Dịch: chienthanlubu
Biên: Hoàng Hi Bình
***
"Huynh cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, chỉ sợ đằng sau còn có âm mưu." Hắn trầm ngâm trong chốc lát rồi nói.
"Dù sao thì, sau vụ việc lần này Tôn gia thương hội cũng xem như đã sụp đổ rồi. Những ngày gần đây, tộc nhân Tôn gia từ Phong Kinh tới đã liên tục bán tháo tư sản ở Việt Kinh, không để lại chút tài sản nào, đều bị bán xống sạch sẽ." Yến Tử nói thêm.
Thiết Kiên nghe vậy bỗng thổn thức không thôi, không ngờ rằng một thương hội cỡ trung lại bị huỷ diệt nhanh chóng đến như vậy. Nhưng nghĩ đến Thiết gia của hắn còn không phải cũng rơi vào tình cảnh như vậy sao, thứ sử của một châu, tay cầm trọng binh, lại trong một đêm tai hoạ ngập đầu. Nghĩ đến đó, trong lòng hắn bỗng nổi lên nỗi lo lắng cho phụ thân của hắn — Đàm Châu thứ sử - Thiết Thụ; cùng với đó là bóng hình xinh đẹp luôn quanh quẩn trong trái tim hắn, muốn quên cũng quên không được.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi lại có chút bất đắc dĩ.
Từ lần trước, sau khi biết được tin tức của phụ thân từ bọn Hồ Vi, hắn đã thử thông qua thương hội truyền tin tức sang bên kinh thành của Tấn Quốc, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có hồi âm.
"Thiết đại ca, huynh đang suy nghĩ gì đấy?" Yến Tử thấy hắn đột nhiên phát ngốc, liền mở miệng hỏi.
Thiết Kiên hoàn hồn cười cười, lắc lắc đầu, không nói gì thêm.
"Còn có một việc, Công Tạo Ti bên kia truyền tin tới, nói là Tư Đồ đại sư đã xử lý hoàn tất các sự vụ, những ngày sắp tới huynh có thể tùy ý đi gặp đại sư để thỉnh giáo luyện kiếm chi thuật. Nhưng mà, trước khi đi cần phải trình thiếp trước một ngày." Yến Tử cũng không để ý, cười nói.
"Tin tức tốt, huynh cũng đang lo lắng không biết lúc nào có thể được Tư Đồ đại sư chỉ điểm." Thiết Kiên sau khi nghe xong, mặt càng lộ ra sự vui vẻ.
"Ha ha, gần đây chuyện tốt dường như tụ tập một chỗ á..." Tiểu Toán Bàn cũng cười nói.
Lúc này, Thiết Kiên bỗng nhiên xoay cổ tay, trên mặt đất lóe lên ô quang, một khối sắt đen to như thùng nước xuất hiện.
"Đây là?" Yến Tử hơi sững sờ, nghi hoặc hỏi.
"Đây là huynh từ Thiết Mẫu Chi Tinh trong khối thiên thạch đề luyện ra, huynh giữ lại cho mình một nửa, một nửa là cấp cho thương hội." Thiết Kiên chỉ chỉ khối sắt, mở miệng nói ra.
Trên thực tế, trong những ngày bế quan, trừ củng cố tu vi thì hầu hết thời gian còn lại hắn dùng để tinh luyện Thiết Mẫu Chi Tinh.
Trước kia lấy được khối thiên thạch có thể tích thực sự không tính nhỏ, nhưng bên trong ẩn chứa rất nhiều tạp chất, phải đem nó chia làm nhiều lần dung luyện, hơn nữa địa hỏa cung cấp nhiệt lực cũng có phần thiếu sót, mặc dù sau đó có tăng thêm Hỏa Tinh Phấn thì hiệu suất tinh luyện cũng không cao.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể dùng dị hỏa để đề luyện.
Nhưng chỉ là dung luyện lớp thạch bì bên ngoài thiên thạch, cũng đã làm hắn ăn không tiêu, càng là chưa nói tới phía sau còn nhiều lớp hắc sắc tinh thạch cần phải tinh luyện.
Chính là vì như vậy, đến hôm nay hắn mới có thể xuất quan.
Yến Tử hơi chút do dự, sau đó hơi đảo tay, thu Thiết Mẫu Chi Tinh vào.
Xét từ khía cạnh tình cảm cá nhân, nàng thật sự không muốn khối Thiết Mẫu Chi Tinh này, mà là càng hy vọng toàn bộ đều giao cho Thiết Kiên.
Nhưng từ thân phận hội trưởng của Yến thị thương hội mà nói, nàng nhất định phải nhận lấy vật này, dù sao cái này có thể xem như là bảo vật trấn điếm, cực kỳ trọng yếu đối với việc gi tăng thực lực của thương hội.
"Yến muội, ngày mai nhờ muội thay huynh đưa bái thiếp cho Công Tạo Ti, huynh muốn nhanh chóng đi gặp Tư Đồ đại sư." Khóe miệng của Thiết Kiên hơi nhếch lên, cười nói ra.
"Được." Yến Tử khẽ vuốt tóc, phong tình vạn chủng.
Không ngừng tinh luyện trong nhiều ngày liên tiếp, Thiết Kiên kỳ thực đã rất buồn ngủ rồi, cùng bọn Yến Tử nói vài câu, hắn liền quay lại phòng để nghỉ ngơi.
Giấc ngủ này kéo dài một ngày một đêm, đến chạng vạng ngày hôm sau hắn mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh giấc, hắn liền bị Tiểu Toán Bàn kéo đến yến hội ở sảnh, cùng bọn Yến Tử khai tiệc.
Trong bữa tiệc, Thiết Kiên biết được tin tức từ Công Tạo Ti, nói là ngày mai có thể đi bái kiến Tư Đồ Hạo. Nhưng mà địa điểm không ở Công Tạo Ti, mà là ở biệt uyển cá nhân của Tư Đồ đại sư ở ngoài thành.
...
Sáng sớm hôm sau.
Thiết Kiên lên xe ngựa, cầm theo bái lễ mà Yến Tử đã giúp chuẩn bị, chậm rãi đi ra ngoài thành.
Cửa thành phía Đông của Việt Kinh gọi là Vĩnh Nhạc Môn, từ cửa thành kéo ra vài dặm vẫn có không ít kiến trúc nhà ở, độ phồn hoa tuy kém phía trong thành, nhưng cũng hơn xa Châu Thành.
Nguyên nhân là do cách Vĩnh Nhạc Môn năm dặm, có một dòng sông tên là "Lâm Thao", diện tích thủy vực cực rộng, khu vực ven bờ đều là các bụi cỏ lau mọc bên bãi sông ẩm ướt, phong cảnh càng ưu mỹ, cho nên có rất nhiều quan to quyền quý xây biệt uyển ở đây.
Dần dà, nơi đây liền thành một khu vực mà quan viên cùng thương nhân tư trạch tụ tập, Tư Đồ Hạo biệt uyển cũng ở chỗ này.
Nhắc đến Tư Đồ Hạo biệt uyển, trong toàn bộ thành Việt Kinh cũng rất nổi danh.
Đó là do biệt viện này là Hoàng Đế bệ hạ tự mình hạ chỉ, hộ bộ lĩnh mệnh xây dựng ven sông, lấp ruộng tạo đất, ngăn sông thành hồ, trong đó có gần một nửa kiến trúc nằm trong thủy vực, xét quy cách thì không thua Hoàng Cung hoa uyển tư gia hoa viên bao nhiêu.
Nhưng mà, nghe nói Tư Đồ Hạo sợ điều tiếng xa hoa, cho nên cực ít tới đây cư trú, dù cho ngẫu nhiên tới đây, cũng phần lớn cũng chỉ là ở trong một tòa lầu các tĩnh mịch trong biệt uyển.
Thiết Kiên ngồi xe ngựa dọc theo quan đạo ngoài thành một đường tiến tới, sau đó dừng xe trước cửa một tòa nhà rộng rãi có cánh cửa son hồng, hắn thu lễ vật vào trong vòng trữ vật, vén màn xe, từ trên xe nhảy xuống.
Hắn ngửa đầu nhìn thoáng qua khí phách hùng vĩ của tòa cự đại môn lâu, trong lòng âm thầm tán thưởng một tiếng, phân phó xa phu đợi ở cửa, chính mình bước tới đại môn.
Môn lâu có sáu phiến đại môn, hai phiến của cửa chính cùng hai phiến của cửa phụ sườn Tây đều đóng chặt, chỉ có hai phiến của cửa phụ sườn Đông là đang mở, bên có một lão giả mặc áo màu xanh, trông như là quản sự đang đứng thẳng.
Thiết Kiên đi tới phía trước, tự báo danh hào, sau đó liền nhờ lão giả thông truyền.
Lão giả vẫy vẫy tay, nói không cần thông truyền, bản thân lão gia đã phân phó, chỉ cần Thiết Kiên tới, trực tiếp mang đến lầu các gặp lão gia là được. Nói xong, lão quay người dẫn đường cho Thiết Kiên.
Thiết Kiên đi sau lưng lão giả, vào sâu bên trong đình viện.
Toàn bộ tiền viện của biệt uyển, phòng ốc kiến trúc không ít, đình đài lầu các, hiên đài lang phường, cây cối, mọi thứ đầy đủ.
Tổng thể bố cục còn là dựa theo kiểu dáng thông thường của các phủ đệ, tuy rằng có một chút biến tấu, nhưng dù sao phù hợp thế tục nghi lễ, Thiết Kiên không hề cảm thấy có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng khi hắn đến hậu viện của biệt uyển, bắt gặp cảnh khắp nơi đều trồng hoa mộc quý hiếm mà ở các địa phương khác tuyệt không khả năng nhìn thấy; trong rừng cây, khổng tước, bạch hạc, linh thử bao gồm nhiều điềm lành động vật sống cùng nhau, tổng thể vô cùng hài hòa tự nhiên.
Ngoài ra trong đó còn đặt rất nhiều quái thạch với tạo hình kỳ dị, mỗi một khối đều là trân phẩm trong mắt các đại gia.
Gần đó, có một cái hồ lớn, trên mặt hồ khói sóng mênh mang, bên trong có các bụi cỏ lau thấp thoáng, trông mông lung, tựa như tiên cảnh.
Lân cận hồ, có một tòa lầu các ba tầng màu son hồng, hình ảnh phản chiếu lên mặt hồ, trong có chút cô đơn.
Đưa Thiết Kiên đến phía trước lầu, thanh y lão giả ôm quyền thi lễ, mở miệng nói ra: "Lão gia nhà ta đang ở bên trong lầu, Thiết đại sư tự hành đi đến là được, lão nô chỉ có thể đưa đến nơi đây."
Nói xong, lão liền xoay người, dọc theo đường cũ trở về.
Nhìn tới bóng lưng của lão, Thiết Kiên có chút khó hiểu, trong viên lâm to như thế này, tùy tùng lại phi thường ít, trừ lão quản sự kia, một đường đi tới hắn chỉ thấy được rải rác vài người.
Nhưng mà vừa nghĩ tới trong lời đồn, Tư Đồ Hạo cực ít tới nơi này, liền cảm thấy có chút hợp lý.
"Yến thị thương hội luyện kiếm sư Thiết Kiên, tới bái kiến Tư Đồ đại sư." Sau khi ổn định tinh thần, Thiết Kiên chậm rãi đi đến trước lầu các, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, sau đó cao giọng nói ra.
Thanh âm của hắn vừa ra, trong lầu không có người đáp lại, chỉ là bỗng nhiên vang lên âm thanh thiết khí rơi xuống đất.
Thiết Kiên cực kỳ mẫn cảm với âm thanh này, lập tức phát hiện đó là âm thanh của đao kiếm rơi xuống, hắn hơi trầm ngâm chốc lát, liền đẩy cửa, xông vào.
Cửa mở ra, bên trong không có một bóng người, mà lại có một cỗ khí tức huyết tinh đập vào mặt.
Thiết Kiên trong lòng run run, cổ tay vặn một cái, trong tay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm màu trắng như tuyết.
Một tay rút kiếm, một tay lấy ra một trương phù lục màu xanh, thân hình di động, theo thang gỗ lên lầu hai.
Vừa đến lầu hai, hai mắt hắn đột nhiên trợn tròn, chỉ thấy Tư Đồ Hạo người đầy máu đen, nằm co ro ở sau án kỷ, khó khăn lắm mới giơ lên được một cái tay, chỉ vào phía sau lưng hắn.
Thiết Kiên nhất thời cả kinh, vô thức liền muốn xoay người lại.
Nhưng cổ mới chuyển được nửa đường, tựu cảm thấy một cỗ khí âm hàn thổi vào ót, không có nửa điểm do dự, hắn phát động thanh sắc phù lục trong tay, thân hình chợt lóe lên di chuyển về phía trước, phóng tới trước người Tư Đồ Hạo, hắn quay người hoành kiếm bảo hộ trước thân.
Nhưng mà, khi hắn thấy rõ mặt kẻ đánh lén sau lưng, hắn nhất thời chấn kinh biến sắc.
"Tư Đồ Nhiên, ngươi đang làm cái gì?" Thiết Kiên tức giận quát tháo.
Người trước mặt hắn có dáng người béo xệ, gương mặt rất tròn, mặc trên người một kiện cẩm bào thêu đầy tiền tài hoa văn son hồng, chẳng phải chính là Tư Đồ Nhiên - nhi tử của Tư Đồ Hạo hay sao?
Kẻ có bộ dạng Tư Đồ Nhiên kia chỉ là cười khan hai tiếng hắc hắc, nhưng lại không nói chuyện.
"Y.. y.. Không phải... không phải con ta..." Tư Đồ Hạo giãy giụa, khó khăn nói một câu.
Thiết Kiên nghe vậy, thoáng trấn định tâm thần, lúc này mới chú ý tới huyết hồng trường kiếm trong tay Tư Đồ Nhiên nhìn có chút quen mắt.
Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, lạnh giọng truy vấn: "Ngươi là Cừu Phách Thiên? Không đúng... Ngươi cuối cùng là người nào?" Thanh kiếm kia chẳng phải chính là U Lân Huyết Kiếm hay sao.
"Hắc hắc, ta là người nào, cái này còn phải nói sao, đương nhiên là người tới để tìm ngươi." Tư Đồ Nhiên gượng cười vài tiếng, ngữ khí vô cùng âm nhu nói.
"Ngươi là người của Ninh Kham?" Thiết Kiên trong lòng chợt nhảy, nhìn chằm chằm đối phương, âm trầm hỏi.
"Chỉ bằng lão ta, cũng muốn ra lệnh cho ta? Đúng là thiên đại nực cười, ha ha ha..." Tư Đồ Nhiên mỉa mai cười.
Nhưng mà tiếng cười còn chưa ngớt đã đột ngột im bặt dừng lại, là do Thiết Kiên thân hình chợt lóe, đột nhiên vượt đến trước thân, tung ra một kiếm, quét về chỗ ngực của y.
Thần sắc Tư Đồ Nhiên đột nhiên biến đổi, huyết sắc trường kiếm trong tay lóe lên quang mang, "Keng" một tiếng, đỡ được chiêu kiếm của Thiết Kiên.
Cùng lúc đó, một cỗ khí màu máu đen thuận theo tuyết bạch trường kiếm di chuyển đến tay của Thiết Kiên.
Thiết Kiên thấy thế, hơi kinh hãi, tay trái đánh ra một đoàn hỏa cầu về phía trước, thân hình lui lại phía sau, "Leng keng" một tiếng, đâm tuyết bạch trường kiếm vào mặt đất, đầu ngón tay bắn ra một đạo kim sắc dị hỏa, bao phủ cả thanh kiếm.
Chẳng rõ là do nguyên nhân gì, một kích hỏa cầu thuật trước đó, "Tư Đồ Nhiên" lại không thể tránh thoát, bị đánh trúng lồng ngực, "Bộp bộp", gã lui lại hai bước, không đuổi theo Thiết Kiên.
Thanh trường kiếm trắng như tuyết có thuộc tính là băng, là một trong các thanh thượng phẩm pháp kiếm Thiết Kiên luyện chế ra trong đợt bế quan vừa rồi, căn bản vô pháp khắc chế âm sát ô uế chi lực của U Lân Huyết Kiếm, nhưng nhờ dị hỏa kim diễm đã đốt trụi luồng khí màu máu đen.
"Dùng của ngươi, dùng của ngươi... Phần Thiên Kiếm..." Tư Đồ Hạo mở miệng nhắc nhở một cách khó khăn.
Biên: Hoàng Hi Bình
***
"Huynh cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, chỉ sợ đằng sau còn có âm mưu." Hắn trầm ngâm trong chốc lát rồi nói.
"Dù sao thì, sau vụ việc lần này Tôn gia thương hội cũng xem như đã sụp đổ rồi. Những ngày gần đây, tộc nhân Tôn gia từ Phong Kinh tới đã liên tục bán tháo tư sản ở Việt Kinh, không để lại chút tài sản nào, đều bị bán xống sạch sẽ." Yến Tử nói thêm.
Thiết Kiên nghe vậy bỗng thổn thức không thôi, không ngờ rằng một thương hội cỡ trung lại bị huỷ diệt nhanh chóng đến như vậy. Nhưng nghĩ đến Thiết gia của hắn còn không phải cũng rơi vào tình cảnh như vậy sao, thứ sử của một châu, tay cầm trọng binh, lại trong một đêm tai hoạ ngập đầu. Nghĩ đến đó, trong lòng hắn bỗng nổi lên nỗi lo lắng cho phụ thân của hắn — Đàm Châu thứ sử - Thiết Thụ; cùng với đó là bóng hình xinh đẹp luôn quanh quẩn trong trái tim hắn, muốn quên cũng quên không được.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi lại có chút bất đắc dĩ.
Từ lần trước, sau khi biết được tin tức của phụ thân từ bọn Hồ Vi, hắn đã thử thông qua thương hội truyền tin tức sang bên kinh thành của Tấn Quốc, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có hồi âm.
"Thiết đại ca, huynh đang suy nghĩ gì đấy?" Yến Tử thấy hắn đột nhiên phát ngốc, liền mở miệng hỏi.
Thiết Kiên hoàn hồn cười cười, lắc lắc đầu, không nói gì thêm.
"Còn có một việc, Công Tạo Ti bên kia truyền tin tới, nói là Tư Đồ đại sư đã xử lý hoàn tất các sự vụ, những ngày sắp tới huynh có thể tùy ý đi gặp đại sư để thỉnh giáo luyện kiếm chi thuật. Nhưng mà, trước khi đi cần phải trình thiếp trước một ngày." Yến Tử cũng không để ý, cười nói.
"Tin tức tốt, huynh cũng đang lo lắng không biết lúc nào có thể được Tư Đồ đại sư chỉ điểm." Thiết Kiên sau khi nghe xong, mặt càng lộ ra sự vui vẻ.
"Ha ha, gần đây chuyện tốt dường như tụ tập một chỗ á..." Tiểu Toán Bàn cũng cười nói.
Lúc này, Thiết Kiên bỗng nhiên xoay cổ tay, trên mặt đất lóe lên ô quang, một khối sắt đen to như thùng nước xuất hiện.
"Đây là?" Yến Tử hơi sững sờ, nghi hoặc hỏi.
"Đây là huynh từ Thiết Mẫu Chi Tinh trong khối thiên thạch đề luyện ra, huynh giữ lại cho mình một nửa, một nửa là cấp cho thương hội." Thiết Kiên chỉ chỉ khối sắt, mở miệng nói ra.
Trên thực tế, trong những ngày bế quan, trừ củng cố tu vi thì hầu hết thời gian còn lại hắn dùng để tinh luyện Thiết Mẫu Chi Tinh.
Trước kia lấy được khối thiên thạch có thể tích thực sự không tính nhỏ, nhưng bên trong ẩn chứa rất nhiều tạp chất, phải đem nó chia làm nhiều lần dung luyện, hơn nữa địa hỏa cung cấp nhiệt lực cũng có phần thiếu sót, mặc dù sau đó có tăng thêm Hỏa Tinh Phấn thì hiệu suất tinh luyện cũng không cao.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể dùng dị hỏa để đề luyện.
Nhưng chỉ là dung luyện lớp thạch bì bên ngoài thiên thạch, cũng đã làm hắn ăn không tiêu, càng là chưa nói tới phía sau còn nhiều lớp hắc sắc tinh thạch cần phải tinh luyện.
Chính là vì như vậy, đến hôm nay hắn mới có thể xuất quan.
Yến Tử hơi chút do dự, sau đó hơi đảo tay, thu Thiết Mẫu Chi Tinh vào.
Xét từ khía cạnh tình cảm cá nhân, nàng thật sự không muốn khối Thiết Mẫu Chi Tinh này, mà là càng hy vọng toàn bộ đều giao cho Thiết Kiên.
Nhưng từ thân phận hội trưởng của Yến thị thương hội mà nói, nàng nhất định phải nhận lấy vật này, dù sao cái này có thể xem như là bảo vật trấn điếm, cực kỳ trọng yếu đối với việc gi tăng thực lực của thương hội.
"Yến muội, ngày mai nhờ muội thay huynh đưa bái thiếp cho Công Tạo Ti, huynh muốn nhanh chóng đi gặp Tư Đồ đại sư." Khóe miệng của Thiết Kiên hơi nhếch lên, cười nói ra.
"Được." Yến Tử khẽ vuốt tóc, phong tình vạn chủng.
Không ngừng tinh luyện trong nhiều ngày liên tiếp, Thiết Kiên kỳ thực đã rất buồn ngủ rồi, cùng bọn Yến Tử nói vài câu, hắn liền quay lại phòng để nghỉ ngơi.
Giấc ngủ này kéo dài một ngày một đêm, đến chạng vạng ngày hôm sau hắn mới tỉnh lại.
Sau khi tỉnh giấc, hắn liền bị Tiểu Toán Bàn kéo đến yến hội ở sảnh, cùng bọn Yến Tử khai tiệc.
Trong bữa tiệc, Thiết Kiên biết được tin tức từ Công Tạo Ti, nói là ngày mai có thể đi bái kiến Tư Đồ Hạo. Nhưng mà địa điểm không ở Công Tạo Ti, mà là ở biệt uyển cá nhân của Tư Đồ đại sư ở ngoài thành.
...
Sáng sớm hôm sau.
Thiết Kiên lên xe ngựa, cầm theo bái lễ mà Yến Tử đã giúp chuẩn bị, chậm rãi đi ra ngoài thành.
Cửa thành phía Đông của Việt Kinh gọi là Vĩnh Nhạc Môn, từ cửa thành kéo ra vài dặm vẫn có không ít kiến trúc nhà ở, độ phồn hoa tuy kém phía trong thành, nhưng cũng hơn xa Châu Thành.
Nguyên nhân là do cách Vĩnh Nhạc Môn năm dặm, có một dòng sông tên là "Lâm Thao", diện tích thủy vực cực rộng, khu vực ven bờ đều là các bụi cỏ lau mọc bên bãi sông ẩm ướt, phong cảnh càng ưu mỹ, cho nên có rất nhiều quan to quyền quý xây biệt uyển ở đây.
Dần dà, nơi đây liền thành một khu vực mà quan viên cùng thương nhân tư trạch tụ tập, Tư Đồ Hạo biệt uyển cũng ở chỗ này.
Nhắc đến Tư Đồ Hạo biệt uyển, trong toàn bộ thành Việt Kinh cũng rất nổi danh.
Đó là do biệt viện này là Hoàng Đế bệ hạ tự mình hạ chỉ, hộ bộ lĩnh mệnh xây dựng ven sông, lấp ruộng tạo đất, ngăn sông thành hồ, trong đó có gần một nửa kiến trúc nằm trong thủy vực, xét quy cách thì không thua Hoàng Cung hoa uyển tư gia hoa viên bao nhiêu.
Nhưng mà, nghe nói Tư Đồ Hạo sợ điều tiếng xa hoa, cho nên cực ít tới đây cư trú, dù cho ngẫu nhiên tới đây, cũng phần lớn cũng chỉ là ở trong một tòa lầu các tĩnh mịch trong biệt uyển.
Thiết Kiên ngồi xe ngựa dọc theo quan đạo ngoài thành một đường tiến tới, sau đó dừng xe trước cửa một tòa nhà rộng rãi có cánh cửa son hồng, hắn thu lễ vật vào trong vòng trữ vật, vén màn xe, từ trên xe nhảy xuống.
Hắn ngửa đầu nhìn thoáng qua khí phách hùng vĩ của tòa cự đại môn lâu, trong lòng âm thầm tán thưởng một tiếng, phân phó xa phu đợi ở cửa, chính mình bước tới đại môn.
Môn lâu có sáu phiến đại môn, hai phiến của cửa chính cùng hai phiến của cửa phụ sườn Tây đều đóng chặt, chỉ có hai phiến của cửa phụ sườn Đông là đang mở, bên có một lão giả mặc áo màu xanh, trông như là quản sự đang đứng thẳng.
Thiết Kiên đi tới phía trước, tự báo danh hào, sau đó liền nhờ lão giả thông truyền.
Lão giả vẫy vẫy tay, nói không cần thông truyền, bản thân lão gia đã phân phó, chỉ cần Thiết Kiên tới, trực tiếp mang đến lầu các gặp lão gia là được. Nói xong, lão quay người dẫn đường cho Thiết Kiên.
Thiết Kiên đi sau lưng lão giả, vào sâu bên trong đình viện.
Toàn bộ tiền viện của biệt uyển, phòng ốc kiến trúc không ít, đình đài lầu các, hiên đài lang phường, cây cối, mọi thứ đầy đủ.
Tổng thể bố cục còn là dựa theo kiểu dáng thông thường của các phủ đệ, tuy rằng có một chút biến tấu, nhưng dù sao phù hợp thế tục nghi lễ, Thiết Kiên không hề cảm thấy có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng khi hắn đến hậu viện của biệt uyển, bắt gặp cảnh khắp nơi đều trồng hoa mộc quý hiếm mà ở các địa phương khác tuyệt không khả năng nhìn thấy; trong rừng cây, khổng tước, bạch hạc, linh thử bao gồm nhiều điềm lành động vật sống cùng nhau, tổng thể vô cùng hài hòa tự nhiên.
Ngoài ra trong đó còn đặt rất nhiều quái thạch với tạo hình kỳ dị, mỗi một khối đều là trân phẩm trong mắt các đại gia.
Gần đó, có một cái hồ lớn, trên mặt hồ khói sóng mênh mang, bên trong có các bụi cỏ lau thấp thoáng, trông mông lung, tựa như tiên cảnh.
Lân cận hồ, có một tòa lầu các ba tầng màu son hồng, hình ảnh phản chiếu lên mặt hồ, trong có chút cô đơn.
Đưa Thiết Kiên đến phía trước lầu, thanh y lão giả ôm quyền thi lễ, mở miệng nói ra: "Lão gia nhà ta đang ở bên trong lầu, Thiết đại sư tự hành đi đến là được, lão nô chỉ có thể đưa đến nơi đây."
Nói xong, lão liền xoay người, dọc theo đường cũ trở về.
Nhìn tới bóng lưng của lão, Thiết Kiên có chút khó hiểu, trong viên lâm to như thế này, tùy tùng lại phi thường ít, trừ lão quản sự kia, một đường đi tới hắn chỉ thấy được rải rác vài người.
Nhưng mà vừa nghĩ tới trong lời đồn, Tư Đồ Hạo cực ít tới nơi này, liền cảm thấy có chút hợp lý.
"Yến thị thương hội luyện kiếm sư Thiết Kiên, tới bái kiến Tư Đồ đại sư." Sau khi ổn định tinh thần, Thiết Kiên chậm rãi đi đến trước lầu các, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, sau đó cao giọng nói ra.
Thanh âm của hắn vừa ra, trong lầu không có người đáp lại, chỉ là bỗng nhiên vang lên âm thanh thiết khí rơi xuống đất.
Thiết Kiên cực kỳ mẫn cảm với âm thanh này, lập tức phát hiện đó là âm thanh của đao kiếm rơi xuống, hắn hơi trầm ngâm chốc lát, liền đẩy cửa, xông vào.
Cửa mở ra, bên trong không có một bóng người, mà lại có một cỗ khí tức huyết tinh đập vào mặt.
Thiết Kiên trong lòng run run, cổ tay vặn một cái, trong tay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm màu trắng như tuyết.
Một tay rút kiếm, một tay lấy ra một trương phù lục màu xanh, thân hình di động, theo thang gỗ lên lầu hai.
Vừa đến lầu hai, hai mắt hắn đột nhiên trợn tròn, chỉ thấy Tư Đồ Hạo người đầy máu đen, nằm co ro ở sau án kỷ, khó khăn lắm mới giơ lên được một cái tay, chỉ vào phía sau lưng hắn.
Thiết Kiên nhất thời cả kinh, vô thức liền muốn xoay người lại.
Nhưng cổ mới chuyển được nửa đường, tựu cảm thấy một cỗ khí âm hàn thổi vào ót, không có nửa điểm do dự, hắn phát động thanh sắc phù lục trong tay, thân hình chợt lóe lên di chuyển về phía trước, phóng tới trước người Tư Đồ Hạo, hắn quay người hoành kiếm bảo hộ trước thân.
Nhưng mà, khi hắn thấy rõ mặt kẻ đánh lén sau lưng, hắn nhất thời chấn kinh biến sắc.
"Tư Đồ Nhiên, ngươi đang làm cái gì?" Thiết Kiên tức giận quát tháo.
Người trước mặt hắn có dáng người béo xệ, gương mặt rất tròn, mặc trên người một kiện cẩm bào thêu đầy tiền tài hoa văn son hồng, chẳng phải chính là Tư Đồ Nhiên - nhi tử của Tư Đồ Hạo hay sao?
Kẻ có bộ dạng Tư Đồ Nhiên kia chỉ là cười khan hai tiếng hắc hắc, nhưng lại không nói chuyện.
"Y.. y.. Không phải... không phải con ta..." Tư Đồ Hạo giãy giụa, khó khăn nói một câu.
Thiết Kiên nghe vậy, thoáng trấn định tâm thần, lúc này mới chú ý tới huyết hồng trường kiếm trong tay Tư Đồ Nhiên nhìn có chút quen mắt.
Hắn đột nhiên tỉnh ngộ, lạnh giọng truy vấn: "Ngươi là Cừu Phách Thiên? Không đúng... Ngươi cuối cùng là người nào?" Thanh kiếm kia chẳng phải chính là U Lân Huyết Kiếm hay sao.
"Hắc hắc, ta là người nào, cái này còn phải nói sao, đương nhiên là người tới để tìm ngươi." Tư Đồ Nhiên gượng cười vài tiếng, ngữ khí vô cùng âm nhu nói.
"Ngươi là người của Ninh Kham?" Thiết Kiên trong lòng chợt nhảy, nhìn chằm chằm đối phương, âm trầm hỏi.
"Chỉ bằng lão ta, cũng muốn ra lệnh cho ta? Đúng là thiên đại nực cười, ha ha ha..." Tư Đồ Nhiên mỉa mai cười.
Nhưng mà tiếng cười còn chưa ngớt đã đột ngột im bặt dừng lại, là do Thiết Kiên thân hình chợt lóe, đột nhiên vượt đến trước thân, tung ra một kiếm, quét về chỗ ngực của y.
Thần sắc Tư Đồ Nhiên đột nhiên biến đổi, huyết sắc trường kiếm trong tay lóe lên quang mang, "Keng" một tiếng, đỡ được chiêu kiếm của Thiết Kiên.
Cùng lúc đó, một cỗ khí màu máu đen thuận theo tuyết bạch trường kiếm di chuyển đến tay của Thiết Kiên.
Thiết Kiên thấy thế, hơi kinh hãi, tay trái đánh ra một đoàn hỏa cầu về phía trước, thân hình lui lại phía sau, "Leng keng" một tiếng, đâm tuyết bạch trường kiếm vào mặt đất, đầu ngón tay bắn ra một đạo kim sắc dị hỏa, bao phủ cả thanh kiếm.
Chẳng rõ là do nguyên nhân gì, một kích hỏa cầu thuật trước đó, "Tư Đồ Nhiên" lại không thể tránh thoát, bị đánh trúng lồng ngực, "Bộp bộp", gã lui lại hai bước, không đuổi theo Thiết Kiên.
Thanh trường kiếm trắng như tuyết có thuộc tính là băng, là một trong các thanh thượng phẩm pháp kiếm Thiết Kiên luyện chế ra trong đợt bế quan vừa rồi, căn bản vô pháp khắc chế âm sát ô uế chi lực của U Lân Huyết Kiếm, nhưng nhờ dị hỏa kim diễm đã đốt trụi luồng khí màu máu đen.
"Dùng của ngươi, dùng của ngươi... Phần Thiên Kiếm..." Tư Đồ Hạo mở miệng nhắc nhở một cách khó khăn.
Danh sách chương