- Mẹ, chú lái xe sắp đến rồi, con xuống dưới chờ nhé?
Khương Trọng Vũ đeo ba lô ra khỏi phòng, cao giọng nói tạm biệt với mẹ cậu không biết đang ở đâu.
Hôm nay là ngày cậu đến Đài Bắc cùng cha và anh ở hai ngày một đêm, tuy rằng cha cậu cũng chẳng có tí ý thức trách nhiệm gì. Mỗi lần cậu lên Đài Bắc đều chẳng lấy bóng người đâu, đến sáng Chủ nhật mới thấy cha xuất hiện. Nói chung cậu chẳng thích tới Đài Bắc chút nào, nhưng vì làm bạn với anh đáng thương nên vẫn cứ đi thôi.
Cậu đó, thật sự cảm thấy may mắn vì sinh sau anh trai một phút, đứng hàng thứ hai, nếu không bây giờ người đáng thương ở cùng cha chắc chắn là cậu rồi.
- Được!
Ngải Thải Nhi từ sau ban công thò đầu ra, nhìn về phía phòng khách nói:
- Trọng Vũ, thay mẹ ôm Bá Vũ một chút, nói với nó mẹ rất nhớ nó.
- Con không làm. Tuần sau anh đã đến rồi, lúc đó tự mẹ đi mà ôm.
Khương Trọng Vũ trả lời.
- Con nói cái gì? Cô chưa nghe rõ.
- Con nói con không làm, tuần sau anh tới rồi, đến lúc đó mẹ tự đi mà ôm. Khương Trọng Vũ lớn tiếng lặp lại lần nữa.
- Làm gì mà nhỏ mọn như thế, giúp mẹ một việc cũng không chịu
Ngải Thải Nhi đi vào phòng khách, ngồi xổm xuống chỉnh lại áo cho con trai.
- Con trai ôm con trai rất ghê tởm.
- Cũng không bảo con ôm người khác, là ôm anh trai con mà.
- Anh trai thì vẫn là con trai
- Mẹ chỉ bảo con ôm thôi chứ có bảo con thơm đâu mà sợ.
- ặc!
Khương Trọng Vũ lập tức phát ra tiếng buồn nôn cộng thêm cái mặt quỷ khiến Ngải Thải Nhi nhìn vừa bực mình lại vừa buồn cười.
- Quên đi, quên đi, mẹ không thèm nhờ con. Mau xuống đi, đừng để chú Lí chờ.
- Con đi đây, bye bye
- Bye bye.
- Đúng rồi, mẹ.
Khương Trọng Vũ đi đến trước cửa, đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu lại.
Ngải Thải Nhi hơi nhíu mày, ung dung nhìn con, không biết nó quên cái gì.
- Hai ngày con không ở đây mẹ đi hẹn hò đi, đừng ở nhà một mình cả ngày.
Con nghiêm trang dặn dò khiến cô ngây người một lúc, suýt thì phì cười.
- Con muốn mẹ hẹn hò với ai đây? Cô dở khóc dở cười hỏi.
- Bạn trai. Khương Trọng Vũ đáp như đó là lẽ đương nhiên
- Mẹ làm gì có bạn trai? Cô bật cười lắc đầu.
- Nhưng là …
Cậu đột nhiên phát hiện trong nhà có một số vật dụng của đàn ông như là thuốc lá, bật lửa, tất nam còn cả dao cạo râu. Đó chẳng phải là của bạn trai của mẹ để lại sao? Khương Trọng Vũ có chút nghi hoặc.
- Đừng nhưng nhị gì nữa, nhanh đi, đừng để chú Lý chờ lâu
Cô đẩy cậu nhóc ra khỏi cửa.
- Mẹ, nhớ đi hẹn hò đấy!
Khương Trọng Vũ đi vào thang máy rồi còn quay đầu lại chân thật nói:
- Tốt nhất là tìm một người đẹp trai, giàu có hơn cha đi, có thể đánh bại được cha, nếu mẹ thích người ta thì cứ kết hôn, con không ngăn cản đâu. Thật đấy!
- Được rồi, mẹ biết rồi, nhanh đi đi.
Cô buồn cười giả vờ đáp ứng, vẫy vẫy tay, chờ cửa thang máy, đi vào nhà đóng cửa lại, không nhịn được lại phì cười.
Ha ha ha...... Thật sự rất buồn cười!
Đẹp trai, giàu có hơn cha, có thể đánh bại được cha?
Con ơi là con, con cho rằng chuyện này đơn giản như vậy sao? Nếu mẹ theo điều kiện của con mà đi tìm bạn trai thì đời này chắc không thể tìm thấy mùa xuân thứ hai rồi. Huống hồ chuyện tình cảm cũng không phải là có tiền hoặc đẹp trai là có thể được, ý nghĩ của trẻ con đúng là ý nghĩ của trẻ con.
Ngải Thải Nhi bật cười lắc lắc đầu, đi đến sau ban công phơi nốt quần áo rồi lại đun cà phê mang vào phòng, mở đàn rồi đàn lại bản nhạc mới sáng tác xong hôm qua ra để chỉnh lại lần nữa.
Cô là nữ nhạc sĩ, bút danh Thải Nhi, đại minh tinh Lam Tư ngày xưa đã chọn một ca khúc cô sáng tác mà trình diễn rất thành công, bây giờ trong giới nhạc sĩ cô cũng coi như là nổi tiếng, các công ty đĩa nhạc đều chủ động đến hợp tác, khiến cô không phải lo viết nhạc mà không ai cần.
Tiếng đàn du dương, mười ngón tay thon dài mảnh khảnh của cô đánh đàn như nước chảy mây trôi, tiếng nhạc động lòng người tràn ngập khắp căn phòng.
Đột nhiên trong lúc đó, một đôi bàn tay to ôm lấy cô từ phía sau khiến tiếng đàn của cô bị lạc nhịp.
Cô quay đầu, còn không kịp mở miệng hỏi thì đôi môi đã bị bao phủ, sau đó là một nụ hôn cuồng dã, nhiệt tình khiến cô đầu choáng váng, thiếu chút nữa không thở được.
- Yêu tinh. Hắn khàn khàn nói.
- Chờ một chút...... Phòng...... Cô yếu ớt nhắc nhở.
Hắn lại coi như không nghe thấy, bắt đầu cởi áo của cô.
Động tác của hắn quá nhanh chóng khiến cô khó mà phòng bị thì đã bị lột sạch. Hắn ôm côát trên đàn dương cầm khiến đàn phát ra tiếng vang lớn, cũng khiến cô kinh hãi trợn tròn mắt.
- Chờ một chút, không cần…. a
Hắn đặt cô cố định trên đàn, tiến tới hung mãnh khiến cô thở gọi to tên hắn, cùng với tiếng đàn hỗn loạn.
Hơi thở bọn họ đều dồn dập, tim cũng đập nhanh.
Trong phòng trầm tĩnh lại, tiếng đàn hỗn loạn cũng yên lặng xuống theo bọn họ, không còn vang lên nữa.
Một lát sau, đàn dương cầm đột nhiên vang lên một tiếng “đinh”. Hắn ngẩng mặt đầy mồ hôi, mỉm cười với cô:
- Có khỏe không? Giọng nói trầm thấp, khàn khàn.
- Nếu làm hỏng đàn của em, anh phải đền
Ngải Thải Nhi yêu kiều liếc hắn một cái, nhẹ nhàng nói với hắn trong cơn thở gấp.
- Được
Hắn không chút do dự trả lời, cúi đầu thong thả hôn môi cô. Tiểu phúc vẫn ở trong cơ thể cô theo nụ hôn mà dần cứng rắn lên, sau đó lại một lần nữa di động.
Hô hấp của cô không tự chủ mà lại rối lên, sự bình ổn vừa mới có được lại bị hắn trêu chọc mà rung động, thân thể mẫn cảm không chịu được.
- Đừng như vậy -- a......
Cô xin tha muốn ngừng nhưng ai ngờ hắn lại kéo cô lại, khiến trong nháy mắt, hắn tiến sâu hơn vào cô.
Cô thở dốc kinh ngạc, hai tay lập tức ôm chặt cổ hắn, chân yêu kiều vòng ôm lấy eo hắn, nửa là sợ té, nửa là không kìm lòng được, khiến hắn khàn khàn cười nhẹ.
Cô ngẩng đầu lên lườm hắn một cái, hắn cúi xuống hôn cô một cái. Cứ như vậy, cô quấn lấy hắn, hắn ôm cô về phòng ngủ tiếp tục lần thứ hai, thứ ba.. của bọn họ, cho đến khi kiệt sức thì mới ôm nhau mà ngủ.
Ngoài cửa sổ, mặt trời dần lặn về phía tây, ánh trăng mọc lên ở phía đông.
Ban đêm bao phủ lên mặt đất.
- Cô ta là ai? Khương Trọng Vũ trừng mắt nhìn người phụ nữ đang nấu bữa tối cho mình, mặt đần ra hỏi ông anh song sinh đang đánh điện tử trước TV
- Bạn gái mới của cha.
Khương Bá Vũ không thèm quay đầu đáp, hai mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình.
- Lại đổi rồi? Người lần trước đâu?
Khương Trọng Vũ nhăn nhó mặt mày. Cậu nhớ rõ tháng trước đến, bạn gái của cha không phải là người này.
- Đi rồi.
- Đi đâu?
- Ai biết
- Em tưởng lần trước ông nội nói cha sẽ kết hôn cùng cô ta? Cậu nhíu mày, hoàn toàn không giống một đứa trẻ chín tuổi chút nào.
- Mỗi người hẹn hò cùng cha được qua ba tháng thì ông nội đều nói thế
Khương Bá Vũ mải mê đánh điện tử trả lời, lại bổ sung thêm:
- Cha nói không cần để ý lời ông.
- Có ý g?
- Ai biết.
Khương Trọng Vũ lắc lắc đầu, thật sự suy nghĩ điều này: “không cần để ý lời ông” là ý gì? Chẳng lẽ cha chỉ thích hẹn hò mà không nghĩ tới việc kết hôn à?
Suy nghĩ một chút, cha và mẹ đã ly hôn nhiều năm, từ trước khi cậu đi học nhà trẻ thì đã chia tay. Vì thế cậu với Liên Hi mới cùng nhau lớn lên. Như vậy, cha và mẹ ly hôn cũng được 5,6 năm. Tuy rằng cha vẫn hẹn hò bạn gái, hơn nữa bạn gái càng đổi lại càng đẹp, nhưng đến giờ vẫn chưa kết hôn lại, thế là vì sao?
Bởi vì một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng sao?
Không đúng, nói như thế chả phải ví mẹ là rắn sao? Mẹ còn lâu mới thế.
Cho nên, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Cậu càng nghĩ càng khó hiểu, liều quay sang trưng cầu ý kiến anh trai.
- Anh, anh thấy thế nào?
- Thấy cái gì?
- Cha quen biết nhiều bạn gái thế sao lại không tái hôn?
- Ai biết. Khương Bá Vũ nhún vai.
Lại là hai chữ này. Khương Trọng Vũ nhìn anh chẳng thèm để ý, không nhịn được đứng dậy, chắn ngang ti vi không cho Bá Vũ đánh điện tử nữa.
- Anh ở cùng cha sao lại không biết? Cậu chất vấn.
Khương Bá Vũ trừng mắt nhìn em trai mình, thấy nó vẫn đứng không nhúc nhích trước ti vi, đành phải buông điều khiển, để trò chơi giữa chừng bị gameover.
Trò chơi này chơi rất hay, nghe em trai nói, nhạc ở trong trò chơi này một nửa là của mẹ sáng tác cho nên còn chưa đưa ra thị trường nhưng hai cậu nhóc được lây phần của mẹ mà được chơi trước. Nhưng nếu cậu muốn chơi cho tận hứng thì nên chờ em trai trở về mới được.
- Thế em ở cùng mẹ một chỗ có biết vì sao mẹ không tái hôn không?
Cậu hỏi lại em trai, hy vọng nó có thể hiểu được câu hỏi của nó có bao nhiêu ngu xuẩn.
Ai nói ở cùng một chỗ thì nhất định sẽ biết được đối phương nghĩ gì? Hơn nữa hai cậu vẫn chỉ là trẻ con, sao biết được người lớn nghĩ gì?
- Mẹ không có bạn trai thì kết hôn với ai?
Khương Trọng Vũ trả lời rất đương nhiên, lúc sau, cậu đột nhiên thần thần bí bí nói:
- Anh, em nói cho anh biết nhé, hình như mẹ có bạn trai
Khương Bá Vũ nghe vậy lập tức mắt trợn tròn.
- Em nói gì? Không phải em vừa nói mẹ không có bạn trai à? Sao giờ lại bảo có? Cậu vội hỏi lại.
- Vì em phát hiện một số điều kì quái!
- Cái gì kỳ quái?
- Thuốc lá, bật lửa, tất và dao cạo râu.
Khương Bá Vũ sửng sốt một chút. Thuốc lá, bật lửa và dao cạo râu thì cậu có thể hiểu nhưng là … “tất?” Cậu nghi hoặc hỏi lại em trai.
- Tất đàn ông.
- Làm sao em biết được đó là của đàn ông, nhỡ là của mẹ thì sao? Cậu nhíu mày.
- Vì chân của mẹ còn nhỏ như chân em thôi, em đeo còn to thì mẹ làm sao mà vừa?
Khương Trọng Vũ liếc mắt xem thường:
- Hơn nữa dù tất đó là của mẹ thì chẳng lẽ dao cạo râu cũng là của mẹ.
Khương Bá Vũ nhăn mặt, không rõ lời em trai là đúng hay sai.
Mẹ thực sự có bạn trai?
Thế thì cha nên làm thế nào?
Cậu luôn cảm thấy dù cha có rất nhiều bạn gái nhưng trong lòng cha vẫn luôn yêu mẹ. Nhìn bức ảnh cưới cha vẫn giữ trong phòng là biết. Tuy rằng em luôn nói cha bận việc mà không có thời gian gỡ xuống thôi.
- Thật ra em rất đồng ý mẹ hẹn hò bạn trai, muốn kết hôn cũng được, chỉ cần mẹ thích là được
Khương Trọng Vũ nói ra lập trường của mình.
Khương Bá Vũ khó tin trừng mắt nhìn em:
- Em nói bậy bạ gì thế? Cậu tức giận kêu to.
- Em không nói bậy, em nói thật mà
Vẻ mặt Khương Trọng Vũ rất nghiêm túc nhìn anh trai:
- Anh à, chẳng lẽ anh không muốn mẹ tái hôn sao?
- Vì sao anh phải mong?
- Cha luôn có bạn gái mới nhưng mẹ thì lại chỉ có một người, lúc em đi học cũng chỉ một mình mẹ, chờ sau này em lớn lên cũng chỉ còn một mình mẹ, vĩnh viễn chỉ có một người. Một người sẽ rất cô đơn, buồnhán, nếu mẹ lại kết hôn, còn có một người nào đó ở bên mẹ.
Khương Bá Vũ nhíu chặt mày, buồn không hé răng.
- Bá Vũ, Trọng Vũ, ăn cơm.
Lâm Lệ Ngọc làm việc trong phòng bếp nửa ngày bây giờ đi tới giả vẻ thục nữ mà nhẹ nhàng gọi hai cậu.
Khương Trọng Vũ bĩu môi không buồn động đậy.
- Trọng Vũ à, cô không biết con thích ăn gì nên cái gì cũng nấu nhiều một chút. Các con xem đi, thích cái gì, thấy cái gì ngon thì nói cùng cô, sau này cô sẽ làm nhiều hơn.
Cô ta cười lấy lòng.
- Vâng. Cảm ơn cô. Khương Bá Vũ lễ phép gật đầu đáp lại.
- Cha đâu? Cha không về ăn cơm chiều sao? Khương Trọng Vũ quay đầu hỏi anh trai.
- Cô vừa gọi cho cha con rồi, cha nói còn chưa làm xong việc, bảo chúng ta ăn trước. Lâm Lệ Ngọc ôn nhu nói.
Khương Trọng Vũ rất muốn đáp trả câu: “Cháu không hỏi cô!”. Nhưng nghĩ lại một chút, nếu cô ta mách lại với cha rằng cậu không lễ phép nhỡ cha lại đổ trách nhiệm lên đầu mẹ thì chẳng phải là hại đến mẹ sao? Cho nên quên đi vậy, hợp tác một chút là được.
Cậu yên lặng đi tới bàn ăn, ngồi xuống, cầm lấy bát đũa, vùi đầu ăn cơm. Không khó ăn, nhưng ăn cũng chả ngon tí nào, so với đồ ăn mẹ nấu còn kém xa.
- Ăn ngon không? Lâm Lệ Ngọc hỏi lấy lòng.
- Ngon ạ. Khương Bá Vũ gật đầu.
- Mẹ nấngon hơn. Khương Trọng Vũ nói thẳng. Vừa nói xong thì cảm giác anh trai đá mình một cái.
Khương Trọng Vũ trừng mắt nhìn anh, nhăn mày:
- Em chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
Kết quả lại bị Bá Vũ đá thêm cái nữa, hại cậu không cam lòng yếu thế cũng đá lại Bá Vũ một cái, hai anh em đá tới đá lui dưới mặt bàn đến là vui vẻ nhưng Lâm Lệ Ngọc vẻ mặt lại như ăn phải ớt, không biết có nên ngăn hai đứa lại không, bảo bọn chúng chuyên chú ăn cơm.
Mẹ kế khó làm thế sao?
Cô thật sự sẽ phải làm mẹ hai thằng quỷ này sao? Cô nhịn không được tự hỏi.
Nhưng Khương Kham đẹp trai như vậy lại còn có tiền, rất hào phóng, nói chuyện rất dễ nghe, mới lần đầu gặp mặt đã hấp dẫn cô rất sâu, khiến cô tim đập thình thịch, thầm mong được gả cho anh, trở thành Khương phu nhân mà ai nấy ghen tỵ.
A…. cô thật sự rất thích, rất thích anh nha!
Cho nên, mặc kệ, cô vẫn muốn nhanh chóng gả cho Khương Kham, muốn làm Khương phu nhân.
Về phần hai con quỷ gây sự trước mặt này thì không thành vấn đề, chỉ cần chờ cô mang thai thì lập tức mẫu bằng tử quý.
Huống hồ hai con quỷ này đều đã lớn như vậy, rất nhanh sẽ sống độc lập, căn bản chẳng cần cô phải chăm lo, quản giáo, hơn nữa chắc gì chúng nó đã thích cô trông nom.
Đúng vậy, chính là như vậy, cho nên bây giờ tạm thời nhẫn nại một chút, chờ cô thành nữ chủ nhân ngôi nhà này rồi nói.
Nữ chủ nhân......
Tưởng tượng thấy mình mặc áo cưới gả cho Khương Kham, khi mang thai được anh chăm sóc, che chở, Lâm Lệ Ngọc không tự chủ được theo mỉm cười đến rách cả mép, không để ý tới cặp sinh đôi kia đã dừng đánh nhau, hai đứa đều nghi hoặc nhìn cô.
Cô này không biết đầu óc có vấn đề gì không?
- Cha.
Khương Kham vừa mới nằm lên giường, tay cầm điều khiển định bật tivi xem tin tức trước khi i ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng con trai gọi, quay đầu lại đã thấy cậu nhóc ôm gối đầu, đứng ở trước của phòng nhìn anh.
Anh có một đôi song sinh, con lớn Bá Vũ ở cùng anh, đứa sau là Trọng Vũ ở cùng vợ trước, hai thằng nhóc đều thông minh lanh lợi, trưởng thành sớm, hơn nữa lúc còn nhỏ, bất kể là đưa tới chỗ nào cũng luôn khiến anh cảm thấy kiêu ngạo vì hai đứa con này.
Anh vẫy tay với con.
Thằng nhóc lập tức vào phòng, đóng cửa, ôm gối đầu chạy lên giường.
Bình thường anh bận làm việc, thời gian ở cùng con trai rất ít, chỉ có lúc buổi sáng đưa con đi học hoặc thỉnh thoảng không phải tăng ca thì mới có cơ hội ở chung.
Đáng lẽ hai cha con ngày nghỉ có thể ở bên nhau nhưng cứ hai tuần con lại lên Tân Trúc cùng mẹ, đổi lại tuần sau thì đứa nhỏ lên Đài Bắc cùng hai cha con, sự quan tâm của anh lại phải chia đôi, không có cách nào mà quan tâm đến Bá Vũ nhiều hơn. Bởi thế, anh và con trai cùng có thỏa thuận, chỉ cần anh chưa tắt đèn ngủ, bất kể muộn thế nào, con đều có thể đến tâm sự cùng anh.
Vài lần như vậy, anh phát hiện thằng nhóc này chỉ cần đụng tới chuyện khó mở miệng hoặc khó nghĩ thì phải mất rất nhiều thời gian mới nói ra, nhưng nói ra thì sẽ hỏi đến tường tận cho đến khi ngủ thiếp đi mới thôi, rất đáng yêu.
- Sao thế con?
Chờ con đặt gối đầu rồi nằm xuống, Khương Kham mới hỏi cậu nhóc.
- Cha, con có chuyện muốn hỏi cha.
Khương Bá Vũ im lặng một chút rồi mới ngồi dậy, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn cha.
- Được, con hỏi đi. Anh cũng nghiêm túc nhìn con.
- Nếu, con nói là nếu…. Khương Bá Vũ muốn nói lại thôi, ánh mắt mơ hồ, vẫn đang do dự.
- Nếu cái gì? Anh hỏi.
- Con nói là nếu… nếu…
Khương Kham kiên nhẫn chờ con suy nghĩ kĩ lại vừa tò mò không biết chuyện gì khiến con khó mở miệng như vậy?
Anh nhớ rõ lần trước con cũng như thế này là vì muốn đến Tân Trúc cùng mẹ đón tết mà không muốn cùng anh về nhà bà nội, lúc ấy cậu nhóc cũng ôm gối sang phòng anh nếu nếu nửa ngày.
- Cha, nếu mẹ có người yêu, muốn kết hôn cha có đồng ý không?
Cuối cùng thì cậu cũng nói ra nhưng nội dung lại quá bất ngờ khiến anh hơi kinh ngạc.
- Vì sao con tự nhiên hỏi thế? Có phải Trọng Vũ nói gì không? Anh nghi hoặc hỏi lại
- Trọng Vũ nói hình như mẹ có bạn trai. Khương Bá Vũ rầu rĩ nói.
Vẻ mặt Khương Kham đột nhiên trở nên có chút cổ quái.
- Trọng Vũ nói mẹ có bạn trai? Nó làm sao mà biết? Mẹ nói với nó sao? Anh truy hỏi.
Khương Bá Vũ lắc lắc đầu.
- Trọng Vũ phát hiện trong nhà có đồ dùng của đàn ông
- Là cái gì?
- Dao cạo râu, thuốc lá, bật lửa và tất.
Khương Kham nhíu nhíu mày.
- Trọng Vũ nói em đồng ý cho mẹ tái hôn, chỉ cần mẹ thích là được nhưng con không thích.
Cậu tỏ vẻ rất buồn chán:
- Nếu mẹ thực sự kết hôn, về sau con còn có thể đến nhà mẹ chơi sao? Mẹ còn có thời gian cùng bọn con chơi wii, đưa bọn con đi chơi sao? Hơn nữa, nếu Trọng Vũ gọi chú đó là cha thì con cũng phải gọi là cha sao? Nhưng con không thích gọi người khác là cha.
Một chút, Khương Bá Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt mơ ước, kỳ vọng cha.
- Cha, cha thật sự không yêu mẹ nữa sao? Nếu mẹ thật sự cùng người khác kết hôn, cha cũng đồng ý sao?
Nhìn vẻ mặt chờ mong của con trai, Khương Kham đột nhiên không biết nên nói gì.
Khương Trọng Vũ đeo ba lô ra khỏi phòng, cao giọng nói tạm biệt với mẹ cậu không biết đang ở đâu.
Hôm nay là ngày cậu đến Đài Bắc cùng cha và anh ở hai ngày một đêm, tuy rằng cha cậu cũng chẳng có tí ý thức trách nhiệm gì. Mỗi lần cậu lên Đài Bắc đều chẳng lấy bóng người đâu, đến sáng Chủ nhật mới thấy cha xuất hiện. Nói chung cậu chẳng thích tới Đài Bắc chút nào, nhưng vì làm bạn với anh đáng thương nên vẫn cứ đi thôi.
Cậu đó, thật sự cảm thấy may mắn vì sinh sau anh trai một phút, đứng hàng thứ hai, nếu không bây giờ người đáng thương ở cùng cha chắc chắn là cậu rồi.
- Được!
Ngải Thải Nhi từ sau ban công thò đầu ra, nhìn về phía phòng khách nói:
- Trọng Vũ, thay mẹ ôm Bá Vũ một chút, nói với nó mẹ rất nhớ nó.
- Con không làm. Tuần sau anh đã đến rồi, lúc đó tự mẹ đi mà ôm.
Khương Trọng Vũ trả lời.
- Con nói cái gì? Cô chưa nghe rõ.
- Con nói con không làm, tuần sau anh tới rồi, đến lúc đó mẹ tự đi mà ôm. Khương Trọng Vũ lớn tiếng lặp lại lần nữa.
- Làm gì mà nhỏ mọn như thế, giúp mẹ một việc cũng không chịu
Ngải Thải Nhi đi vào phòng khách, ngồi xổm xuống chỉnh lại áo cho con trai.
- Con trai ôm con trai rất ghê tởm.
- Cũng không bảo con ôm người khác, là ôm anh trai con mà.
- Anh trai thì vẫn là con trai
- Mẹ chỉ bảo con ôm thôi chứ có bảo con thơm đâu mà sợ.
- ặc!
Khương Trọng Vũ lập tức phát ra tiếng buồn nôn cộng thêm cái mặt quỷ khiến Ngải Thải Nhi nhìn vừa bực mình lại vừa buồn cười.
- Quên đi, quên đi, mẹ không thèm nhờ con. Mau xuống đi, đừng để chú Lí chờ.
- Con đi đây, bye bye
- Bye bye.
- Đúng rồi, mẹ.
Khương Trọng Vũ đi đến trước cửa, đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu lại.
Ngải Thải Nhi hơi nhíu mày, ung dung nhìn con, không biết nó quên cái gì.
- Hai ngày con không ở đây mẹ đi hẹn hò đi, đừng ở nhà một mình cả ngày.
Con nghiêm trang dặn dò khiến cô ngây người một lúc, suýt thì phì cười.
- Con muốn mẹ hẹn hò với ai đây? Cô dở khóc dở cười hỏi.
- Bạn trai. Khương Trọng Vũ đáp như đó là lẽ đương nhiên
- Mẹ làm gì có bạn trai? Cô bật cười lắc đầu.
- Nhưng là …
Cậu đột nhiên phát hiện trong nhà có một số vật dụng của đàn ông như là thuốc lá, bật lửa, tất nam còn cả dao cạo râu. Đó chẳng phải là của bạn trai của mẹ để lại sao? Khương Trọng Vũ có chút nghi hoặc.
- Đừng nhưng nhị gì nữa, nhanh đi, đừng để chú Lý chờ lâu
Cô đẩy cậu nhóc ra khỏi cửa.
- Mẹ, nhớ đi hẹn hò đấy!
Khương Trọng Vũ đi vào thang máy rồi còn quay đầu lại chân thật nói:
- Tốt nhất là tìm một người đẹp trai, giàu có hơn cha đi, có thể đánh bại được cha, nếu mẹ thích người ta thì cứ kết hôn, con không ngăn cản đâu. Thật đấy!
- Được rồi, mẹ biết rồi, nhanh đi đi.
Cô buồn cười giả vờ đáp ứng, vẫy vẫy tay, chờ cửa thang máy, đi vào nhà đóng cửa lại, không nhịn được lại phì cười.
Ha ha ha...... Thật sự rất buồn cười!
Đẹp trai, giàu có hơn cha, có thể đánh bại được cha?
Con ơi là con, con cho rằng chuyện này đơn giản như vậy sao? Nếu mẹ theo điều kiện của con mà đi tìm bạn trai thì đời này chắc không thể tìm thấy mùa xuân thứ hai rồi. Huống hồ chuyện tình cảm cũng không phải là có tiền hoặc đẹp trai là có thể được, ý nghĩ của trẻ con đúng là ý nghĩ của trẻ con.
Ngải Thải Nhi bật cười lắc lắc đầu, đi đến sau ban công phơi nốt quần áo rồi lại đun cà phê mang vào phòng, mở đàn rồi đàn lại bản nhạc mới sáng tác xong hôm qua ra để chỉnh lại lần nữa.
Cô là nữ nhạc sĩ, bút danh Thải Nhi, đại minh tinh Lam Tư ngày xưa đã chọn một ca khúc cô sáng tác mà trình diễn rất thành công, bây giờ trong giới nhạc sĩ cô cũng coi như là nổi tiếng, các công ty đĩa nhạc đều chủ động đến hợp tác, khiến cô không phải lo viết nhạc mà không ai cần.
Tiếng đàn du dương, mười ngón tay thon dài mảnh khảnh của cô đánh đàn như nước chảy mây trôi, tiếng nhạc động lòng người tràn ngập khắp căn phòng.
Đột nhiên trong lúc đó, một đôi bàn tay to ôm lấy cô từ phía sau khiến tiếng đàn của cô bị lạc nhịp.
Cô quay đầu, còn không kịp mở miệng hỏi thì đôi môi đã bị bao phủ, sau đó là một nụ hôn cuồng dã, nhiệt tình khiến cô đầu choáng váng, thiếu chút nữa không thở được.
- Yêu tinh. Hắn khàn khàn nói.
- Chờ một chút...... Phòng...... Cô yếu ớt nhắc nhở.
Hắn lại coi như không nghe thấy, bắt đầu cởi áo của cô.
Động tác của hắn quá nhanh chóng khiến cô khó mà phòng bị thì đã bị lột sạch. Hắn ôm côát trên đàn dương cầm khiến đàn phát ra tiếng vang lớn, cũng khiến cô kinh hãi trợn tròn mắt.
- Chờ một chút, không cần…. a
Hắn đặt cô cố định trên đàn, tiến tới hung mãnh khiến cô thở gọi to tên hắn, cùng với tiếng đàn hỗn loạn.
Hơi thở bọn họ đều dồn dập, tim cũng đập nhanh.
Trong phòng trầm tĩnh lại, tiếng đàn hỗn loạn cũng yên lặng xuống theo bọn họ, không còn vang lên nữa.
Một lát sau, đàn dương cầm đột nhiên vang lên một tiếng “đinh”. Hắn ngẩng mặt đầy mồ hôi, mỉm cười với cô:
- Có khỏe không? Giọng nói trầm thấp, khàn khàn.
- Nếu làm hỏng đàn của em, anh phải đền
Ngải Thải Nhi yêu kiều liếc hắn một cái, nhẹ nhàng nói với hắn trong cơn thở gấp.
- Được
Hắn không chút do dự trả lời, cúi đầu thong thả hôn môi cô. Tiểu phúc vẫn ở trong cơ thể cô theo nụ hôn mà dần cứng rắn lên, sau đó lại một lần nữa di động.
Hô hấp của cô không tự chủ mà lại rối lên, sự bình ổn vừa mới có được lại bị hắn trêu chọc mà rung động, thân thể mẫn cảm không chịu được.
- Đừng như vậy -- a......
Cô xin tha muốn ngừng nhưng ai ngờ hắn lại kéo cô lại, khiến trong nháy mắt, hắn tiến sâu hơn vào cô.
Cô thở dốc kinh ngạc, hai tay lập tức ôm chặt cổ hắn, chân yêu kiều vòng ôm lấy eo hắn, nửa là sợ té, nửa là không kìm lòng được, khiến hắn khàn khàn cười nhẹ.
Cô ngẩng đầu lên lườm hắn một cái, hắn cúi xuống hôn cô một cái. Cứ như vậy, cô quấn lấy hắn, hắn ôm cô về phòng ngủ tiếp tục lần thứ hai, thứ ba.. của bọn họ, cho đến khi kiệt sức thì mới ôm nhau mà ngủ.
Ngoài cửa sổ, mặt trời dần lặn về phía tây, ánh trăng mọc lên ở phía đông.
Ban đêm bao phủ lên mặt đất.
- Cô ta là ai? Khương Trọng Vũ trừng mắt nhìn người phụ nữ đang nấu bữa tối cho mình, mặt đần ra hỏi ông anh song sinh đang đánh điện tử trước TV
- Bạn gái mới của cha.
Khương Bá Vũ không thèm quay đầu đáp, hai mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình.
- Lại đổi rồi? Người lần trước đâu?
Khương Trọng Vũ nhăn nhó mặt mày. Cậu nhớ rõ tháng trước đến, bạn gái của cha không phải là người này.
- Đi rồi.
- Đi đâu?
- Ai biết
- Em tưởng lần trước ông nội nói cha sẽ kết hôn cùng cô ta? Cậu nhíu mày, hoàn toàn không giống một đứa trẻ chín tuổi chút nào.
- Mỗi người hẹn hò cùng cha được qua ba tháng thì ông nội đều nói thế
Khương Bá Vũ mải mê đánh điện tử trả lời, lại bổ sung thêm:
- Cha nói không cần để ý lời ông.
- Có ý g?
- Ai biết.
Khương Trọng Vũ lắc lắc đầu, thật sự suy nghĩ điều này: “không cần để ý lời ông” là ý gì? Chẳng lẽ cha chỉ thích hẹn hò mà không nghĩ tới việc kết hôn à?
Suy nghĩ một chút, cha và mẹ đã ly hôn nhiều năm, từ trước khi cậu đi học nhà trẻ thì đã chia tay. Vì thế cậu với Liên Hi mới cùng nhau lớn lên. Như vậy, cha và mẹ ly hôn cũng được 5,6 năm. Tuy rằng cha vẫn hẹn hò bạn gái, hơn nữa bạn gái càng đổi lại càng đẹp, nhưng đến giờ vẫn chưa kết hôn lại, thế là vì sao?
Bởi vì một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng sao?
Không đúng, nói như thế chả phải ví mẹ là rắn sao? Mẹ còn lâu mới thế.
Cho nên, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Cậu càng nghĩ càng khó hiểu, liều quay sang trưng cầu ý kiến anh trai.
- Anh, anh thấy thế nào?
- Thấy cái gì?
- Cha quen biết nhiều bạn gái thế sao lại không tái hôn?
- Ai biết. Khương Bá Vũ nhún vai.
Lại là hai chữ này. Khương Trọng Vũ nhìn anh chẳng thèm để ý, không nhịn được đứng dậy, chắn ngang ti vi không cho Bá Vũ đánh điện tử nữa.
- Anh ở cùng cha sao lại không biết? Cậu chất vấn.
Khương Bá Vũ trừng mắt nhìn em trai mình, thấy nó vẫn đứng không nhúc nhích trước ti vi, đành phải buông điều khiển, để trò chơi giữa chừng bị gameover.
Trò chơi này chơi rất hay, nghe em trai nói, nhạc ở trong trò chơi này một nửa là của mẹ sáng tác cho nên còn chưa đưa ra thị trường nhưng hai cậu nhóc được lây phần của mẹ mà được chơi trước. Nhưng nếu cậu muốn chơi cho tận hứng thì nên chờ em trai trở về mới được.
- Thế em ở cùng mẹ một chỗ có biết vì sao mẹ không tái hôn không?
Cậu hỏi lại em trai, hy vọng nó có thể hiểu được câu hỏi của nó có bao nhiêu ngu xuẩn.
Ai nói ở cùng một chỗ thì nhất định sẽ biết được đối phương nghĩ gì? Hơn nữa hai cậu vẫn chỉ là trẻ con, sao biết được người lớn nghĩ gì?
- Mẹ không có bạn trai thì kết hôn với ai?
Khương Trọng Vũ trả lời rất đương nhiên, lúc sau, cậu đột nhiên thần thần bí bí nói:
- Anh, em nói cho anh biết nhé, hình như mẹ có bạn trai
Khương Bá Vũ nghe vậy lập tức mắt trợn tròn.
- Em nói gì? Không phải em vừa nói mẹ không có bạn trai à? Sao giờ lại bảo có? Cậu vội hỏi lại.
- Vì em phát hiện một số điều kì quái!
- Cái gì kỳ quái?
- Thuốc lá, bật lửa, tất và dao cạo râu.
Khương Bá Vũ sửng sốt một chút. Thuốc lá, bật lửa và dao cạo râu thì cậu có thể hiểu nhưng là … “tất?” Cậu nghi hoặc hỏi lại em trai.
- Tất đàn ông.
- Làm sao em biết được đó là của đàn ông, nhỡ là của mẹ thì sao? Cậu nhíu mày.
- Vì chân của mẹ còn nhỏ như chân em thôi, em đeo còn to thì mẹ làm sao mà vừa?
Khương Trọng Vũ liếc mắt xem thường:
- Hơn nữa dù tất đó là của mẹ thì chẳng lẽ dao cạo râu cũng là của mẹ.
Khương Bá Vũ nhăn mặt, không rõ lời em trai là đúng hay sai.
Mẹ thực sự có bạn trai?
Thế thì cha nên làm thế nào?
Cậu luôn cảm thấy dù cha có rất nhiều bạn gái nhưng trong lòng cha vẫn luôn yêu mẹ. Nhìn bức ảnh cưới cha vẫn giữ trong phòng là biết. Tuy rằng em luôn nói cha bận việc mà không có thời gian gỡ xuống thôi.
- Thật ra em rất đồng ý mẹ hẹn hò bạn trai, muốn kết hôn cũng được, chỉ cần mẹ thích là được
Khương Trọng Vũ nói ra lập trường của mình.
Khương Bá Vũ khó tin trừng mắt nhìn em:
- Em nói bậy bạ gì thế? Cậu tức giận kêu to.
- Em không nói bậy, em nói thật mà
Vẻ mặt Khương Trọng Vũ rất nghiêm túc nhìn anh trai:
- Anh à, chẳng lẽ anh không muốn mẹ tái hôn sao?
- Vì sao anh phải mong?
- Cha luôn có bạn gái mới nhưng mẹ thì lại chỉ có một người, lúc em đi học cũng chỉ một mình mẹ, chờ sau này em lớn lên cũng chỉ còn một mình mẹ, vĩnh viễn chỉ có một người. Một người sẽ rất cô đơn, buồnhán, nếu mẹ lại kết hôn, còn có một người nào đó ở bên mẹ.
Khương Bá Vũ nhíu chặt mày, buồn không hé răng.
- Bá Vũ, Trọng Vũ, ăn cơm.
Lâm Lệ Ngọc làm việc trong phòng bếp nửa ngày bây giờ đi tới giả vẻ thục nữ mà nhẹ nhàng gọi hai cậu.
Khương Trọng Vũ bĩu môi không buồn động đậy.
- Trọng Vũ à, cô không biết con thích ăn gì nên cái gì cũng nấu nhiều một chút. Các con xem đi, thích cái gì, thấy cái gì ngon thì nói cùng cô, sau này cô sẽ làm nhiều hơn.
Cô ta cười lấy lòng.
- Vâng. Cảm ơn cô. Khương Bá Vũ lễ phép gật đầu đáp lại.
- Cha đâu? Cha không về ăn cơm chiều sao? Khương Trọng Vũ quay đầu hỏi anh trai.
- Cô vừa gọi cho cha con rồi, cha nói còn chưa làm xong việc, bảo chúng ta ăn trước. Lâm Lệ Ngọc ôn nhu nói.
Khương Trọng Vũ rất muốn đáp trả câu: “Cháu không hỏi cô!”. Nhưng nghĩ lại một chút, nếu cô ta mách lại với cha rằng cậu không lễ phép nhỡ cha lại đổ trách nhiệm lên đầu mẹ thì chẳng phải là hại đến mẹ sao? Cho nên quên đi vậy, hợp tác một chút là được.
Cậu yên lặng đi tới bàn ăn, ngồi xuống, cầm lấy bát đũa, vùi đầu ăn cơm. Không khó ăn, nhưng ăn cũng chả ngon tí nào, so với đồ ăn mẹ nấu còn kém xa.
- Ăn ngon không? Lâm Lệ Ngọc hỏi lấy lòng.
- Ngon ạ. Khương Bá Vũ gật đầu.
- Mẹ nấngon hơn. Khương Trọng Vũ nói thẳng. Vừa nói xong thì cảm giác anh trai đá mình một cái.
Khương Trọng Vũ trừng mắt nhìn anh, nhăn mày:
- Em chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.
Kết quả lại bị Bá Vũ đá thêm cái nữa, hại cậu không cam lòng yếu thế cũng đá lại Bá Vũ một cái, hai anh em đá tới đá lui dưới mặt bàn đến là vui vẻ nhưng Lâm Lệ Ngọc vẻ mặt lại như ăn phải ớt, không biết có nên ngăn hai đứa lại không, bảo bọn chúng chuyên chú ăn cơm.
Mẹ kế khó làm thế sao?
Cô thật sự sẽ phải làm mẹ hai thằng quỷ này sao? Cô nhịn không được tự hỏi.
Nhưng Khương Kham đẹp trai như vậy lại còn có tiền, rất hào phóng, nói chuyện rất dễ nghe, mới lần đầu gặp mặt đã hấp dẫn cô rất sâu, khiến cô tim đập thình thịch, thầm mong được gả cho anh, trở thành Khương phu nhân mà ai nấy ghen tỵ.
A…. cô thật sự rất thích, rất thích anh nha!
Cho nên, mặc kệ, cô vẫn muốn nhanh chóng gả cho Khương Kham, muốn làm Khương phu nhân.
Về phần hai con quỷ gây sự trước mặt này thì không thành vấn đề, chỉ cần chờ cô mang thai thì lập tức mẫu bằng tử quý.
Huống hồ hai con quỷ này đều đã lớn như vậy, rất nhanh sẽ sống độc lập, căn bản chẳng cần cô phải chăm lo, quản giáo, hơn nữa chắc gì chúng nó đã thích cô trông nom.
Đúng vậy, chính là như vậy, cho nên bây giờ tạm thời nhẫn nại một chút, chờ cô thành nữ chủ nhân ngôi nhà này rồi nói.
Nữ chủ nhân......
Tưởng tượng thấy mình mặc áo cưới gả cho Khương Kham, khi mang thai được anh chăm sóc, che chở, Lâm Lệ Ngọc không tự chủ được theo mỉm cười đến rách cả mép, không để ý tới cặp sinh đôi kia đã dừng đánh nhau, hai đứa đều nghi hoặc nhìn cô.
Cô này không biết đầu óc có vấn đề gì không?
- Cha.
Khương Kham vừa mới nằm lên giường, tay cầm điều khiển định bật tivi xem tin tức trước khi i ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng con trai gọi, quay đầu lại đã thấy cậu nhóc ôm gối đầu, đứng ở trước của phòng nhìn anh.
Anh có một đôi song sinh, con lớn Bá Vũ ở cùng anh, đứa sau là Trọng Vũ ở cùng vợ trước, hai thằng nhóc đều thông minh lanh lợi, trưởng thành sớm, hơn nữa lúc còn nhỏ, bất kể là đưa tới chỗ nào cũng luôn khiến anh cảm thấy kiêu ngạo vì hai đứa con này.
Anh vẫy tay với con.
Thằng nhóc lập tức vào phòng, đóng cửa, ôm gối đầu chạy lên giường.
Bình thường anh bận làm việc, thời gian ở cùng con trai rất ít, chỉ có lúc buổi sáng đưa con đi học hoặc thỉnh thoảng không phải tăng ca thì mới có cơ hội ở chung.
Đáng lẽ hai cha con ngày nghỉ có thể ở bên nhau nhưng cứ hai tuần con lại lên Tân Trúc cùng mẹ, đổi lại tuần sau thì đứa nhỏ lên Đài Bắc cùng hai cha con, sự quan tâm của anh lại phải chia đôi, không có cách nào mà quan tâm đến Bá Vũ nhiều hơn. Bởi thế, anh và con trai cùng có thỏa thuận, chỉ cần anh chưa tắt đèn ngủ, bất kể muộn thế nào, con đều có thể đến tâm sự cùng anh.
Vài lần như vậy, anh phát hiện thằng nhóc này chỉ cần đụng tới chuyện khó mở miệng hoặc khó nghĩ thì phải mất rất nhiều thời gian mới nói ra, nhưng nói ra thì sẽ hỏi đến tường tận cho đến khi ngủ thiếp đi mới thôi, rất đáng yêu.
- Sao thế con?
Chờ con đặt gối đầu rồi nằm xuống, Khương Kham mới hỏi cậu nhóc.
- Cha, con có chuyện muốn hỏi cha.
Khương Bá Vũ im lặng một chút rồi mới ngồi dậy, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn cha.
- Được, con hỏi đi. Anh cũng nghiêm túc nhìn con.
- Nếu, con nói là nếu…. Khương Bá Vũ muốn nói lại thôi, ánh mắt mơ hồ, vẫn đang do dự.
- Nếu cái gì? Anh hỏi.
- Con nói là nếu… nếu…
Khương Kham kiên nhẫn chờ con suy nghĩ kĩ lại vừa tò mò không biết chuyện gì khiến con khó mở miệng như vậy?
Anh nhớ rõ lần trước con cũng như thế này là vì muốn đến Tân Trúc cùng mẹ đón tết mà không muốn cùng anh về nhà bà nội, lúc ấy cậu nhóc cũng ôm gối sang phòng anh nếu nếu nửa ngày.
- Cha, nếu mẹ có người yêu, muốn kết hôn cha có đồng ý không?
Cuối cùng thì cậu cũng nói ra nhưng nội dung lại quá bất ngờ khiến anh hơi kinh ngạc.
- Vì sao con tự nhiên hỏi thế? Có phải Trọng Vũ nói gì không? Anh nghi hoặc hỏi lại
- Trọng Vũ nói hình như mẹ có bạn trai. Khương Bá Vũ rầu rĩ nói.
Vẻ mặt Khương Kham đột nhiên trở nên có chút cổ quái.
- Trọng Vũ nói mẹ có bạn trai? Nó làm sao mà biết? Mẹ nói với nó sao? Anh truy hỏi.
Khương Bá Vũ lắc lắc đầu.
- Trọng Vũ phát hiện trong nhà có đồ dùng của đàn ông
- Là cái gì?
- Dao cạo râu, thuốc lá, bật lửa và tất.
Khương Kham nhíu nhíu mày.
- Trọng Vũ nói em đồng ý cho mẹ tái hôn, chỉ cần mẹ thích là được nhưng con không thích.
Cậu tỏ vẻ rất buồn chán:
- Nếu mẹ thực sự kết hôn, về sau con còn có thể đến nhà mẹ chơi sao? Mẹ còn có thời gian cùng bọn con chơi wii, đưa bọn con đi chơi sao? Hơn nữa, nếu Trọng Vũ gọi chú đó là cha thì con cũng phải gọi là cha sao? Nhưng con không thích gọi người khác là cha.
Một chút, Khương Bá Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt mơ ước, kỳ vọng cha.
- Cha, cha thật sự không yêu mẹ nữa sao? Nếu mẹ thật sự cùng người khác kết hôn, cha cũng đồng ý sao?
Nhìn vẻ mặt chờ mong của con trai, Khương Kham đột nhiên không biết nên nói gì.
Danh sách chương