“Thương thiên đã chết! Hoàng Thiên đương lập!”
Ngồi trong lều trướng, Đỗ Anh Vũ nắn nót viết ra giấy 8 chữ này!
Năm đó, thời kì Hán mạt, phương Bắc dân chúng lầm than, có một kẻ gọi là Thái Bình Đạo Trương Giác từng dùng 8 chữ này làm sấm ngữ, kích động đám nông dân vùng lên tạo phản, gọi là loạn khăn vàng!
Đồng thời cũng là điểm bắt đầu cho giai đoạn nổi tiếng nhất trong suốt triều dài lịch sử của Bắc Triều, gọi là thời kì Tam Quốc.

Nói loạn khăn vàng sinh ra Tam Quốc cũng không ngoa!
Vài năm trước, Đỗ Anh Vũ bỗng dưng có một suy nghĩ điên cuồng.

Nếu!
Thời điểm hiện tại, Phương Bắc cũng có một cuộc phản loạn lớn như loạn binh khăn vàng, liệu Tống Triều có giống như Hán Triều, bị vỡ nát ra thành 3 mảnh hay không.

Theo lịch sử đáp án có vẻ như là không!
Nhưng nếu là có hắn thúc đẩy 1 tay đây, liệu có thể không?
Cài này thì chẳng ai biết được!
Vì từ loạn khăn vàng cho đến chư hầu tranh bá rồi cuối cùng là tam quốc hình thành thì ở giữa các giai đoạn đó luôn tồn tại những yếu tố khiến cho chúng buộc phải xảy ra như vậy.

Năm đó khi thân thể còn rất nhỏ, Đỗ Anh Vũ đã tính toán tới chuyện này, mặc dù khả năng thành công rất nhỏ bé, nhưng hắn là không ngăn được cái suy nghĩ điên cuồng ấy!
Thật sự là tò mò muốn thử một chút!
Nếu vậy thì đóng vai Trương Giác, ai mới là người phù hợp nhất.

Suy nghĩ Tống Giang đầu tiên bị loại bỏ.

Tên này là thủ lĩnh Lương Sơn Bạc nổi tiếng thật đấy, nhưng rõ ràng ý định của hắn từ đầu đến cuối chưa bao giờ là muốn lật đổ triều đình Đại Tống.

Hắn làm phản đơn thuần là chỉ muốn treo giá, chờ Đại Tống triều đình chiêu an, cho hắn một cái giá cao liền ngay lập tức cun cút về làm chó, vậy nên tên này là không trông cậy vào được!
Tiều Cái cùng Lư Tuấn Nghĩa còn không rõ là có thật hay không nên tạm thời Đỗ Anh Vũ không có bàn tới Lương Sơn Bạc, dù sao Sơn Đông vẫn là quá xa xôi.

Bỗng nhiên khi đó hắn nhớ đến một nhân vật, là boss cuối của Thuỷ Hử, Phương Lạp!
Suy đi tính lại, Đỗ tiểu tử càng cảm thấy họ Phương là có khả năng, hắn là thủ lĩnh của cuộc khởi nghĩa nông dân tại miền Nam Tống quốc.


Cuộc khởi nghĩa này quy mô cực kì lớn, so với cuộc nổi loạn ở Sơn Đông của Lương Sơn Bạc là lớn hơn rất nhiều.

Và đặc biệt, tên này là dám lập quốc.

Một kẻ dám lập Tân Triều đã thể hiện rõ bản thân hắn là có dã tâm lật đổ Tống Triều rồi.

Hơn nữa hoạt động của yếu của họ Phương đều tại phía Nam, cách Đại Việt cũng không phải là quá xa!
Vậy nên năm đó Đỗ Anh Vũ đã đưa ra quyết định.

Phương Lạp, tớ chọn bạn!
Kế hoạch phương Bắc của Đỗ Anh Vũ cũng từ đó mà ra đời.

Dựa vào chiến tranh tại phía Bắc, thu lợi nhiều nhất có thể.

Cái này gọi là đầu tư khủng bố, tựa như một số thế lực ở hiện đại đầu tư vào phiến quân Taliban vậy.

Không cần phải trụ lại quá lâu, chỉ cần họ Phương có thể duy trì qua được sự kiện Tĩnh Khang, như vậy phía Bắc có quân Kim, phía Nam có Phương Lạp, Tống Triều không biết lúc đó có “ổn” không?
Thật là tò mò quá đi!
— QUẢNG CÁO —
Đỗ tiểu tử một bên viết ra những cái tên đáng chú ý lên trên giấy, một bên híp mắt cười gian, không nhịn được hắc hắc cười thành tiếng, Trần Kình đang muốn tiến vào báo cáo thì nghe thấy điệu cười này, hắn liền rùng mình thẫm nghĩ “công tử lại muốn làm cái gì rồi?!”
Trần Kình lần này cũng không có đi một mình, Tô Hiến Thành đúng dịp muốn gặp Đỗ Anh Vũ nên cả 2 cùng tiến vào một lúc.

Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu nhìn hai người, ánh mắt dừng lại trên thân họ Tô, hắn mỉm cười nói:
- Tô lão đại là đi rồi sao?
Tô Hiến Thành gật đầu, hắn vừa với tiễn chú của mình trở lại kinh thành, mấy ngày nay, chuyến viếng thăm của Tô Chính cũng có kết quả, lão Tô xem ra cũng tương đối hài lòng, hắn để lại cho Đỗ Anh Vũ một khoản tiền cho lớn cho vay rồi vỗ đít về kinh.

Mấy ngày này đều là Tô Hiến Thành dẫn Tô Chính đi thăm quan các nơi, dựa theo Đỗ tiểu tử căn dặn mà không ngừng quảng cáo, kêu gọi shark Chính đầu tư, nay Lão Tô đã về, tiểu Tô liền đến báo cáo công tác.

Trần Kình đứng đợi một chút, chờ Tô Thư sinh báo cáo xong xuôi mới tiến lên nói chuyện, hắn chỉ nói đơn giản.

- Công tử! Hàng đã về!
Đỗ Anh Vũ ngồi tại chủ tọa mắt liền sáng lên, vỗ nhẹ vào chiếc bàn gỗ hô “Tốt lắm” một tiếng, sau thì không chờ đợi được nữa, bảo Trần Kình nhanh chóng dẫn đường.

Tô Hiến Thành đứng ở một bên cũng tò mò, cất bước đi theo.

Ba người cao thấp không đồng đều nhanh chóng xuất hiện tại Bến tàu Yên Hưng, bến tàu thuyền này Đỗ Anh Vũ đã sớm cho xây dựng, dùng là nơi neo đỗ thuyền bè, mặc dù có chút sơ sài vì vẫn đang trong quá trình xây dựng nhưng để neo đỗ thuyền bè, tiếp nhận hàng hoá đã là đủ rồi.

Ở nơi đó đã thấy đám người Trần gia đợi sẵn, Trần Đại Long chỉ huy các nhóm người nhanh chóng mang hàng từ thuyền vào bến.

Đỗ Anh Vũ cũng tiến tới bên cạnh một thùng hàng, thò tay kiểm hàng một đợt.

Hàng hoá lần này, tất cả đều là Đá!
Tô Hiến Thành đứng ở một bên nhìn thấy phiến đá trong tay Đỗ Anh Vũ liền ngạc nhiên, hắn không hiểu Đỗ Anh Vũ lần này nhập nhiều Đá như vậy để làm gì.

- Sứ quân! Cái này là? - Tô Hiến Thành nhịn không được cất tiếng hỏi:
Đỗ Anh Vũ một bên vẫn cúi đầu hí hoáy kiểm tra, một bên đáp:
- Đây là đá hoa cương!
- Đá hoa cương? - Tô Hiến Thành hoàn toàn không ngờ tới, ngạc nhiên mà thốt lên.

Sau khi phân loại một vòng, Đỗ Anh Vũ chọn ra những viên đá có chất liệu khác biệt, ném qua một bên, rồi sai khiến đám người phân loại những viên đá có chất liệu giống như thế này để tách riêng ra, số còn lại thì dùng để xây thành.

Tô Hiến Thành nhìn từng đợt hàng nối đuôi nhau vận chuyển vào bến thì quay sang Đỗ Anh Vũ gặng hỏi:
- Sứ quân! Ngài cần nhiều đá hoa cương như vậy để làm gì?
Đỗ Anh Vũ cười híp mắt, tỏ vẻ thần bí, liên tục lắc đầu đáp “không thể nói, không thể nói!”, Đỗ tiểu tử thái độ cợt nhả thiếu chút nữa chọc họ Tô tức điên, cuối cùng Đỗ tiểu công tử chỉ giải thích rằng.

- Cái này trong mắt người là đá, nhưng trong mắt ta chính là lửa! mà ngọn lửa này có thể thiêu cháy cả Trung Nguyên.

Nói đến đây Đỗ Anh Vũ liền ngưng, cầm một phiến đá nhỏ, ném về phía sông Bạch Đằng cuồn cuộn.


Phiến đá nhỏ tạo nên một gợn sóng giữa lòng sông.

Tựa như việc Đỗ tiểu tử muốn dùng loại đá này tạo nên một đợt sóng tại Phương Bắc vậy.

!
Tại Tống Quốc.

Phía Nam huyện Thọ Trương, Vận Châu, tỉnh Sơn Đông.

Nơi đây trước vốn là một vùng hồ nhỏ, sau do sông Hoàng Hà nhiều lần bị vỡ đê khiến nơi này trở thành một biển hồ rộng đến mấy trăm dặm.

— QUẢNG CÁO —
Gọi là Lương Sơn Bạc.

Lương Sơn Bạc có đường thủy tiện lợi, cá tôm vô số, lau lách um tùm, bên trong lại có nhiều “ốc đảo” nên trở thành nơi cư ngụ lý tưởng của dân đánh cá, cắt cỏ và thậm trí là cả tội phạm, trộm cướp!
Cạnh hồ lại có núi Lương Sơn, tuy ngọn chủ phong chỉ cao chưa đầy 200m nhưng hình thế hiểm trở.

Vì có thế địa lợi “khả thủ khả công” nên đây là căn cứ địa của giặc cướp vùng Lương Sơn.

Chiếm núi làm vương xưa nay cũng chẳng phải chuyện hiếm, chỉ là từ một đám Sơn tặc, thủy tặc lại khoác được lên mình cái danh “nghĩa quân” thì tất cả đều là nhờ ơn cái chính sách “Quát công điền” của Huy Tông đề ra.

Nói đơn giản chính sách này là hình thức vì gia tăng ngân khố mà sưu cao thuế nặng, rõ ràng là quân ép dân tạo phản.

Thế nên là từ năm ngoái, đám người nơi này liền tạo phản!
Thủ lĩnh của đám người này gọi Tống Giang Tống Công Minh.

Trước làm quan Áp Ty, có danh nhân nghĩa, rất được lòng đám nhân sĩ giang hồ.

Hắn tuổi khoảnh tứ tuần, da đen, ngoại hình tầm thường, có chút hiền lành phúc hậu, duy có đôi mắt sáng là khiến người ta chú ý.

Họ Tống hiện tại ngồi bên bờ hồ, thảnh thơi buông cần câu cá, cả người có chút thong dong tự tại.

Đứng bên cạnh là một trung niên nho sĩ tướng mạo trắng trẻo, phong nhã, khoé miệng luôn mỉm cười tựa như gió Xuân, thấy cần câu của Tống Giang động đậy, hắn liền vui vẻ nói:
- Thủ Lĩnh! Cá! là cắn câu rồi!
Tống Giang gật đầu, không vội vã, phong thái rất ôn tồn kéo con cá xấu số đi lên, híp mắt cười nói:
- Nhẫn nại đã lâu, quả nhiên là chờ được cá lớn!
Trung niên nho sĩ có phần a dua nịnh nọt, hào hứng mà nói:
- Thủ Lĩnh nhẫn nại lâu như vậy, nếu không bắt được cá lớn, chẳng phải là uổng công sao?
Tống Giang ngửa đầu lên trời, cười lớn một hồi, sau thì liếc nhìn gã quân sư của mình, hào khí nói ra:
- Đi, người của Lý Gia Trang hẳn là đã tới, chúng ta là nên đi đón tiếp “đồng bọn” mới của chúng ta!
Gã quân sư mỉm cười gật đầu, lấy lý do phải đi chuẩn bị đón khách, xin phép cáo lui trước.

Họ Tống nhìn theo bóng gã nho sĩ rời đi, rồi chuyển mắt nhìn xuống con cá đang cố sức vùng vẫy trong tay mình, mặc có cố cỡ nào đi nữa, con cá vẫn là không thể thoát ra, nằm gọn trong tay hắn, Tống Giang nhìn nó híp mắt vểnh môi cười:
- Cá nhỏ! Đã tới Lương Sơn thì đừng nghĩ đến chuyện trở lại!
Tại chân núi Lương Sơn, một đoàn thuyền nhỏ từ từ di chuyển vào cảnh nội trong hồ, xung quanh là đám thủy tặc Lương Sơn tả hữu dẫn đường, hai bên đều giữ lấy khoảng cách, mơ hồ hình thành nên hai phe thế lực khác nhau, một chủ một khách.

Kẻ cầm đầu phe Lương Sơn lại chẳng giống tặc phỉ chút nào, ngược lại còn là một thanh niên lãng tử tuấn tiếu, xiêm y gọn gàng, bảo đao bên hông, ánh mắt lơ đãng cũng có thể khiến nữ nhân hồn siêu phách lạc.

Chỉ có điều lần này kẻ hồn siêu phách lạc lại chính là bản thân hắn.

Yến Thanh nhìn sứ giả của Lý gia trang, một lần nhìn là liền không thể rời mắt, đáy lòng không nhịn nổi mà thầm than
“Trên đời có nữ nhân xinh đẹp cỡ này sao?”
Lý gia trang sử giả lần này là một nữ nhân thân hình thướt tha uyển chuyên, toàn thân bạch y, đeo mạng che mặt tựa như tiên tử trên trời giáng xuống nhân gian.

Dù nàng không lộ mặt những hoàn toàn có thể khẳng định đây là một đại Mỹ nhân quốc sắc thiên hương.

Nàng chưa tới, hương thơm đã tới liền khiến Yến Thanh có chút mờ màng ngơ ngác.

Nhìn gã đẹp trai trước mắt bị mê hoặc, nữ nhân che miệng cười duyên một tiếng, sau thì trang nhã hành lẽ, giọng như vàng oanh thánh thót nói:
- Lý Gia Trang Lý Sư Sư ra mắt Lương Sơn chư vị anh hùng.


— QUẢNG CÁO —
!
So với Tống Quốc ẩn ẩn có chút loạn, Đại Việt lại tương đối an bình.

Tại Kinh Thành Thăng Long vẫn phồn hoa như cũ, Tô Chính theo thuyền cập bến Đông Cảng, coi như kết thúc hành trình thăm quan Đông Bắc.

Nhưng vừa chân ướt chân ráo về Tô Phủ, đang cùng tiểu lạ lỵ đùa vui một chút thì có khách đến thăm.

Tả Gián Nghị Lưu Vũ Nhĩ mang theo nụ cười phóng khoáng tới.

Tô Chính thật lòng không thích tên này, quá giả nhân giả nghĩa, nhưng hiện tại là người cùng một thuyền, không thể không tươi cười đón tiếp.

Hỏi thăm xã giao vài câu, Lưu Vũ Nhĩ vào thằng chuyện chính, hắn nói “vị đại nhân” kia hiện tại cần tiền, yêu cầu lão Tô chuẩn bị.

Lão Tô trong lòng phản cảm vô cùng nhưng cũng chỉ có thể bấm bụng mà gật đầu, hắn là thừa hiểu hoàn cảnh của bản thân.

Một tên thương nhân, cả người ngoại trừ tiền của hắn ra thì ngươi ta còn coi trọng hắn ở điểm gì cơ chứ.

Lưu Vũ Nhĩ mặc dù luôn tươi cười niềm nở, nhưng Tô Chính cũng là kẻ có kinh nghiệm sống năm, làm sao có thể không nhận ra được ẩn ẩn bên trong họ Lưu vẫn luôn khinh thường hắn.

Tiễn đi Lưu Vũ Nhĩ, Tô Chính không kìm được lòng mà thở dài một tiếng, xưa này trong mắt đám quý tộc chính là như vậy, dưới sĩ tộc thì tất cả đám còn lại chỉ hơn súc sinh một tí tẹo, dù có thể hiện ra hay không thì đẳng cấp đôi bên sớm đã được phân chia rạch ròi từ trong bụng mẹ.

Nhưng chuyện gì thì cũng có ngoại lệ, lão Tô chợt nhớ đến thiếu niên ở Đông Bắc ấy, gã thiếu niên cứ gặp bản thân liền mở miệng cười hô “Tô lão đại!”
Đáng tiếc, nếu hắn lớn hơn một chút, có quyền lực hơn một chút hẳn Tô Chính đã chọn hắn mà không phải là kẻ kia.

Đang miên man suy nghĩ, lão quản ra chạy lại thông báo cho Tô Chính là lại có khách đến thăm.

Lão Tô nhíu mày!
Ngày quái gì thế này? Họ Lưu vừa đi kẻ khác lại tới?!
Lão quản gia nói lần này tới là một thiếu niên.

“Thiếu niên sao?” Tô Chính ngẫm nghĩ một lúc lâu sau thì vẫn ra lệnh cho mời.

Rất nhanh, khách nhân của Tô Chính đi tới.

Từ đằng xa cổng chính tiến vào phòng khách, mang theo bộ dạng lười biếng uể oải, nụ cười mỉm không lúc nào không tại, Lý Dương Quang xuất hiện làm cho Tô Chính không khỏi bất ngờ tự hỏi “Tên này là đến đây làm gì?”
Đằng sau Lý Dương Quang, một cặp thiếu nữ song sinh trái phải cũng cùng nhau tiến vào.

Tiểu hầu gia một thân thoải mái tự tại ngồi xuống, đối diện với lão Tô, hào sảng cười nói:
- Đại Trưởng Quỹ, ta tới để bàn chuyện hợp tác!
Tô Chính nhíu mày.

Hợp tác sao?
Lý Dương Quang tự nhiên hiểu lão Tô trong lòng nghi hoặc, hắn cũng không vì thế mà mất đi tự nhiên, liếc nhìn Tô Chính, hắn nói:
- Đại Trưởng Quỹ, ta là biết hiện tại ngươi đang làm việc cho ai! Ha ha, Đại Trưởng Quỹ chẳng lẽ không biết rõ! ngài là đang chơi với lửa hay sao?
Tô Chính có chút rùng mình, hắn đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai vội hạ lệnh cho người đóng của lại, sau thì phức tạp nhìn gã thiếu niên trước mắt, trầm giọng nói:
- Tiểu Hầu Gia, xin mời nói!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện