Dưới giường đã có người hô hấp dồn dập kéo đồng bọn bên cạnh tới giày vò chà đạp, trong không khí uể oải bỗng nhiên vang lên tiếng hét thảm thê lương...

Tiêu Quang Triệt bị người giữ chặt dưới thân, mà người đàn ông trên người anh ta đã thô lỗ kéo tóc anh ta, bắt đầu va chạm! Nhiều đóa hoa đỏ tươi nở rộ trên ga giường trắng tinh, kèm theo tiếng rống tuyệt vọng như thú hoang bị vây nhốt chính là thuốc kích thích liều cao nhất, nhiệt độ trong không khí lập tức tăng lên...

Dạ U Lạc từ từ uống cạn rượu trong ly, rồi ra hiệu cho phục vụ không cần thêm nữa. Gã từ từ đi tới trước giường thấy rõ nước mắt trong đáy mắt người đàn ông kia...

"Diệp Thần, em đã trở về sao?" Gã nhỏ nhẹ thì thầm, không nhịn được mà trầm giọng ra lệnh: "Buông anh ta ra!"

Âm thanh không lớn nhưng lại có thể làm cho tất cả mọi người ngừng tay, trên mặt Dạ U Lạc dường như không tồn tại nụ cười, ngón tay được bảo dưỡng hoàn mỹ của gã tùy ý chìa ra một tấm thẻ vàng ném lên giường, đôi mắt giống như đôi mắt chim ưng liếc qua đám người, môi mỏng như đao khắc hé mở: "Người đàn ông này, Dạ U Lạc tôi muốn!"

Dạ U Lạc vừa nói dứt lời thì đã có vệ sĩ thần bí từ bốn phía lặng yên không tiếng động đi tới cạnh giường, kéo từng gã đàn ông đang đứng xung quanh ra, vây thân thể trần truồng của Tiêu Quang Triệt vào giữa!

"Người Dạ tiên sinh coi trọng chúng tôi đương nhiên không dám tranh. Chúng mày... Lui xuống đi còn không mau đưa Tiêu tiên sinh đi tắm?" Tên phụ trách bộ dạng mập mạp đã sớm ân cần sai bồi bàn trong "Mị" tới mang Tiêu Quang Triệt xuống đi tắm...

"Ha ha, Dạ tiên sinh mời ngồi bên này trước..." Gã đàn ông mập lau mồ hôi trên trán, cẩn thận từng li từng tí quan sát biểu tình của Dạ U Lạc, thấy gã không có biểu hiện gì khác thì thở phào nhẹ nhõm...

...

"Nếu như đã quyết lưu lại mạng cho Triệt, thì Tề Thiên Ngạo anh trực tiếp đuổi anh ấy đi rất xa đi. Chuyện như vậy, anh Triệt không chịu được..."

Thời điểm tới "Mị" xuống xe, Lạc Tư Man vẫn không từ bỏ việc cầu khẩn. Bởi vì lúc nãy đã băng qua lại miệng vết thương nên máu đã ngừng chảy, sắc mặt Tề Thiên Ngạo cũng khôi phục được chút hồng hào. Anh bình tĩnh liếc nhìn Lạc Tư Man: "Chuyện này, em cầu anh cũng vô dụng...."

"Vì sao? Không phải chuyện gì anh cũng có thể giải quyết sao?"

Lạc Tư Man giống như đứa trẻ đòi kẹo kéo ống tay áo của anh, có vẻ tức giận hỏi.

Tề Thiên Ngạo kéo tay cô ra bình tĩnh nhìn cô nói: "Quy củ của chuyến đi này, người nào cũng không thể phá hư. "Mị" thuộc về em gái em, Tiêu Quang Triệt vào trong đó rồi thì đến anh cũng không thể thao túng vận mệnh của anh ta!"

"Vi Man...." Lạc Tư Man kinh ngạc che miệng: "Không phải em ấy rất yêu Triệt sao?"

Lạc Tư Man tự mình lẩm bẩm cảm thấy trái tim như rơi vào đáy cốc. Khi đi vào trong "Mị" đủ loại cảnh tượng kỳ quái và dâm loạn làm cho trái tim Lạc Tư Man đập thình thịnh.

Tề Thiên Ngạo vươn tay ra cầm bàn tay nhỏ bé của cô: "Không sao đâu, không cần sợ hãi."

Giọng nói nhàn nhạt của anh lại cho cô một loại cảm giác an tâm, bèn nắm chặt lấy tay anh theo anh đi về phía trước!

"Tề tiên sinh! Mời qua bên này..." Người phụ trách mập mạp lại đi tới, gã vừa lau mồ hôi thì đã thấy Tề Thiên Ngạo đi đến nên lại phải cười rạng rỡ nghênh đón. Những người này, ai gã cũng không đắc tội nổi!

"Hàng vừa mới tới đâu?" Tề Thiên Ngạo mặt không chút thay đổi hỏi thẳng vào vấn đề.

"Chuyện này..." Quản lý mập lau mồ hôi lạnh trên mặt, cẩn thận nói: "Dạ tiên sinh, đã mua..."

Tề Thiên Ngạo nắm chặt tay Lạc Tư Man một cái, lạnh nhạt lên tiếng: "Quy củ ở đây tôi hiểu, đã vậy thì thôi đi, chỉ là chỗ tôi có một người bạn của người đó, muốn nói với tên đó mấy câu. Xin Cao tiên sinh tạo điều kiện."

Cao quản lý lập tức cảm thấy gió lạnh thổi vù vù sau lưng. Người đàn ông này nói năng càng khách khí thì càng khiến người ta không thể nào thả lỏng cảnh giác!

"Là ai muốn gặp người đàn ông của Dạ mỗ?" Dạ U Lạc nho nhã cười, giọng cười trầm thấp giống như hương rượu lâu năm ập vào mặt. Lạc Tư Man hoảng sợ ngẩng đầu nhìn tới ngây người, không ngờ lại có người đàn ông xinh đẹp và yêu nghiệt như vậy, nhưng khí thế lại vô cùng áp bách!

Người đàn ông này nguy hiểm.

Tề Thiên Ngạo có vẻ tức giận âm thầm bấm một cái lên mu bàn tay cô, Lạc Tư Man đau suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, không bằng lòng trừng mắt nhìn anh!

"Ồ! Hóa ra là Tề đại tổng tài uy danh vang vọng, thực sự ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"

Dạ U Lạc cười nhạt, nói lời sùng bái nhưng giọng điệu lại không có chút sùng bái nào.

"Chào Dạ tiên sinh, thực sự là trăm nghe thấy không bằng một thấy." Tề Thiên Ngạo cũng nhẹ nhàng lên tiếng, vươn tay ra...

Dạ U Lạc chậm rì rì bỏ thêm một viên đá vào ly rượu, đôi mắt không hề có phản ứng... Quản lý Cao cũng vội tới sắp khóc. Nếu như hai người này làm căng lên thì việc buôn bán của gã coi như xong rồi!

Lạc Tư Man khẩn trương nhìn thoáng qua Tề Thiên Ngạo, anh luôn cao ngạo như vậy không biết có thể nhịn lại sự coi thường như thế hay không. Dù sao cô cũng không hy vọng anh sẽ gây xích mích với Dạ U Lạc, cô còn muốn gặp mặt Tiêu Quang Triệt!

Từ đầu đến cuối khóe môi Tề Thiên Ngạo vẫn mang ý cười, bàn tay không hề rút lại. Hồi lâu sau, Dạ U Lạc bỗng nhiên cười hào phóng vươn tay nắm chặt lấy tay Tề Thiên Ngạo.

Đôi mắt của gã hoàn toàn khác Tề Thiên Ngạo, trong mắt Tề Thiên Ngạo luôn là kiêu ngạo mà trong mắt gã lại là thâm tàng bất lộ, vào thời điểm người khác không phát hiện lộ ra tia âm trầm!

Hai người nắm chặt tay, Tề Thiên Ngạo mới lên tiếng: "Dạ tiên sinh, Lạc tiểu thư muốn gặp mặt Tiêu tiên sinh một lần."

Lúc này Dạ U Lạc đã sớm ngồi xuống nghe xong những lời này cũng không ngẩng đầu lên, có phần làm khó nói: "Anh nên biết, từ trước tới nay tôi vẫn luôn ghét việc người của tôi không sạch sẽ có quan hệ dây dưa không rõ ràng với người khác..."

Lạc Tư Man cảm giác được tay Tề Thiên Ngạo đột nhiên nắm chặt thì khẩn trương nhìn anh.

"Đương nhiên, Tề tiên sinh là ngoại lệ. Tiểu Ngũ, mang Tề tiên sinh đi đi!"

Dạ U Lạc vung tay một cái lập tức có người kính cẩn đứng ra: "Tề tiên sinh mời!"

"Cảm ơn!" Tề Thiên Ngạo gật nhẹ đầu. Lúc xoay người, Lạc Tư Man lo lắng nhìn anh, đáy mắt anh âm trầm tới dọa người, chắc chắn chưa bao giờ anh bị vũ nhục như vậy!

Lòng Lạc Tư Man có cảm giác chua xót, dù sao anh làm như vậy đều là bị cô!

"Cảm ơn anh..." Lạc Tư Man nhẹ nhàng lên tiếng, nhìn anh nở nụ cười.

"Không hận tôi?" Môi Tề Thiên Ngạo tái nhợt, nghe xong lời cô thì nở nụ cười xấu xa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện