Hoàng hôn hạ nắng.

Bầu trời cũng đã chuyển tối, Hồng Phường lúc này ngược lại như khoác lên tấm áo mới, đèn đuốc treo cao, rực rỡ hắn lên.
Một đám cô nương ả Đào nhô ra hiên cửa kêu kêu gọi gọi trèo kéo khách hàng.
Du khách gần xa dập dìu túm năm tụm ba theo nhau tới.
Mùi son phấn, mùi rượu thịt hương nồng cả con phố.
Nói đây một loại phong cảnh khác của kinh thành cũng không ngoa.
Tục tằng nhã nhạn đan xen.
Đỗ Anh Vũ một đường băng qua, mãi cho đến trước một toà lầu viện to lớn nguy nga tráng lệ mới dừng lại.

Hắn xuống xe nhìn toà lâu viện sừng sững trước mắt cũng không khỏi có chút ghen tị mà nhổ nước bọt khinh bỉ:“chó nhà giàu.”
Tụ Kim Lâu.
Sòng bạc nổi tiếng nhất nhì đất Thăng Long.

Nơi dân chơi nào cũng phải biết đến, cũng phải ghé qua một lần.
Đỗ Anh Vũ một năm nay cũng có thể coi là Hồng Phường nhân vật phong vân đi nên khi một thằng nhóc 8 tuổi bước vào bên trong cũng không có người cản hắn lại, “uhm xem ra cũng có chút ánh mắt” hắn thầm nghĩ.

Tiến vào bên trong cũng chỉ phút đầu khiến mọi người bất ngờ sau đó a lên một tiếng rồi đâu lại vào đấy, ai lại làm việc nấy, kẻ vẫn đổ xúc xắc, người vẫn kêu đặt cửa, tình huống cẩu huyết trong tiểu thuyết không xảy ra khiến hắn cũng không có cơ hội trang bức đánh mặt.

Ngược lại đám nữ nhân viên nhìn thấy Anh Vũ thì lại như phát cuồng, cả đám hoá thân thành đám nữ lưu manh, bu lại lấy hắn sờ sờ nắn nắn, có người to gan con ôm lấy hắn hôn hôn thân mật, thậm trí còn có kẻ sờ xuống dưới làm Đỗ tiểu công tử sợ hãi không thôi.
Đỗ Anh Vũ hoảng hồn ôm quần chật vật chạy trối chết khỏi đám oanh oanh yến yến làm mọi người không khỏi cười to.
Sau một hồi chen chúc, hắn coi như thoát nạn tiến vào bên trong, trên mặt vẫn còn lưu 5-6 vết son môi, hắn cũng lười chẳng muốn xoá.

Đỗ Anh Vũ tìm thấy một gã hạ nhân liền đưa cho hắn một tấm lệnh bài nhỏ để hắn dẫn tiến vào bên trong.

Ba người cao cao thấp thấp theo kẻ hạ nhân băng qua hành lang rồi tiến lên cầu thang phóng thẳng lên tầng cao nhất gặp chủ nhân của toà Tụ Kim Lâu này.
Hắn gọi Tiểu Hầu Gia.
Kì thật Tiểu Hầu Gia là một thiếu niên mang đậm màu sắc truyền kì của kinh thành Thăng Long.

Nghe đồn hắn sinh ra đã biết, 3 tuổi kinh thư đọc làu làu, 4 tuổi liền các tiên sinh cũng không còn gì để dạy hắn.

Hoàng đế năm đó chỉ định hắn làm Hoàng Thái Tử đáng tiếc sau đó không thành, nghe nói hắn ốm yếu một thời gian, mọi người đều cho do hắn yêu nghiệt đến trời cũng đố kị muốn hắn chết.

Lại nghe sau đó hắn đi vào Thư Viện học tập, trong 1 năm đem toàn bộ sách trong Thư Viện đọc hết, nhớ không sai một chữ.
Lúc đầu mới đến kinh thành Đỗ Anh Vũ có chút giật mình, tưởng kẻ này cũng là người xuyên việt.

Mà người xuyên việt không nên làm khó người xuyên việt, hắn cũng cố tình tránh không gặp mặt, coi như nước sông không phạm nước giếng, cho đến một lần tình cờ vài tháng trước 2 người bọn hắn mới gặp nhau....
“Tiểu hầu gia à tiểu hầu gia...” Đỗ Anh Vũ miệng lẩm nhẩm rồi tiến lên đẩy cửa tiến vào, vừa bước vào trong đã thấy 1 thiếu niên ngồi mỉm cười chờ sẵn.
Thiếu niên tóc dài để xoa tung ra 2 bên, mặt mày có chút nhợt nhạt như thể bệnh lâu ngày.

Thiếu niên này dù có chút thiếu sức sống nhưng không thể phủ nhận hắn rất tuấn tú, đẹp đẽ theo kiểu hơi âm nhu, cẩm y trên thân màu tím hoạ tiết cẩm tú cầu màu trắng, ngực áo hơi phanh, vòng vèo trang sức từ tóc đến tai lấp lánh.
Nếu có đám hủ nữ ở đây chắc chắn đều phải hét lớn:” mỹ thụ trong truyền thuyết!”
Đỗ Anh Vũ cũng không trầm ngâm lâu liền tiến đến gọi:

- Lý Dương Quang! Ta đến rồi.
Thiếu niên trong phòng cũng mỉm cười đáp lại:
- Đỗ Anh Vũ! Tiến vào đi.
Nói xong liền chỉ vào tầm bồ đoàn trước mặt gia hiệu bảo Đỗ Anh Vũ tiến vào ngồi.

Thoáng chốc 2 thiếu niên liền đối mặt, Lý Dương Quang tuổi khoảng 12, vẻ mặt non nớt vô cùng, tất nhiên không thể so với 8 tuổi Đỗ Anh Vũ nhưng không nên để vẻ ngoài đánh lừa, Đỗ Anh Vũ biết trước mắt là một con sói.

Một con hung ác lang sói.
Lý Dương Quang từ tốn đánh giá thiếu niên trước mặt rồi nói:
- Ta đã quy y, gọi Lý Giác Hoàng, không còn gọi Lý Dương Quang nữa.
Quy y không phải là xuất gia, không cần xuống tóc.
Đỗ Anh Vũ liền cười trêu:
- Cà sa của người đâu?
Lý Dương Quang cười cười đáp:
- Mới giặt, còn đang phơi.
Sau đó nhìn khuôn mặt vẫn còn 5-6 vết son môi của Đỗ Anh Vũ liền lắc đầu nói:
- Tiểu sắc quỷ ngươi sớm trầm luân, chi bằng theo ta quy y bái phật bảo trọng thân thể, thế nào?
Đỗ Anh Vũ ngược lại khinh bỉ đáp:
- Quản tốt đám người dưới của ngươi là được.

Bản công tử con một, không có phúc phận này.
Đau đó liền thuần thục móc ra chiếc hộp gỗ ném cho Lý Dương Quang, miệng lười biếng nói:
- Vật người muốn đây, thứ ta muốn đâu?
Lý Dương Quanh tiếp lấy hộp gỗ, nhẹ nhàng đặt sang 1 bên rồi cầm ra một tờ giấy đưa nó về phía Đỗ tiểu tử.
Đỗ tiểu tử cầm lên kiểm tra một chút rồi đút vào trong người.

Lý Dương Quanh cũng mở chiếu hộp gỗ ra, bên trong là một quyển sách nhỏ, trên sách ghi 6 chữ :”Thảo Lão Sư đệ nhất quyển.” Thấy vậy liền ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Đỗ tiểu tử.
Đỗ Anh Vũ giơ tay nhún tai tỏ vẻ bó tay, miệng nói:
- Mẹ kiếp, Nho môn Thư Viện thật không ngờ giấu thứ này, ngươi tin nổi không? Đúng là nhân cách đảo điên, không biết liêm sỉ, có nhục tư văn....
Đỗ Anh Vũ liên một tràng sỉ vả làm Lý Dương Quang chưa cần phải mở ra đọc nhưng cũng biết trong quyển sách này chứa gì.

Hắn nhìn chăm chú thiếu niên trước mắt đang tỏ vẽ phẫn nộ không thôi liền cười, lắc đầu, từ chối cho ta kiến.
Đỗ Anh Vũ sau một đợt tự biên tự diễn độc thoại thấy không có người phản ứng liền ngưng.

Vươn vai ngáp ngắn ngáp dài.

Hắn nói:
- Vậy nhé Tiểu Hầu Gia, vật người cần ta đã mang đến, giao dịch kết thúc, giải tán, ai về nhà nấy, bản công tử cũng phải về đánh một giấc a! Cáo từ.
Đỗ Anh Vũ đứng lên chào tạm biệt thì Lý Dương Quang liền ngăn lại, từ bên hông lấy ra một cái cốc cùng 3 viên xúc xắc, nhìn về phía Đỗ tiểu tử mỉm cười nói:
- Chơi trước một ván rồi về.
Đỗ Anh Vũ nghiêm nghị nhìn Lý Dương Quang, lấp tức từ chối:
- Ta không chơi.

Ta muốn về.

Ngươi cắn ta?
Lý Dương Quang không quan tâm đến Đỗ Anh Vũ khiêu khích, nụ cười trên miệng vẫn giữ nguyên phảng phất như từ trước đến này chưa từng thấy đổi, hắn nói:
- Đến Tụ Kim Lâu tất phải chơi 1 ván cược, đây là luật.
Sau đó nhìn chằm chằm vào Đỗ Anh Vũ chờ đợi hắn đáp lời, Đỗ Anh Vũ bản thân cũng cảm nhận không khí xung quanh bỗng trầm xuống, nhiệt độ có chút băng lãnh, xung quanh căn phòng này có ít nhất 8 cỗ sát khí đang hướng về hắn, tất cả trong đó đều không kém 2 ga tuỳ tùng của hắn.
Mẹ kiếp, người dưới mái hiên không thể không cùi đầu.
Đỗ Anh Vũ cắn răng đáp ứng:
- Đến a ma cờ bạc, ai sợ ai, 1 ván thì 1 ván.
- Tiểu sắc quỷ, có chí khí, ca tôn trọng ngươi.
Lý Dương Quanh cười cợt một hồi rồi nói:
- Đã vậy thì đây là địa bàn của ta, ta làm chủ, cược một thanh, cược quý giá nhất trên người của ngươi và ta, một ván phân thắng bại.
Đỗ Anh Vũ biết mình không được phép từ chối chỉ có thể căn răng gật đầu.

Lý Dương Quang thấy vậy liền cho 3 viên xúc xắc vào trong cốc, toàn lắc lấy thì gặp Đỗ Anh Vũ ra tay ngăn lại.

Đỗ Anh Vũ nhe răng cười nói:
- Giá tiền cược là người ra.

Vậy cách chơi phải là ta ra mới công bằng.

Ai biết được xúc xắc của người có giở trò hay không?
Lý Dương Quang hơi ngẩn người rồi cười to đáp ứng:
- Tốt a!
Đỗ Anh Vũ móc ra một đồng tiền giơ đến trước mặt Lý Dương Quang nói:
- Chúng ta tung đồng xu, lấy một bên gọi là sấp, một bên là ngửa, tung lên vận mệnh theo trời.

Như thề nào?
Lý Dương Quang kiểm nghiệm đồng xu 1 chút thấy không có vấn đề liền ném trả về phía Đỗ Anh Vũ nói:
- Được.
Đỗ Anh Vũ chọn ngửa, Lý Dương Quang chọn sấp.
Hai người mặt chằm nhìn nhau không chớp rồi Đỗ Anh Vũ búng đồng xu lên trời.

Cả thiếu niên vẫn không thèm để ý tới đồng xu đang bay trong không trung, phảng phất như không quan quan hệ gì tới chúng vậy, Đỗ Anh Vũ cười gằn nói:
- Sống chết có số....
Lý Dương Quanh đáp lời:
- Phú quý do trời!
Đồng xu xoay lòng vòng trên không trung rồi từ từ hạ xuống ở giữa 2 thiếu niên.

Trong khoảnh khắc đồng xu rơi xuống đất, không khí xung quanh như ngưng đọng lại.

Trong chính giấy phút đấy, trái tim Đỗ Anh Vũ khẽ đập mạnh 1 nhịp.
Đồng xu đã chạm đất.

Kết quả là....
Ngửa.
Đỗ Anh Vũ hắn thắng.

Kết quả hiện ra làm hắn nhẹ nhàng thở ra được 1 hơi, sau lưng hắn thấm đẫm mồ hôi.

Lý Dương Quanh cũng nhìn kết quả.

Mặt có chút không nhìn rõ biểu lộ nhưng nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Đỗ tiểu tử, mỉm cười nhận:
- Ta thua!
Đỗ Anh Vũ chắp tay cười cợt:
- Đã nhường rồi!
-
Rồi toàn quay người bỏ đi.

Lý Dương Quang thấy vậy liên kêu 1 tiếng ngăn hắn lại:
- Chậm đã!
Đỗ Anh Vũ thấy bị ngăn lại liền quay lại quát hỏi:
- Sao? Thua không nổi?
Lý Dương Quang lắc đầu, rồi nói:
- Ta thua, ngươi thắng, người còn chưa thấy vật thắng cược đâu!
Đỗ Anh Vũ nào nghĩ nhiều vậy, hắn giờ chỉ muốn rút sớm liền từ chối dây dưa:
- Không cần, bản công tử không hiếm lạ.
Lý Dương Quanh thì nhìn chằm chằm vào hắn, khẽ nói:
- Luật là luật, không thể trái.
Vừa dứt lời, Lý Dương Quang vỗ tay hai cái ra hiệu.

Từ trong âm u góc phòng có một bóng ảnh từ từ bước tới.
Đến là một thiếu nữ có dung nhan tuyệt mỹ, đặc biệt nàng quá trắng, trắng phát sáng.

Da trắng như tuyết, môi đỏ như son.

Suối tóc đen dài, áo Giao Lĩnh trắng cùng váy quây đỏ có chút đơn giản như thể tôn lên vẻ đẹp của nàng thêm một bậc.

Nàng là minh chứng cho câu nói bạch bích vô hạ, đào hoa ngọc diện.
Đỗ Anh Vũ nhìn nàng chằm chằm, nội tâm thì kinh đào hãi lãng.
- Muội muội, tới nơi này.

- Lý Dương Quang vẫy thiếu nữ tới bên mình.
- Ra mắt huynh trưởng, ra mắt công tử.

- Thiếu nữ cúi chào bằng giọng lạnh tanh, khuôn mặt hoàn toàn vô cảm.
Lý Dương Quang nhìn thiếu nữ bên cạnh như thể đang chăm chú xem một tác phẩm nghệ thuật, mỉm cười giới thiệu:
- Nàng gọi Hoa Nương, theo ta từ nhỏ đến lớn.

Ta đã sớm nhận nàng làm nghĩa muội, bên trong Diên Thành hầu phủ đối với ta nàng chính là thứ quý giá nhất....
Sau đó hắn nhìn lại về phía Đỗ Anh Vũ rồi nói:
- Từ nay nàng thuộc về ngươi.
- Ngươi...- Đỗ Anh Vũ có chút không nói lên lời.
Hắn cảm thấy mình lại bị chơi một vố, nhưng đang không biết làm sao để từ chối món tiền cược tuyệt đẹp này thì Lý Dương Quang sớm phủ đầu:
- Ta tất nhiên biết người còn nhỏ, không sao nàng cũng mới 14 tuổi, chờ ngươi trưởng thành liền gả cho người làm thiếp.

Nàng dù chỉ là nghĩa muội của ta nhưng trên danh nghĩ vẫn là Thành Diên hầu phủ quận chúa, này hứa gả cho ngươi, không phải làm vợ mà chỉ là làm thiếp, ngươi còn muốn gì nữa?
“Nhưng ông mày thật không muốn a” Đỗ Anh Vũ trong lòng gầm thét.
"Tuyệt đối không thể nhận, tuyệt đối không thể nhận, đây là hố không thể nhảy...." Đỗ Anh Vũ quyết định cứng rắn khiêng lấy.
Lý Dương Quang híp măt, nụ cười có chút biến hóa:
- Sao, em gái ta....làm thiếp cho ngươi cũng không xứng sao?
Thiếu nữ vẫn đứng đó, khuôn mặt không lộ 1 chút nào cảm xúc như thể chuyện này không liên can gì tới nàng.
...........................
Đỗ Anh Vũ thỏa hiệp.
Haizz! Hết cách rồi, đối với Đỗ Anh Vũ trời lớn đất lớn cũng không lớn bằng mạng nhỏ của hắn.

Tất nhiên Lý Dương Quang chưa chắc sẽ hại hắn nhưng Đỗ Anh Vũ tiền vốn ít ỏi, không thể liều.
Hắn biết Lý Dương Quang vẻ ngoài thì hòa nhã nhưng bản chất kì thật rất điên cuồng.
Hơn cả Đỗ Anh Vũ vẫn còn có chuyện muốn cầu cạnh hắn, hôm này không cho hắn thể diện Đỗ Anh Vũ sẽ mất nhiều hơn được.
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Trước lúc đi, Lý Dương Quang còn tiễn hắn đi 1 ra đến tận cổng, sợ hắn nửa đường quăng hàng chạy mất, phất tay chào tạm biệt:
- Em vợ, Ha ha bảo trọng a!
Đỗ Anh Vũ nghiến răng chắp tay đáp lễ.
- Tiểu Hầu Gia, bảo trọng thân thể, đừng chết sớm...!
Qua ngày hôm nay cả cái Hồng Phường, không phải nói cả cái kinh thành này đều biết hắn Đỗ Anh Vũ có một cái tuyệt mĩ tiểu thiếp.

Cái danh tiểu sắc quỷ xem như ghim chặt.
Thanh danh của hắn chính thức dơ bẩn!
Nghiệp chướng a.
..................
Lý Dương Quang đứng trên lầu cao nhìn chiếc xe ngựa mỗi lúc một xa rồi dần dần biết mất trong biển người.

Đong đưa chiếc hộp gỗ trên tay, cuốn Thảo lão sư bí tịch thì đã sớm bị quăng không biết đi đâu.
Phía sau lưng hắn là một tuyệt mỹ thiếu phụ đang kính cẩn đứng hầu lệnh.

Chưa bàn đến cái khác nhưng chỉ riêng khoản chọn người thì Lý Dương Quang tuyệt đối là một kẻ có thẩm mĩ cao, từ thiếu nữ Hoa Nương đến mỹ thiếu phụ này phải nói là mỗi người một vẻ.
Mỹ nhân bên cạnh nhưng Lý Dương Quang không quan tâm chút nào, hắn chăm chăm nhìn vào chiếc hộp gỗ trên tay, nụ cười trên môi dường như chưa lúc nào biến mất, hắn lắc đầu nói:
- Cuốn sách kia hẳn là tiểu quỷ kia chép, hắn nhóc con này lông chưa mọc vậy mà có thể viết ra dung tục tiểu hoàng văn đến bực này, thật là làm cho người ta không biết nói sao nữa haha....
Thiếu phụ nhìn vị thiếu niên trước mặt, trong lòng nghĩ thầm “kỳ thực ngài cũng không lớn hơn hắn được là bao đâu” nhưng mặt ngoài vẫn kính cẩn trước sau như một, miệng dò hỏi:
- Hầu Gia, ngài đưa Hoa Nương cho hắn là có ý gì sao? Hoa Nương là ngài 1 tay bồi dưỡng, ngài luôn coi trọng nàng nhất mà sao lại....

Lý Dương Quang từ từ quay lại nhìn nàng, hắn nói:
- Thiếu niên kia rất thần kỳ, người biết không, trong khoảnh khắc đồng xu kia rơi xuống, ta vốn dĩ muốn lật sấp nó nhưng....
Hắn nghiền ngẫm nhớ lại :
- Nhưng chỉ trong sát na ấy, từ trong người hắn tỏa ra một cỗ khí thế vô hình, cỗ khí thế đấy rất khủng bố, khủng bố đến mức làm cho ta run sợ, ép ta không dám động.
Lý Dương Quang mắt sáng lên, nụ cười có chút hưng phấn, có chút vặn vẹo làm người khác không khỏi ớn lạnh.

Cảm xúc của hắn chỉ hơi xao động một chút rồi lại biến trở lại vẻ hòa nhã thường ngày.
Lý Dương Quang tiến tới đặt tay lên vai thiếu phụ vỗ nhẹ 1 cái, hắn nói:
- Kì thật ngươi sai rồi, dù Hoa Nương trên danh nghĩa là nghĩa muội của ta, nhưng người ta coi trọng nhất chính là ngươi, Thục Nương.

Các nàng đều có thể thay thế nhưng người không thể, nhớ lấy điều này.
Thiếu phụ nghe vậy, trong lòng tràn ngập ấm áp.

Khom người nhận lầm nhưng khóe miệng hơi nhếch lên:
- Là nô tì càn rỡ!
Lý Dương Quang khẽ chỉnh chiếc hộp trên tay một chút.

Một tiếng "pậc!" nhỏ phát ra, thì ra bên trong chiếc hộp còn có 1 ngăn kín khác, Lý Dương Quang từ trong chiếc ngăn bí mật đó lấy ra một mảnh giấy nhỏ.

Hắn nhìn mảnh giấy trong tay, miệng lẩm bẩm:
- Lần này coi như ngang tay.
................................
Đỗ Anh Vũ nhắm mắt thiền tọa dưỡng thần trên giường như thể môt cao tăng đắc đạo.

Bỗng nhiên một luồng gió thơm phóng tới.

Đỗ Anh Vũ thầm nghĩ :"tới rồi...."
- Công.....tử.....a!
Một giọng nói ngọt ngào vang lên.

Đỗ Anh Vũ mở mắt ra nhìn thì thấy Hoa Nương lúc này còn đâu dáng vẻ vô cảm khi trước, nàng lắc mình hóa thành một tiểu yêu kiều diễm, nàng vươn hai tay thon ôm lấy cổ thiếu niên trước mặt, thổ khí như lan nói:
- Thật không nghĩ sớm như thế có thể gặp mặt công tử, duyên phận nha!
Đỗ Anh Vũ có chút bất đắc dĩ nói:
- Ta rốt cục nên gọi người là Hoa Nương hay phải gọi người là....Bạch Mị?
Thiếu nữ che miệng cười duyên, híp mắt như một tiểu hồ ly, nàng nói:
- Công tử chỉ cần người thích, gọi ta cái gì cũng được nha.
Đỗ tiểu công tử thở dài, vạn vạn không thể ngờ tới, trên đời chuyện đếch nào cũng có thế xảy ra, hằn nói:
- Ngươi sao lại ở đây?
- Thế nào, không ngờ tới phải không, kinh hỉ hay không.
- Kinh hãi còn tạm được.
Hai người trong xe thì thầm to nhỏ một hồi, Đỗ Anh Vũ chợt nhận ra bên ngoài xe hai gã tuỳ tùng điềm nhiên không chút nào phản ứng liền quay ra nhìn thiếu nữ cạnh bên, tư thế hai người hiện nay có chút ám muội, nàng kì thật rõ ràng Đỗ Anh Vũ đang thắc mắc điều gì liên cười rộ lên rồi cúi đầu thì thầm vào tai hắn:
- Vừa bước lên xe ta đã tạo một kết giới nho nhỏ, bên trong này chúng ta có làm cái gì bọn hắn cũng không biết.

Thế nào công tử, muốn cùng thiếp thân làm cái gì kích thích hơn không?
Đỗ Anh Vũ cả kinh “mẹ kiếp, nàng muốn chơi xe động ta” sau đó lắc đầu từ chối ý tốt của nàng.
“Bà cô tổ buông ta đi, ta vẫn còn là con nít.” Hắn trong lòng gào thét.
...............
Chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng của một khách sạn nhỏ.

Mang theo quả bom nổ chậm này Đỗ Anh Vũ tạm thời không thể về Quách Phủ.

Di Hoa Lâu cũng không thể đến, hắn còn chưa hung hãn tới mức mang tiểu thiếp đi thanh lâu.

Đêm nay tạm dừng ơi khách sạn một đêm, hẳn cả người đều uể oải, mọi chuyện để sáng mai dậy rồi tính.
Hoa Nương vừa bước xuống xe liền trở về dáng vẻ vô cảm ban đầu, nàng lúc này cũng lúc trên xe hệt như 2 người khác nhau.
Sắp xếp xong xuôi, Đỗ Anh Vũ có chút không chờ được mà phi thẳng lên giường.

Tất nhiên chỉ một mình hắn.
Bất chợt, Trần Kình cùng Công Đàm tiến vào, hướng về Đỗ Anh Vũ khom người nói:
- Bọn thủ hạ hộ vệ bất lực, mong công tử thứ lỗi.
Đỗ Anh Vũ cũng không phải kẻ thích giận cá chém thớt, hôm nay ăn thua thiệt xem như là một bài học, hắn vươn vai lười biếng đáp:
- Không phải lỗi các ngươi, trên địa bàn của người khác, chịu thiệt cũng bình thường.
Trần Kình nhìn Đỗ Anh Vũ cũng không phải nói mát cũng chút cảm động, nhưng vẫn cảm thấy uất ức, thầm hứa phải báo nỗi nhục ngày hôm nay.
Công Đàm thì ngược lại không suy tư nhiều như vậy, hằn hỏi Đỗ tiểu công tử:
- Công tử, hiện tại mọi việc đã thành sao?
Đỗ Anh Vũ ngáp dài một tiếng, hắn thật muốn ngủ, hôm nay đi lượn khắp nơi làm hắn mệt muốn chết liền hời hợt đáp:
- Tên kia nếu mở được cơ quan của chiếc hộp thì mọi việc trên cơ bản coi như thành.
Sau đó thì hắn chui tọt vào trong chăn, mặc kệ sự đời, vọng ra một câu sau cùng:
- Giờ chỉ còn thiếu một trận gió Đông thôi.
Gió Đông? - Hai gã tuỳ tùng quay đầu nhìn nhau không hiểu thấu,


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện