Chiến tranh chính là đốt tiến, cái này là sự thật trần trụi không ai có thể phản bác được.
Dù là thời cổ đại hay hiện đại, e rằng không có khoản chi phí nào có thể cao hơn chi phí phục vụ cho chiến tranh.
Chục năm an ổn, tích tích góp góp được một chút của cải, nhưng chỉ cần một trận chiến, mọi thứ đều trở về với hư không.
Lần này chiến dịch nếu không có Cần Vương Khố thì e rằng cái khoản chi phí khổng lồ đó một mình quốc khố là gánh không được.
Suy nghĩ tính toán một chút, một trận đánh, Đại Việt là thắng nhưng trả giá cái gì:
1 vạn binh sĩ tử trận!
10 vạn thạch lương tiêu tốn!
Ít nhất là hơn 20 vạn quan tiền bỏ ra!
Đây là còn chưa tính đến những hậu quả phát sinh sau chiến tranh.
Vậy Đại Việt thực tế được cái gì?
Một ít của cải còn xót lại!
Vài ngàn tù binh!
Một cái mảnh thung lũng bị đốt cháy!
...!
Trận chiến này, đánh quá lỗ vốn, chẳng biết nên coi là thắng hay là thua nữa.
Nhưng vấn đề là không thể không đánh!
Haizz!
Đặt xuống quân cờ, Đỗ Anh Vũ có chút cảm khái mà thở dài.
Lý Kế Nguyên ngồi phía đối diện, thấy bộ dạng ông cụ non đa sầu đa cảm của Đỗ Anh Vũ có chút buồn cười, vuốt râu nói:
- Tuổi còn chưa lớn đã học người thở ngắn than dài rồi!
Đỗ Anh Vũ khuôn mặt có phần lụi bại, ngẩng đầu lên nhìn lão Lý, chán nản nói:

- Nguyên bá! Ta cảm thấy...trận chiến lần này đánh thật sự quá lỗ vốn, hoàn toàn có thể kéo tụt vài năm phát triển của Đại Việt lại...nghĩ đến đây tự dưng có chút chán nản.
Lý Kế Nguyên cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến.
Lão Lý không phải là một chính trị gia, hắn là quân nhân, chỉ cần chủ tướng bảo đánh, hắn liền đánh, đây mới là bản sự của quân nhân hắn được học.
Nhìn về phía Đỗ Anh Vũ, hắn quân nhân chẳng phải, chính trị gia cũng không, học sĩ cũng chẳng phải nốt, nhìn có chút nửa nạc nữa mỡ...
Nhưng hắn lại là kẻ có chút tôn thờ chủ nghĩa lợi ích, chiến tranh cũng được, chính trường tranh đoạt cũng tốt, thậm trí học phái chi tranh cũng vậy, chỉ cần có đủ lợi ích, hắn đều muốn tham gia một chút.
Nay cảm thấy lỗ vốn, Đỗ Anh Vũ có phần vì thua thiệt mà buồn phiền.
Lý Kế Nguyên hạ xuống một quân cờ cuối, kết thúc ván đấu.
Đối phó với một tên thần tình không tập trung như Đỗ Anh Vũ, Lý Kế Nguyên dùng nửa phần công lực cũng dễ dàng thắng đi.
Vừa thu gom bàn cờ, lão vừa nói:
- Có những thứ không thể chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt, ánh mắt đôi khi phải nhìn thấy lâu dài.

Như ngươi đã nói, chiến tranh chính là để phục vụ cho lợi ích, nhưng có những lợi ích là không thể nhìn thấy được, cái khác ta không rõ, nhưng nếu không có chiến tranh, binh sĩ sẽ mãi chỉ là tân binh, tướng lĩnh cũng sẽ mãi chỉ là kẻ đàm binh trên giấy, uy danh quốc gia sẽ mãi không thể hiển lộ...
Đỗ Anh Vũ tập trung lắng nghe, gật gù tán đồng.
Đúng là có những thứ lợi ích là không thể quy kết ra tiền bạc để tính toán được.
Chắp tay nói “thụ giáo” một câu, Đỗ Anh Vũ cũng thu gom bàn cờ lại.

— QUẢNG CÁO —
Lý Kế Nguyên liếc mắt nhìn tiểu tử béo mập ngồi đằng sau Đỗ Anh Vũ nãy giờ, nhìn hắn bộ dạng thấp thỏm như thể không biết nên đi hay ở của hắn có chút buồn cười, lão Lý quay qua hỏi Đỗ Anh Vũ:
- Ngươi lại mới nhặt được thêm tiểu tử này ở đâu vậy?
Ách! Suýt chút nữa quên mất.
Đỗ Anh Vũ vỗ trán, hắn là quên mất sự tồn tại của con hàng đằng sau, vội vàng giới thiệu:
- Nguyên Bá, đây là tiểu sự điệt của ta, gọi Hoàng Nghĩa Hiền, từ hôm nay hắn cũng ở lại đây, xin Nguyên bá chăm sóc một hai.
Lý Kế Nguyên cười cười, lão nói:
- Minh Nguyệt biệt viện là nhà của ngươi, ngươi muốn cho ai tới ở mà chẳng được!
Tất nhiên sự thật chính là như thế, Đỗ Anh Vũ cũng biết, nhưng ai bảo Lý Kế Nguyên lại như là Minh Nguyệt biệt viện lão quản gia cơ chứ, so với Đỗ Anh Vũ, hắn lại càng giống chủ nhân của nơi này hơn, từng gốc cây ngọn cỏ đều là hắn chăm sóc, vậy nên Đỗ Anh Vũ cho rằng kéo người mới về vẫn là nên thông báo cho Lý Kế Nguyên một tiếng mới phải đạo.
Tiểu mập mạp hiện tại chính là kẻ tha phương không còn nơi để về.
Không phải là hắn bị trục xuất khỏi Trấn Vũ Quán, chỉ là sư phụ hắn xuất quan, vỗ vai nói với hắn:
- Nghĩa Hiền! Ngươi là cần Hồng Trần lịch luyện!
Chỉ đơn giản một câu nói, Hoàng Nghĩa Hiền lập tức bị đá ra khỏi Trấn Vũ Quán không thương tiếc, tha phương cầu thực.
Linh hồn bé nhỏ run lẩy bẩy trước dòng đời, lúc đầu muốn dùng thuật phong thủy để kiếm sống, thế nhưng mà....haizz.
Phong thủy sư muốn được ưa chuộng phải có một bộ tiên phong đạo cốt, râu tóc bạc phơ, vung vẩy phất trần mới khiến người khác tin tưởng, nhìn lại hắn thì...ha ha.
Tiểu mập mạp lúc đó liền hoảng thành một đoàn, bụng đói ba ngày, tưởng sắp tèo đến nơi, cuối cùng phải dùng phong thủy thuật tự cứu 1 phen, thấy phía Tây có sinh lộ.
Như có sức mạnh thần bí sắp đặt, hắn cuối cùng dựa vào khả năng cải tạo đất cũng như kiến thức nông gia mà kiếm được một phần cơm ở Tây Xưởng.
Đỗ Anh Vũ lúc gặp lại hắn thì sắc mặt tỉnh bơ, lén lút lau đi nước miếng trên mép, thần bí cười nói:
- Tiểu sư diệt! Ngươi và ta hữu duyên ha ha!
Thật không rõ là nhờ phong thủy pháp nên tiểu mập mạp hắn mới có bản lĩnh về việc cải tạo đất đai, hay là do trước đó có kiến thức về đất đai nên hắn mới trở thành phong thủy sư nữa.
Có lẽ cả hai đều có, bổ trợ lẫn nhau đi, nhưng mà khả năng này Đỗ Anh Vũ là thật cần.
Chuyện nông án, Đỗ tiểu tử là mù tịt, mà sĩ nông công thương, bất cứ cái nào hắn đều cần.
Hiện tại Công, Thương hắn đã bắt đầu ngo ngoe kế hoạch.
Chỉ có Nông là vẫn dậm chân tại chỗ, nhưng nay có Hoàng Nghĩa Hiền, Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân đã có chiếc chìa khoá để mở ra cái mệnh đề này rồi.
Muốn làm bất cứ cái gì, trước phải có người.
Mà muốn có người, trước phải có lương thực.
50 lương thực một nông dân sóc đều à...

Ách!
Có chút lạc đề
Nhưng hiện thực cũng tương tự, dân dĩ thực vị thiên, có thực với vực được đạo, đạo lý đó ngàn đời không sai.
Đặc biệt với một quốc gia nông nghiệp như Đại Việt thì càng là chuẩn không cần chỉnh.
Vậy nên việc phát triển nông nghiệp thuộc về hàng đầu trong những việc cần phải làm để phát triển đất nước.
Vấn đế nông nghiệp, lại liên quan trực tiếp tới một trong những vấn đề khó giải nhất thời kì phong cổ đại.
Đó là vấn đề thổ địa.

— QUẢNG CÁO —
Cái này như là một vùng cấm khu, một mảnh lôi trì.
Động vào chính là chết.
Để giải quyết được bài toán khó này không phải là chuyện một sớm một chiều.
Mẹ kiếp! Người khác xuyên việt chính là vào Hàn môn, không thì cũng thuộc về hoàng tộc, hai trường phái này là lá cờ đầu trong việc chèn ép quý tộc, trả lại ruộng đất cho dân cày.
Nhưng con mẹ nó Đỗ Anh Vũ hắn là quý tộc a!
Làm không cẩn thẩn thì người đầu tiên đánh gãy chân hắn không ai khác chính là cha hắn!
Chân còn lại chính là để mẹ hắn xử lý nốt!!
Chỉ để lại cái chân thứ ba phục vụ cho việc nối dõi tông đường!!!
Vậy nên việc này người khác làm khó cấp 10, hắn chính là cấp 20!
Hơn nữa....đừng nhầm lẫn!
Hắn cũng không phải là đấng cứu thế!
Hi sinh lợi ích của bản thân, toàn bộ dâng hiến thánh mẫu loại không phải là Đỗ Anh Vũ hắn.
Vậy nên chuyện này cần phải có một kế hoạch cụ thể và lâu dài.
Ngẩng đầu vọng thiên, thở ra một hơi dài, Đỗ Anh Vũ kéo tiểu mập mạp ra gặp đám người tại Minh Nguyệt biệt viện.
Sau khi từ chiến trường trở lại, Tây Đạo Hộ Lương Quân trên cơ bản là giải tán, mỗi người trong bọn hắn đều đang trong quá trình nghỉ ngơi sau chiến tranh.
Chỉ có Đào Thuấn hắn là lên đường, mang theo tro cốt của những binh sĩ tử trận cùng khoản chi phí bồi dưỡng tới từng gia đình.

Đào công tử vừa về đến kinh thành thì lập tức lên đường, Đỗ Anh Vũ cảm thấy mình hắn gánh vác chuyện này có chút vất vả liền lệnh cho Đỗ Anh Hậu cùng Phạm Thiết Hổ hai tên anh họ theo giúp.
Hai người này trong trận chiến cuối cùng chỉ canh gác tù binh, không xuất trận nên không cần nghỉ ngơi.
Đặng Thái Lân lần này trở lại thì nhận trách nhiệm phụ trách Tứ Hải Minh, đám Ngọc Hà Trại binh sĩ của hắn cũng nhập thẳng vào đây luôn cho tiện việc quản lý.
Vệ Nam cùng Trịnh Hà có việc riêng, mang theo Tàn Hồng doanh biến mất.
Trần Đại Long mang theo Tả Dực Vệ trở lại Tây Xưởng.
Dương Tự Minh cùng Đoàn Thiên Hương ai về nhà nấy, cũng mang theo Dương gia cùng Đoàn gia đám binh sĩ trở lại.
Hiện tại Trạch tại Minh Nguyệt biệt viện là có Dương Đoan Hoa, Tô Hiến Thành, Phí Công Tín cùng Quách Vân.
Mấy tên này ai cũng có nơi để về nhưng vẫn mặt dày ở lại làm Đỗ tiểu tử cũng hết cách.
Nay Minh Nguyệt trại trẻ tình thương lại kết nạp thêm một thành viên mới, tiểu mập mạp Hoàng Nghĩa Hiền!
Ngó nghiêng một hồi, chỉ thấy hai tên Quách, Phí đang ngồi xổm, hai người kia không biết ở nơi nào rồi.
Hỏi đến Dương bà điên, cả hai tiểu tử đều đưa mắt nhìn về một căn phòng đang đóng kín!
OK đã hiểu! Nữ nhân này chính là không ăn thì ngủ, thỉnh thoảng chạy ra ngoài múa thương, xoát một ít điểm tồn tại.
Thế còn Tô thư sinh người đâu rồi?!
Lúc này, hai tên dở hơi khuôn mặt lại có phần biểu lộ khác nhau, Quách Vân thì sắc mặt lụi bại, đau khổ, Phí Công Tín thì có chút cười trên nỗi đau của người khác, quăng về phía Đỗ Anh Vũ ánh nhìn mà nam nhân đều hiểu.
Đỗ Anh Vũ mặc dù thân xác là một thằng nhóc nhưng linh hồn lại chính là một chuẩn nam nhân, hắn tất nhiên hiểu.
Chẹp miệng một tiếng.
Quả nhiên đôi cẩu nam nữ này có vấn đề! — QUẢNG CÁO —

Cứ như vậy, nghi lễ kết nạp đơn giản liền kết thúc, một tràng pháo tay cũng chẳng có.
Tiểu mập mạp chính thức vào ở Minh Nguyệt biệt viện kể từ hôm nay.
....
Từ trưa đến chiều chính là lúc đường phố tại khu Đông Cảng bên bờ sông Nhị Hà nhộn nhịp nhất, vô số thanh âm lớn nhỏ đan xen vào nhau, tạo nên một khung cảnh ồn ã.
Đây là một khu phố cạnh bến tàu, cửa hàng san sát, hàng hóa lên xuống rộn ràng.
Một tiếng xe ngựa lộc cộc từ xa truyền đến, tại con đường phía sau kho hàng, dưới bóng cây loang lổ, một thiếu nữ xinh đẹp kiều diễm từ trên xe bước xuống.

Một đôi mắt phượng khẽ liếc về phía kho hàng.

Có gã quản kho nhìn thấy quý nhân cũng vội vàng tiến tới, miệng hoan nhỉ gọi:
- Lê tiểu thư là tới đây lấy hàng sao?
Lê Nghi Phượng nhẹ nhàng gật đầu, miệng nhỏ khai mở, ung dung bình thản nói:
- Hàng của Tây Xưởng...đã đến chưa?
Gã quan kho vội gật đầu ngay tắp lự, xoa tay cười nói:
- Hàng đã sớm đến từ sáng, hiện tất cả đều ở trong kho, Lê tiểu thư là tới lấy xà phòng phải không? Ta đã sớm chuẩn bị, để riêng ra cho tiểu thư, mời tiểu thư vào trong kiểm hàng!
Gã quản kho này nếu Đỗ Anh Vũ ở đây hẳn sẽ nhận ra được, hắn chính là lão Chuột ngày đó, giờ đây một phen ăn mặc, cũng đã ra được một chút hình người tử tế.
Lão Chuột vốn là kẻ thông minh, nhanh nhẹn, sau khoản thời gian ngắn ngủi làm việc tại Tây Xưởng, hắn được Ngô Toái cất nhắc lên làm trưởng kho hàng của Tây Xưởng tại Đông Cảng.
Có thể nói so với cuộc sống lưu manh trước kia, Lão Chuột chính là đổi đời rồi!
Không biết bao nhiêu lần hắn luôn tự nhủ:
“Cảm ơn chị ong nâu!”
Sau khi cho người kiểm tra hàng hoá xong xuôi, thấy không có vấn đề, Lê Nghi Phượng nhanh chóng cho người chất hàng lên xe, chuẩn bị mang về Hồng Hạc Lâu.
Nhìn hòm gỗ được chất lên xe bò, nàng thầm nghĩ:
“300 bánh xà phòng...sợ rằng còn không đủ qua một buổi chiều!”
Xà phòng đắt khách như thế nào, nàng là người biết rõ hơn ai hết.
Bây giờ chỉ có sớm đặt trước thì mới có hàng, danh sách chờ sợ đã ghi đầy cả một cuốn sổ.
Việc này vốn dĩ để hạ nhân làm là được, nhưng nàng cảm thấy đây là kế hoạch làm ăn của Đỗ Anh Vũ, nàng muốn tự thân đi làm.
Đỗ Anh Vũ đã trở lại, Lê Nghi Phượng đã sớm biết, hôm qua Hạc Vệ đã báo cáo lại cho nàng hết thẩy.
Từ đầu đến cuối không một sai sót.
Lê Nghi Phượng mặc dù không ở chiến trường nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự khốc liệt của nói.
Lúc nghe đến việc Đỗ Anh Vũ bị thương, sắc mặt của nàng liền biến đổi, tự động ghi khắc cái tên Nguỵ Bàng lại.
Đỗ Anh Vũ có thể tha cho hắn.
Nhưng nàng thì sẽ không!!!
Hiện tại Lê Nghi Phượng đang cho Hạc Vệ tìm tòi tung tích của gã họ Nguỵ.
Kẻ làm tổn thương Đỗ Anh Vũ, xa đâu nàng cũng sẽ giết hắn!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện