Kỳ Tiếu Ngôn đẩy cửa nhà ra, bên trong không có một bóng người. Anh bật điện phòng khách lên, sau đó đổi dép lê đi vào trong. Theo thói quen anh hất tóc ra sau đầu, nhìn phòng khách một lượt, sau đó đi vào thư phòng.

Sở Thiên đi theo phía sau anh, liếc mắt quan sát thư phòng, trong phòng chất đầy luận văn và tư liệu nghiên cứu làm cho hắn có chút líu lưỡi không biết nói gì. Kỳ Tiếu Ngôn yên lặng không nói một lời, thu thập đồ đạc của mình, Sở Thiên nhìn bộ dáng của hắn, nhếch miệng nói: “Cậu thực sự chia tay Dương Vi?”

Kỳ Tiếu Ngôn trực tiếp đem chứng chỉ ly hôn vất cho hắn.

Sở Thiên nhìn quyển sổ hồng trong tay, lại nhìn Kỳ Tiếu Ngôn, thử nói: “Bỏ được?”

Kỳ Tiếu Ngôn không trả lời, chỉ lấy những quyển sách ở trên giá cho vào thùng giấy. Sở Thiên im lặng không nói, hắn bây giờ vẫn còn nhớ rõ cảm giác khiếp sợ khi bất ngờ nhận được thiệp cưới của Kỳ Tiếu Ngôn.

Đối với Kỳ Tiếu Ngôn mà nói, phụ nữ và số học là hai thái cực hoàn toàn đối lập nhau --- không hề có tí liên quan nào với nhau. Cho nên nhiều năm như vậy Kỳ Tiếu Ngôn chưa từng kết giao với bạn gái, duy chỉ có một đối tượng nữ được coi là có quan hệ ái muội với hắn, là một đàn em khóa dưới ở Đại học Đế Đô. Bạn gái kia quen hắn ở một trận thi đấu bóng rổ, một năm sau khi Kỳ Tiếu Ngôn ra nước ngoài, sau đó bọn họ, vốn không có sau đó.

Hắn vạn lần không nghĩ tới, Kỳ Tiếu Ngôn cũng có lúc cùng người khác kết hôn chớp nhoáng trong một ngày! Trong hôn lễ của Kỳ Tiếu Ngôn, là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Dương Vi, cô gái đó quả thật nhìn rất xinh đẹp, cười rộ lên rất ngọt ngào, nhưng….Kỳ Tiếu Ngông không giống như là một người hời hợt a.

Trong ấn tượng của hắn, khi bọn họ còn đang học phép tính cộng trừ hai số thì, Kỳ Tiếu Ngôn đã vinh quang lấy được giải nhất toán học tiểu học toàn quốc; Chờ đến khi bọn họ được tiếp xúc với khai căn bình phương, Kỳ Tiếu Ngôn đã đạt được giải trong cuộc thi Olympic toán học quốc tế; Trước khi bọn họ thi vào trung học một năm, hắn đã được tuyển thẳng vào đại học.

Mười bốn tuổi Kỳ Tiếu Ngôn là người trẻ tuổi nhất được tuyển thẳng vào đại học Đế Đô, sau khi tốt nghiệp chính quy, hắn lại ra nước ngoài lấy thêm học vị bác sĩ, bốn năm sau tốt nghiệp, được giữ lại làm nghiên cứu sinh một năm, sau đó do đã cam kết với đại học Đế Đô nên trở về làm giáo sư giảng dạy.

Lý lịch của Kỳ Tiếu Ngôn từ bé đến khi trưởng thành chính là một trang sử sáng chói, nhưng Sở Thiên cảm thấy Kỳ Tiếu Ngôn là một người không biết xấu hổ, trước mặt con gái hắn còn cố tình khoe ra bộ mặt hấp dẫn của mình.

Cùng người kia làm bạn đã 20 năm, hắn cảm thấy chính mĩnh cũng không dễ dàng gì.

Khi hắn còn đang nhớ lại lịch sử huy hoàng của Kỳ Tiếu Ngôn, Kỳ Tiếu Ngôn đã thu dọn đồ đạc của mình trong thư phòng xong. Hắn đi đến phòng ngủ, nhìn thoáng qua giường lớn, mở tủ quần áo bắt đầu lấy quần áo ra. Sở Thiên đi theo hắn vào trong phòng ngủ, Vị trí dễ nhìn thấy nhất là treo tấm ảnh cưới, nhưng mà hắn cũng thấy bên cạnh ảnh cưới…..áp phích Mạc Trăn. Khóe mắt của hắn co rút lại, hỏi: “Dương Vi thế nhưng lại đem áp phích của Mạc thiên vương treo bên cạnh ảnh cưới, cậu không phải vì vậy mới ly hôn với cô ấy đấy chứ?”

Kỳ Tiếu Ngông dừng lại một chút, lấy ra mấy bộ tây trang ném vào valy hành lý: “ Cô ấy đòi ly hôn với tớ.”

“Vậy cậu cũng đồng ý?”

Kỳ Tiếu Ngôn không nói chuyện, nhưng đã quần áo chỉnh tề kéo valy hành lý đi ra ngoài. Sở Thiên nhìn thoáng qua ảnh cưới trên tường, đi đến khoát tay lên vai hắn: “Ảnh cưới của hai người có thể trực tiếp đem làm áp phích quảng cáo cho ảnh viện đấy, người ta không biết còn tưởng hai người là người mẫu đấy.”

“Ông chủ ảnh viện cũng nói vậy.” Kỳ Tiếu Ngôn không chút khách khí đem đẩy cái tay đang trên vai mình xuống, ở phòng khách nhìn qua một lượt. Trong phòng khách để rất nhiều khung ảnh, tất cả đều là ảnh chụp chung của hắn và Dương Vi. Hắn chọn một nửa trong số đó bỏ vào va ly hành lý, nghĩ rằng mình có quyền mang đi những ảnh có hình mình trong phòng khách.

“Đi thôi.” Kỳ Tiếu Ngôn kéo khóa valy hành lý lại, đứng lên, dáng người trước sau cao ngất. Sở Thiên cúi đầu nhìn nhìn, chỉ có hai hộp giấy và một valy hành lý: “Đồ đạc của cậu chỉ có như thế này à?”

“Ừ.” Kỳ Tiếu Ngôn cúi đầu nhìn nhìn chìa khóa trong tay, suy nghĩ hai giây rồi cất vào trong ví của mình. Hắn ôm hai cái thùng giấy, đi ra ngoài cửa: “Cậu mang theo valy xuống nhé.”

Sở Thiên mệt nhọc mang theo valy hành lý đi theo sau hắn, ở trước cửa nhà, Kỳ Tiếu Ngôn đột nhiên hỏi: “Cậu tin là có nhất kiến chung tình không?”

Sửng Thiên sửng sốt trong giây lát, đáp: “Không tin.”

Kỳ Tiếu Ngôn cười khẽ, nói nhỏ một câu không thể nghe thấy: “Trước khi gặp Dương Vi, mình cũng không tin.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện