Edit: Vũ Kỳ

____________

Giọng nói Nguyên Tự lạnh đến mức tưởng chừng như có thể đóng băng, Đào Nhã Nhân hoảng sợ mà lùi về phía sau một bước, cô nhìn mọi người ở đây, sau đó mỉm cười thê lương: “Nguyên Tự, cậu có còn nhớ cậu đã từng đáp ứng anh mình cái gì không?”

“Tôi nhớ rõ.” Nguyên Tự đưa điện thoại di động đến trước mặt cô nói: “Trước khi anh ấy đi đã gửi cho tôi một tin nhắn, nhờ tôi chăm sóc tốt cho chị và Tư Lập.”

“Cho nên cậu…” Đào Nhã Nhân nhìn về phía Nguyên Tự: “Chăm sóc tốt cho tôi kiểu này sao?”

Nguyên Tự nói: “Lúc tôi hứa với anh ấy chị vẫn là chị dâu của tôi, chị chỉ có một đứa con là Tư Lập. Nhưng hiện tại, chị đã là con dâu của Phương gia.”

“Có gì khác nhau chứ???” Đào Nhã Nhân lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ tôi không thể theo đuổi hạnh phúc của chính mình sao?”

“Có thể, nhưng chị đã có một người có thể bảo vệ được chị, người đó so với tôi càng có tư cách chăm sóc chị hơn. Mà Tư Lập còn cần tôi, so với chị thì vợ tôi càng cần tôi bảo vệ hơn nữa.” Nguyên Tự nhàn nhạt nói.

Tạ Manh bị câu nói này làm cho sửng sốt, sau đó chuyển đề tài nói: “Câu vừa rồi của anh là có ý gì? Nếu chị ta vẫn còn là con dâu của Nguyên gia thì có thể đụng tới tôi à?”

Nguyên Tự bị Tạ Manh làm cho tức đến mức bật cười, trợn trắng mắt quay đầu lại nhìn cô nói: “Ý của anh là, ai cũng không thể động vào em, vừa lòng chưa?”

Tạ Manh ngắt lời: “Chị ta tay chân ốm yếu như vậy mà muốn đụng vào tôi? Nếu không phải anh cản lại, xem tôi có đánh chị ấy không? Khiến cho chị ấy phải kêu cha gọi mẹ, dám đụng đến tôi à? Tôi lớn như vậy, đến cả ba tôi cũng chưa từng đánh được tôi cái nào đâu!”

Nguyên Tự một bụng tức giận đều bị Tạ Manh nói đến mức muốn hộc máu, anh hất tay Đào Nhã Nhân ra, nói: “Ông nội không để lại tiền cho chị, chắc chị cũng đã hiểu rồi. Chị đã gả vào Phương gia, đối với chị mà nói, có khi Tư Lập còn không quan trọng bằng Phương gia. Số tiền này không có khả năng đưa cho chị đứng tên.”

Tạ Manh thổi thổi móng tay màu đỏ xinh đẹp của mình, thanh thanh đạm đạm mà nói: “Chính xác, tài sản hợp pháp duy nhất chị có thể hưởng chính là tiền của anh hai. Còn tiền của ông nội, ông muốn cho ai thì cho, muốn chia như thế nào thì sẽ chia thế ấy.”

Tạ Manh nói xong, Y Hiên bên kia liền cười ra tiếng.

Trong lòng Tạ Manh lập tức có một loại dự cảm không lành, cô híp mắt nhìn về phía Y Hiên.

Đào Nhã Nhân đứng một bên đã tức ói máu, nhưng lại không nói gì. Đúng thật là cô không phải người thừa kế hợp pháp hàng thứ nhất, Nguyên lão gia tử không cho cô cũng không thể xem là trái pháp luật. Huống chi, cho dù cô có là người thừa kế hợp pháp hàng thứ nhất đi nữa, chỉ cần cô vẫn còn khả năng lao động, Nguyên lão gia tử không cho cô cũng không có gì là phạm pháp.

Y Hiên liền cười nói: “Không cần sốt ruột, bây giờ tôi sẽ công bố phần tiếp theo của di chúc”

Lần này khẳng định là của Tạ Manh.

Mọi người lại nhìn về phía Tạ Manh, đối với mấy chuyện vặt vãnh của Đào Nhã Nhân căn bản không để trong lòng.

“Phần tài sản được chia cho bà Tạ Manh tương đối đặc biệt, điều kiện đặt ra cũng tương đối nhiều.”

Trong lòng Tạ Manh lộp bộp một tiếng, ông nội muốn làm gì đây?

“Ở đây, tôi phải thông báo một chút, lúc ấy ông Nguyên Phong yêu cầu là phải ba tháng sau mới công bố di chúc. Bởi vì hiện tại xuất hiện một tác động ảnh hưởng đến thời gian công bố, cho nên đã thay đổi thành hai tháng. Tác động đó là nếu bà Tạ Manh không đón năm mới ở Nguyên gia thì sẽ lập tức công bố di chúc.”

Mọi người: “???” Tôi cmn hiện tại được nghe di chúc là bởi vì một người ngoài?

Tạ Manh cũng hoang mang, cảm giác mình rất có trọng lượng.

“Vậy nên, tôi sẽ nói một chút về vấn đề phân chia tài sản thừa kế mà ông Nguyên Tự và bà Tạ Manh có được. Trước khi Nguyên Phong tiên sinh qua đời đã yêu cầu cho phép Nguyên Tự tiên sinh lập tức biết được nội dung di chúc ngay sau khi ông qua đời, nhưng không thể nói cho bất cứ người nào biết. Nói là biết trước nội dung, nhưng cũng không bao gồm phần di chúc ẩn mà Nguyên Phong tiên sinh đã lập ra. Đây là di chúc chỉ có thể phát sinh hiệu lực pháp luật khi có đủ các điều kiện, trước mắt chỉ có tôi biết.”

Y Hiên lại lấy ra một phần văn kiện từ túi hồ sơ: “Cho nên hiện tại tôi sẽ công bố, chính là di chúc mà hai vị có thể biết.”

Tạ Manh: “???” Cho nên đối với cô và Nguyên Tự mà nói cũng có đặt ra di chúc ẩn?

“Tài sản ông Nguyên Phong để lại cho bà Tạ Manh trong văn kiện này, ngoại trừ một khoản tiền lớn ra, cũng không còn bất cứ thứ gì.”

Tạ Manh tâm thái vững vàng, đây là chuyện đương nhiên, có phần đã là rất biết ơn rồi.

Dù sao cô cũng chỉ là cháu dâu, Từ Thi Thục là vợ của Nguyên Dực ㅡ con trai bác cả còn không được chia tài sản. Tài sản chia cho Nguyên Dực sẽ đồng sở hữu với cô ấy, cho nên sẽ không chia thêm phần khác nữa.

Sở dĩ ban đầu Đào Nhã Nhân còn có một phần tài sản, bởi vì phần tài sản này vốn dĩ chính là của Nguyên Lập, Nguyên Lập không còn nữa, cho nên Đào Nhã Nhân có thể thừa hưởng. Nhưng bởi vì Đào Nhã Nhân đã lấy người khác, Nguyên lão gia tử cũng không yên tâm sợ hắn sẽ lấy đi, cho nên số tiền này đã được giao cho Nguyên Tư Lập.

Suy cho cùng, nếu tất cả tài sản vốn có của Nguyên Lập đều bị Đào Nhã Nhân lấy hết, sau này Đào Nhã Nhân có con riêng của mình, tiền này có cho Nguyên Tư Lập hay không còn phải xem lại!

Đương nhiên là Nguyên lão gia tử không yên tâm, Tạ Manh hiểu rất rõ.

Lúc công bố di chúc có điều kiện cô ta chưa gả cho người khác, nhưng cũng chỉ trong thời gian ba tháng mà thôi. Tuy rằng không thể nói làm người phải giữ lấy đạo hiếu, nhưng Nguyên lão gia tử đại khái cũng đã có thể dự đoán được cô có tư cách để lấy phần di chúc này hay không.

Mà Tạ Manh biết, cô đây có thể nắm được số tiền này trong tay, là bởi vì cô đối với Nguyên lão gia tử là có ơn cứu mạng. Cho dù trong lòng cô cảm thấy ông đã trả hết ơn từ lâu, nhưng Nguyên lão gia tử lại không cảm thấy như vậy. Nói đến cùng cũng là vì yêu thương cô.

Y Hiên nhìn văn kiện, sau đó nói: “Đây là di chúc, tài sản trong tay bà Tạ Manh có khoảng 300 triệu.” (~990 tỷ VNĐ)

Đào Nhã Nhân suýt chút nữa tức đến xỉu ngang, lại nghe phần tiếp theo Nguyên lão gia tử nói: “Ông Nguyên Tự trên danh nghĩa là người sở hữu toàn bộ cổ phần của ông Nguyên Phong, sau này lợi nhuận mỗi năm cũng sẽ thuộc về quyền sở hữu của ông Nguyên Tự. Cho nên số tiền mặt chỉ bằng một phần nhỏ so với những người ở đây.”

Nguyên Tự gật đầu, lợi nhuận cổ phần mỗi năm cao hơn nhiều so với bất cứ phần di chúc nào được công bố hôm nay.

“Nhưng hiện tại những điều này vẫn chưa có hiệu lực.” Y Hiên cười.

Nguyên Tự cạn lời cúi đầu, tất cả mọi người đều tò mò nhìn về phía Y Hiên. Cái gì gọi là chưa có hiệu lực?

Y Hiên hắng giọng nói: “Phần di chúc này của ông Nguyên Phong có những điều kiện sau, trong ba tháng đầu tiên, nếu ông Nguyên Tự và bà Tạ Manh giải trừ quan hệ hôn nhân, toàn bộ cổ phần thuộc quyền sở hữu của Nguyên Phong tiên sinh đều sẽ được chuyển nhượng thành danh nghĩa bà Tạ Manh.”

Cả phòng khách hít hà một hơi, bao gồm Nguyên lão phu nhân.

Ông ta điên rồi à?

Đây chính là vốn liếng mấy chục năm của Nguyên gia đó!

Tạ Manh nghe đến ngây người, nói: “Cho nên nếu hiện tại tôi ly hôn, tôi chính là tổng giám đốc của Bằng Á?”

Nói xong Tạ Manh tự mình cười to: “Chuyện tốt như vậy mà lại rơi trúng tay tôi... Ha ha ha ha……”

Tuy nhiên, không ai có tâm trạng cười cùng cô.

Nguyên Tự nghĩ tới cảnh tượng kia, cũng cười nói: “Nhưng mà rất có thể em sẽ bị người khác lừa đến xương cốt cũng không còn.”

Tạ Manh lập tức ngưng cười, liếc mắt trừng anh một cái nói: “Tôi ngu chắc? Tôi mà cầm được trong tay chắc chắn sẽ bán đi, ăn 10 đời cũng không hết, tội lệ gì tôi lại phải còng lưng ra làm trâu làm ngựa chứ?”

Nguyên Tự đan hai tay để lên đùi, bộ dáng thích ý nói: “Em có biết đột nhiên có một số tiền lớn không rõ nguồn gốc như vậy thì có thể xài được đúng nghĩa bao nhiêu không? Nói tới cái biệt thự này trước đi, lúc ấy sẽ phải dời đi và phá bỏ, chia cho mỗi hộ nghèo khoảng 8000 vạn (~264 tỷ VNĐ), Trong vòng hai ngày thôi là hết sạch.”

Tạ Manh: “…”

Nguyên Tự: “Em có biết trên thế giới này có một nhóm chuyên canh me những người đột nhiên có một số tiền lớn không biết từ đâu ra không. Bất kể là bao nhiêu tiền, bọn họ cũng có thể thắng lợi gom hết đi.”

Tạ Manh: “… Cảm ơn anh nhắc nhở nha!”

Nguyên Tự mỉm cười: “Không cần khách sáo.”

Tạ Manh lấy từ trong túi ra một 100 tệ đưa cho anh, Nguyên Tự ngơ ngác, Tạ Manh nói: “Cười không tệ, cho anh.”

Nguyên Tự: “…”

Y Hiên lại hắng giọng, nhắc nhở: “Các vị, hiện tại thời hạn ba tháng chỉ còn một tháng nữa.” Cho dù Hiện tại cô có đưa đơn ly hôn cũng sẽ xử lý không kịp. Mà Nguyên Tự, đương nhiên sẽ không ly hôn.

Nguyên gia càng trở nên im lặng, Tạ Manh hết nói nổi lên tiếng: “Vội gì chứ, tôi nuốt trôi được à? Hiện tại tôi đã có 3 trăm triệu, cho dù là có thêm 30, 300, 3000 trăm triệu tôi cũng cảm thấy chướng mắt.”

Mọi người trong Nguyên gia: “…” cô cũng mạnh miệng quá ha!

Y Hiên lại nhắc nhở: “Hiện tại bà vẫn chưa được hưởng 300 triệu này đâu.”

Lúc này đến phiên Tạ Manh hít sâu một hơi: “Không phải chứ? Còn có điều kiện gì à?”

Y Hiên gật gật đầu: “Sau thời hạn 3 tháng, trong 6 tháng kể từ khi Nguyên lão gia tử mất, bên nào đưa đơn ly hôn trước xem như từ bỏ quyền thừa kế của mình. Cho nên 300 triệu của bà Tạ Manh hiện tại trên danh nghĩa là của ông Nguyên Tự, đương nhiên cổ phần của ông Nguyên Tự trên danh nghĩa vẫn là của ông Nguyên Tự.”

Tạ Manh: “… Khúc này tôi không hiểu lắm, ý của anh muốn nói là nếu hiện tại tôi và Nguyên Tự ly hôn, 300 triệu của tôi sẽ lập tức không cánh mà bay?”

“Không không không, nếu hiện tại bà có thể ly hôn với ông Nguyên Tự, bà có thể nhận được tất cả cổ phần công ty của Nguyên gia. Sau ba tháng này, nếu ly hôn trong sáu tháng kế tiếp, tất cả tài sản thuộc quyền sở hữu của bà đều sẽ bị hủy bỏ.”

Tạ Manh ngẩn ngơ: “Nếu vậy hiện tại ly hôn không phải tốt hơn nhiều sao?”

“Nhưng ông Nguyên Tự sẽ không đồng ý!”

Tạ Manh: “…ừm, cũng có lý.”

Y Hiên cảm thấy Tạ Manh rất thú vị, đến bây giờ mà còn bình tĩnh như vậy! Không biết sau này cô còn bình tĩnh thế nào đây?

Tạ Manh phất tay nói: “Vậy mau nói sau 6 tháng thì sẽ thế nào đi?”

Thật thú vị. Y Hiên mỉm cười liếc mắt nhìn Tạ Manh, tiếp tục nói: “Sau 6 tháng, đương nhiên là bà đã tự do, bà có thể nhận được số tài sản là 100 triệu.”

Tạ Manh choáng váng: “200 triệu còn lại của tôi trốn đi đâu?”

“200 triệu còn lại của bà phải thỏa mãn điều kiện hai năm sau mới ly hôn, sau hai năm, cho dù có ly hôn hay không bà cũng đều có thể lấy được 200 triệu đó. Nếu ông Nguyên Tự vi phạm hợp đồng sẽ phải chịu phạt.”

“Vậy thì cũng chơi lớn quá rồi, 100 triệu mua một năm à?” Tạ Manh cảm giác hai năm rưỡi thật là dài đăng đẳng mà!

Y Hiên liền hỏi cô: “Không có lời sao?”

“Quá có lời! Đúng thật là nằm không cũng kiếm được tiền nha! Tôi thật đúng là cảm ơn ông nội. Bất quá, tôi cảm thấy 100 triệu cũng đủ cho tôi xài cả đời rồi.” Tính lại thì 200 triệu vẫn nên từ bỏ đi. Suy cho cùng đây cũng là thế giới ngôn tình, học theo trong sách sống chết không chịu ly hôn, đến lúc đó thật sự thảm thì biết làm sao bây giờ?

Bất quá, hiện tại công bố di chúc so với trước kia thì đúng là có chút bất đồng.

Trước kia sống chết không chịu ly hôn, khẳng định là bởi vì nghĩ tới tiền. Hơn nữa không chỉ là cô, thậm chí Nguyên Tự cũng không đồng ý ly hôn, hẳn là lúc đó cũng có di chúc trói buộc quan hệ của họ lại. Trong truyện là cô ly hôn trước thời hạn 6 tháng, tay trắng rời đi, có lẽ cũng là một phần của di chúc.

Nói cách khác, di chúc trong truyện hà khắc hơn hiện tại rất nhiều.

Chẳng những đem cô, cũng đem Nguyên Tự trói buộc với nhau.

Nhưng đây không phải trọng điểm, tuy rằng Tạ Manh đã bị những hình ảnh được dự báo trước trong mơ ảnh hưởng, nhưng ở trong lòng cô, cho dù thế nào cũng không bằng nhìn vào hiện tại.

Đã từng có một người thật tâm thật ý đối xử tốt với cô, chính là ông nội. Di chúc hiện tại ngoại trừ việc hi vọng cô vẫn tiếp tục làm dâu của Nguyên gia ra, thật ra cũng có nhiều mặt suy nghĩ cho cô. Cũng không bá đạo như trong truyện, đương nhiên, điều bá đạo duy nhất của ôn nội chính là bán đứt 6 tháng đầu tiên.

Trước 3 tháng, Nguyên Tự không có khả năng ly hôn. 6 tháng tiếp theo, đến lượt mình không có khả năng ly hôn. Nhưng mà, sau 6 tháng, cô sẽ lặp tức có thể cầm được 100 triệu, như vậy cũng đủ rồi.

6 tháng này chính là cơ hội cuối cùng Nguyên lão gia tử dành cho Nguyên Tự và Tạ Manh. Cho dù Nguyên Tự có ở bên ngoài suốt 6 tháng đó, di chúc vẫn sẽ có hiệu lực. Nhưng biết đâu được trong khoảng thời gian này bọn họ sẽ nảy sinh tình cảm thì sao?

Cho nên, Nguyên lão gia tử chẳng qua chỉ là dùng tiền mua thời gian này, cũng là cho bọn họ thời gian.

Nguyên Tự thấy Tạ Manh nhìn về phía mình, không được tự nhiên mà nói với Y Hiên: “Tiếp tục đi.”

“Còn nữa hả?” Tạ Manh ngây người.

“Đúng vậy, vừa rồi là nhắm vào bà Tạ Manh, hiện tại tôi muốn nói về ông Nguyên Tự. Ngoại trừ việc ly hôn trong thời gian 3 tháng thì toàn bộ số cổ phần sẽ được chuyển nhượng cho bài Tạ Manh, trong hai năm tiếp theo nếu ông Nguyên Tự đệ đơn ly hôn, các cổ phần dưới danh nghĩa Nguyên lão gia tử đều sẽ chuyển nhượng cho ông Nguyên Dực.”

Trong phòng, mọi người lại hít hà một hơi. Thế này thì… Quá độc ác rồi!

Lâm Văn Văn càng ngạc nhiên nói: "Sao lại như vậy được?”

Nguyên Tự cười cười nói: “Không có việc gì đâu, con hiểu ý ông nội mà. Trong lòng ông nội, ơn cứu mạng lớn hơn nhiều so với số tài sản mà ông có, Nếu đã kế thừa số tài sản này của ông thì cũng phải kế thừa cả cái ơn này. Nếu Tạ Manh không nộp đơn ly hôn, vậy thì trong hai năm con cũng không thể nộp. Nếu không, con sẽ lặp tức mất đi tư cách thừa kế số tài sản này. Suy cho cùng đây cũng là một khối tài sản khổng lồ, chỉ mất thời gian hai năm thôi ấy mà.”

Hai năm này là một sự đảm bảo cho Tạ Manh. Chỉ có cô ấy mới đủ tư cách để ly hôn...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện