Tưởng Khâm đã muốn vào thì tất cả những ai có mặt đều không thể ngăn lại.

Không phải tất cả những tên làm thuê đều biết mặt Tưởng Khâm, nhưng ít nhiều cũng đã từng nghe nói Cận gia có một vị họ Tưởng, mắt đeo kính, dáng vẻ ưa nhìn, trông rất điềm đạm, đi một chiếc xe Lexus màu bạc… Người đó chính là linh hồn và sinh mệnh của Cận Viêm, trăm triệu lần cũng không làm trái được.

Vậy nên khi anh đã đỗ xe ở bên ngoài kho hàng, đứng trước mặt những tên làm thuê nói “Tôi họ Tưởng, muốn tìm Cận Viêm” thì những tên làm thuê hung thần ác sát chỉ dám chặn anh lại cho có lệ: “Không được đâu, anh Cận nói bây giờ không muốn gặp ai” rồi nhìn Tưởng Khâm từng bước vào trong như chưa hề nghe thấy gì, bọn họ co rúm lại.

Cận Viêm không hề căn dặn bọn làm thuê rằng khi thấy Tưởng Khâm đứng trước cửa thì phải phản ứng như thế nào. Mà thực tế hắn cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày Tưởng Khâm sẽ tìm đến đây, giống như thần binh từ trên trời bay xuống vậy, đang lúc hắn không nghĩ mình bị phát hiện thì ngay lập tức xuất hiện sau lưng.

Ngay lúc đó Cận Viêm như phát ngốc, đứng như trời trồng một chỗ mà nhìn Tưởng Khâm, trong kho hàng không ai dám nói gì, im lặng đến nỗi ngay cả một cái kim khâu rơi xuống đất cũng nghe được.

Thật ra Tưởng Khâm đã nhanh chóng mở miệng, nhưng không phát ra tiếng nói nào. Có lẽ là anh muốn bước tới, nhưng vừa cử động cả người đã lảo đảo.

Cận Viêm quát lớn: “Đỡ người đi bọn bay!”, ngay sau đó một người bước lên định đỡ Tưởng Khâm.

Nhưng chưa kịp chạm đến, Tưởng Khâm đã gạt ra, khàn giọng hỏi: “Chuyện này là sao?”

“Anh… Về nhà rồi anh giải thích với em. Về, về nhà trước.”

“Chuyện này là sao?”

“Về nhà trước, về, về nhà trước.”

Tưởng Khâm đẩy Cận Viêm ra, như thể ngày hôm nay mới là lần đầu quen biết hắn, nhìn hắn bằng con mắt hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không thể chấp nhận được. Một lúc lâu sau anh mới nói khẽ: “Nói cho tôi biết chuyện này là sao.”

Giọng nói lúc này thật lạnh lẽo.

Một tên làm thuê đứng bên cạnh ấp úng nói: “Anh Tưởng, chuyện này… Anh đừng tức giận, chúng nó không tốt đẹp gì, vậy nên thật sự không có cách nào…”

Cận Viêm liền cắt ngang: “Câm miệng!”

Tưởng Khâm lạnh lùng nói: “Tôi hỏi cậu à!”

Tên làm thuê kia suýt nữa bị dọa chết, thấp thỏm trốn sang một bên.

“Tưởng Khâm, em nghe anh giải thích, vì anh với tên đại ca của bọn Campuchia kia hợp tác… hợp tác có chút mâu thuẫn, thật ra anh chỉ…”

Tưởng Khâm ngắt lời hắn: “Anh nói dối.”

“Anh cũng không muốn làm gì với thằng oắt này, chỉ là giúp đỡ Cận Vệ Quốc một tay thôi, chuyện này thật sự không liên quan tới anh…”

“Im đi!”

Tưởng Khâm đi nhanh đến chỗ Trát Tây, Cận Viêm kinh hồn bạt vía muốn cản lại nhưng bị anh đẩy mạnh ra.

Trát Tây bị tổn thương đến mạch máu, trên cả cánh tay toàn là máu. Tưởng Khâm nhặt con dao nhỏ Cận Viêm làm rơi trên mặt đất, cắt phăng dây thừng đang trói buộc cậu, lạnh lùng nói: “Đi theo tôi.”

Trát Tây như đã điên rồi, đứng dậy liền nhằm vào Cận Viêm muốn đánh. Thế nhưng chưa kịp chạm vào đã bị Tưởng Khâm đạp xuống đất, túm tóc lên: “Tôi nói cậu đi theo tôi, không nghe thấy hả?”

Một khi Tưởng Khâm đã trở nên lạnh lẽo thì có một bá khí cực kỳ đáng sợ, tất cả đều bị anh áp chế và không ai dám lộn xộn. Trát Tây đang định ngọ nguậy, bị anh nhìn vài giây, trong lòng bỗng nổi lên một nỗi sợ hãi.

Tưởng Khâm túm lấy cậu đứng dậy, đi ra khỏi kho hàng. Cận Viêm đuổi ở phía sau được vài bước, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

Trát Tây ngồi ở băng ghế phía sau, cắn miệng không kêu một từ. Cậu có một vóc dáng điển hình của người dân khu vực Đông Nam Á, gầy gò vô cùng nhưng rất rắn chắc, làn da đen, đường nét rõ ràng, cả người đầy máu nhưng bộ dáng nhanh nhẹn dũng mãnh dị thường, so với Cận Viêm hai mươi năm trước có khi còn ngang ngược hơn.

Tưởng Khâm lặng lẽ lái xe về nhà, vào cửa rồi đẩy cậu xuống sô pha, tìm hộp thuốc thảy cho cậu: “Tự băng bó đi.”

Trát Tây im lặng thoa cồn, lấy bông ngăn ở miệng vết thương, ngồi trên sô pha không nói tiếng nào.

Tưởng Khâm kéo ghế ngồi đối diện, “Cậu tên gì?”

“…..Trát Tây.”

“Con lai?”

“Không biết.”

“Làm gì mà Cận Viêm muốn giết cậu?”

“…..” Trát Tây nhìn anh một cái lại quay đi.

Tưởng Khâm hít sâu vào, hỏi: “Cậu làm việc cho ai?”

“Cát Miệt.”

“Hợp tác gì với Cận Viêm?”

Trát Tây ngập ngừng một lúc, Tưởng Khâm lạnh nhạt nói: “Tốt nhất không nên giấu diếm điều gì, tôi có thể cứu cậu ra, cũng có thể cho cậu chết thảm hơn.”

“…..Hắn chi tiền, chúng tôi giúp hắn vận chuyển hàng hóa. Lấy hàng ở trên biển, rồi đưa đến những bến tàu hắn nói. Có lần đến tận phía Bắc lấy hàng, trèo qua núi tuyết, đưa hàng đến nơi hắn chỉ định.”

“Những thứ hàng đó là gì?”

Trát Tây kháng cự: “Tôi không biết.”

Tưởng Khâm khinh thường, gằn từng chữ: “Cậu có biết.”

Trát Tây im lặng không nói tiếp.

Tưởng Khâm cứ như vậy mà nhìn cậu với ánh mắt áp bức mạnh mẽ. Không khí trong phòng khách căng thẳng đến nỗi một đốm lửa nhỏ cũng có thể cháy tung, tiếng kim đồng hồ tích tắc tích tắc như muốn gõ vào những dây thần kinh đang bị kéo căng, vài giây ngắn ngủi lại dài vô tận làm người ta hít thở không được.

“….Thuốc lá và đạn dược,” Trát Tây bất đắc dĩ phải nói, “Còn vô số ngọc thạch nữa.”

Tưởng Khâm thay đổi sắc mặt tức thì.

“Ngọc thạch được chuyển từ Myanmar về, nhập vào phương Nam qua các địa đạo. Năm ngoái còn chuyển một pho tượng phật bằng ngọc bích, nghe nói đá quý như vậy ở Myanmar rất hiếm, để điêu khắc thành tượng Phật hầu như không có. Còn những khối ngọc thừa để làm thành bộ bàn cờ ngọc bích. Sau đó hắn bảo chúng tôi tìm giúp loại ngọc đen ngọc trắng, nói là để mài thành quân cờ. Thế nhưng ngọc đen khó tìm, đến nay vẫn chưa thấy.”

Tưởng Khâm choáng váng đầu óc, dường như không nói câu nào.

Quả thực năm ngoái Cận Viêm có mang về một pho tượng Phật bằng ngọc bích, xanh trong như nước thật sự bức người, ban đêm đèn đóm tắt hết nhưng vẫn một mình phát ra ánh sáng màu xanh nhạt trên mặt bàn. Cận Viêm nói là đang chuẩn bị một số tiền lớn để mua lại, lúc đó ngọc bích đang là con sốt, đâu đâu cũng đẩy giá lên cao, đương nhiên Tưởng Khâm tin là thật.

Sau đó ngọc bích được chuyển vào két sắt trong ngân hàng trên danh nghĩa của Lê Mông. Lê Mông từ nhỏ chỉ biết há miệng chờ sung, trông mong bé theo con đường kinh doanh phỏng chừng vô vọng, đánh cờ lại không kiếm được tiền làm cha mẹ để lại chút gì đó cho con cũng là hợp tình hợp lý.

Khi đó Tưởng Khâm còn cảm thấy khả năng mua được ngọc bích đẹp như vậy trong phiên đấu giá rất là hiếm, cần phải biết là mấy năm gần đây ngoài thị trường hầu như không mua được ngọc bích hảo hạng thế này. Ngọc thạch ở bên ngoài bị hét lên với giá trên trời, tỏa sáng dưới ánh đèn truyền thông trong chốc lát, nhưng những chuyên gia thực sự có mắt nhìn lại chẳng có mấy ai.

Ngọc thạch hảo hạng của Myanmar hầu hết đều bị buôn lậu ra nước ngoài, nếu muốn mua một miếng ngọc đẹp thực sự, phải tìm đến chợ đen. Những viên ngọc bích mà các nhà sưu tập xem như bảo vật thế này hầu hết là do những người buôn lậu mang theo qua các rừng cây không bóng người, có lúc chỉ vì chắc chắn sẽ giao ngọc thạch hạng nhất đến đúng địa điểm mà bị chết bảy tám người vốn là chuyện thường. Có thể dễ dàng tìm thấy rất nhiều thi cốt của những người buôn lậu từ vài thập niên trước ở trong rừng, thường là vài trăm thi thể chất cùng một chỗ, bên dưới những xác chết đó toàn là ngọc.

Trước đây Tưởng Khâm có xem một quyển sách tương tự như vậy có nói, cuộc đời của một viên ngọc quý không thể không dính liền với máu và nước mắt của những tên buôn lậu. Khi đọc những dòng ấy, Tưởng Khâm cứ thút thít mãi, còn đọc cho Cận Viêm nghe, sau đó bị hắn lấy ra cười nhạo với lý lẽ “ăn no rồi rửng mỡ đi lo cho người khác như vậy không bằng quan tâm đến chồng em nhiều hơn một chút đi”.

Bây giờ mới biết, thì ra Cận Viêm cũng giống như những người đó thôi.

Vậy lúc nghe anh cảm thán, Cận Viêm nghĩ điều gì trong đầu? Những năm qua nhìn anh một lòng tin tưởng, Cận Viêm có cảm giác gì?

Bỗng nhiên Tưởng Khâm phát hiện thì ra cuộc sống của mình đã bị vùi trong những lời nói dối, những gì dường như rất quen thuộc đều là giả. Nhớ đến từng chuyện từng chuyện một trong quá khứ, đã biết bao năm nhắm mắt vờ như không thấy sơ hở và không hề ngẫm nghĩ đến một điểm đáng ngờ theo bản năng, tựa như có vô số nhát dao đâm vào người cùng lúc, nhát trước nối nhát sau, chớp mắt cả người anh đầm đìa máu tươi.

Cuộc đời ngớ ngẩn đến thế này, thật sự là như một vở hài kịch mà sau mười mấy năm anh mới phát hiện thì ra diễn viên chính là mình.

Tưởng Khâm loạng choạng đứng lên, ngón tay run rẩy lấy bật lửa, một lúc lâu mới châm được thuốc.

“Ở trên bàn có thuốc kháng sinh, tự lấy uống đi.”

Trát Tây nhìn anh cảnh giác, nhưng Tưởng Khâm không phát hiện ra, nhanh chóng đi vào thư phòng đóng cửa lại.

Ba mươi giây sau, ở trước cửa có tiếng lộc cộc, Lê Tiểu Mông lén lén lút lút đi vào.

Một ngày cuối tuần tươi đẹp như vậy, hai vị phụ huynh không có ở nhà, Lê Tiểu Mông có thể ngoan ngoãn ngồi ở nhà làm bài tập sao?

Đáp án cũng giống như câu hỏi có thể từ nay về sau không đến công viên trò chơi thăm cừu nữa hay không hoàn toàn giống nhau. Hiển nhiên là NO a!

Tưởng Khâm vừa đi, Lê Mông liền lén chạy ra công viên đấu ba ván cờ. Quân trắng không chấp mục tàn sát đối phương điên cuồng chín mục rưỡi, sau đó nhóc chợt nhớ ra là phải về nhà, vừa đến dưới lầu đã phát hiện xe Tưởng Khâm đậu chói xóa trước mặt.

Lê Tiểu Mông bị dọa hồn bay phách tán, sợ vào nhà đối mặt với Tưởng Khâm, bèn đứng dưới cầu thang lẩn quẩn. Đến chừng nửa giờ, bức rèm trong thư phòng được kéo ra, nhóc mới lẻn vào nhà.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tưởng Khâm không có ngoài phòng khách mà ở trong thư phòng. Lê Mông nhón chân tọt vào phòng ngủ thì bỗng nghe tiếng người phía sau: “…..Này.”

Lê Mông bị vấp ngã nhào xuống tức khắc.

Trát Tây hỏi: “Ai đây?”

Lê Mông: “………”

Lê Mông sợ quá chạy đến bịt miệng cậu: “Câm mồm lại cho tôi a tôi mới là cậu ấm danh chính ngôn thuận trong nhà này mẹ nó anh là ai là ai nói mau đừng lên tiếng đừng để Tưởng Khâm phát hiện tôi đã về aaaaaaa——!”

Trạng thái điên cuồng như đống củi vô dụng của Lê Mông phát ra lực sát thương kinh người, suýt nữa Trát Tây bị nhóc ăn tươi nuốt sống.

Lê Mông vểnh tai ra nghe, xác nhận trong thư phòng không có tiếng động rồi mới buông ra, chạy đi thay quần áo ở nhà nhanh như chớp, sau đó ngụy trang bằng bộ dáng đang làm bài tập về nhà. Lúc sau không chịu nổi nữa, nhóc chạy đến nhìn chằm chằm Trát Tây hỏi: “Anh là ai vậy?”

…….Trát Tây.”

“Anh là dân tộc thiểu số à?”

“……..”

“Anh đến nhà của tôi để làm gì?”

“…….”

“Anh không đến bệnh viện sao?”

“……….”

“Vết thương của anh là ai do ai làm?”

Cuối cùng Trát Tây cũng có thể đợi đến vấn đề có thể trả lời, buồn bực đáp: “Ba nhóc.”

Lê Mông không chút sợ hãi, gật đầu đồng ý: “À, vậy chắc chắn là anh đã làm gì đó để ba bực mình.”

“……”

Trát Tây không biết phải đáp lại thế nào.

Lê Mông thầm quan sát vị khách không mời mà đến này: đường nét khuôn mặt sâu thẳm, ánh mắt hơi hung dữ, làn da ngăm đen, quần áo rách nát, cơ đùi đặc biệt gầy gò. Tuy rằng đang ngồi trên sô pha nhưng lại không thả lỏng tư thế mà rất căng thẳng, giống như lúc nào cũng có thể nhảy dựng lên được.

Mỗi ngày đều tiêu hao một lượng lớn thức ăn mà não bộ chỉ hoạt động nhờ đường như Lê Mông đương nhiên không có mấy thứ cơ bắp này nọ, từ nhỏ nhóc đã là một đứa trẻ vô ưu sống trong nhung lụa, cả người da thịt đầy đủ, hồng hào khỏe mạnh.

Vậy nên Lê Mông càng nhìn Trát Tây càng cảm thấy mới lạ, không khống chế được sự tò mò mà ngồi trên sô pha nhìn người ta chăm chú, sau đó lên tiếng: “Anh đói không?”

Trát Tây lắc nhẹ đầu.

Lê Mông bình bịch chạy xuống bếp, lấy thức ăn còn sót lại bỏ vào một cái bát lớn, cho vào lò viba hâm nóng. Tuy là thức ăn dư trong tủ lạnh, thế nhưng toàn là đồ ăn ngon, hâm nóng lên có hương thơm vô cùng, hầu kết Trát Tây không nhịn được rung chuyển.

Thật ra đã mười mấy tiếng cậu không ăn, nhưng thói quen thận trọng bao năm qua trên giang hồ đã ăn sâu vào máu.

Cậu cố gắng… không nhìn bát cơm kia.

Lê Mông thấy cậu không động đũa, không biết vì sao lại cảm thấy mất mát, nhẫn nhịn nói: “Bánh ngọt của tôi cũng chia cho anh.”

Lê Mông rất thích ăn bánh kem, trong tủ lạnh lúc nào cũng có một cái thật lớn, ai muốn ăn cũng phải xin phép. Có lần Cận Viêm muốn ăn thử một miếng vị xoài, kết quả không có gì đáng ngạc nhiên, bị nhóc từ chối vô tình.

Lê Mông chạy đi cắt bánh, để trước mặt Trát Tây với đôi mắt mong chờ: “Anh ăn đi.”

Trát Tây nhắm chặt mắt lại, một lúc sau nói khàn khàn: “Nhóc ăn trước đi.”

“Tôi còn rất nhiều…”

“Nhóc ăn trước,” Trát Tây lạnh lùng nói, “Tôi muốn nhìn nhóc ăn trước.”

Lê Mông phút chốc hiểu ra, đành tủi thân ăn mỗi thứ một muống. Trác Tây thấy nhóc thật sự không làm sao, lưỡng lự vào phút rồi mới từ từ ăn lấy một muỗng cơm.

Rốt cuộc không thể nhịn được nữa, một chén thức ăn đầy trong vòng mấy giây đã sạch bóng, từ “lang thôn hổ yếu” cũng không thể diễn tả được sự nhanh chóng và mãnh liệt như dã thú vồ mồi thế này. Lê Mông há miệng đứng cạnh bên nói: “Anh vậy mà ăn còn nhanh hơn tôi nữa…”

Quả thật Trát Tây giống như cả đời chưa được ăn bao giờ, Lê Mông lại đi lấy thêm bát cơm và một bát canh nữa, cậu đều ăn hết. Cuối cùng ăn hết cả mấy miếng bánh ngọt, nếu không phải Lê Mông nhất quyết không cho ăn nữa, phỏng chừng ngay cả bánh ngọt trong tủ lạnh cũng bị cậu ăn sạch.

“Anh… Anh thật sự không sao chứ?”, Lê Mông vô cùng lo lắng: “Chắc Cận Viêm không bỏ đói anh nửa tháng chứ?”

Trát Tây lắc đầu, nói nhỏ: “Chỉ là ba ngày không ăn, tôi không sao.”

“Vì sao ba ngày không ăn chứ?”

“Phải chạy”

“Vì sao phải chạy?”

Trát Tây nhìn nhóc, giải thích ngăn gọn: “Ở quê không có thức ăn. Có lúc phải ăn bốn cân mì, ở trong rừng nhiều ngày, chỉ uống nước, không có nước thì đun bùn lên thay thế.”

Lê Mông hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được cuộc sống như vậy là thế nào, trong lòng chua xót: “Hic, anh đâu cần phải đắc tội với Cận Viêm, đi theo tôi là được rồi… Làm em trai của tôi đi, sau này tôi sẽ che chở anh, ngày não cũng ăn thịt ăn cá.”

Trát Tây không đáp lại.

Lê Mông xúi giục cậu: “Tôi còn phát lương cho anh nữa, không cần làm gì nhiều, mỗi lần bị Tưởng Khâm mắng thì ở bên cạnh cãi lại với tôi là được…. À anh biết lái xe chưa, có thể chở tôi đến trường bằng chiếc Lotus được không, hàng ngày giúp tôi mua cơm trưa, chạy vặt vân vân vân vân nữa, đơn giản lắm nha.”

Trát Tây gỡ bỏ bông gạc trên cánh tay ra, trên miệng vết thương còn đang chảy máu, nhưng cậu không quan tâm.

“Tôi đi đây.” Cậu đứng dậy nói, “Tạm biệt.”

Lê Mông sững sờ, khi có phản ứng lại rồi lập tức lùi bước.

Nhưng động tác của Trát Tây nhanh như chớp, nháy mắt đã tóm được Lê Mông lại, một tay lấy ra chùm chìa khóa trong túi Lê Mông, một tay bịt miệng nhóc lại, sau đó ném cả Lê Mông lẫn chìa khóa lên sô pha.

Lê Mông phẫn nộ: “Này!”

Trát Tây đã cao chạy xa bay rồi, không thèm quay đầu lại vẫy tay chào nhóc nữa.

Lê Mông không kịp nói gì, chỉ thấy cậu mở cửa cầu thang thoát hiểm, sau đó biến mất vào bên trong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện