trước mặt họ.”
A Bảo còn chưa kịp nói thì Lam đại thúc đã thêm vào, “Đàm chưởng môn đang ở sau ngài đấy.”
“....” Mồm miệng Tư Mã Thanh Khổ lại trung khí mười phần nói, “Nhất là Đàm chưởng môn, một người anh tuấn chính trực trẻ tuổi như vậy, nhất định phải coi trọng.”
Đàm Mộc Ân đi ngay phía sau ông, đôi mắt không ngừng nhìn A Bảo.
A Bảo xoa xoa bụng, nhíu mày hỏi, “Sư phụ tôi nói chuyện, ngài nhìn gì tôi?”
Đàm Mộc Ân nói, “Không có gì, tôi chỉ thấy là tôi đã quá xem thường cậu.”
A Bảo kinh ngạc “Di” một tiếng.
Đàm Mộc Ân nói, “Dù sao cậu vẫn là đệ tử chân truyền của Tư Mã chưởng môn.”
Tư Mã Thanh Khổ mặt dày không để ý.
Từ cửa viện đến phòng khách cách nhau cả một khoảng sân. Trang viên này ngoại trừ mời các môn phái đến dự đại hội gì đó mới mở cửa nên bình thường phải đem chính đệ tử tông môn đến quét dọn bởi không có ai ở cả. Sân cũng trống rỗng, ngay cả một cái cây cũng không có.
Tư Mã Thanh Khổ đi vào phòng khách, vừa lúc thấy Liên Tĩnh Phong bê ra một khay trà. Ánh mắt ông quét nhanh qua phòng khách, ở trên bàn vẫn còn hai chén trà.
Liên Tĩnh Phong cầm ba chén trà bỏ xuồng, cười nói, “Mời ngồi.”
Đàm Mộc Ân kinh ngạc, “Cậu biết chúng tôi cùng đến?”
Liên Tĩnh Phong thu hồi hai chén trà trên bàn, ý vị thâm trường nói, “Có người biết a.”
Tư Mã Thanh Khổ hừ lạnh, “Coi như hắn đi nhanh!”
Lam đại thúc mờ mịt, “Ai?”
Liên Tĩnh Phong ho một tiếng, “Tư Mã chưởng môn đã ăn tối chưa?”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Vẫn chưa.”
A Bảo giơ tay, “Tôi cũng chưa.”
Đàm Mộc Ân tuy đã ăn rồi nhưng thấy Tư Mã Thanh Khổ và A Bảo đều nói chưa nên cũng đành nói, “Ăn thêm nữa cũng không sao.”
Liên Tĩnh Phong không nghĩ là một câu hỏi thăm khách khí mà cũng dẫn đến hậu quả như vậy, ngẩn người một lúc mới nói, “Vậy chờ.”
Tư Mã Thanh Khổ trơ mặt cười, “Không khách khí.”
“.....”
Ba phút sau, bốn người ngồi quanh một chiếc bàn, trong đó có ba người vừa uống trà vừa ăn bánh quy ==|||
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Liên chưởng môn quả nhiên phát huy tinh thần tiết kiệm, sống tằn tiện.”
Liên Tĩnh Phong bóp chặt cái chén, cố gắng mỉm cười nói, “Như vậy là tốt a.”
A Bảo lắc đầu thở dài.
Tư Mã Thanh Khổ trừng mắt liếc cậu, nhỏ giọng khiển trách, “Hôm nay chúng ta tới nhờ vả, sao con không biểu hiện sáng sủa lên một chút?”
A Bảo cũng nhỏ giọng nói thầm, “Sư phụ, người không cảm thấy biểu hiện của người quá không đáng tin cậy sao?”
“Chỗ nào không đáng tin cậy?”
“Khen người ta như vậy khác nào châm chọc.”
“.....” Dưới bàn, Tư Mã Thanh Khổ hung hăng đạp chân A Bảo.
A Bảo đau đến giật mình, “Sư phụ, không phải như vậy là thất lễ sao?”
Tư Mã Thanh Khổ cười lạnh, “Sư phụ con chỉ đạp hai cái chân.”
Mọi người xung quanh yên lặng nhìn ông.
Đàm Mộc Ân vội ho một tiếng, “Tôi ngày mai lại đến.”
Tư Mã Thanh Khổ nhiệt tình giữ lại, “Đàm chưởng môn lâu lắm mới gặp, ngồi thêm chút nữa đã. Cho dù không nể mặt tôi thì cũng nên nể mặt Liên chưởng môn.”
Lời từ chối của Đàm Mộc Ân nghẹn lại trong họng. Hắn quay đầu nhìn Liên Tĩnh Phong, Liên Tĩnh Phong cười cười rót trà. Hắn lại đành phải ngồi xuống.
Tư Mã Thanh Khổ há mồm rít gào, “Tôi trước kia nói tôi tay chân giầ yếu, hiện tại đã là què chân rồi mà còn phải ngàn dặm xa xôi chạy đến cái đại hội này nữa.”
A Bảo nói, “Hơn nữa lại còn là đại hội nhàm chán không thú vị.”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Đúng vậy. Bình thường chúng ta không ai phạm ai, chẳng lẽ còn phải học theo tiểu thuyết võ hiệp, đề cử võ lâm minh chủ sao? Lại nói tiếp Hỏa Luyện phái lại còn cử vị họ Tả nào đó tới. Mà là Tả gì ý nhỉ?”
A Bảo nói, “Tả Tư*?” Vừa dứt lời lại bị đạp chân.
(*Tả Tư đồng âm với từ nhã nhặn trong tiếng Trung. Cái này là Tiểu Bảo nói móc Tư Mã Thanh Khổ thôi =)))
Đàm Mộc Ân tức giận tiếp lời, “Tả Lãnh Thiền?”
Tư Mã Thanh Khổ cầm tay hắn, ánh mắt phát sáng, “Đàm chưởng môn cũng nghĩ như vậy?”
“Không phải, tôi chỉ....”
“Chỉ cảm thấy đại hội lần này nhàm chán không có ý nghĩa sao?” Tư Mã Thanh Khổ ngắt lời.
Đàm Mộc Ân biết nếu muốn cùng sư đồ nhà này cãi nhau thì cũng bằng thừa, điều duy nhất hắn muốn làm là làm sao để rút tay lại mà thôi.
Liên Tĩnh Phong đột nhiên đứng lên rót trà cho Tư Mã Thanh Khổ.
Tuy rằng Tư Mã Thanh Khổ là chưởng bối, nhưng hiện tại ông đang có việc cầu người nên không thể không giữ mặt mũi cho người ta. Bởi vậy ông lập tức dùng hai tay nâng chén trà lên tiếp.
Liên Tĩnh Phong chậm rì rì nói, “Tư Mã chưởng môn đến làm thuyết khách?”
Đôi mắt Tư Mã Thanh Khổ cười loan loan, “Liên chưởng môn quả nhiên nhìn rõ mọi việc.”
Liên Tĩnh Phong nói, “Kỳ thực tiền bối đã nói qua.”
Khóe miệng Tư Mã Thanh Khổ run run, nét cười hơi cứng lại, một lát sau mới nói, “Nga.”
Liên Tĩnh Phong nói, “Ngài chắc là đã nghe được tin xấu?”
Những lời này không đầu, không đuôi, lại kết hợp với vẻ mặt không liên quan khiến A Bảo và Lam đại thúc đều mê man không hiểu, chỉ có Đàm Mộc Ân và Tư Mã Thanh Khổ biết. Tư Mã Thanh Khổ hơi gật đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng, “Tôi biết đối với mọi người mà nói thì rất khó xử.”
Liên Tĩnh Phong nói, “Tam tông dù sao cũng là tam tông.”
A Bảo há miệng thở dốc lại bị Tư Mã Thanh Khổ đạp vào chân.
Tư Mã Thanh Khổ ôm quyền nói, “Xem ra Đàm chưởng môn và Liên chưởng môn còn có chuyện muốn nói với nhau, tôi cũng không làm phiền nữa. Cáo từ!”
A Bảo có chút không hiểu nhưng sư phụ làm vậy chắc chắn có lí do của ông nên đành phải ngoan ngoãn trở về nơi ở của Ngự Quỷ phái.
Chân trái vừa bước vào cửa, cậu đã khẩn cấp hỏi ngay, “Sư phụ, người có ý tứ gì?”
Tư Mã Thanh Khổ bảo cậu đóng cửa lại, im lặng đi tới phòng khách rồi mới chậm rãi nói, “Con biết rõ lai lịch của lục phái không?”
A Bảo chớp mắt, “Ách...”
“Kì thật lục phái cũng xem như chi nhánh của tam tông.” Tư Mã Thanh Khổ nhận chén nước từ tay Lam đại thúc rồi thuận tiện đưa cho A Bảo, “Tam tông lục phái ban đầu không phải là chín môn phái ngay từ đầu. Lục phái xuất phát từ tam tông, chỉ là sau này khi lớn mạnh rồi mới dần tách ra khỏi tam tông. Nhưng đương nhiên một số thứ không thể nói tách là tách được.”
A Bảo thuận tay đưa nước cho Tứ Hỉ.
Tứ Hỉ lại trả lại Lam đại thúc.
Lam đại thúc, “....”
Tư Mã Thanh Khổ nói, “Cho nên ảnh hưởng của tam tông đối với lục phái đã là thâm căn cố đế.”
A Bảo nói, “Hỏa Luyện phái xuất phát từ tông môn nào?”
“Quỷ Thuật tông.”
A Bảo có lẽ cũng hiểu được.
“Hỏa Luyện phái, Hoàng Phù phái, Thanh Nguyên phái đều là chi nhánh của Quỷ Thuật tông.”
A Bảo nói, “Ngày đó nói Thiên Đạo tông là đứng đầu tam tông nhưng chỉ có một chi nhánh là phái Cát Tường. Ít như vậy sao?”
Tư Mã Thanh Khổ gõ đầu cậu, “Con cho đây là hắc đạo sao? Đâu phải cứ nhiều chi nhánh mới tốt. Thiên Đạo tông có thể đứng đầu đương nhiên là có đạo lý riêng!”
“Đạo lý gì?”
“Đó là tông môn tu tiên duy nhất.”
A Bảo, “.....” Rốt cuộc đến giờ cậu mới hiểu vì sao lăn lộn lâu như vậy mà cậu vẫn quá yếu. Đầu tiên, cậu cứ nghĩ mình đang sống trong thế giới thần quái, hiện tại mới hiểu hóa ra là mình đang sống trong tiên hiệp! Hiểu sai bản chất dẫn đến sức chiến đầu kém a!
Danh sách chương