Mùa thu Bắc Âu, thời tiết dần dần se lạnh.
Randall trở mình bên dưới tấm chăn lông, hắn chậm rãi mở mắt. Thời điểm đặc công tóc vàng tỉnh ngủ quả thực vô hại giống như một đứa trẻ mới sinh, trong đôi mắt xanh lam ứa chút sương mù mịt mờ. Hắn chớp mắt hai cái, cánh tay hướng sang bên cạnh rờ rẫm.
Chiếc giường tơ lụa hơi hơi phiếm lạnh, thanh niên tóc vàng khẽ nheo lại hai mắt.
Hắn từ từ ngồi dậy, chăn lông đắp trên người đặc công cũng vì vậy mà rơi xuống, trên bờ ngực rộng lớn của thanh niên hằn một vết sẹo đã xám trắng, gần như trải dài toàn bộ lồng ngực, tuy nhiên, lúc này thứ đập vào mắt đầu tiên lại không phải là vết thương nhìn qua đặc biệt hung hiểm kia.
Trên nước da trắng nõn của nam nhân loang lổ dấu hôn, ấn ký hồng sắc rải rác khắp nơi, Randall cúi đầu nhìn lướt qua thảm trạng trên cơ ngực của chính mình, ngốc hề hề mà cười, nụ cười xen chút “nhe răng nhếch miệng” “nghiến răng nghiến lợi” tập mãi cũng thành quen. Một bên đầu v* còn hơi sưng đỏ, thời điểm bị tấm chăn lông nhung khoác trên người cọ vào vừa ngứa vừa đau.
Randall mặc kệ hết thảy vén chăn leo xuống giường.
Phía dưới thắt lưng có chút trống không cùng với nhức mỏi, mọi vết tích đã được tẩy rửa sạch sẽ, thế nhưng lại vẫn theo từng bước chân mang đến cảm giác khác thường. Randall lục lọi trong đống quần áo chất chồng dưới chân giường, lôi ra một bộ tương đối sạch sẽ mặc lên người, sau đó cất bước ra khỏi phòng.
Đặc công Omega vẫn chưa thể quen với tình sự và tình ái - Nói cho cùng, hắn không nghĩ đến có một ngày mình sẽ nằm chung giường với một Alpha, chưa kể đến việc cái tên Alpha dám để lại trên ngực hắn cả đống dấu hôn, hết lần này đến lần khác đem côn th*t nóng rực cắm vào hậu huyệt của hắn, đến khi hắn không khống chế được, hai mắt sũng nước vẫn không chịu buông tha cho hắn, lại vẫn có thể ung dung tự tại sống sờ sờ ra đó vào sáng hôm sau, có chết hắn cũng không tin. Mấy ngày nay pheromone của vị kia quả thật chính là bất chấp tất cả mà phóng thích ra ngoài, nhưng đồng thời hắn cũng tại đòi hỏi của đối phương mà tìm thấy khoái cảm.
Hắn thích bị người đòi hỏi.
Bị Alpha của hắn (đòi hỏi).
“A, buổi sáng tốt lành, sir.”
Đặc công tóc vàng lười biếng tựa vào khung cửa, áo sơ mi trắng mặc trên người nửa kín nửa hở che đậy dấu vết ái muội trên ngực.
Bruce Stewart ngồi bên cạnh bàn ăn ngẩng đầu lên: “Mặc lại quần áo cho đàng hoàng rồi lại đây ăn sáng.”
Randall cào cào tóc, một đầu tóc vàng bị chính tay hắn gãi đến rối tinh rối mù, đâm chỉa lung tung, tựa như một con nhím lông vàng ấm áp. Hắn dài giọng: “Ngài không muốn liếc mắt nhìn em thêm một chút nữa sao, trưởng quan?”
Bruce không ngẩng đầu, tiếp tục đọc tờ báo trong tay, khó mà nhận ra thanh âm đã thấp hơn chút so với vừa nãy:“James, tôi không biết kỳ động dục của em lại đến sớm như vậy đấy?”
Randall cười ngả ngớn: “À, chắc vậy.” Hắn lại đưa tay lên cào cào mái tóc, sau đó đổi sang một loại âm điệu ám mùi tình dục: “Hoặc cũng có khi em chẳng qua chỉ là muốn một buổi sáng tốt đẹp thôi mà ~”
Bruce nâng mắt lên nhìn về phía Randall, đặc công của y chìm trong những tia nắng sáng sớm quá mức chói lọi của một trời Bắc Âu, những tia sáng lấp lánh rọi tới từ sau lưng Randall, biểu tình trên mặt thanh niên cũng vì thế mà trở nên mơ hồ, chỉ thấy được góc cạnh hoàn mỹ rắn rỏi, cùng với y phục gần như bán trong suốt, tựa như cánh chim trắng nõn, mềm mại.
“Không thể không thừa nhận dụ hoặc của em rất hiệu quả, Randall.” Trưởng quan tình báo cấp cao CIA nói như vậy, y ném tờ báo sang một bên, sau đấy bước lại gần.
Đôi mắt nâu đối diện với xanh lam.
Bruce nhìn thấy một tia cảm xúc chợt lóe trong đôi mắt Randall, quá nhanh, vô cùng ngắn, gần như không thể nắm lấy.
—— Nhưng trên đời này sẽ không có người có thể hiểu rõ về chú báo răng nhọn móng sắc này hơn y. Người yêu của y cường đại, lại chưa bị “thuần phục”, chính là dạng người quật cường không chịu nhận thua, ngay cả hắn cũng chưa bao giờ nhận ra bản thân mình đối với tình cảm luôn mẫn cảm và đa nghi.
Mà Bruce Stewart từ trước tới nay đều chưa từng do dự quá lâu, bởi vì y biết, chỉ cần do dự, y sẽ tuột mất điều gì.
Nam nhân tóc đen khẽ bật cười, rướn thân hôn lên trong khi người yêu của y vẫn đang trợn tròn mắt.
“Ưm —— a”
Đặc công tóc vàng khẽ rên rỉ, hắn cảm giác đôi môi ướt át của Bruce tiếp cận, tiếp đó đầu lưỡi cực kì linh hoạt liền cạy mở răng nanh của hắn, tiến quân thần tốc, điều này thực hiển nhiên khiến đặc công nhớ tới hình ảnh quá mức dâm đãng của chính mình tối qua, hắn cảm thấy hơi thở bản thân dần trở nên dồn dập, máu cuồn cuộn chảy dọc cơ thể.
Trong từ điển của Randall từ trước tới nay chưa bao giờ tồn tại hai chữ “lùi bước”. Thanh niên tóc vàng chỉ bối rối khuất phục trong vài giây ngắn ngủi, sau đó liền không chút do dự nghênh đón, hắn đưa tay đặt lên vai Bruce, đem nam nhân luôn luôn lạnh lùng thản nhiên không thích biểu lộ cảm xúc kéo lại gần.
Bruce ôm chặt lưng hắn, hai người làm nụ hôn này thêm sâu sắc. Tiếng nước “chậc chậc” vang vọng vô cùng rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh. Bruce nhìn người thanh niên trong ngực không tự chủ mà khép lại hai mắt trong khi hôn, đầu lưỡi dây dưa cùng y trong khoang miệng, một chút cũng không chịu thiệt thòi. Khoảng cách giữa cả hai quá gần, Bruce nhìn lông mi dưới mí mắt của người nọ, màu vàng nhạt, khẽ rung động.
—— Có lẽ tiếp theo y nên hôn lên mắt của hắn.
—— Không, không, y hẳn nên đem toàn bộ những nơi y thích đều hôn một lần —— Dù rằng Bruce có thể chắc rằng hiện tại mình cũng đã và đang làm như thế.
Mỗi một tấc, người yêu của y.
“—— Ưm ——” Trưởng quan tình báo cấp cao CIA khẽ rên, trên môi truyền đến mùi máu tươi nhàn nhạt, môi Randall cũng chưa tách ra hoàn toàn, hắn chỉ đơn giản giương mắt, đồng tử màu xanh lam nhìn chằm chằm y đầy bất mãn.
Bruce cố nén, gắng không bật cười vì hành động trẻ con này, chú báo nhỏ của y quá mức cảnh giác, cho dù vừa mới thất thần trong một giây đồng hồ, cho dù hắn có tâm loạn thần mê bởi nụ hôn này đi chăng nữa.
Bruce hết sức chuyên chú hôn Randall, hai tay y đè xuống tấm lưng rắn chắc của đặc công tóc vàng, dễ dàng cảm nhận được từng thớ cơ đang dần thả lỏng cùng với hô hấp phập phồng của người trong lòng. Nhiệt độ từng chút từng chút tăng lên.
Randall ghét bỏ hành động không tự chủ được mà nhắm lại hai mắt của chính mình. Hắn muốn nhìn Bruce, chứ không phải giương cờ trắng đầu hàng dưới thế công của tên Alpha này.
Bruce chấm dứt nụ hôn.
Randall thoáng lùi về phía sau một bước, hắn quan sát Bruce, nam nhân tóc đen đã hơi có tuổi dùng ánh mắt chuyên chú nhìn hắn, trong mắt nồng đậm ý cười.
Randall liếm môi, tay hắn vẫn còn đặt trên vai Bruce, hắn chậm rãi lùi về phía chiếc giường kingsize kia, tựa như một lời mời gọi.
Bruce thế nhưng lại không hề phản ứng, y khẽ nhíu mày nhìn tay đặc công tóc vàng lần mò từng chút một trên cơ thể mình, từ từ hướng xuống phía dưới. —— tuy hằng y biết đây chỉ là một động tác đơn giản để dụ dỗ người khác.
Bruce không thích bất cứ việc gì có liên quan tới Randall mà y không kiểm soát được, kể cả hành động, lời nói. Y không chấp nhận điều này.
Randall thoáng trầm mặc, nhưng đặc công tóc vàng cũng không biết nguyên nhân buồn bực của hắn và Bruce là hoàn toàn khác nhau.
—— Chết tiệt, còn khuya hắn mới bực tức khó chịu chỉ bởi vì một tên Alpha dưới cám dỗ của hắn, thế mà lại không lập tức nhào lên trực tiếp đè người ra ăn sạch! —— Hắn thậm chí còn không ý thức được suy nghĩ của bản thân đã chậm rãi lệch khỏi quỹ đạo.
Đệch! Nam nhân tóc đen nhìn người yêu, ánh mặt trời phản chiếu trong đôi mắt nâu, ấm áp mọi khi bị vùi lấp trong bóng tối, gần như chưa từng tồn tại trong đôi mắt lạnh như băng, giờ đây lại nồng nhiệt đến mức không thật.
A.
Randall che đi hai mắt của mình, hắn thấp giọng lầu bầu một câu: “Đừng nhìn em như vậy, Bruce.” —— Hắn chưa nghĩ tới việc chủ động nhào tới đâu. Tuy vậy, nếu Bruce tiếp tục dùng ánh mắt kia nhìn hắn thêm vài giây, hắn không biết chắc được rằng liệu mình có thể kiềm chế được mà làm thật hay không.
Bruce nhếch khóe môi, y bước tới tủ quần áo khổng lồ chạm trổ hoa văn cạnh giường, từ bên trong lấy ra một bộ quần áo thể thao bằng vải lụa, đưa cho đặc công tóc vàng: “Hôm nay em không cần đi đâu cả, mặc cái này đi.”
Randall bĩu môi: “Em cứ nghĩ rằng em tới làm bảo tiêu cho ngài, sir, chứ không phải ngài, tham mưu cấp cao của CIA, tới làm bảo mẫu cho em.”
Bruce cười rộ lên, “À, em cần phải nghỉ ngơi thật tốt, Randall.” Ánh mắt chứa đựng hàm ý khác của nam nhân tựa như được thực chất hóa, lần theo áo sơ mi rộng thùng thình của thanh niên tóc vàng tiến vào địa phương sâu hơn.
Randall tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không thừa nhận hắn đỏ mặt. Được rồi, có lẽ là trong một giây, hoặc là không phẩy mấy giây, trái tim của hắn vì nụ cười quá mức chói lọi của nam nhân có tuổi kia mà hẫng một nhịp.
“Vậy ngài thì sao, sir, không tính nghỉ ngơi thêm một chút sao?”
Bruce nhướn mày, chú báo nhỏ của y vẫn chưa buông tha ý định dụ dỗ y vào sáng sớm rồi. Nam nhân tóc đen khẽ nở nụ cười, “James, em cho phép tôi nói rõ điều này chứ?” Y dùng giọng điệu nhàn nhạt đặt câu hỏi, vừa buồn cười lại vừa đau lòng nhìn đặc công tóc vàng bỗng nhiên căng cứng cơ thể.
“Người tôi yêu là em.”
Randall đứng yên tại chỗ, không hề cử động, hắn chớp mắt, dường như có chút mê mang.
Bruce phụt cười, “Đừng lộ ra vẻ mặt này, tôi không muốn đến trễ hội nghị hôm nay.” Y không thể làm gì khác ngoài tiến lên, sau đó đặt một nụ hôn mềm nhẹ, không hề mang theo một tia tình dục nào lên môi thanh niên tóc vàng.
“Người tôi yêu là em, cũng chỉ có em.”
Tôi si mê thân thể của em, lưu luyến khí tức của em, đã quen có em ngủ ở bên cạnh, vậy nên xin em đừng rời đi.
Chỉ bởi vì tôi yêu em.
Vì em là chính em.
Đặc công vương bài buổi sáng trải qua một hồi “chẳng biết gọi là gì, giống như thiếu nữ mới lớn, vừa điên cuồng lại vừa ngốc nghếch tra hỏi người yêu” xong, mà cũng nhờ có bản tính quá mức cảnh giác cùng đa nghi này, mới có thể thu hoạch được lời thổ lộ của Bruce Stewart (cái tên này phải in đậm thật đậm), cứ thế vô tri vô giác trải qua một ngày nghỉ.
Hắn dùng một sợi dây buộc lại mái tóc vàng lộn xộn, đi vòng quanh căn hộ, sau khi làm đứt dụng cụ tập cơ tay vì tinh lực thừa thãi liền tự rót cho mình một ly cà phê.
Randall không cách nào khống chế bản thân mình ngừng nghĩ về những lời Bruce nói sáng nay.
“Aaa…Nam nhân đang yêu a, sao đần độn như vậy!” Bản thân hắn lầu bầu một câu, công cuộc nghiên cứu tiết mục đêm khuya của đài truyền hình quốc gia Thụy Điển cuối cùng cũng bị ngừng lại khi đồng hồ điểm không giờ, hắn chậm rãi lết về phòng ngủ.
Cuộc đàm phán đã đến thời khắc then chốt, thời điểm Bruce thoát khỏi những câu nói xã giao và những nụ cười giả tạo đã là 12h rưỡi đêm.
Ngoài trời tuyết rơi.
Nơi bọn họ ở hiện tại là một khách sạn theo phong cách homestay, nam nhân tóc đen đặt chân lên bậc thang, trên tầng tuyết mỏng manh lưu lại dấu giày da của y. Y vặn nắm cửa bước vào.
Đèn đã tắt, hơi nóng phía sau TV cũng sắp tản đi hết, lò sưởi âm tường lách ta lách tách bập bùng. Bruce phủi đi những bông tuyết đọng lại trên áo bành tô. Nhờ phước ông trời, y hiện tại lạnh đến mức chẳng khác gì một pho tượng được khắc từ băng.
Y không tiếng động cởi bỏ áo khoác, sau đó ngồi xuống trước lò sưởi âm tường. Nam nhân thực mệt mỏi, y thở dài một hơi, sau đó nhắm mắt tĩnh thần.
Đồng hồ quả lắc cổ xưa phát ra tiếng vang cùm cụp, Bruce tiến lại gần lò sưởi âm tường hết mức có thể, y lắng nghe tiếng vang khi miếng gỗ bị đốt cháy, ngọn lửa bập bùng in ngược lên đôi mắt nâu.
Nhiệt độ trên người cũng dần dần ấm lên.
Người trên giường lớn nằm úp sấp, thoạt nhìn như đã ngủ say, Bruce nhẹ nhàng bước qua.
Y nhìn người yêu của mình mơ mơ màng màng mở mắt trong bóng tối, màu xanh lam, dường như có chút ánh sáng lấp lánh. Hắn theo thói quen tỉnh dậy, nhưng không hề có một chút cảnh giác. Dưới bóng tối hắc ám như vậy, không chút phòng bị.
Hắn đưa cánh tay về phía y, tựa như muốn đem trưởng quan của mình triệt để làm của riêng, “Anh so với em còn ấm áp hơn…” Đặc công lầu bầu, nắm lấy áo bành tô của trưởng quan. “Ngoài trời tuyết rơi à?” Chú báo nhỏ của y hỏi, ngữ khí vẫn mông lung chưa tỉnh giấc.
Bruce chậm rãi cúi người xuống, y đặt một nụ hôn lên lông mi màu vàng kim của Randall.
“Không, không có tuyết.”
Randall trở mình bên dưới tấm chăn lông, hắn chậm rãi mở mắt. Thời điểm đặc công tóc vàng tỉnh ngủ quả thực vô hại giống như một đứa trẻ mới sinh, trong đôi mắt xanh lam ứa chút sương mù mịt mờ. Hắn chớp mắt hai cái, cánh tay hướng sang bên cạnh rờ rẫm.
Chiếc giường tơ lụa hơi hơi phiếm lạnh, thanh niên tóc vàng khẽ nheo lại hai mắt.
Hắn từ từ ngồi dậy, chăn lông đắp trên người đặc công cũng vì vậy mà rơi xuống, trên bờ ngực rộng lớn của thanh niên hằn một vết sẹo đã xám trắng, gần như trải dài toàn bộ lồng ngực, tuy nhiên, lúc này thứ đập vào mắt đầu tiên lại không phải là vết thương nhìn qua đặc biệt hung hiểm kia.
Trên nước da trắng nõn của nam nhân loang lổ dấu hôn, ấn ký hồng sắc rải rác khắp nơi, Randall cúi đầu nhìn lướt qua thảm trạng trên cơ ngực của chính mình, ngốc hề hề mà cười, nụ cười xen chút “nhe răng nhếch miệng” “nghiến răng nghiến lợi” tập mãi cũng thành quen. Một bên đầu v* còn hơi sưng đỏ, thời điểm bị tấm chăn lông nhung khoác trên người cọ vào vừa ngứa vừa đau.
Randall mặc kệ hết thảy vén chăn leo xuống giường.
Phía dưới thắt lưng có chút trống không cùng với nhức mỏi, mọi vết tích đã được tẩy rửa sạch sẽ, thế nhưng lại vẫn theo từng bước chân mang đến cảm giác khác thường. Randall lục lọi trong đống quần áo chất chồng dưới chân giường, lôi ra một bộ tương đối sạch sẽ mặc lên người, sau đó cất bước ra khỏi phòng.
Đặc công Omega vẫn chưa thể quen với tình sự và tình ái - Nói cho cùng, hắn không nghĩ đến có một ngày mình sẽ nằm chung giường với một Alpha, chưa kể đến việc cái tên Alpha dám để lại trên ngực hắn cả đống dấu hôn, hết lần này đến lần khác đem côn th*t nóng rực cắm vào hậu huyệt của hắn, đến khi hắn không khống chế được, hai mắt sũng nước vẫn không chịu buông tha cho hắn, lại vẫn có thể ung dung tự tại sống sờ sờ ra đó vào sáng hôm sau, có chết hắn cũng không tin. Mấy ngày nay pheromone của vị kia quả thật chính là bất chấp tất cả mà phóng thích ra ngoài, nhưng đồng thời hắn cũng tại đòi hỏi của đối phương mà tìm thấy khoái cảm.
Hắn thích bị người đòi hỏi.
Bị Alpha của hắn (đòi hỏi).
“A, buổi sáng tốt lành, sir.”
Đặc công tóc vàng lười biếng tựa vào khung cửa, áo sơ mi trắng mặc trên người nửa kín nửa hở che đậy dấu vết ái muội trên ngực.
Bruce Stewart ngồi bên cạnh bàn ăn ngẩng đầu lên: “Mặc lại quần áo cho đàng hoàng rồi lại đây ăn sáng.”
Randall cào cào tóc, một đầu tóc vàng bị chính tay hắn gãi đến rối tinh rối mù, đâm chỉa lung tung, tựa như một con nhím lông vàng ấm áp. Hắn dài giọng: “Ngài không muốn liếc mắt nhìn em thêm một chút nữa sao, trưởng quan?”
Bruce không ngẩng đầu, tiếp tục đọc tờ báo trong tay, khó mà nhận ra thanh âm đã thấp hơn chút so với vừa nãy:“James, tôi không biết kỳ động dục của em lại đến sớm như vậy đấy?”
Randall cười ngả ngớn: “À, chắc vậy.” Hắn lại đưa tay lên cào cào mái tóc, sau đó đổi sang một loại âm điệu ám mùi tình dục: “Hoặc cũng có khi em chẳng qua chỉ là muốn một buổi sáng tốt đẹp thôi mà ~”
Bruce nâng mắt lên nhìn về phía Randall, đặc công của y chìm trong những tia nắng sáng sớm quá mức chói lọi của một trời Bắc Âu, những tia sáng lấp lánh rọi tới từ sau lưng Randall, biểu tình trên mặt thanh niên cũng vì thế mà trở nên mơ hồ, chỉ thấy được góc cạnh hoàn mỹ rắn rỏi, cùng với y phục gần như bán trong suốt, tựa như cánh chim trắng nõn, mềm mại.
“Không thể không thừa nhận dụ hoặc của em rất hiệu quả, Randall.” Trưởng quan tình báo cấp cao CIA nói như vậy, y ném tờ báo sang một bên, sau đấy bước lại gần.
Đôi mắt nâu đối diện với xanh lam.
Bruce nhìn thấy một tia cảm xúc chợt lóe trong đôi mắt Randall, quá nhanh, vô cùng ngắn, gần như không thể nắm lấy.
—— Nhưng trên đời này sẽ không có người có thể hiểu rõ về chú báo răng nhọn móng sắc này hơn y. Người yêu của y cường đại, lại chưa bị “thuần phục”, chính là dạng người quật cường không chịu nhận thua, ngay cả hắn cũng chưa bao giờ nhận ra bản thân mình đối với tình cảm luôn mẫn cảm và đa nghi.
Mà Bruce Stewart từ trước tới nay đều chưa từng do dự quá lâu, bởi vì y biết, chỉ cần do dự, y sẽ tuột mất điều gì.
Nam nhân tóc đen khẽ bật cười, rướn thân hôn lên trong khi người yêu của y vẫn đang trợn tròn mắt.
“Ưm —— a”
Đặc công tóc vàng khẽ rên rỉ, hắn cảm giác đôi môi ướt át của Bruce tiếp cận, tiếp đó đầu lưỡi cực kì linh hoạt liền cạy mở răng nanh của hắn, tiến quân thần tốc, điều này thực hiển nhiên khiến đặc công nhớ tới hình ảnh quá mức dâm đãng của chính mình tối qua, hắn cảm thấy hơi thở bản thân dần trở nên dồn dập, máu cuồn cuộn chảy dọc cơ thể.
Trong từ điển của Randall từ trước tới nay chưa bao giờ tồn tại hai chữ “lùi bước”. Thanh niên tóc vàng chỉ bối rối khuất phục trong vài giây ngắn ngủi, sau đó liền không chút do dự nghênh đón, hắn đưa tay đặt lên vai Bruce, đem nam nhân luôn luôn lạnh lùng thản nhiên không thích biểu lộ cảm xúc kéo lại gần.
Bruce ôm chặt lưng hắn, hai người làm nụ hôn này thêm sâu sắc. Tiếng nước “chậc chậc” vang vọng vô cùng rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh. Bruce nhìn người thanh niên trong ngực không tự chủ mà khép lại hai mắt trong khi hôn, đầu lưỡi dây dưa cùng y trong khoang miệng, một chút cũng không chịu thiệt thòi. Khoảng cách giữa cả hai quá gần, Bruce nhìn lông mi dưới mí mắt của người nọ, màu vàng nhạt, khẽ rung động.
—— Có lẽ tiếp theo y nên hôn lên mắt của hắn.
—— Không, không, y hẳn nên đem toàn bộ những nơi y thích đều hôn một lần —— Dù rằng Bruce có thể chắc rằng hiện tại mình cũng đã và đang làm như thế.
Mỗi một tấc, người yêu của y.
“—— Ưm ——” Trưởng quan tình báo cấp cao CIA khẽ rên, trên môi truyền đến mùi máu tươi nhàn nhạt, môi Randall cũng chưa tách ra hoàn toàn, hắn chỉ đơn giản giương mắt, đồng tử màu xanh lam nhìn chằm chằm y đầy bất mãn.
Bruce cố nén, gắng không bật cười vì hành động trẻ con này, chú báo nhỏ của y quá mức cảnh giác, cho dù vừa mới thất thần trong một giây đồng hồ, cho dù hắn có tâm loạn thần mê bởi nụ hôn này đi chăng nữa.
Bruce hết sức chuyên chú hôn Randall, hai tay y đè xuống tấm lưng rắn chắc của đặc công tóc vàng, dễ dàng cảm nhận được từng thớ cơ đang dần thả lỏng cùng với hô hấp phập phồng của người trong lòng. Nhiệt độ từng chút từng chút tăng lên.
Randall ghét bỏ hành động không tự chủ được mà nhắm lại hai mắt của chính mình. Hắn muốn nhìn Bruce, chứ không phải giương cờ trắng đầu hàng dưới thế công của tên Alpha này.
Bruce chấm dứt nụ hôn.
Randall thoáng lùi về phía sau một bước, hắn quan sát Bruce, nam nhân tóc đen đã hơi có tuổi dùng ánh mắt chuyên chú nhìn hắn, trong mắt nồng đậm ý cười.
Randall liếm môi, tay hắn vẫn còn đặt trên vai Bruce, hắn chậm rãi lùi về phía chiếc giường kingsize kia, tựa như một lời mời gọi.
Bruce thế nhưng lại không hề phản ứng, y khẽ nhíu mày nhìn tay đặc công tóc vàng lần mò từng chút một trên cơ thể mình, từ từ hướng xuống phía dưới. —— tuy hằng y biết đây chỉ là một động tác đơn giản để dụ dỗ người khác.
Bruce không thích bất cứ việc gì có liên quan tới Randall mà y không kiểm soát được, kể cả hành động, lời nói. Y không chấp nhận điều này.
Randall thoáng trầm mặc, nhưng đặc công tóc vàng cũng không biết nguyên nhân buồn bực của hắn và Bruce là hoàn toàn khác nhau.
—— Chết tiệt, còn khuya hắn mới bực tức khó chịu chỉ bởi vì một tên Alpha dưới cám dỗ của hắn, thế mà lại không lập tức nhào lên trực tiếp đè người ra ăn sạch! —— Hắn thậm chí còn không ý thức được suy nghĩ của bản thân đã chậm rãi lệch khỏi quỹ đạo.
Đệch! Nam nhân tóc đen nhìn người yêu, ánh mặt trời phản chiếu trong đôi mắt nâu, ấm áp mọi khi bị vùi lấp trong bóng tối, gần như chưa từng tồn tại trong đôi mắt lạnh như băng, giờ đây lại nồng nhiệt đến mức không thật.
A.
Randall che đi hai mắt của mình, hắn thấp giọng lầu bầu một câu: “Đừng nhìn em như vậy, Bruce.” —— Hắn chưa nghĩ tới việc chủ động nhào tới đâu. Tuy vậy, nếu Bruce tiếp tục dùng ánh mắt kia nhìn hắn thêm vài giây, hắn không biết chắc được rằng liệu mình có thể kiềm chế được mà làm thật hay không.
Bruce nhếch khóe môi, y bước tới tủ quần áo khổng lồ chạm trổ hoa văn cạnh giường, từ bên trong lấy ra một bộ quần áo thể thao bằng vải lụa, đưa cho đặc công tóc vàng: “Hôm nay em không cần đi đâu cả, mặc cái này đi.”
Randall bĩu môi: “Em cứ nghĩ rằng em tới làm bảo tiêu cho ngài, sir, chứ không phải ngài, tham mưu cấp cao của CIA, tới làm bảo mẫu cho em.”
Bruce cười rộ lên, “À, em cần phải nghỉ ngơi thật tốt, Randall.” Ánh mắt chứa đựng hàm ý khác của nam nhân tựa như được thực chất hóa, lần theo áo sơ mi rộng thùng thình của thanh niên tóc vàng tiến vào địa phương sâu hơn.
Randall tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không thừa nhận hắn đỏ mặt. Được rồi, có lẽ là trong một giây, hoặc là không phẩy mấy giây, trái tim của hắn vì nụ cười quá mức chói lọi của nam nhân có tuổi kia mà hẫng một nhịp.
“Vậy ngài thì sao, sir, không tính nghỉ ngơi thêm một chút sao?”
Bruce nhướn mày, chú báo nhỏ của y vẫn chưa buông tha ý định dụ dỗ y vào sáng sớm rồi. Nam nhân tóc đen khẽ nở nụ cười, “James, em cho phép tôi nói rõ điều này chứ?” Y dùng giọng điệu nhàn nhạt đặt câu hỏi, vừa buồn cười lại vừa đau lòng nhìn đặc công tóc vàng bỗng nhiên căng cứng cơ thể.
“Người tôi yêu là em.”
Randall đứng yên tại chỗ, không hề cử động, hắn chớp mắt, dường như có chút mê mang.
Bruce phụt cười, “Đừng lộ ra vẻ mặt này, tôi không muốn đến trễ hội nghị hôm nay.” Y không thể làm gì khác ngoài tiến lên, sau đó đặt một nụ hôn mềm nhẹ, không hề mang theo một tia tình dục nào lên môi thanh niên tóc vàng.
“Người tôi yêu là em, cũng chỉ có em.”
Tôi si mê thân thể của em, lưu luyến khí tức của em, đã quen có em ngủ ở bên cạnh, vậy nên xin em đừng rời đi.
Chỉ bởi vì tôi yêu em.
Vì em là chính em.
Đặc công vương bài buổi sáng trải qua một hồi “chẳng biết gọi là gì, giống như thiếu nữ mới lớn, vừa điên cuồng lại vừa ngốc nghếch tra hỏi người yêu” xong, mà cũng nhờ có bản tính quá mức cảnh giác cùng đa nghi này, mới có thể thu hoạch được lời thổ lộ của Bruce Stewart (cái tên này phải in đậm thật đậm), cứ thế vô tri vô giác trải qua một ngày nghỉ.
Hắn dùng một sợi dây buộc lại mái tóc vàng lộn xộn, đi vòng quanh căn hộ, sau khi làm đứt dụng cụ tập cơ tay vì tinh lực thừa thãi liền tự rót cho mình một ly cà phê.
Randall không cách nào khống chế bản thân mình ngừng nghĩ về những lời Bruce nói sáng nay.
“Aaa…Nam nhân đang yêu a, sao đần độn như vậy!” Bản thân hắn lầu bầu một câu, công cuộc nghiên cứu tiết mục đêm khuya của đài truyền hình quốc gia Thụy Điển cuối cùng cũng bị ngừng lại khi đồng hồ điểm không giờ, hắn chậm rãi lết về phòng ngủ.
Cuộc đàm phán đã đến thời khắc then chốt, thời điểm Bruce thoát khỏi những câu nói xã giao và những nụ cười giả tạo đã là 12h rưỡi đêm.
Ngoài trời tuyết rơi.
Nơi bọn họ ở hiện tại là một khách sạn theo phong cách homestay, nam nhân tóc đen đặt chân lên bậc thang, trên tầng tuyết mỏng manh lưu lại dấu giày da của y. Y vặn nắm cửa bước vào.
Đèn đã tắt, hơi nóng phía sau TV cũng sắp tản đi hết, lò sưởi âm tường lách ta lách tách bập bùng. Bruce phủi đi những bông tuyết đọng lại trên áo bành tô. Nhờ phước ông trời, y hiện tại lạnh đến mức chẳng khác gì một pho tượng được khắc từ băng.
Y không tiếng động cởi bỏ áo khoác, sau đó ngồi xuống trước lò sưởi âm tường. Nam nhân thực mệt mỏi, y thở dài một hơi, sau đó nhắm mắt tĩnh thần.
Đồng hồ quả lắc cổ xưa phát ra tiếng vang cùm cụp, Bruce tiến lại gần lò sưởi âm tường hết mức có thể, y lắng nghe tiếng vang khi miếng gỗ bị đốt cháy, ngọn lửa bập bùng in ngược lên đôi mắt nâu.
Nhiệt độ trên người cũng dần dần ấm lên.
Người trên giường lớn nằm úp sấp, thoạt nhìn như đã ngủ say, Bruce nhẹ nhàng bước qua.
Y nhìn người yêu của mình mơ mơ màng màng mở mắt trong bóng tối, màu xanh lam, dường như có chút ánh sáng lấp lánh. Hắn theo thói quen tỉnh dậy, nhưng không hề có một chút cảnh giác. Dưới bóng tối hắc ám như vậy, không chút phòng bị.
Hắn đưa cánh tay về phía y, tựa như muốn đem trưởng quan của mình triệt để làm của riêng, “Anh so với em còn ấm áp hơn…” Đặc công lầu bầu, nắm lấy áo bành tô của trưởng quan. “Ngoài trời tuyết rơi à?” Chú báo nhỏ của y hỏi, ngữ khí vẫn mông lung chưa tỉnh giấc.
Bruce chậm rãi cúi người xuống, y đặt một nụ hôn lên lông mi màu vàng kim của Randall.
“Không, không có tuyết.”
Danh sách chương