Phương Thừa Nhiên đã đưa Dương Vi về nhà mấy lần, nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên bước chân vào trong nhà.

Phòng khách được trang trí rất đơn giản, nhưng ghế sô pha và rèm cửa sổ màu ấm làm cho người ta có cảm giác rất ấm áp. Hắn đỡ Dương Vi ngồi vào ghế sô pha, lấy một cái đệm kê ở phía sau cô: “Có túi chườm nóng hay túi sưởi cho trẻ nhỏ không? Vừa rồi nhân viên cửa hàng kia nói cho tớ biết chườm nóng có thể giảm bớt đau đớn.”

Dương Vi chỉ vào tủ TV: “Hình như là túi chườm nóng để ở đó.”

“Được rồi, cậu chờ một chút.” Đầu tiên Phương Thừa Nhiên ấn mở máy nước uống ở phòng khách, sau đó mới lấy túi chườm nóng và phích cắm ra, kết nối với nguồn điện. Trên tủ TV có khung ảnh chụp hai người, Phương Thừa Nhiên cầm lên nhìn thoáng qua, sau đó lại cười lạnh trả về chỗ cũ.

Dương Vi nhắm mắt lại tựa vào ghế sô pha, lông mày nhíu chặt lại với nhau, dường như rất là đau. Phương Thừa Nhiên vỗ nhẹ lên mặt của cô, bế cô đứng lên. Dương Vi lập tức bừng tỉnh: “Cậu làm gì vậy?”

Phương Thừa Nhiên cười khẽ một tiếng: “Tớ có thể làm cái gì? Lên giường đi ngủ.”

Dương Vi vẫn là mở to hai mắt nhìn hắn, Phương Thừa Nhiên bất đắc dĩ thở dài: “Ý của tớ là, cậu ngủ một mình ngủ ở trên giường.”

Dương Vi nhấp khóe miệng khô khốc, có chút xấu hổ mở miệng: “Tớ muốn thay quần áo trước đã.”

Khóe môi Phương Thừa Nhiên khẽ ngoéo một cái, để cô ở lại phòng ngủ rồi đi ra ngoài: “Tớ đi lấy giúp cậu thuốc và túi chườm nóng.”

Hắn nói xong liền đóng cửa lại, Dương Vi sờ sờ hai má có chút nóng lên của mình, cầm lấy áo ngủ cùng băng vệ sinh vào phòng tắm. Giống như bấm thời gian, cô mới vừa từ phòng tắm đi ra, Phương Thừa Nhiên đã gõ cửa phòng ngủ: “Thay xong chưa?”

“Được rồi.”

Dương Vi ra mở cửa cho hắn, ánh mắt Phương Thừa Nhiên dạo một vòng quanh trên áo ngủ kẻ sọc của cô, cười đưa viên và cốc nước trên tay ra: “Cậu uống thuốc trước đi.”

Dương Vi nhận lấy thuốc một hơi uống vào, Phương Thừa Nhiên lại đưa túi chườm nóng cho cô: “Bây giờ đi ngủ đi.”

Dương Vi cầm túi chườm nóng, nhìn hắn một cái: “Cậu thì sao?”

Môi Phương Thừa Nhiên chậm rãi kéo ra, hơi khom lưng nói nhỏ bên tai cô: “Nếu như cậu cần, tớ có phục vụ cậu. Phục vụ cậu ngủ.”

“…..Cảm ơn, không cần.” Dương Vi tiến vào trong chăn, ánh mắt liếc người ở cửa: “Cậu còn có việc, có thể đi rồi, tớ không sao.”

Phương Thừa Nhiên đứng dựa vào cửa, ánh mắt mang theo ý trêu trọc: “Cậu yên tâm đi, tớ không có mưu đồ quấy rối cậu đâu.”

Lông mi Dương Vi khẽ động hai cái, sau đó từ từ khép mắt lại. Khóe miệng Phương Thừa Nhiên cong lên một nụ cười, vốn muốn đi ra phòng khách, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua tấm ảnh kết hôn treo ở trên tường.

Đều nói con gái lúc mặc áo cưới là đẹp nhất, váy trắng mặc trên người Dương Vi lại làm cho tim của Phương Thừa Nhiên đập nhanh nửa nhịp. Điểm duy nhất không được hoàn mỹ đó là, tươi cười trên khuôn mặt của cô không phải dành cho mình.

Lông mày của Phương Thừa Nhiên nhíu chặt lại với nhau, nhìn về người đàn ông bên cạnh đã bị tô vẽ thành một người hoàn toàn khác. Hắn thừa nhận, hắn rất ghen tị với người đàn ông này, thiện cảm duy nhất của hắn đối với người đó là, hắn đã lựa chọn ly hôn với Dương Vi, cho mình một cơ hội.

Bên cạnh tấm ảnh kết hôn treo một tấm Áp phích Mạc Trăn, Mạc thiên vương ở nước ngoài cũng rất nổi tiếng, cho nên mặc dù về nước không lâu, Phương Thừa Nhiên cũng nhận ra anh ta. Hắn nhíu mày, dường như có thể lý giải được một chút cảm nhận của chồng trước của Dương Vi, ít nhất hắn cũng không rộng lượng đến nỗi dễ dàng khoan nhượng cho bà xã của mình treo tranh của người đàn ông khác trong phòng ngủ.

Dương Vi nhẹ giật mình, trong chăn phát ra tiếng động. Phương Thừa Nhiên theo bản năng nhìn về phía cô, lông mi của cô khẽ nhíu, trong mắt vẫn mang theo một chút rung động bất an, dường như giấc ngủ không yên ổn. Phương Thừa Nhiên nhìn cô một lúc, đột nhiên giật giật khóe miệng.

Hắn muốn hôn cô.

Ý tưởng này giống như một hạt giống trong nháy mắt mọc rễ nảy mầm trong lòng Phương Thừa Nhiên, nở rộ giống như một đóa hoa kiều diễm.

Chỉ là hôn một cái mà thôi, cũng không tính là có mưu đồ quấy rối. Nghĩ như vậy, Phương Thừa Nhiên chậm rãi cúi người xuống, giống như là lần đầu tiên hôn môi, theo bản năng ngừng hô hấp. Môi của hắn từng chút từng chút tới gần, ngay lúc sắp được như nguyện chạm vào môi Dương Vi.

“Cậu đang làm cái gì vậy?”

Một giọng nói lạnh lẽo đè nén tức giận, giống như một thùng nước đá từ trên trời giáng xuống, dập tắt hoàn toàn ý tưởng đẹp đẽ của Phương Thừa Nhiên.

Phương Thừa Nhiên quay đầu lại, thấy một người đàn ông thân hình thon dài đang đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo không mang theo một tí độ ấm nào. Phương Thừa Nhiên run sợ chớp mắt một cái, bỗng nhiên cười: “Vấn đề này nên để tôi hỏi anh mới đúng, anh không biết rằng mình đang xâm phạm nhà dân bất hợp pháp sao?”

Kỳ Tiếu Ngôn xòe bàn tay ra, một chuỗi chìa khóa từ trong lòng bàn tay rơi xuống, khẽ phát ra tiếng kim loại va chạm vào nhau: “Đây là nhà của tôi, tôi không cho là có vấn đề gì.”

Ngay từ đầu Phương Thừa Nhiên đã nhận ra Kỳ Tiếu Ngôn, nhưng lúc này cũng chỉ cười mỉa mai: “Anh là chồng trước của Dương Vi? Nếu đã ly hôn, anh chẳng lẽ không nên đem chìa khóa cửa trả lại cho cô ấy ư?”

“Chuyện này không liên quan đến cậu.” Kỳ Tiếu Ngôn tiến về phía trước hai bước, nếu anh đoán không nhầm người này chắc chắn là chủ nhân của chiếc Maserati ở dưới lầu kia, “Cậu còn chưa trả lời tôi, vừa rồi cậu đang làm cái gì? Cậu không biết hành vi dâm ô phụ nữ cũng là phạm pháp sao?”

Dường như nghe được giọng nói của Kỳ Tiếu Ngôn, Dương Vi mơ mơ màng màng mở mắt ra, lầm bầm lầu bầu kêu một tiếng: “Quyển Quyển….”

Lông mày của Kỳ Tiếu Ngôn khẽ động, bước nhanh đi đến: “Cục cưng, làm sao vậy?”

Có lẽ là do tác dụng của thuốc, cả người Dương Vi đều choáng váng. Không nhìn rõ hình dáng của Kỳ Tiếu Ngôn, Dương Vi nửa mắt nhắm nửa mắt mở thấy anh, đột nhiên tủi thân không chịu được: “Quyển quyển, đau bụng….”

Tay của Kỳ Tiếu Ngôn cực kỳ tự nhiên cho vào trong chăn, nhẹ nhàng sờ lên bụng của Dương Vi: “Ở chỗ này à?”

“Vâng......”

Kỳ Tiếu Ngôn xoa nhẹ nhàng lên bụng cô vài cái, độ ấm của lòng bàn tay vừa đủ làm cho Dương Vi thoải mái híp mắt lại.

“Đã uống thuốc chưa?”

Dương Vi gật gật đầu: “Rồi ạ.”

“Ngoan, ngủ một giấc sẽ không đau nữa.” Kỳ Tiếu Ngôn hôn nhẹ nhàng lên mí mắt của cô, giọng nói dịu dàng như dỗ trẻ nhỏ, “Bây giờ nhắm mắt lại ngủ đi, được không?”

“Vâng.” Dương Vi lên tiếng, nhắm mắt lại đã ngủ. Kỳ Tiếu Ngôn chờ hô hấp của cô ổn định, mới đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ. Phương Thừa Nhiên đi theo sau anh, trên mặt đã không còn ý cười như lúc ban đầu: “Kỳ tiên sinh, anh nên biết bây giờ anh và Dương Vi đã không còn quan hệ gì?”

Kỳ Tiếu Ngôn nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Còn cậu thì sao? Cậu có quan hệ như thế nào với Dương Vi?”

Phương Thừa Nhiên nói: “Trước kia tôi và Dương Vi là bạn cùng tiểu học, bây giờ tôi là người theo đuổi cô ấy, sau này, rất có thể là chồng của cô ấy.”

Kỳ Tiếu Ngôn cười lạnh chế nhạo: “Đây là giả thiết rất hay, nhưng mà cậu không thể chứng minh nó.”

Trong nháy mắt này, dường như Phương Thừa Nhiên đã có thể hiểu được tại sao Dương Vi lại muốn ly hôn với anh ta, nhưng mà hắn là một tiểu thuyết gia, so về tài ăn nói không thể nào thua bởi một vị giáo sư được. Hắn nhìn thẳng vào Kỳ Tiếu Ngôn, trong ánh mắt chứa đựng ý cười: “Thời gian sẽ chứng minh tất cả.”

Ánh mắt của Kỳ Tiếu Ngôn vẫn lạnh lẽo như nước, nhưng mà giọng nói lại trở nên hết sức nghiêm túc: “Nói đúng lắm, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Nhưng tôi phải nói cho cậu biết, tôi đáp ứng li hôn với Dương Vi, không phải bởi vì tôi không yêu cô ấy, mà là bởi vì tôi thực sự yêu cô ấy.”

Ánh mắt của Phương Thừa Nhiên cũng bắt đầu lạnh dần: “Cho nên?”

“Tôi nghĩ cậu đã từng nghe qua từ ‘Phục hôn’.”

Phương Thừa Nhiên cười nhạo một tiếng, không nói gì. Hai người đứng yên lặng ở trong phòng khách một lúc lâu, ai cũng không có ý rời đi trước.

Cuối cùng vẫn là Phương Thừa Nhiên không nhịn được lên tiếng trước: “Anh không đi sao? Giáo sư đại học chắc là rất bận rộn?”

Kỳ Tiếu Ngôn nhìn hắn một cái, không có biểu tình gì nói: “Tôi không thể để cậu ở một mình cùng với Dương Vi.”

Phương Thừa Nhiên nghiêng đầu, ánh mắt có chút châm chọc: “Kỳ tiên sinh, Mấy hôm trước tôi thấy anh và một ngôi sao nữ đi ăn cơm cùng nhau.”

Kỳ Tiếu Ngôn sửng sốt một chút, đứng yên không nhúc nhích nói: “Ảnh chụp đâu? Không có ảnh chụp tạp chí sẽ không trả tiền nhuận bút cho câu.”

Phương Thừa Nhiên nở nụ cười: “Anh biết ý của tôi mà. Nhưng mà anh yên tâm, tôi không nói cho Dương Vi biết đâu, bởi vì chuyện của anh không đáng để cô ấy phiền lòng.”

“Chỉ là ăn cơm bình thường, không có gì là không thể nói.”

Sau khi Kỳ Tiếu Ngôn nói xong, phòng khách lại khôi phục lại sự im lặng. Chẳng bao lâu sau, điện thoại di động của Kỳ Tiếu Ngôn vang lên. Anh đi đến bên cạnh của sổ, nhận điện thoại: “Mẹ? Con biết rồi, bây giờ con sẽ ra sân bay.”

Phương Thừa Nhiên vểnh tai lên nghe lén, trong lòng cực kỳ thoải mái, muốn đi sân bay, đi thong thả không tiễn. Kỳ Tiếu Ngôn xoay người nhìn hắn. Phương Thừa Nhiên cong khóe miệng mỉm cười với anh.

Kỳ Tiếu Ngôn nói: “Nếu cậu còn không đi, tôi sẽ gọi điện thoại báo nguy.”

Phương Thừa Nhiên: “......”

Thật sự đã lâu chưa thấy người nào không biết xấu hổ như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện