Đại Việt bầu trời đêm, ánh sao lập lờ sáng chói.
Đây là khoảng trời mà Đỗ Anh Vũ đời sau hiếm khi nào thấy được, một dải ngân hà khảm nạm trên bầu trời đen sâu thẳm.
Đêm đã khuya, bốn phía đều một mảnh tĩnh mịch, Đỗ Anh Vũ có chút trằn trọc mà không ngủ được, khoác lên tấm áo choàng, quấn chặt lại một vòng, Đỗ tiểu tử rảo bước ra khỏi lều trại, bước về phía con sông Đà Giang vẫn đang lặng lẽ chảy.
Tiện tay nhặt lên phiến đá, tưởng tượng đó là sầu muộn trong lòng, ném đi.
Một âm thanh “phốc! phốc! phốc! ” liên tục vang lên, đá nhỏ lượt trên mặt nước được 3 nhịp thì chìm nghỉm.

Tâm tình phức tạp trong hắn lại không dễ dàng như vậy mà chìm xuống, Đỗ Anh Vũ không kìm được mà có chút thở ngắn than dài.
Từ phía sau lưng truyền đến nhỏ xíu tiếng bước chân, Đỗ Anh Vũ ngoái đầu nhìn lại, một đầu tóc ngắn nữ nhân, thần sắc có phần nhu hoà, không như bình thường một thân anh khí bức người Dương Đoan Hoa xuất hiện.
- Ngươi cũng không ngủ được?! - Dương Đoan Hoa nhanh chóng tiến đến, mỉm cười nói.
Đỗ Anh Vũ gật đầu, mở miệng đáp:
- Ngày mai rời đi rồi, tự dưng có chút buồn lo vô cớ.

Ta quả nhiên không phù hợp với chiến trường, quá đa sầu đa cảm, kinh thành phồn hoa chốn ăn chơi vẫn là thích hợp với ta?!
Nói đến đây, Đỗ Anh Vũ không khỏi tự cười diễu bản thân mình.
Hắn là luôn nghĩ có thể tự khiến cho bản thân mình lòng dạ sắt đá, nhưng nhìn về phía đống tro cốt của các huynh đệ đã chết, lòng hắn không khỏi nặng trĩu.
Tây Đạo Hộ Quân hơn 500 người, Đại Việt binh sĩ là gần 1 vạn người, tất cả đều chết tại nơi chiến trường này.
Chỉ để đổi lấy một cái thắng lợi uy danh.
Một cuộc chiến đẫm máu....
Nhưng cũng chỉ đổi lấy vài dòng trên trang sử.
Những dòng đó không phải dùng mực mà là dùng máu tươi để viết lên!
Những kẻ mãi nằm xuống trong lớp tàn tro đó, ai sẽ nhớ đến họ?
Những anh hùng vô danh đó, ai sẽ biết đến tên của họ?
Nhất tướng công thành vạn cốt khô?

Tro tàn của kẻ này lại là phấn trang điểm cho người khác!!
Đỗ Anh Vũ nhận ra được là lịch sử luôn vô tình!
Chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lưu danh!
Chẳng rõ hai người đứng đó được bao lâu, Dương Đoan Hoa vốn một mực lặng im bỗng lên tiếng:
- Tiểu tử! Đừng tự trách mình nữa, ngươi đã làm mọi thứ tốt nhất có thể rồi!
Nghe thấy nữ nhân bên cạnh nhẹ giọng an ủi, Đỗ tiểu tử liếc mắt nhìn nàng, bỗng có chút tự xấu hổ, miệng cười tự giễu
Dương Đoan Hoa là nữ nhân, tuổi nàng cũng chỉ mới 17!
Đa sầu đa cảm phải là nàng với đúng, không phải là hắn.
Vươn vai một cái, có lẽ do cử động hơi mạnh, lại động vết thương khiến hắn nhăn nhó mặt mày, ui da một tiếng, sau thì mở miệng nói:
- Hoa tỷ, chúng ta trở về thôi, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mang đám huynh đệ cùng nhau trở về.
Dương Đoan Hoa xinh đẹp mỉm cười, ôn nhu gật đầu một cái, rồi cùng hắn sóng bước trở lại, nhưng chẳng được bao lâu thì sắc mặt của nàng liền biến đen kịt, âm u cười nói:
- Tiểu tử ngươi định đi đâu? Đó là lều trướng của ta?!
Đỗ Anh Vũ ánh mắt đảo điên, gãi đầu cười Ngô nghê, manh manh đáp:
- Ách! Ta đi lộn chỗ! Nhưng mà Hoa tỷ....đêm đã khuya, chăn đơn gối chiếc phải chăng thật lạnh lẽo, chi bằng chúng ta bão đoàn sưởi ấm một phen....
Nói dứt câu, ngẩng đầu lên thấy sắc mặt của Dương Bà Điên càng lúc càng bất thiện, Đỗ Anh Vũ rất nghiêm chỉnh, lùi ra sau, chắp tay...
Đã làm phiền rồi.
Cáo từ!
Xong liền chạy trối chết!
...
Ngày hôm sau, sau khi đã thu thập gọn gàng mọi thứ, Đỗ Anh Vũ đám người ngoảnh đầu, nhìn về nơi này thêm một lần nữa.
Thở dài một tiếng! Khẽ lắc đầu, Đỗ Anh Vũ quay người dẫn đầu đoàn quân lẳng lặng không một tiếng động rời đi.
Mang theo tro cốt của 527 người huynh đệ...
Trở về nhà!
Kỳ thật, nếu không vướng phải ôn dịch, nếu bản thân không bị thương, Đỗ Anh Vũ hẳn là đã trở về Thăng Long từ sớm.
Ngay từ lúc Tô Chính mang người tới, hắn là có thể theo trở về ngay lúc đó.
Kết quả bị tóm ở lại, trở thành cái quỷ gì Bạch Hổ Tinh Quân, trở thành một dạng linh vật, vật biểu tượng cho đám người cúng bái.
Mẹ kiếp! Hại Đỗ công tử không dám bước chân ra khỏi lều chướng, đi vệ sinh tắm rửa cũng phải lén la lén lút.
Nhưng chung quy những ngày tháng buồn tẻ nằm vật vờ trong doanh trướng cũng đã qua đi.
Đầu tháng 11, Đỗ Anh Vũ, Dương Đoan Hoa chấp chưởng Tây Đạo Hộ Lương Quân trở về.
Lộ trình cùng với lúc xuất phát kì thật chẳng khác gì nhau, chỉ khác là lúc đi là mang theo hàng hoá quân lương các loại, đi mất gần 4 ngày.
Lúc về một thân nhẹ gánh thảnh thơi, đi mất...uhm...7 ngày mới về.
Ách! Không có sai đâu!
Vậy mới biết tâm lý của con người nó còn nặng hơn cả hành lý.
Khi toàn thân mang theo trách nhiệm, ai cũng gấp rút nhanh chóng lên đường.
Khi mọi việc đều xong xuôi, không còn gánh nặng tâm lý, đường trở về chẳng khác nào đi du Sơn ngoạn thủy, vừa đi vừa ngắm cảnh, lộ trình 2-3 ngày lại bị đẩy hẳn lên 1 tuần lễ cho nó cẩn thận.
Bản thân Đỗ Anh Vũ cũng không muốn thúc giục đám người.
Tâm trí cũng là một loại cơ bắp, sau khoản thời gian căng thẳng tột độ thì cũng nên cần được thả lỏng, nghỉ ngơi.
Cứ như vậy đoàn người hơn 2500 nhân số chỗ này chơi một chút, chỗ kia dạo một vòng, từ Ma Sa động trở lại Phong Châu, Sơn Tây rồi về với Ứng Thiên Phủ.
Một đường đảo loạn, chó gà không yên.
Thỉnh thoảng là có đôi chút kinh hãi, nhưng hoàn toàn không có hiểm nguy.
Chỉ là chặng đường nào cũng cần phải có điểm dừng lại.
Chiều ngày thứ 8, khi hoàng hôn dần buông xuống, tiếng gió rít gào từng cơn, thổi lên một đám bụi đất, trong đám bụi mù mịt, một đoàn người từ phía Tây lừng lững tiến về kinh thành.
Khi Đỗ Anh Vũ đoàn người từ Sơn Tây tiến vào Đô Hộ Phủ cảnh nội, cần phải treo lên cờ hiệu.
Lá cờ Tây Đạo Hộ Quân lại một lần nữa tung bay.
Cũng là lần cuối cùng.
Đánh một dấu chấm tròn có chặng đường hơn một tháng nay của đoàn người.

Kinh thành giờ đây đã hiện ra trước mắt!
Thời gian hơn một tháng trôi qua, Thăng Long dưới mắt của Đỗ Anh Vũ chẳng có gì thay đổi, vẫn một vẻ uy nghi cổ kính, vẫn hằng ngày đoàn người nối đuôi nhau tập nập vào ra.
Chiến tranh cũng toà thành này, cùng đám người này chẳng liên quan gì cả.
- Ta vậy mà còn tưởng là sẽ được 10 dặm tiếp đón cơ chứ.

- Phí Công Tín tay ôm đao, nhổ ra nhành cỏ ngậm trên miệng, có chút bất mãn nói ra.
Cả đám người nghe vậy liền mắt trợn tròn liếc hắn.
Lại còn muốn mười dặm tiếp đón?!
Mẹ kiếp! Ngươi nghĩ ngươi là ai?!!
Tô Hiến Thành tiến lên một bước, vỗ vỗ vai hắn, tỏ vẻ quan tâm nói:
- Lão Phí! Ngươi là mau đi rửa mặt cho tỉnh lại!
- Đúng đấy lão Phí, tiện thể tự đái một bãi rồi cúi xuống nhìn rõ xem mình là ai ha ha.

- Quách Vân thậm trí còn độc miệng hơn.
Rất nhanh, hai tên dở hơi lại lao vào nhau, đánh thành một đoàn.
Mọi người xung quanh kẻ thì cười ha hả, người thì lắc đầu, nhưng tuyệt nhiên không có một ai muốn tiến lên can ngăn, cảnh tượng này đối với bọn hắn đã là quá quen thuộc, diễn ra như cơm bữa!
Đỗ tiểu tử có chút không chờ được nữa, mặc xác hai tên kia, thò đầu ra khỏi xe ngựa, nhanh nhẩu nói:
- Các huynh đệ, chúng ta chia tay ở đây thôi, hẹn ngày tái ngộ!
Thấy Đỗ Anh Vũ nhanh chóng muốn chuồn đi, Tây Đạo Hộ Quân rất nghiêm chỉnh, dựng thẳng người, tay phải đập lên ngực một cái rồi đồng thanh hô:
- Bái biệt thiếu soái!!!!!
Một đám binh gia đồng thanh thì âm lượng hệt như tiếng sấm, thu hút hết sự chú ý của hàng người đang xếp hàng chờ nhập thành cũng như đám lính canh giác ở cổng phía Tây.
Nếu là trước đây, Đỗ Anh Vũ hẳn rất ngại ngùng nhưng giờ đây thì khác, hắn thản nhiên nhận lấy sự triều bái của đám người, hai tay nhỏ cũng ôm quyền, mỉm cười đáp lại:
- Tạm biệt, chúng ta sẽ còn gặp lại.
Dứt câu, hắn liền chui lại vào trong xe ngựa, trên xe Trần Kình cùng Công Đàm vị trí như xưa, lão Trần quất roi ngựa, mang chiếc xe bốn bánh tiến vào thành.
Đám người còn lại nhìn nhau, dù trên danh nghĩa Dương Đoan Hoa mới là chủ sứ, nhưng trên thực tế, Đỗ Anh Vũ mới thật là thủ lĩnh tinh thần của bọn hắn.
Nay Đỗ tiểu công tử rời đi, bọn hắn cũng chẳng nán lại lâu thêm nữa, buông lời cáo biệt rồi ai về nhà nấy.
Xe ngựa lăn bán trên đường lớn, mang tâm trạng của lữ khách đường xa, Đỗ tiểu tử hắn giờ đây chỉ muốn phóng như bay về nhà.
Chẳng muốn rẽ xem Tây Xưởng, cũng chẳng muốn đi qua Hồng Phường.
Nguyện ước của hắn lúc này chỉ muốn chiếc giường quen thuộc, chỉ muốn gặp những khuôn mặt quen thuộc mà thôi.
Chẳng mấy chốc, xe nhẹ đường quen, tấm biển Đỗ Phủ hiện ra trước mắt.
Đỗ Anh Vũ phi thân xuống xe, ba chân bốn cẳng chạy tới, hít sâu một hơi rồi đẩy của tiến vào.
- Cha! Mẹ! Ta đã về!
Nhưng đón chờ hắn là một khoảng lặng im phăng phắc không một bóng người.
Ách!
Người đâu?
Đỗ Anh Vũ một mặt mộng bức, quay đầu ra cửa ngó lại xem bản thân là có hay không đến nhầm.
Tấm biến Đỗ Phủ vẫn rõ ràng treo nơi đó, không nhầm a!
Lão quản gia từ bên trong nghe thấy tiếng động liền chạy ra, nhìn thấy Đỗ Anh Vũ liền tay bắt mặt mừng, vội tiến tới nói:
- Công tử đã về rồi!!!
- Phúc bá! Cha mẹ ta đâu? - Đỗ Anh Vũ nhìn lão quản gia, mở miệng gặng hỏi.
Lão quản ra vội lên tiếng giải thích, cha mẹ hắn là trở lại Hồng Châu ăn giỗ, Đỗ tiểu tử vỗ đầu một cái, quên mất vài ngày trước là giỗ ông nội của hắn, sớm biết vậy thì đã không la cà khắp nơi.
Lòng thầm nghĩ “ông nội, hài tử bất Hiếu, tại nơi này xa xa cúng bái ngài!”
Trở lại căn phòng quen thuộc, Đỗ Anh Vũ vội sai người chuẩn bị nước ấm, hắn là phải tắm rửa kĩ càng một phen.
Trên chiến trường việc này chỉ có thể làm qua loa, làm Đỗ tiểu tử suốt một tháng nay toàn thân có phần không thoải mái.
Từng vết cáu bẩn được kì đi ra cũng làm hắn toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái phần nào.
Như hoa như Ngọc xinh đẹp Đỗ tiểu công tử lại một lần nữa phục sinh.
Tắm rửa, ăn nhẹ cuối cùng là nghỉ ngơi.

Quả nhiên nhà luôn làm cho người ta an tâm mà tự giác buông lỏng.
Hắn vừa mới đặt lưng liền rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là...
Tiếng “két” mở cửa âm thanh làm cho đã trải qua chiến trường Đỗ Anh Vũ tự động bừng tỉnh, thần sắc nghi hoặc.
Chỉ đến khi một bộ thân thể nhu nhu mềm mại mang theo mùi thơm thân thuộc chui vào trong chăn, hắn mới buông lỏng cảnh giác.
- Ngươi! Sao biết ta đã trở về?! - Đỗ Anh Vũ không mở mắt, thều thào nói:
- Người ta là đánh hơi được công tử cách xa trăm dặm! - Tiểu nữ nhân có phần nhí nhảnh đáp, còn làm bộ ngửi ngửi khiến Đỗ tiểu tử cũng bật cười.
- Công tử, người bị thương?! - Nàng thanh âm có phần lo lắng, nhẹ giọng hỏi:
Đỗ Anh Vũ vẫn không mở mắt, thản nhiên hời hợt nói:
- Không sao cả! Chỉ là chút vết thương ngoài da lông thôi!
Tiểu nữ nhân thấy hắn không muốn nói đến chuyện này cũng rất biết điều, tự động không nhắc.
Nàng cũng không phải kẻ ngốc, một chút liền nhận ra.
Ngoài da lông?! Cái vết thương này một chút nữa là đến tim rồi!!
Cứ như vậy, hai người thủ thỉ tâm sự một chút rồi lặng yên chìm vào giấc ngủ.
Nằm trong lòng “tiểu thiếp”, Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân như đang nằm trên mây, ngủ lúc nào không biết.
...
Đêm hôm đó Đỗ Anh Vũ nằm mộng!
Trong giấc mơ hắn thấy mình ngồi đối diện một nữ nhân mà hắn không thể nào nhìn rõ mặt.

Nữ nhân kia hỏi hắn:
- Hận ta sao?
- Hận! - Hắn đáp lại nàng.
Nàng lại hỏi tiếp:
- Đã từng yêu ta?
Hắn thở dài một tiếng rồi trả lời
- Đã từng!
Nghe thấy vậy, nữ nhân kia nhoẻn cười nói với hắn:
- Giúp ta 1 chuyện cuối, được chứ? Lông mày của ta, giúp ta vẽ lại một lần!
Đến đây Đỗ Anh Vũ bừng tỉnh, đẩy ra vòng tay mềm mại của Hoa Nương, ngồi bật dậy.
Cố vắt óc nghĩ lại một lần...nhưng thật sự nghĩ không ra!
Nữ nhân kia là ai hắn thật không biết.
Nhưng nụ cười của nàng hắn lại thấy quen thuộc...
Lại thấy đau lòng!
*
Mà cùng lúc đó, ở ngay phía Lê Phủ nhà bên cạnh.
Cũng có một thiếu nữ đột nhiên bừng tỉnh.
Đột nhiên rơi lệ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện