“Breakpoint no.3 đã nằm trong sự kiểm soát của Bộ chỉ huy đặc biệt, hiện đang tiến hành điều tra kín.” Thanh âm người đàn ông tóc đen nhàn nhạt vang lên, trong phòng hội nghị nhất thời trầm mặc. 

Nhóm quan chức CIA cấp cao đang họp tại đây, hiển nhiên ai cũng không ngờ tới Bruce sẽ đột nhiên nhắc tới vấn đề này. Đặc công đào ngũ tại CIA không phải là chuyện hiếm có, nhưng tuyệt đối không phải việc các trưởng quan sẵn lòng nhắc tới. Cái tên “Breakpoint no.3” có ý nghĩa như nào, chỉ sợ những người đang ngồi ở đây không ai là không biết. 

Bruce thản nhiên đảo mắt nhìn qua một lượt, y nói: “Kế hoạch Breakpoint đình chỉ hoàn toàn, tiến hành chỉnh đốn, ý kiến mọi người thế nào?” 

Vài vị quan lớn CIA một bên ngạc nhiên trong lòng một bên nghiêm túc phụ họa. Kế hoạch Breakpoint là hạng mục một tay Bruce Stewart gầy dựng lên, hiện giờ lại xuất hiện đặc công đào ngũ, lại thêm Breakpoint no.1 phát cuồng trước đó, Lầu Năm Góc từng bước ép sát, rốt cuộc cũng đến lúc không thể không từ bỏ. Nhìn vị nhân vật truyền kỳ CIA này tự chặt một tay, bọn họ tất nhiên vui như mở cờ. 



Bruce trầm giọng nói: “Nếu tất cả mọi người không có dị nghị, cứ quyết định như vậy đi.” Y hơi tạm dừng một chút, vẫn là bộ dạng mặt không đổi sắc như trước: “Đình chỉ toàn bộ kế hoạch Breakpoint, niêm phong hồ sơ nhân viên thực nghiệm, về phần các mẫu thực nghiệm ——” 

“Thanh trừ toàn bộ.” 

Phòng tạm giam. 

Thanh niên tóc vàng nhàm chán nhìn hình ảnh trên ti vi đổi tới đổi lui, đánh một cái ngáp. Ánh đèn trắng toát khiến nước mắt sinh lý của hắn chảy ra. Vạt áo rộng thùng thình giờ đây cũng đã không thể nào che đi vùng bụng nhô lên của Randall, nơi nhô ra kia làm cho mọi hoạt động của hắn như mang theo hai phần ngốc vụng, khiến người không khỏi kinh ngạc. 

Hắn đạt được quyền tự do đi lại trong đây, nhưng hiển nhiên chẳng giúp ích được gì cho việc trốn khỏi nơi này, thân thể hắn trở nên càng ngày càng dễ mệt mỏi, “phiền toái” trong bụng khiến đặc công tóc vàng không thể nào mặc kệ tất cả mà liều chết một phen. Thế nên hắn cũng lười phí tâm phí sức nghĩ cách rời đi, mỗi ngày trong căn phòng bị phong tỏa nghiêm ngặt này thong thả đi bộ vận động, sau đó liền nằm trên chiếc giường được cho là mềm mại kia nghỉ ngơi. 

Đứa nhỏ này từ sau khi từ nước Nga trở về liền không thấy động tĩnh, chắc là bị giày vò đến xìu luôn rồi. Sống sót không phải là chuyện dễ dàng, đối với Randall là như thế, đối với sinh mệnh dính cùng một chỗ với hắn này cũng là như vậy. 

Nhưng hắn sẽ cố hết sức để đứa nhỏ sống sót, dù sao nhóc con cũng không làm chuyện gì có lỗi với hắn, Randall nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ. 

Thực sự mà nói, “tiểu quỷ” này cũng là bởi vì hắn tùy ý làm bậy mới có thể tồn tại. Randall phủ tay lên bụng, dưới lớp da bụng căng chặt đã có thể cảm nhận được nhẹ nhàng phập phồng lên xuống. Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng cảm giác trong bụng có cốt nhục của mình quả thật là một chuyện vô cùng kỳ diệu. Một trái tim được tẩy luyện bằng vô số giết chóc, toan tính, phản bội và tử vong như vậy, chẳng hiểu tại sao, bất chợt liền trở nên mềm mại. 

Bruce từ ngoài cửa đi tới. 

Vẻ mặt Randall thoáng cái đổi sắc, nhu hòa mới đây trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại bộ dáng đạm mạc tùy ý. 

Bruce mỉm cười nhìn hắn. 

“Đã lâu không gặp, Randall.” Người đàn ông tóc đen nói. 

Randall nằm ở trên giường nghiêng đầu, hắn nhìn Bruce: “Đúng vậy.” – tựa như không hề nhìn thấy cảm xúc cuồn cuộn mãnh liệt trong mắt người đàn ông kia. 

Bruce tạm dừng một chút, y dằn xuống tia sáng chợt lóe trong đồng tử nâu trầm, không nói gì. Randall kinh ngạc nhíu mày, hắn phát hiện mình thế nhưng cũng không chán ghét không khí trầm mặc im lặng lúc này đây. 

Randall cứ như vậy nhìn nam nhân đang trầm mặc bỗng nhiên cúi người xuống, lưu loát thực hiện một loạt động tác, hôn lên bờ môi của hắn. 

Đặc công tóc vàng thậm chí không kịp phản ứng, hắn bị nụ hôn hung bạo bất ngờ này khiến cho chấn kinh rồi, liền cứ thế có chút bị động đáp lại, hô hấp theo đó mà bắt đầu trở nên dồn dập. 

“Ưm....” 

Randall rên lên một tiếng, hắn nhìn môi hai người hơi tách ra, ánh mắt hướng về trước, nhìn thẳng Bruce. 

“Đừng mưu tính rời khỏi nơi này.” Người đàn ông tóc đen giọng nói trầm thấp phun ra một câu, sau đó y thẳng thừng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống con mồi của mình. “Đừng tính rời khỏi tôi.” 

Nói xong, Bruce Stewart xoay người rời đi. 

Randall nhìn vạt áo bành tô màu đen của Bruce biến mất sau cánh cửa, hung hăng dùng mu bàn tay cọ môi. 

Người kia cách quá gần, tới mức hắn thấy bóng dáng của chính mình đổ đầy trong con ngươi màu hổ phách. Mà đáng thẹn hơn cả, chính là ngay trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Randall lại phát hiện bản thân mình cảm thấy như được lấp đầy. 

Thanh niên tóc vàng khép mắt, che dấu thứ cảm xúc khiếp sợ kia. 

Ngoài cửa lại tiến vào một người, Randall nhàn nhạt nâng mắt nhìn, là Roth. 

Thanh niên tóc vàng chậm rãi siết chặt nắm tay, trên mặt hắn vẫn trưng ra biểu tình thờ ơ đạm mạc như trước, một tia sắc bén vụt lóe lên trong mắt. 

“Đã lâu không gặp, đặc công no.3.” Roth mở miệng trước. 

Randall nhìn gã đi vào, nở một nụ cười lạnh: “Đúng vậy, thật không nghĩ tới ông còn sống đâu.” 

Roth không thèm để tâm tới sự cảnh giác của đối phương với mình, gã nhún vai, nói: “Tôi cũng vậy thôi.” Gã cho rằng Randall phản bội sẽ mang đến họa sát thân, thực không ngờ đặc công tóc vàng này đối với vị truyền kỳ CIA kia lại quan trọng tới như vậy. —— Quan trọng tới mức người đàn ông thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn, một lòng truy đuổi quyền lực kia lại có thể vì hắn mà không tiếc hủy toàn bộ kế hoạch Breakpoint. Trong mắt Roth lóe lên một tia suy tính, gã đã đánh giá thấp tình cảm của Bruce đối với người này. 

Kỳ diệu làm sao, Bruce Stewart, thế mà cũng có tâm. 

Gã có thể triệt triệt để để lợi dụng điểm này, Roth giảo hoạt nhớ lại trước khi bước vào căn phòng này đã bị Bruce thấp giọng uy hiếp —— “Không nên đem giao dịch của chúng ta nói ra, Roth tiên sinh, ông cũng biết hậu quả.” 

Nghĩ đến đây, Roth lộ ra một nụ cười giả dối xảo trá, gã chậm rãi nói: “Đừng kích động, Mr. no.3, tôi đến để kiểm tra thân thể cho cậu.” Ánh mắt của gã đảo một vòng trên cái bụng lộ ra của Randall, ẩn ẩn mang theo hưng phấn say mê, “Dù sao, hiện tại cậu cũng không còn một thân một mình như trước nữa rồi.” 

Randall không hề tránh né mà hất cằm đón ánh mắt của Roth, hắn lãnh đạm nhìn gã Beta đang bày ra vẻ mặt hưng phấn: “Đừng nghĩ tới việc động tay động chân với đứa bé này, tôi nghĩ ông cũng hiểu rõ.” Uy hiếp trong lời nói của hắn mười phần rõ ràng, sát ý trong đôi mắt xanh lam không hề che dấu từng đợt từng đợt ập tới khiến Roth thoáng cái co rúm cả người. 

Nhưng gã Beta đã sớm lâm vào điên cuồng “nghiên cứu” cũng không hề nao núng, ngược lại lộ ra vẻ mặt toan tính. Tình trạng suy nhược trên người thanh niên tóc vàng vẫn chưa biểu hiện rõ ra, nhưng thật hiển nhiên, hắn đã không còn là đặc công vương bài mạnh mẽ vô đối, là cỗ máy giết người vung tay là có thể đoạt mạng người khác. Tố chất thân thể hắn đang dần dần hạ xuống. Nhưng khí thế trên người vẫn chưa từng phai nhạt. Roth từng thấy rất nhiều Alpha sau khi trải qua cải tạo bởi vì lạm dụng thuốc mà suy yếu, tinh thần sẽ theo thân thể đồng thời suy sụp dần, cho đến khi tiêu vong. 

Nhưng sát ý trong đôi mắt đặc công tóc vàng khiến gã gần như lạnh cả sống lưng, như thể hắn thật sự có thể tùy thời bẻ gãy cổ của gã. Giống như dã thú bị thương, chỉ cần còn một hơi thở thì vẫn có thể tung ra đòn trí mạng. Roth đảo mắt, gã có một suy đoán không tồi. —— Có lẽ ý muốn bảo hộ của “cơ thể mẹ” đã giúp người thanh niên bị cắt bỏ móng vuốt nhổ đi răng nanh, thậm chí bị cầm tù vây khốn mất đi tự do này từ đầu đến cuối đều không hề buông bỏ chống cự. Sức lực thân thể của hắn có thể suy yếu, nhưng ý chí vĩnh viễn sẽ không tiêu tán. 

Con mãnh thú này sẽ vì con của mình chiến đấu anh dũng chém giết đến giọt máu cuối cùng. 

“Nếu cậu hi vọng đứa bé này bình an, tốt nhất vẫn đừng nên nuôi tâm tư rời khỏi nơi đây làm gì.” Roth thanh âm bình thản nói, gã liếc mắt nhìn Randall một cái, phát hiện vẻ mặt thanh niên tóc vàng bình tĩnh, tựa hồ không hề tính toán rời khỏi nhà giam vây khốn hắn này. 

“Tôi biết.” Randall lạnh lùng mỉm cười, hắn nói: “Ông còn gì muốn nói không?” 

Roth cười đến lộ răng nanh, điều này khiến gã thoạt nhìn có vẻ âm trầm. “Tôi nghĩ, ‘ngài’ Breakpoint no.3 hi vọng tôi sẽ giải thích thế nào với trưởng quan Stewart về tình trạng thân thể của cậu đây?” 

Gã nhìn thanh niên tóc vàng dựa vào thành giường tựa như mãnh thú bị uy hiếp, cả người tản ra khí tức nguy hiểm. 

Randall: “Ông biết tôi vẫn còn đủ sức khiến ông không thể bước ra khỏi căn phòng này chứ?” Hắn nhìn Roth, “Y không cần biết.” 

Roth nhướn mày: “Không cần biết cái gì? Là việc cậu nếu muốn bảo trụ đứa bé này thì phải ngừng sử dụng thuốc kích thích, thế nhưng dừng thuốc sẽ khiến thân thể cậu suy nhược dần cho đến chết, hay là việc cậu vốn không định nói cho y biết cậu quyết định dùng tính mạng của chính mình để đổi lấy đứa bé này?” 

Randall ngược lại thần sắc bình tĩnh, hoàn toàn không có dù chỉ một chút khẩn trương khi bị nhìn thấu. Hắn chậm rãi bẻ ngón tay, tựa như đùa nghịch mà làm một vài vận động nho nhỏ, thế nhưng trong đầu đã kịp vụt qua một trăm phương pháp bất động thanh sắc giết chết gã đàn ông trước mặt. 

Roth nuốt một ngụm nước miếng, gã nhìn Randall sát khí bùng nổ, nỗ lực áp chế bất an trong lòng mình, cúi đầu cười một tiếng: “Cậu và vị trưởng quan kia thật giống nhau.” 

Randall nâng cằm, nghe Roth chậm rãi bổ sung một câu. 

“Trên phương diện lừa gạt lẫn nhau.” 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện