Cửa thang máy mở ra, ánh sáng chiếu hắt lên hành lang tranh tối tranh sáng. Cửa cầu thang có bóng dáng thoáng qua, không cần nhìn cũng biết là đám người A Bảo.
Thảm xanh nối tiếp cầu thang, không gian yên tĩnh cực điểm.
Tào Dục chậm rãi mở đèn.
Hành lang tựa như được quét dọn sạch sẽ, cương thi đã biến mất, chỉ còn lại bảng hiệu của công ty bị rơi trước cửa, vỡ vụn.
Tào Dục dựa vào tường, nhíu mày, “Tôi thấy có chút...”
Tứ Hỉ phụ họa, “Không thoải mái.”
A Bảo nói, “Mọi người có cảm thấy hành lang có gì đó khác không?”
Tứ Hỉ nhanh nhảu, “Thực rõ ràng, không thấy cương thi đâu cả.”
“Ta không nói cái này.”
“Dưới đất có biển hiệu bị vỡ.”
“Cũng không phải cái này.”
“GIấy trắng ban nãy rơi trên đất không còn”. Người nói chuyện là Tam Nguyên. Bởi vẫn lôi theo hồn phách Hoàng Văn Dụ nên hắn không trở lại vào ngực A Bảo.
Tào Dục bổ sung, “Là giấy A4.”
A Bảo đập bàn, “Ta đã nói mà, vừa rồi màu sàn nhà không thế này, hóa ra là bị giấy che khuất. Vì cái gì? Hay là đang tu sửa dở?”’
“Muốn biết vì sao, tìm người hỏi là biết.”, Ấn Huyền chậm rãi nhấc chân, đi về phía trước.
A Bảo lò dò đi phía sau, tay túm vào lưng áo Ấn Huyền.
Ấn Huyền đi đến hành lang, sau đó dừng lại. Trên cửa kính đột nhiên xuất hiện một đôi đồng tử xám, nhìn về phía văn phòng âm u.
Nhưng đám người A Bảo lại đứng ở góc chết nên nó không nhìn thấy.
Xoẹt xoẹt...xoẹt xoẹt...
Hành lang yên tĩnh đột ngột vang lên tiếp tạp âm radio.
A Bảo theo bản năng bước tới nửa bước, “Tổ sư gia, thanh âm...”
Ấn Huyền chậm rãi xoay người, đối diện với đôi đồng tử kia.
Thanh âm xoẹt xoẹt ngày càng lớn, một lát sau, một giọng nam trầm ấm nhẹ nhàng vang lên, “Cảm ơn Chu tiểu thư đã gửi bức thư này. Ngài đã nói, nếu muốn giảm áp lực của cuộc sống sinh hoạt, hãy ra công viên, nhìn những tán lá cây xanh mướt để tinh thần cũng như thể xác được bình yên, sống lâu dài, vui vẻ. Đài FM kênh 204.4 chương trình “Cùng nhau suy tư”...”
Cửa thủy tinh đột nhiên vỡ vụn như bị nổ bom.
A Bảo chỉ nhìn thấy những miếng thủy tinh nhỏ lao về phía này thì TỨ Hỉ và Tam Nguyên đã hóa thực thể chặn lại. Cho dù như vật, cậu vẫn cảm thấy trán truyền đến một sự đau đớn, máu phun tung tóe.
“Đại nhân, ngài không sao chứ?”, Tứ Hỉ lung lay cánh tay cậu.
A Bảo hoàn hồn, vuốt lên vết thương trên trán, đau đến nhe răng, lắc đầu rồi đẩy bọn họ ra, “Tổ sư gia đâu?”
Vừa dứt lời thì tường xung quanh cũng rung lên kịch liệt tựa như bị động đất.
Hai chiếc đèn hành lang nhấp nháy mấy cái rồi tắt hẳn.
Một bóng dáng đứng ở giữa hành lang vẫn không nhúc nhích, ánh sáng vàng vọt hắt từ bên ngoài vào, chiếu ra một dáng người cao lớn.
A Bảo lui về sau nửa bước, “Cương thi?”
Tam Nguyên nói, “Tào Dục.”
A Bảo chần chờ, “Chắc chắn không?”
Tam Nguyên dừng một chút, sau đó gật đầu.
A Bảo nói, “Sao anh ta lại bất động a?”
Tam Nguyên đi về phía trước từng bước một.
A Bảo đi phía sau, lắc đầu, “Động tác cứng ngắc vậy?”
Tứ Hỉ đi về phía Tào Dục, liếc mắt một cái, “Khổ nhục kế dùng nhiều sẽ không hữu hiệu. Quỷ hồn nếu sau khi biến thành thực thể mà bị thương thì chỉ cần biến trở lại là khỏi. Điều này ai cũng biết, giả bộ vô dụng”, nhưng sau khi liếc mắt thì cũng bất động.
Dư quang lạnh lẽo của bóng đêm chiếu lên khuôn mặt Tào Dục, cứng đờ, tựa như tượng sáp.
“Anh...”
Tứ Hỉ vừa mới nói một chữ thì Tam Nguyên vừa chạy tới đã xoay người lại, đẩy A Bảo.
A Bảo không hề phòng bị bị xô ngã xuống mặt đất đầy thủy tinh, đau đến đầu óc mụ đi, nửa tỉnh nửa mê.
Áp lực trên người nhanh chóng nhẹ đi,
A Bảo thở hổn hện, vừa định đứng lên thì nhận ra cổ mình bị kề một thanh trường kiếm. Người cầm kiếm là một nam nhân mặc trường bào, mái tóc dài phất phơ, mặt không rõ lắm, chỉ biết là hắn không có ý tốt.
Tam Nguyên, Tứ Hỉ và Tào Dục giống như ba tượng sáp đứng trên hành lang.
A Bảo phát hiện, ở đây chỉ có hai người có thể cử động, là bản thân cậu và người cầm kiếm.
“Tổ sư gia?”, Cậu nhỏ giọng hô.
Người nọ hỏi, “Cậu là truyền nhân phái Ngự QUỷ hay phái Thông Thần?”
A Bảo đảo tròng mắt, thấy thanh kiếm kia lại sát thêm vài phân nên đành thành thật nói, “Phái Ngự Quỷ.”
Người nọ lại hỏi, “Cậu và Ấn Huyền có quan hệ gì?”
A Bảo giật mình ngẩng đầu. Theo khẩu khí của đối phương thì có lẽ hắn và Ấn Huyền chắc chắn biết nhau. Không lẽ là người của tam tông lục phái? Người nọ thúc giục, “Trả lời ta.”
Ba chữ ngắn gọn lại lộ ra áp lực vô hình. A Bảo cười gượng nói, “Nguyên nhân cụ thể rất phức tạp, còn về phức tạp thế nào thì tôi đến giờ cũng chưa hiểu.”
Người nọ lại nói, “Mấy người vì sao muốn giết người ở đây?”
A Bảo ngây ngẩn, “Ai? Giết ai? Là ai giết ai?”
Người nọ nói, “Mấy người là nhân loại, giết người thì phải bị phạt theo luật pháp. Hiểu không?”
A Bảo nói, “Tôi là nhân loại. Điều này tôi biết. Giết người là vi phạm pháp luật, tôi biết nhưng mục đích ngài hỏi tôi cái này, tôi không rõ.” Miệng thì trả lời câu hỏi nhưng tai vẫn dựng thẳng lên nghe động tĩnh bốn phía, hi vọng có thể nghe thấy thanh âm của Ấn Huyền.
Người nọ biết ý định của cậu, lạnh lùng nói, “Không cần tìm nữa, Ấn Huyền chạy rồi.”
“A?”, A Bảo khiếp sợ nhìn hắn. Tuy cậu nhận thức Ấn Huyền không lâu nhưng cũng tính là từng hoạn nạn. Cho dù là Ấn Huyền gặp phải Thượng Vũ hay Đại Kính Tiên cũng chưa từng chạy trốn, làm sao có thể như vậy? Chẳng lẽ người này không phải là người? Hay là hắn mạnh hơn cả Thượng Vũ và Đại Kính Tiên sao?”
Người nọ nói, “Cậu còn chưa cho ta biết động cơ giết người của Ấn Huyền.”
A Bảo trả lời, “Tôi không biết ngài nói người là người nào nhưng đúng là chúng tôi tìm thấy thi thể của hai bảo an trong này. Bọn họ bị cương thi giết chết, không phải bọn tôi làm.”
Người nọ nhíu mày, “Cương thi? Cậu nói ở đây có cương thi?”
A Bảo nghe giọng điệu khó tin của hắn, vội nói, “Thiên chân vạn xác! Hơn nữa còn là một đám, bọn họ vừa tụ lại đây xong.”
“Giờ bọn họ đâu?”
“Tổ sư gai và bọn họ đấu trong chốc lát, giết không ít cương thi, sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng người thét lên ở tầng dưới, đi xuống thì thấy hai bảo an chết. Sau đó tôi nhìn thấy thang máy chạy lên tầng 12, nghĩ là cương thi lên đây nên lại chạy lên. Nhưng mà không thấy cương thi. Sự tình sau đó thì ngài biết rồi đấy. Thanh âm radio rồi thì cửa kính bị vỡ...”
Người nọ ngắt lời, “Thang máy là ta đi lên. Nhưng ta không gặp cương thi và tầng 12 cũng không có khả năng có cương thi.”
“Vì sao?”
“Cậu đứng lên.”
“Thu hồi kiếm trước đi. Nếu tôi đứng lên như vậy thì khác gì tự sát.”
Người nọ thu hồi kiếm.
A Bảo chậm rãi đứng lên, thuận tiện sờ phía sau lưng. May mắn kính vỡ chỉ cắt qua lớp quần áo.
Người nọ lui về phía sau vào bước, đi đến lối rẽ, chỉ vào hành lang đối diện cửa công ty, “Tự xem đi.”
A Bảo nghi hoặc bước lên hai bước, nhìn thấy trên thảm có vẽ đồ ánh gì đó, “Đây là cái gì?”
“Khu ma trận!”, Người nọ nói, “Khu mà trận dùng để đối phó với cương thì, Quỷ Hồn có âm khí nặng cũng sé bị ảnh hưởng. Đây là tự tay ta vẽ ra. Có nó, bất kỳ lệ quỷ hay cương thi cũng không thể leo lên tầng 12 đừng nói là tụ tập.”
“Lệ quỷ?”, A Bảo cuống quýt nhìn sắc mặt Tam Nguyên.
Tư thế Tam Nguyên vẫn như đang bổ nhào về phía cậu, có chút quỷ dị.
“Ngài có thể buông quỷ sử ra không?”
“Dựa vào cái gì?”
“Trận pháp của ngài quá lợi hại, tôi sợ họ chịu không được.”
Người nọ nói, “Dám trợ Trụ vi ngược, nên gánh hậu quả nghiêm trọng.”
“Đó là hiểu lầm.”
Người nọ cười lạnh, “Cậu cảm thấy ta sẽ tin tưởng sao?”
A Bảo bất đắc dĩ. Cậu đã từng gặp rất nhiều thể loại người nhưng bảo thủ như vậy mới là lần đầu, “Tuy rằng hiện tại hỏi vấn đề này không hợp nhưng tiên sinh, ngài là vị nào vậy?”
“Tang Hải Linh.”
Lúc này, A Bảo mới chú ý đến khuôn mặt anh tuấn hiện lên dưới ánh trăng mang nét ngoại lai, “Ngài là...Hoa Kiều?”
Tang Hải Linh nói, “Ta đến từ Quỷ Thuật tông.”
Ba chữ “Quỷ Thuật tông” lúc này mới khiến A Bảo chấn động.
Nghiêm khắc mà nói thì tam tông lục phái hiện tại chỉ có lục phái là hoạt động, tam tông cơ bản đã trở thành truyền thuyết, đều vô cùng thân bí. Không chỉ có tam tông mà còn cả Kỳ Lân thế gia cũng vậy, muốn gặp được vô cùng khó, không nghĩ tới sau khi Ấn Huyền xuất hiện thì những môn phái truyền thuyết liên tục xuất hiện.
“Ngài....tới đây làm gì?”, A Bảo lắp bắp hỏi.
Tang Hải Linh nói, “Tìm kiếm bảo vật tông môn.”
“Là gì vậy?”
“Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm.”
Đáy lòng A Bảo rơi lộp bộp, thầm nghĩ: Quả nhiên.
Tang Hait Linh hỏi, “Cậu biết bọn họ ở đâu sao?”
A Bảo nói, “Ách, thanh kiếm này và Tần Thủy Hoàng có quan hệ sao?”
Tang Hải Linh nheo mắt.
“Cái tên khá tàn bạo.”
“Ta biết nó trong tay Ấn Huyền.
A Bảo cảm thấy hôm nay cậu đã quá kinh ngạc rồi, thêm nữa thì sẽ không chống đỡ nổi nữa.
Đinh.
Cửa thang máy đột nhiên vang lên.
A Bảo theo bản năng lui về phía sau thì bị một thanh kiếm chặn đường lui.
Tang Hải Linh một bên ngăn đường lui của A Bảo, một bên nhìn phương hướng thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Ánh đèn vàng chiếu rõ một người.
Ấn Huyền thản nhiên bước ra.
A Bảo lệ rơi đầy mặt, “Tổ sư gia...Cứu mạng.”
Tang Hải Linh cười lạnh, “Vẫn có lá gan trở về sao?”
Ấn Huyền ung dung, “Ta không rời đi.”
Tang Hải Linh nói, “Chẳng lẽ vừa rồi ngươi đi uống nước?”
Ấn Huyền vẫn điềm nhiên, “Ta đi ra đặt kết giới.”
“Kết giới?”
“Ân.”
Tang Hải Linh hiếu kỳ, nhịn không được hỏi, “Kết giới gì?”
“Che giấu khí tức.”
A Bảo theo bản năng sờ vết thương trên trán.
Tang Hải Linh nói, “Ngươi lấy cớ này tạm chấp nhận nhưng nó đối với ta vô dụng. Ta tìm ngươi vì hai lý do. Cho ta công đạo rõ ràng, ta tha cho họ.”
Khóe miệng Ấn Huyền giơ lên.
A Bảo chỉ cảm thấy hoa mắt, thân thể lùi lại phía sau, dựa vào tường. Tang Hải Linh khua kiếm, kiếm ảnh hiện lên như mưa, không nhìn rõ đâu là người, đâu là kiếm.
Nhưng Ấn Huyền đã biến mất.
Tang Hải Linh cảnh giác, dùng kiếm ảnh vây quanh người.
A Bảo che bả vai, vừa đứng thẳng lên thì cảm thấy trên trán ấm áp, giống như được cái gì đó mềm mại, ôn nhuận đụng vào. Cậu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mặt vừa vặn nhìn vào mắt Ấn Huyền, thân thể giống như bị thiêu nóng, nhiệt độ tăng lên, không nói nên lời, chỉ là có chút hưng phấn và kích động.
“Các ngươi...”
Tang Hải Linh còn chưa nói hết thì Ấn Huyền đã nhoáng lên, lao vào giữa kiếm trận.
A Bảo vỗ vỗ mặt, lên tinh thần, chạy đến bên Tam Nguyên, bắt đầu nghiên cứu nguyên nhân bất động, “Di? Không tìm thấy định thân phù? Đây là chú thuật gì vậy?”
Ấn Huyền dù đang đánh nhau nhưng vẫn không quên trả lời, “Định thận thuật.”
A Bảo giật mình, “Đúng nha, là định thân thuật. Nhưng làm sao để giải?”
Ấn Huyền chưa kịp trả lời thì Tang Linh Hải kêu lên một tiếng, thân thể bắn ra ngoài, va vào Tứ Hỉ. Một người một quỷ lăn vòng trên đất.
Tang Linh Hải che ngực đứng dậy.
Đột nhiên phía sau vang lên thanh âm, “Đại nhân, giải rồi.”
A Bảo nói, “Ta thấy chuyện này không thể tin được, hoàn toàn không có căn cứ khoa học nha.” Cậu vừa nói vừa bước đến chỗ Tào Dục, vung quyền đánh tới.
Tào Dục bị đánh, thẳng tắp ngã xuống, hoàn toàn không có động tĩnh.
A Bảo vui mừng nói, “Ta đã nói mà, hoàn toàn không có căn cứ khoa học.”
Thảm xanh nối tiếp cầu thang, không gian yên tĩnh cực điểm.
Tào Dục chậm rãi mở đèn.
Hành lang tựa như được quét dọn sạch sẽ, cương thi đã biến mất, chỉ còn lại bảng hiệu của công ty bị rơi trước cửa, vỡ vụn.
Tào Dục dựa vào tường, nhíu mày, “Tôi thấy có chút...”
Tứ Hỉ phụ họa, “Không thoải mái.”
A Bảo nói, “Mọi người có cảm thấy hành lang có gì đó khác không?”
Tứ Hỉ nhanh nhảu, “Thực rõ ràng, không thấy cương thi đâu cả.”
“Ta không nói cái này.”
“Dưới đất có biển hiệu bị vỡ.”
“Cũng không phải cái này.”
“GIấy trắng ban nãy rơi trên đất không còn”. Người nói chuyện là Tam Nguyên. Bởi vẫn lôi theo hồn phách Hoàng Văn Dụ nên hắn không trở lại vào ngực A Bảo.
Tào Dục bổ sung, “Là giấy A4.”
A Bảo đập bàn, “Ta đã nói mà, vừa rồi màu sàn nhà không thế này, hóa ra là bị giấy che khuất. Vì cái gì? Hay là đang tu sửa dở?”’
“Muốn biết vì sao, tìm người hỏi là biết.”, Ấn Huyền chậm rãi nhấc chân, đi về phía trước.
A Bảo lò dò đi phía sau, tay túm vào lưng áo Ấn Huyền.
Ấn Huyền đi đến hành lang, sau đó dừng lại. Trên cửa kính đột nhiên xuất hiện một đôi đồng tử xám, nhìn về phía văn phòng âm u.
Nhưng đám người A Bảo lại đứng ở góc chết nên nó không nhìn thấy.
Xoẹt xoẹt...xoẹt xoẹt...
Hành lang yên tĩnh đột ngột vang lên tiếp tạp âm radio.
A Bảo theo bản năng bước tới nửa bước, “Tổ sư gia, thanh âm...”
Ấn Huyền chậm rãi xoay người, đối diện với đôi đồng tử kia.
Thanh âm xoẹt xoẹt ngày càng lớn, một lát sau, một giọng nam trầm ấm nhẹ nhàng vang lên, “Cảm ơn Chu tiểu thư đã gửi bức thư này. Ngài đã nói, nếu muốn giảm áp lực của cuộc sống sinh hoạt, hãy ra công viên, nhìn những tán lá cây xanh mướt để tinh thần cũng như thể xác được bình yên, sống lâu dài, vui vẻ. Đài FM kênh 204.4 chương trình “Cùng nhau suy tư”...”
Cửa thủy tinh đột nhiên vỡ vụn như bị nổ bom.
A Bảo chỉ nhìn thấy những miếng thủy tinh nhỏ lao về phía này thì TỨ Hỉ và Tam Nguyên đã hóa thực thể chặn lại. Cho dù như vật, cậu vẫn cảm thấy trán truyền đến một sự đau đớn, máu phun tung tóe.
“Đại nhân, ngài không sao chứ?”, Tứ Hỉ lung lay cánh tay cậu.
A Bảo hoàn hồn, vuốt lên vết thương trên trán, đau đến nhe răng, lắc đầu rồi đẩy bọn họ ra, “Tổ sư gia đâu?”
Vừa dứt lời thì tường xung quanh cũng rung lên kịch liệt tựa như bị động đất.
Hai chiếc đèn hành lang nhấp nháy mấy cái rồi tắt hẳn.
Một bóng dáng đứng ở giữa hành lang vẫn không nhúc nhích, ánh sáng vàng vọt hắt từ bên ngoài vào, chiếu ra một dáng người cao lớn.
A Bảo lui về sau nửa bước, “Cương thi?”
Tam Nguyên nói, “Tào Dục.”
A Bảo chần chờ, “Chắc chắn không?”
Tam Nguyên dừng một chút, sau đó gật đầu.
A Bảo nói, “Sao anh ta lại bất động a?”
Tam Nguyên đi về phía trước từng bước một.
A Bảo đi phía sau, lắc đầu, “Động tác cứng ngắc vậy?”
Tứ Hỉ đi về phía Tào Dục, liếc mắt một cái, “Khổ nhục kế dùng nhiều sẽ không hữu hiệu. Quỷ hồn nếu sau khi biến thành thực thể mà bị thương thì chỉ cần biến trở lại là khỏi. Điều này ai cũng biết, giả bộ vô dụng”, nhưng sau khi liếc mắt thì cũng bất động.
Dư quang lạnh lẽo của bóng đêm chiếu lên khuôn mặt Tào Dục, cứng đờ, tựa như tượng sáp.
“Anh...”
Tứ Hỉ vừa mới nói một chữ thì Tam Nguyên vừa chạy tới đã xoay người lại, đẩy A Bảo.
A Bảo không hề phòng bị bị xô ngã xuống mặt đất đầy thủy tinh, đau đến đầu óc mụ đi, nửa tỉnh nửa mê.
Áp lực trên người nhanh chóng nhẹ đi,
A Bảo thở hổn hện, vừa định đứng lên thì nhận ra cổ mình bị kề một thanh trường kiếm. Người cầm kiếm là một nam nhân mặc trường bào, mái tóc dài phất phơ, mặt không rõ lắm, chỉ biết là hắn không có ý tốt.
Tam Nguyên, Tứ Hỉ và Tào Dục giống như ba tượng sáp đứng trên hành lang.
A Bảo phát hiện, ở đây chỉ có hai người có thể cử động, là bản thân cậu và người cầm kiếm.
“Tổ sư gia?”, Cậu nhỏ giọng hô.
Người nọ hỏi, “Cậu là truyền nhân phái Ngự QUỷ hay phái Thông Thần?”
A Bảo đảo tròng mắt, thấy thanh kiếm kia lại sát thêm vài phân nên đành thành thật nói, “Phái Ngự Quỷ.”
Người nọ lại hỏi, “Cậu và Ấn Huyền có quan hệ gì?”
A Bảo giật mình ngẩng đầu. Theo khẩu khí của đối phương thì có lẽ hắn và Ấn Huyền chắc chắn biết nhau. Không lẽ là người của tam tông lục phái? Người nọ thúc giục, “Trả lời ta.”
Ba chữ ngắn gọn lại lộ ra áp lực vô hình. A Bảo cười gượng nói, “Nguyên nhân cụ thể rất phức tạp, còn về phức tạp thế nào thì tôi đến giờ cũng chưa hiểu.”
Người nọ lại nói, “Mấy người vì sao muốn giết người ở đây?”
A Bảo ngây ngẩn, “Ai? Giết ai? Là ai giết ai?”
Người nọ nói, “Mấy người là nhân loại, giết người thì phải bị phạt theo luật pháp. Hiểu không?”
A Bảo nói, “Tôi là nhân loại. Điều này tôi biết. Giết người là vi phạm pháp luật, tôi biết nhưng mục đích ngài hỏi tôi cái này, tôi không rõ.” Miệng thì trả lời câu hỏi nhưng tai vẫn dựng thẳng lên nghe động tĩnh bốn phía, hi vọng có thể nghe thấy thanh âm của Ấn Huyền.
Người nọ biết ý định của cậu, lạnh lùng nói, “Không cần tìm nữa, Ấn Huyền chạy rồi.”
“A?”, A Bảo khiếp sợ nhìn hắn. Tuy cậu nhận thức Ấn Huyền không lâu nhưng cũng tính là từng hoạn nạn. Cho dù là Ấn Huyền gặp phải Thượng Vũ hay Đại Kính Tiên cũng chưa từng chạy trốn, làm sao có thể như vậy? Chẳng lẽ người này không phải là người? Hay là hắn mạnh hơn cả Thượng Vũ và Đại Kính Tiên sao?”
Người nọ nói, “Cậu còn chưa cho ta biết động cơ giết người của Ấn Huyền.”
A Bảo trả lời, “Tôi không biết ngài nói người là người nào nhưng đúng là chúng tôi tìm thấy thi thể của hai bảo an trong này. Bọn họ bị cương thi giết chết, không phải bọn tôi làm.”
Người nọ nhíu mày, “Cương thi? Cậu nói ở đây có cương thi?”
A Bảo nghe giọng điệu khó tin của hắn, vội nói, “Thiên chân vạn xác! Hơn nữa còn là một đám, bọn họ vừa tụ lại đây xong.”
“Giờ bọn họ đâu?”
“Tổ sư gai và bọn họ đấu trong chốc lát, giết không ít cương thi, sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng người thét lên ở tầng dưới, đi xuống thì thấy hai bảo an chết. Sau đó tôi nhìn thấy thang máy chạy lên tầng 12, nghĩ là cương thi lên đây nên lại chạy lên. Nhưng mà không thấy cương thi. Sự tình sau đó thì ngài biết rồi đấy. Thanh âm radio rồi thì cửa kính bị vỡ...”
Người nọ ngắt lời, “Thang máy là ta đi lên. Nhưng ta không gặp cương thi và tầng 12 cũng không có khả năng có cương thi.”
“Vì sao?”
“Cậu đứng lên.”
“Thu hồi kiếm trước đi. Nếu tôi đứng lên như vậy thì khác gì tự sát.”
Người nọ thu hồi kiếm.
A Bảo chậm rãi đứng lên, thuận tiện sờ phía sau lưng. May mắn kính vỡ chỉ cắt qua lớp quần áo.
Người nọ lui về phía sau vào bước, đi đến lối rẽ, chỉ vào hành lang đối diện cửa công ty, “Tự xem đi.”
A Bảo nghi hoặc bước lên hai bước, nhìn thấy trên thảm có vẽ đồ ánh gì đó, “Đây là cái gì?”
“Khu ma trận!”, Người nọ nói, “Khu mà trận dùng để đối phó với cương thì, Quỷ Hồn có âm khí nặng cũng sé bị ảnh hưởng. Đây là tự tay ta vẽ ra. Có nó, bất kỳ lệ quỷ hay cương thi cũng không thể leo lên tầng 12 đừng nói là tụ tập.”
“Lệ quỷ?”, A Bảo cuống quýt nhìn sắc mặt Tam Nguyên.
Tư thế Tam Nguyên vẫn như đang bổ nhào về phía cậu, có chút quỷ dị.
“Ngài có thể buông quỷ sử ra không?”
“Dựa vào cái gì?”
“Trận pháp của ngài quá lợi hại, tôi sợ họ chịu không được.”
Người nọ nói, “Dám trợ Trụ vi ngược, nên gánh hậu quả nghiêm trọng.”
“Đó là hiểu lầm.”
Người nọ cười lạnh, “Cậu cảm thấy ta sẽ tin tưởng sao?”
A Bảo bất đắc dĩ. Cậu đã từng gặp rất nhiều thể loại người nhưng bảo thủ như vậy mới là lần đầu, “Tuy rằng hiện tại hỏi vấn đề này không hợp nhưng tiên sinh, ngài là vị nào vậy?”
“Tang Hải Linh.”
Lúc này, A Bảo mới chú ý đến khuôn mặt anh tuấn hiện lên dưới ánh trăng mang nét ngoại lai, “Ngài là...Hoa Kiều?”
Tang Hải Linh nói, “Ta đến từ Quỷ Thuật tông.”
Ba chữ “Quỷ Thuật tông” lúc này mới khiến A Bảo chấn động.
Nghiêm khắc mà nói thì tam tông lục phái hiện tại chỉ có lục phái là hoạt động, tam tông cơ bản đã trở thành truyền thuyết, đều vô cùng thân bí. Không chỉ có tam tông mà còn cả Kỳ Lân thế gia cũng vậy, muốn gặp được vô cùng khó, không nghĩ tới sau khi Ấn Huyền xuất hiện thì những môn phái truyền thuyết liên tục xuất hiện.
“Ngài....tới đây làm gì?”, A Bảo lắp bắp hỏi.
Tang Hải Linh nói, “Tìm kiếm bảo vật tông môn.”
“Là gì vậy?”
“Xích Huyết bạch cốt Thủy Hoàng kiếm.”
Đáy lòng A Bảo rơi lộp bộp, thầm nghĩ: Quả nhiên.
Tang Hait Linh hỏi, “Cậu biết bọn họ ở đâu sao?”
A Bảo nói, “Ách, thanh kiếm này và Tần Thủy Hoàng có quan hệ sao?”
Tang Hải Linh nheo mắt.
“Cái tên khá tàn bạo.”
“Ta biết nó trong tay Ấn Huyền.
A Bảo cảm thấy hôm nay cậu đã quá kinh ngạc rồi, thêm nữa thì sẽ không chống đỡ nổi nữa.
Đinh.
Cửa thang máy đột nhiên vang lên.
A Bảo theo bản năng lui về phía sau thì bị một thanh kiếm chặn đường lui.
Tang Hải Linh một bên ngăn đường lui của A Bảo, một bên nhìn phương hướng thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Ánh đèn vàng chiếu rõ một người.
Ấn Huyền thản nhiên bước ra.
A Bảo lệ rơi đầy mặt, “Tổ sư gia...Cứu mạng.”
Tang Hải Linh cười lạnh, “Vẫn có lá gan trở về sao?”
Ấn Huyền ung dung, “Ta không rời đi.”
Tang Hải Linh nói, “Chẳng lẽ vừa rồi ngươi đi uống nước?”
Ấn Huyền vẫn điềm nhiên, “Ta đi ra đặt kết giới.”
“Kết giới?”
“Ân.”
Tang Hải Linh hiếu kỳ, nhịn không được hỏi, “Kết giới gì?”
“Che giấu khí tức.”
A Bảo theo bản năng sờ vết thương trên trán.
Tang Hải Linh nói, “Ngươi lấy cớ này tạm chấp nhận nhưng nó đối với ta vô dụng. Ta tìm ngươi vì hai lý do. Cho ta công đạo rõ ràng, ta tha cho họ.”
Khóe miệng Ấn Huyền giơ lên.
A Bảo chỉ cảm thấy hoa mắt, thân thể lùi lại phía sau, dựa vào tường. Tang Hải Linh khua kiếm, kiếm ảnh hiện lên như mưa, không nhìn rõ đâu là người, đâu là kiếm.
Nhưng Ấn Huyền đã biến mất.
Tang Hải Linh cảnh giác, dùng kiếm ảnh vây quanh người.
A Bảo che bả vai, vừa đứng thẳng lên thì cảm thấy trên trán ấm áp, giống như được cái gì đó mềm mại, ôn nhuận đụng vào. Cậu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mặt vừa vặn nhìn vào mắt Ấn Huyền, thân thể giống như bị thiêu nóng, nhiệt độ tăng lên, không nói nên lời, chỉ là có chút hưng phấn và kích động.
“Các ngươi...”
Tang Hải Linh còn chưa nói hết thì Ấn Huyền đã nhoáng lên, lao vào giữa kiếm trận.
A Bảo vỗ vỗ mặt, lên tinh thần, chạy đến bên Tam Nguyên, bắt đầu nghiên cứu nguyên nhân bất động, “Di? Không tìm thấy định thân phù? Đây là chú thuật gì vậy?”
Ấn Huyền dù đang đánh nhau nhưng vẫn không quên trả lời, “Định thận thuật.”
A Bảo giật mình, “Đúng nha, là định thân thuật. Nhưng làm sao để giải?”
Ấn Huyền chưa kịp trả lời thì Tang Linh Hải kêu lên một tiếng, thân thể bắn ra ngoài, va vào Tứ Hỉ. Một người một quỷ lăn vòng trên đất.
Tang Linh Hải che ngực đứng dậy.
Đột nhiên phía sau vang lên thanh âm, “Đại nhân, giải rồi.”
A Bảo nói, “Ta thấy chuyện này không thể tin được, hoàn toàn không có căn cứ khoa học nha.” Cậu vừa nói vừa bước đến chỗ Tào Dục, vung quyền đánh tới.
Tào Dục bị đánh, thẳng tắp ngã xuống, hoàn toàn không có động tĩnh.
A Bảo vui mừng nói, “Ta đã nói mà, hoàn toàn không có căn cứ khoa học.”
Danh sách chương