Chiều hôm ấy, Lacy cầm máy chụp hình kỹ thuật số nhỏ xíu chạy vào phòng khách. Nàng đang đuổi theo con mèo trắng mặc trang phục ông già Noel.

“Sweet Pie!” Nàng gọi nhưng con mèo chui xuống gầm ghế sofa. Đặt máy ảnh cạnh chân Chase, nàng quỳ xuống ngó vào gầm ghế. “Sweet Pie, tao sẽ cho mày một hộp cá Fancy Feast... nếu anh Chase chịu ăn chung với mày”. Nàng ngẩng lên nhìn anh cười; rồi quay lại con mèo. “Ra đây nào, cưng. Tao chỉ cần chụp một tấm là xong thôi.”

Chase nhặt máy ảnh lên ngắm nghía. Có gì đó khơi gợi ký ức anh. Thốt nhiên, chỉ trong chớp mắt, mọi chuyện bỗng ăn khớp với nhau. “Mẹ kiếp. Ra là thế.”

Lacy ngẩng phắt lên. “Thế là gì thế?”

Đầu óc anh quay cuồng. “Pablo Martinez. Sao trước đây anh không nhớ ra chuyện ấy nhỉ?”

“Trước đây nhớ ra chuyện gì?” nàng hỏi.

Anh chạy đến bên máy điện thoại. Đưa tay ra sau sờ túi quần, đến lúc ấy anh mới nhớ mình đang mặc quần len. “Quần jean của anh? Quần anh đâu rồi?”

“Trong máy giặt rồi. Anh nhớ không? Lúc nãy yêu nhau xong, em mang đi luôn mà.”

“Chết thật!” Chase phóng như điên ra phòng giặt và thầm cầu trời số điện thoại trên mẩu giấy ấy không bị nhòe đến mức không đọc được nữa. “Chết thật!” anh chửi rủa khi giật cửa máy giặt lôi chiếc quần khỏi đống nước xà phòng. Nước từ quần anh chảy lênh láng trên nền nhà. “Thế em không kiểm tra túi trước khi giặt à?”

“Xin lỗi nhé, chắc là cuộc làm tình trong hành lang đã làm em ngơ ngẩn chút ít.” Chân mày nàng cong lên vẻ hơi khó chịu.

Anh nhẹ tay rút mảnh giấy và giở ra xem. Mực có bị nhòe nhưng vẫn còn đọc được.

“Anh định gọi cho ai vậy?” nàng hỏi, và anh đã thấy cơn hờn giận trong ánh mắt nàng.

“Chờ anh một phút đã.” Anh nhấn số trên tờ giấy.

Chuông điện thoại reo rồi ngay sau đó máy ghi âm tự động bật lên. Anh nghiến răng. “Jason, gọi ngay cho tớ đấy.” Dứt lời, anh tức tối dập mạnh điện thoại.

“Có chuyện gì thế?” Lacy hỏi. Vẻ nghiêm trọng trong giọng nàng khiến anh phải quay lại.

“Là Martinez. Chính hắn là điểm chung giữa vụ Lakes và mấy ngày gần đây.”

“Martinez là ai? Với lại vụ Lakes nghĩa là gì?” Lacy hỏi.

Chase vuốt mặt. “Hắn là tay chỉ điểm. Thằng nhóc con lai, lúc nào cũng tưởng mình là James Bond. Hắn thích những thiết bị lạ lùng, như máy ghi âm cực nhỏ, và... máy ảnh của em làm anh chợt nhớ đến hắn đấy. Martinez luôn mang theo mấy máy quay chụp bé tí tẹo mà. Có lần, hắn khoe với anh chiếc máy ảnh chỉ nhỏ bằng hộp diêm và bảo hắn dùng máy ấy bí mật chụp hình những vụ buôn bán ma túy ngoài đường phố.”

Chase đi đi lại lại trong bếp. “Tuần trước hắn gọi cho anh, bảo có chuyện cần cho anh hay. Hắn muốn anh đến chỗ hẹn của bọn anh để lấy thứ gì đó.”

“Chỗ gì của bọn anh?”

“Nhưng anh không để ý những gì hắn nói. Em không hiểu đâu, Martinez kỳ cục lắm. Thường thì hắn toàn đưa thông tin vụn vặt, chẳng hạn một thằng nhóc bán có một điếu cần sa thôi. Nhưng đúng là có một lần, thông tin hắn cung cấp rất quan trọng bởi nó dẫn đến vụ một cô gái bị chết thảm. Tên cô ấy là Brandy Lakes. Nhưng không hiểu sao sự vụ chỉ dừng ở đó, mãi không tiến triển được. Rất là quỷ quái. Thế rồi...”

Chase anh ngửa mặt lên trời than. “Trời ơi!”

“Gì nữa?” Lacy lại gắt.

“Hắn... vóc người hắn bằng anh, tóc hắn cũng màu nâu sậm.”

Lacy chớp mắt. “Thế có gì không tốt nào?”

“Nếu hắn vừa được trục lên khỏi hồ thì xấu đấy.”

“Ồ, anh cho rằng... Thế thì kinh khủng quá.”

Chase gật đầu. “Đúng thế đấy.” Anh vội vã vào phòng ngủ. Lacy đi theo. Chase với lấy áo thun và mặc vào. “Anh cần mượn xe của em.”

“Anh định đi đâu?” nàng hỏi, giọng căng thẳng.

“Anh phải đi lấy thứ Martinez để lại cho anh.”

“Nhưng ở đâu... hắn để nó ở đâu mới được?”

“Trong một ngăn tủ để đồ trong phòng tập thể hình. Sau vụ Lakes, hắn có đưa cho anh một thẻ táp của tủ ấy. Martinez bảo hắn thuê ngăn tủ đó làm chỗ trao đổi vật dụng cho anh và hắn. Bảo rằng hắn sẽ liên lạc anh rồi để thông tin lại trong ngăn tủ đó. Anh thậm chí còn không biết đã làm gì với cái thẻ quỷ quái ấy rồi.”

Chase lấy ví trong ngăn kéo của nàng và lấy hết những gì có trong ví ra. Trong số đó có vài mảnh giấy nhòe nhoẹt vì ướt nước hồ.

“Phòng tập thể hình nào thế anh?”

“Chết rồi!”

“Cái gì cơ?”

Chase lại vơ mọi thứ nhét lại vào ví. “Cái thẻ hẳn ở nhà anh mất rồi.”

“Anh đành phải chờ Jason thôi.”

“Không được. Anh đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi.”

“Lãng phí ư?” Giọng nàng hờn dỗi khiến anh phải nhìn lên, nhưng thôi khổ quá!

“Lacy, giờ anh không có thời gian trả lời chất vấn. Nhất định anh phải làm cho xong chuyện này. Đến lúc đó, mình sẽ cùng ngồi bàn về...”

“Nhưng nguy hiểm lắm. Có thể Zeke đang đợi để đón lõng anh ngoài kia. Có thể ngay lúc này, hắn đang theo dõi nhà anh, hy vọng anh sẽ trở về đó. Em toàn thấy thế trên phim thôi. Và rồi, như một thằng khùng, người hùng cứ thản nhiên bước vào rồi bị...”

“Chuyện này không phải phim ảnh gì cả. Cho anh mượn xe nhé?”

“Anh sẽ bị giết mất. Em không thể để điều đó xảy ra.”

“Anh không chết được đâu mà lo. Đưa chìa khóa cho anh đi, Lacy.”

Nàng cắn môi. “Hãy để em đi. Để em đi đến nhà anh. Hắn không theo dõi em đâu.”

Chase trợn mắt. “Hắn nhận mặt được em mà. Em từng mời thằng khốn ấy vào nhà uống trà, không nhớ à?”

“Hắn nhận mặt anh còn dễ hơn. Còn em, em sẽ... em sẽ đội mũ che mặt hay làm gì đại loại thế. Khoan đã. Em biết rồi. Em biết phải làm gì rồi. Em có thấy trong phim Các Thiên Thần của Charlie rồi. Em biết phải làm gì rồi anh ạ.”

Chase túm lấy hai vai nàng mà lắc. “Lacy, đây không phải một tập trong phim Những Thiên Thần của Charlie.” Anh hít vào một hơi cố trấn tĩnh. “Cứ đưa chìa khóa cho anh đi. Anh xin em đấy.”

“Không.” Nàng bướng bỉnh vênh mặt lên, trông vừa đáng yêu vừa làm anh tức không chịu nổi.

“Em không có đi đâu hết,” anh nói, giọng không cố che giấu đi vẻ nghiêm trọng lạnh lùng.

“Vậy thì em sẽ không đưa chìa khóa cho anh.”

Anh cáu tiết đi vòng qua nàng ra phòng khách vì anh biết rõ nàng để túi xách trong đó. Nàng lẽo đẽo theo anh suốt dọc đường ngang qua sảnh.

“Nếu anh lấy chìa khóa của em, em sẽ đi theo anh. Em sẽ...”

“Em còn xe nào nữa đâu mà đòi đi theo anh chứ?” Anh giật phăng túi xách của nàng và dốc ngược túi đổ hết những gì có trong đó xuống nền nhà lát gỗ.

“Em sẽ... Em có danh thiếp của Zeke. Em sẽ gọi cho hắn.”

Chase chộp lấy chùm chìa khóa và trợn mắt nhìn nàng. “Em định báo cho hắn anh sắp về nhà ư? Em muốn anh chết hay sao vậy?”

“Không phải thế. Em sẽ bảo hắn là em có biết gì đó. Hắn sẽ đến đây, và thế là hắn sẽ... hắn sẽ... hắn sẽ không đón lõng anh ở nhà anh được.”

Chase sửng sốt nhìn nàng. “Và rồi thay vào đó hắn sẽ giết em. Trong phim Các thiên thần của Charlie có tình tiết đó nữa à?”

Chase thấy có ánh thép trong cặp mắt xanh nhạt của nàng. Nàng nghiêm túc đây. Người phụ nữ này đang rất nghiêm túc. Nàng sẽ gọi cho Zeke. Tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm. Nàng yêu anh nhiều đến nỗi nàng sẽ nhận nguy hiểm về mình.

Lacy nhún vai, ưỡn hai vai như chiến binh sắp ra trận. “Anh có cho em đi theo không vậy?”

Chase vung chân đá văng túi nàng vào góc phòng. “Lacy, em chớ có làm thế!”

Nàng chống hai tay lên bờ hông nhỏ bé. “Anh đã làm thế thì có. Anh đã kéo em vào vụ này và bây giờ thì quá muộn rồi.”

***

Hai mắt Zeke nóng rát cùng với dạ dày khi hắn bước dọc hành lang bệnh viện. Vừa lúc ấy, vợ Stokes dắt hai đứa con trai từ ngã rẽ gần đó bước ra và đứng ngay trước mặt hắn. Thứ a xit đáng ghét lại bơm mạnh trong bụng hắn.

“Chào bác Duncun đi các con,” vợ Stokes bảo hai đứa con. “Hai con hãy nói với bác rằng các con rất biết ơn những gì bác đã làm cho chúng ta khi bác ở lại bệnh viện cạnh bố. Và bác đã kịp thời đến trợ giúp bố.”

Hai đứa trẻ rụt rè ngước lên lí nhí cảm ơn. Rồi vợ Stokes chạm nhẹ vào cánh tay Zeke. Trớ trêu thay, đúng lúc đó hắn chợt nhớ đã lâu lắm rồi mới có một con người chạm vào mình. Chạm có chủ ý. Vài lần hắn có đi chơi gái ăn bánh trả tiền, nhưng cái chạm tay lần này không phải vì sex, đây là cái chạm giữa người với người. Là sự tử tế mà hắn không xứng đáng có được. Sự cảm động như dòng điện chạy lên cánh tay hắn.

“Cô y tá kể mỗi ngày ít nhất anh gọi điện đến hỏi thăm cả chục lần. Tôi chỉ muốn anh biết điều ấy có ý nghĩa lớn lao đến thế nào.”

Zeke cố gật đầu, mặc dù một phần trong người hắn đang tê dại. Hắn nhận ra phần tâm hồn ấy đã tê dại từ lâu. Từ khi hắn bị vợ bỏ, từ khi tòa xử quyền giám hộ hai đứa con chung thuộc về vợ. Từ khi hắn phải nhìn thấy một người đàn ông khác vào nhà mình, xén cỏ trước sân, và đưa con mình đến trường dự họp phụ huynh.

“Tôi... tôi mừng là...” Dạ dày hắn lại dày vò. Hy vọng lại trở về trong đôi mắt của vợ Stokes và nhận thấy điều ấy làm Zeke như thiếu dưỡng khí. Chẳng phải là đêm qua bác sĩ đã cảnh báo tình trạng không khả quan lắm đó sao? Vậy mà vợ anh ta vẫn hy vọng. Zeke tự hỏi cô ta khùng thật hay có người vừa báo tin vui cho cô tay vậy? “Cậu ấy sao rồi?” Gắng gượng mãi hắn mới mở miệng.

Vợ Stokes mỉm cười. “Đỡ nhiều rồi ạ. Thậm chí có lúc anh ấy còn tỉnh táo, dù chỉ trong một giây thôi. Khoảnh khắc tuy ngắn ngủi nhưng anh ấy nhìn thẳng vào tôi.” Mắt chị rơm rớm.

A xít lại tràn vào dạ dày Zeke. “Này, tôi... tôi có việc phải đi.” Tiếng bước chân hắn vội vã bỏ trốn trên nền nhà bệnh viện bổ dọc vào tai hắn.

*********

Lacy bước vào xe moóc vừa là nhà vừa là tiệm bán hoa của Kathy. Chuông cửa kêu leng keng.

Đang chăm chú cân chỉnh một lọ hồng, Kathy ngẩng lên nhíu mày. “Có chuyện gì thế? Cậu mất số điện thoại của anh thợ sửa ống nước à?”

“Thế cậu cũng tin là tớ ngủ với anh ấy sao?”

Kathy bấm cắt một phiến lá thừa. “Không. Nhưng Sue tin chắc cậu ngủ với anh cảnh sát của cô ấy.”

“Không, tớ không hề.” Lacy tựa vào quầy.

Kathy rút một bông hồng ra bấm bỏ cành. “Nếu vậy chắc chắn cậu ngủ với Peter rồi.”

Lacy chán nản. “Không luôn.”

“Vậy chứ cậu ngủ với ai?” Kathy nhoài người trên mặt quầy.

“Có lẽ tớ chẳng ngủ với ai cả.”

Kathy xỉa mũi kéo về phía nàng. “Rõ ràng cậu mặc ngược áo nhé. Với lại cậu có biết nói dối đâu mà.”

Lacy thở dài và quyết từ nay không nói dối nữa. “Thôi được. Tớ có làm chuyện ấy nhưng không phải với Bradley, hay Jason Dodd, càng không phải Peter.”

Một bên mày của Kathy chạy ngược lên trán. “Thế ra cậu giấu anh nhân viên FedEx trong phòng ngủ à?”

“Không phải!”

“Hay chàng bác sĩ thú y?”

“Không mà. Kathy này, tớ hứa sau này tớ sẽ kể hết với cậu. Còn bây giờ, tớ có việc nhờ cậu giúp đây.”

“Việc gì vậy?” Kathy cắm lại bông hoa vào bình.

“Tớ cần mượn xe tải Voi Trắng và... và một bộ đồng phục của nhân viên giao hoa tận nhà cùng một bình hoa thật to nữa.”

Kathy nghiêng đầu chăm chú nhìn nàng. “Và cậu làm thế vì...”

“Tớ không thể nói được.” Lacy tiến đến sát quầy. “Tớ xin cậu đấy, Kathy. Lần này cậu phải tin tớ. Tớ chỉ cần mượn vài tiếng thôi, với lại tớ sẽ để chìa khóa ở đây. Nếu cậu cần giao hàng thì cứ lấy xe tớ.”

Kathy tự ái. “Tại sao cậu...”

“Làm ơn giúp tớ, nhé Kathy?” Lacy bỏ chùm chìa khóa lên quầy. “Không hỏi han gì cả. Chuyện tối mật. Giờ tớ chưa thể nói gì được. Chỉ làm theo tớ thôi.”

Kathy nhăn mũi. “Cậu biến thành James Bond từ khi nào vậy?” Cô hất bím tóc đỏ ra sau vai và thở dài. “Thôi được. Nhưng Vọi Trắng phải trở về không sứt mẻ gì hết đấy. Một vết xước cũng không. Tớ vừa mới cho sơn lại và sơn cả logo của cửa hàng lên đó nữa. Tớ tốn gần hai ngàn đô đấy.”

“Không chút sứt mẻ. Hiểu rồi.” Lacy cười hớn hở và chạy vòng ra sau quầy ôm hôn bạn.

Kathy lắc đầu. “Tự nhiên tớ có linh cảm là tớ sẽ phải hối hận đây.”

********

Tự nhiên Chase có linh cảm sau này anh sẽ phải hối hận vì đã cho nàng đi cùng. Cực kì hối hận là đằng khác. Trời ạ, nếu Lacy gặp chuyện anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Nhưng Lacy không dọa anh; anh đã đọc được điều ấy trong đôi mắt xanh lơ của nàng. Nếu anh không cho nàng đi cùng, Lacy sẽ gọi cho Zeke ngay. Điên thật – cô gái này hâm thật rồi! Lacy đã thật sự quên mất thực tại. Anh đã phải lòng một cô gái dại khờ.

Tuy nhiên, anh phải thừa nhận rằng ý tưởng mượn xe tải giao hoa và giả vờ mang hoa đến cho khách hàng trong tòa cao ốc có căn hộ của anh là rất có lý. Có lẽ sau khi chuyện này kết thúc, anh sẽ bắt đầu coi phim Các thiên thần của Charlie chiếu lại mất thôi.

Khi Lacy mặc áo bảo hộ liền quần đầu đội nón và khệ nệ bưng bình hoa hồng vàng từ tiệm ra xe, tim anh lại chùng xuống và nỗi sợ hãi lại chế ngự tâm não anh. Anh thà chết hay rục xương trong tù còn hơn là để nàng bị tổn thương. Trời đất ơi, tại sao nàng không chịu nghe lời anh nhỉ?

“Đi thôi.” Nàng mở cánh cửa cạnh ghế tài xế và lắc lắc chùm chìa khóa trước mặt anh.

Anh ra khỏi xe và nhìn trừng trừng vào nàng qua mui xe. “Lacy này? Làm ơn ở lại đây đi. Anh sẽ lái xe tới đó và mang hoa vào, được không? Nếu có chuyện gì xảy ra cho...”

“Không đời nào.” Nàng đẩy hông đóng sập cửa lại.

“Em không biết đúng sai gì cả. Quỷ tha ma bắt!” Anh lo cháy lòng khi bước đến bên nàng.

Nàng ấn bình hoa bào tay anh và mở cửa xe tải.

“Để anh lái cho,” anh đề nghị.

“Không.” Nàng ôm chum chìa khóa sát vào ngực. “Nếu Voi Trắng có làm sao, Kathy sẽ nghiền nát em làm phân bón.”

“Anh chẳng quan tâm cứt gì đến cái xe này hết.” Anh leo lên ghế hành khách. “Lo là lo cho em thôi.” Anh bực bội sập cửa xe. “Đây không phải một tập phim khốn nạn trong Các thiên thần của Charlie đâu.”

Nàng quay đầu sang, vẻ mặt bơ bơ. “Anh sống ở đâu thế?” nàng hỏi và khởi động xe. Thốt nhiên nàng há hốc. “Thật không thể tin được là em đang ăn nằm với một người mà thậm chí anh ta ở đâu, em cũng không biết.”

**********

Zeke lái xe về căn hộ của hắn trong khi đầu óc hắn tê dại. Hắn ngồi trong xe, mắt ngó trân trối khoảng không trước mặt. Hy vọng xẹp dần ra khỏi hắn như không khí thoát ra ngoài quả bong bóng đã phơi nắng cả ngày. Hắn lấy khẩu súng ra, đặt trong lòng và đăm đăm nhìn nó. Đoạn hắn chầm chậm cầm súng lên dí họng súng sát vào thái dương mình.

Tay hắn run lẩy bẩy dù hắn tự xỉ vả mình là thằng hèn nhát vô phương cứu chữa. Hắn có thể lấy mạng người khác. Hắn có thể giết người, nhưng lại quá hèn nhát không dám lấy mạng mình. Để chấm dứt cơn khổ sở. Mẹ kiếp! Hắn đáng phải chết.

Hắn nhét khẩu súng vào miệng, cảm nhận vị thép lạnh tanh nơi cuống lưỡi. Dạ dày hắn nhộn nhạo làm Zeke vứt khẩu súng xuống sàn xe. Quệt ngang miệng xong, hắn ngửa đầu tựa hẳn người vào thành ghế và cắn môi đến khi hắn nếm thấy vị máu.

Cơn thịnh nộ dâng cao thế chỗ cho cảm giác tủi thân đè nặng lồng ngực hắn suốt mấy giờ qua. Lỗi tại thằng Kelly cả. Zeke với tay đến chìa khóa để mở máy xe. Hắn sẽ đi tìm Dodd và dần cho gã một trận để moi ra sự thật. Nếu Kelly còn sống thì Dodd sẽ phải khai ra, bằng không gã sẽ phải chết.

Hắn lôi điện thoại từ trong túi ra rồi bấm số. “Thằng đấy giờ đang ở đâu?” hắn hỏi khi Bruno nhấc máy.

Bruno ngần ngừ. “Hắn vừa trở lại căn hộ của Kelly.”

“Tốt. Tao sẽ ghé đó ngay.” Zeke nhấn nút tắt máy, quăng điện thoại xuống sàn xe cạnh khẩu súng.

Có lẽ không chỉ mình Stokes và Kelly xuống địa ngục với hắn đâu. Ngay cả Dodd rồi cũng phải chết chung với hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện