"Anh đừng uống nữa, anh đã uống rất nhiều rồi. Hay là cùng tôi nói chuyện đi."
Hàn Giai Kỳ tựa lưng vào ghế sô pha, cả người biếng nhác nâng lên ly rượu, ánh mắt hứng thú nhìn người đàn ông đang hờ hững ngồi bên cạnh.
Người kia có một gương mặt rất đẹp, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc từ băng. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi đó giống như một con thú hoang cô độc cự tuyệt người đến gần.
Mà cô, chính là bị hơi thở kia thu hút. Hơi thở của đồng loại.
Trong mắt người khác, cô chính là một con phượng hoàng kiêu ngạo...
Vậy sao? Kiêu ngạo vì bản thân là bia nhắm sống của cha mình, có cũng được mà không có cũng không sao...
Hay là, kiêu ngạo khi mẹ cô là một trong số vô vàn tình nhân của ba cô, hay khi bà ta vứt bỏ đứa con chưa đầy một tháng tuổi của mình chỉ vì mười vạn tệ?
Đây chính là thứ mà người người luôn ngưỡng mộ cô sao? Rất đau đớn...
Mà hôm nay chính là ngày cô được giải thoát, lần đầu tiên giải thoát trong mười tám năm qua. Bởi vì, ông ta chết rồi, cuối cùng cũng chết rồi...
"Cô đi đi, đừng làm phiền tôi..."
Giọng nói hắn rất lạnh, lạnh đến mức khiến người ta tâm can đều đông cứng lại. Chỉ là...
"Có tâm sự sao? Là...thất tình. Ừ thì, yêu đơn phương?"
Dường như bị cô đoán đúng, hắn hơi nâng mắt nhìn cô.
"Đừng nhìn tôi kiểu như tôi thiếu nợ anh vậy chứ. Cái gương mặt này của anh cộng với cái cảm giác "người sống chớ gần" của anh thì chắc có người đầu óc không bình thường mới thích nổi..."
Nhấc tay cầm lấy ly rượu trên bàn, bàn tay xinh đẹp trắng nõn của cô hoàn toàn nổi bật so với màu rượu vang đỏ rực.
Hắn rất nhanh dời đi ánh mắt, ngay khi cô tưởng chừng hắn sẽ tiếp tục im lặng thì giọng nói kia lại chậm rãi vang lên, tựa như đọc một bản hợp đồng vô vị.
"Tôi thích con bé, cũng không phải là rất nhiều, nhưng sự to lớn của nó chỉ là về mặt thời gian thôi. Sáu năm, tôi ở bên cạnh cô ấy, nhưng đến giờ tôi mới rõ, cô ấy chỉ coi tôi như một người cha, một người chú mà thôi..."
Sáu năm, không dài cũng không ngắn.
Một người lạnh lùng như hắn lại có thể nói ra nhiều như vậy. Nói hắn không đau lòng thì chắc chắn là giả.
"Vậy, cô ta chính là chê anh quá vô vị rồi. Anh cũng thật tệ nha, cư nhiên sáu năm mà còn không bắt người lại được... Chậc chậc..."
Dường như cảm nhận được cô khinh bỉ hắn quá nhiều, hắn rất nể mặt mà quăng cho cô một ánh mắt.
Cô chắc là nhìn nhầm đi...
Ánh mắt vừa nãy của hắn hình như là... đang trừng cô thì phải?
"Con bé là do tôi nuôi lớn, nó chỉ vừa mười sáu tuổi, nhỏ hơn tôi. Tôi không phải cầm thú."
À, thì ra là lâu ngày sinh tình rồi...
"Vậy anh...có muốn cùng tôi thử một đêm?"
Vừa nói, cô vừa cười khanh khách tựa như đang nói ra một câu chuyện cười, chỉ là ánh mắt nghiêm túc kia cho người đối diện biết rằng, cô không đùa.
"Tôi vừa nói, tôi không phải cầm thú..."
Vẫn là một biểu cảm lạnh lùng, dường như sợ cô không hiểu mới bổ sung thêm một câu.
"Cô rất trẻ, đừng nghĩ quẩn mà phá hư đời mình."
Hắn có biết hay không, cô rất ghét hắn dùng giọng điệu trưởng bối mà răn dạy mình...
Cuộc đời của cô sao? Có thứ gì tốt để phá hư kia chứ...
Nở một nụ cười kiều mị có chút bi ai cùng giễu cợt, cô nhấp lấy một ngụm rượu mà nhìn hắn.
"Tôi đã đủ mười tám tuổi vào hai tháng trước rồi, đủ khả năng để nhận thức hành động của mình. Cho nên, đại thúc a....."
Tại từ "đại thúc" thanh âm cô càng ngân ra vài phần mê hoặc nũng nịu lại có chút trêu chọc.
Hắn nhìn cô thật sâu, tựa như muốn tìm ra những suy nghĩ của cô hiện tại. Dường như, hắn đã tìm được một mục tiêu trong cuộc sống này thì phải...
P/s: chương sau có H, vừa thôi.
Hàn Giai Kỳ tựa lưng vào ghế sô pha, cả người biếng nhác nâng lên ly rượu, ánh mắt hứng thú nhìn người đàn ông đang hờ hững ngồi bên cạnh.
Người kia có một gương mặt rất đẹp, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc từ băng. Hắn chỉ lẳng lặng ngồi đó giống như một con thú hoang cô độc cự tuyệt người đến gần.
Mà cô, chính là bị hơi thở kia thu hút. Hơi thở của đồng loại.
Trong mắt người khác, cô chính là một con phượng hoàng kiêu ngạo...
Vậy sao? Kiêu ngạo vì bản thân là bia nhắm sống của cha mình, có cũng được mà không có cũng không sao...
Hay là, kiêu ngạo khi mẹ cô là một trong số vô vàn tình nhân của ba cô, hay khi bà ta vứt bỏ đứa con chưa đầy một tháng tuổi của mình chỉ vì mười vạn tệ?
Đây chính là thứ mà người người luôn ngưỡng mộ cô sao? Rất đau đớn...
Mà hôm nay chính là ngày cô được giải thoát, lần đầu tiên giải thoát trong mười tám năm qua. Bởi vì, ông ta chết rồi, cuối cùng cũng chết rồi...
"Cô đi đi, đừng làm phiền tôi..."
Giọng nói hắn rất lạnh, lạnh đến mức khiến người ta tâm can đều đông cứng lại. Chỉ là...
"Có tâm sự sao? Là...thất tình. Ừ thì, yêu đơn phương?"
Dường như bị cô đoán đúng, hắn hơi nâng mắt nhìn cô.
"Đừng nhìn tôi kiểu như tôi thiếu nợ anh vậy chứ. Cái gương mặt này của anh cộng với cái cảm giác "người sống chớ gần" của anh thì chắc có người đầu óc không bình thường mới thích nổi..."
Nhấc tay cầm lấy ly rượu trên bàn, bàn tay xinh đẹp trắng nõn của cô hoàn toàn nổi bật so với màu rượu vang đỏ rực.
Hắn rất nhanh dời đi ánh mắt, ngay khi cô tưởng chừng hắn sẽ tiếp tục im lặng thì giọng nói kia lại chậm rãi vang lên, tựa như đọc một bản hợp đồng vô vị.
"Tôi thích con bé, cũng không phải là rất nhiều, nhưng sự to lớn của nó chỉ là về mặt thời gian thôi. Sáu năm, tôi ở bên cạnh cô ấy, nhưng đến giờ tôi mới rõ, cô ấy chỉ coi tôi như một người cha, một người chú mà thôi..."
Sáu năm, không dài cũng không ngắn.
Một người lạnh lùng như hắn lại có thể nói ra nhiều như vậy. Nói hắn không đau lòng thì chắc chắn là giả.
"Vậy, cô ta chính là chê anh quá vô vị rồi. Anh cũng thật tệ nha, cư nhiên sáu năm mà còn không bắt người lại được... Chậc chậc..."
Dường như cảm nhận được cô khinh bỉ hắn quá nhiều, hắn rất nể mặt mà quăng cho cô một ánh mắt.
Cô chắc là nhìn nhầm đi...
Ánh mắt vừa nãy của hắn hình như là... đang trừng cô thì phải?
"Con bé là do tôi nuôi lớn, nó chỉ vừa mười sáu tuổi, nhỏ hơn tôi. Tôi không phải cầm thú."
À, thì ra là lâu ngày sinh tình rồi...
"Vậy anh...có muốn cùng tôi thử một đêm?"
Vừa nói, cô vừa cười khanh khách tựa như đang nói ra một câu chuyện cười, chỉ là ánh mắt nghiêm túc kia cho người đối diện biết rằng, cô không đùa.
"Tôi vừa nói, tôi không phải cầm thú..."
Vẫn là một biểu cảm lạnh lùng, dường như sợ cô không hiểu mới bổ sung thêm một câu.
"Cô rất trẻ, đừng nghĩ quẩn mà phá hư đời mình."
Hắn có biết hay không, cô rất ghét hắn dùng giọng điệu trưởng bối mà răn dạy mình...
Cuộc đời của cô sao? Có thứ gì tốt để phá hư kia chứ...
Nở một nụ cười kiều mị có chút bi ai cùng giễu cợt, cô nhấp lấy một ngụm rượu mà nhìn hắn.
"Tôi đã đủ mười tám tuổi vào hai tháng trước rồi, đủ khả năng để nhận thức hành động của mình. Cho nên, đại thúc a....."
Tại từ "đại thúc" thanh âm cô càng ngân ra vài phần mê hoặc nũng nịu lại có chút trêu chọc.
Hắn nhìn cô thật sâu, tựa như muốn tìm ra những suy nghĩ của cô hiện tại. Dường như, hắn đã tìm được một mục tiêu trong cuộc sống này thì phải...
P/s: chương sau có H, vừa thôi.
Danh sách chương