Trong quân có câu
Trước trận tiền liền có ba lượt bắn
Tại sao lại có câu như vậy.
Đơn giản là vì phổ thông cung tên tầm bắn chính là năm mươi, sáu mươi bước, khi bước vào trong cái khoảng cách năm mươi, sáu mươi bước này, thời gian là chỉ đủ bắn hai đến ba lượt tiễn mà thôi, sau đó chính là rút đao tiến tới đánh giáp lá cà.
Thoạt nhìn giống như cung nỏ tác dụng không lớn, nhưng trên thực tế cái khoảng cách năm mươi, sáu mươi bước này lại là một đạo quỷ môn quan.
Có rất nhiều người sẽ chết ở trong cái đạo khảm đó, liền cơ hội cùng đối thủ chém giết đều không có.
Số lượng cung nỏ binh càng nhiều, uy lực sẽ càng lớn, sát thương càng mạnh.
Mà uy lực càng lớn, ưu thế chiếm được sẽ như quả cầu tuyết, khuếch đại càng lúc càng lớn, có đôi khi chỉ cần chiếm được ưu thế ban đầu trước trận liền có thể quyết định cả một trận chiến.
Vậy nên việc rèn luyện tập bắn trong quân, Đỗ Anh Vũ cực kì chú trọng, chuyên trách cung nỏ binh hắn lại càng khắt khe.
Lần này một chuyến đi Tây Bắc, ngoại trừ vận chuyển lương thảo, Đỗ Anh Vũ còn nhận thêm trách nhiệm vận chuyển cung nỏ mũi tên các loại cho cánh bộ binh của Nhân Tông Bệ Hạ.
Vô hình chung trong tay Đỗ Anh Vũ đang có rất nhiều cung nỏ cùng mũi tên.
Việc tốt như vậy, Đỗ tiểu tử cảm thấy không trang bị một đợt thì chính là có lỗi với bản thân.
Ngay lập tức dưới trướng của hắn, cung nỏ trở thành một trong những vũ khí quân trang có tỉ lệ trang bị cao nhất, hầu như mỗi người ai ai cũng có một bộ.
Lúc Đỗ công tử từ binh bộ trở lại liền hào sảng tuyên bố
“Từ bộ binh đến mã kỵ, từ binh tốt đến tướng lĩnh, không ngoại lệ ai cũng cầm một bộ cung nỏ về tập luyện cho ta!”
Cung binh muốn rèn luyện chuyên nghiệp cần mất thời gian, nhưng nỏ binh muốn làm quen sử dụng lại đơn giản hơn rất nhiều.
Bản thân Đỗ Anh Vũ lúc này cũng đang xách một bộ cung tiễn đứng trước bia tập bắn.
Thân thể nhỏ bé giương cung, nhắm chuẩn rồi buông tay.
Mũi tên như có định hướng sẵn, một phát phi thẳng đến Hồng tâm.
Ba lần liên xạ ba lần trúng!
Lý Ứng mặc dù dạy hắn võ công nhưng không hề biết, kì thực nếu so với dùng đao thì bắn cung mới thật là sở trường của Đỗ tiểu tử.
Phạm Thiết Hổ đứng bên cạnh nhìn cũng gật gù, mở miệng nói:
- Hơn một năm lên kinh, tiễn thuật cũng không có thụt lùi, có cố gắng!
Đỗ Anh Vũ bắn xong một đợt liền buông xuống bộ cung tên, quay đầu nhìn Phạm Thiết Hổ, nhe răng cười không đáp.
Sự thật là Đỗ tiểu tử cùng ba từ “có cố gắng”chẳng có một xu liên hệ.
Hắn từ lúc lên kinh chưa từng động vào cung tiễn dù chỉ một lần.
Cái này chỉ có thể nói con hàng này thiên phú bắn cung thật sự quá cao mà thôi.
Nhớ năm đó Phạm Thiết Hổ hướng hắn hỏi muốn luyện tập cái gì, Đỗ tiểu tử không nói hai lời ngay lập tức trả lời thẳng là cung tiễn.
Mẹ kiếp, Hắn nói việc xách đao xông lên chặt người, đánh đánh giết giết thật quá thô bỉ!
Đỗ Anh Vũ bản thân cảm thấy mình vẫn nên là một nho nhã quân tử, phiêu dật tự tại...núp lùm bắn lén thì tốt hơn.
Từ lúc Lão Lý đến tiếp quản việc luyện binh đã gần một tuần lễ, cũng là khoảng thời gian Đỗ tiểu tử chính thức bước vào cuộc sống trong doanh trại.
Hằng ngày theo mông Lý Kế Nguyên học tập việc luyện binh, thỉnh thoảng có thời gian rảnh cũng trau dồi một chút võ nghệ cùng binh pháp.
Tất cả những việc còn lại hắn tạm thời dẹp qua một bên.
Nghe nói 3 ngày trước Hồng Hạc Lâu xuất ra xà phòng làm đám phu nhân tiểu thư ở Thăng Long kinh động một hồi, hàng là không đủ để bán.
Tây Xưởng cửa hàng một giá sau một tuần lễ mở cửa cũng rất được đám bình dân ưa chuộng, muốn mua vận dụng bình thường cái gì đều không phải nghĩ nhiều, đến Tây Xưởng cửa hàng một giá tìm là có.
Cần Vương Khố việc quyên góp cũng đang trong giai đoạn nước rút gay cấn, Nguyễn thị công tử sau một thời gian bị đẩy xuống hạng hai giờ đã quay trở lại vị trí quen thuộc.
Còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện to nhỏ diễn ra nhưng đối với Đỗ Anh Vũ đều không quan hệ.
Hắn chính là đang tập luyện, sống một kiếp tiểu binh.
Kiếp trước trốn nghĩa vụ quân sự, kiếp này coi như trả lại.
Nhân quả báo ứng không trừ một ai!!!
....
Cổ đại ngành nghề, nghiệp binh đao chính là tàn khốc nhất.
Có thể tự tin nói đám quân nhân là khắp thiên hạ cường hãn nhất nam nhân, mà nam nhân ở giữa thành lập tình hữu nghị phương thức cũng tất nhiên mang theo điểm quái dị.
Có thể bằng rượu mạnh, cũng có thể là đôi nắm đấm trên tay.
Cái gọi là không đánh không quen biết, trên bàn rượu có anh em mới chính là đạo lý như vậy.
Đỗ Anh Vũ đã sớm dựng lên các loại lôi đài cho một đám đực rựa nhảy vào quần nhau, kẻ thua phải mời rượu kẻ thắng.
Cách làm này có chút tà đạo nhưng tác dụng thắt chặt tình cảm giữa nam nhân lại rất hiệu quả.
Đấm nhau một hồi, đi ra ta với người liền thành bằng hữu, uống một trận rượu con mẹ nó ngươi chính là thân huynh đệ của ta.
Nhìn đám đông xúm lại hò reo cổ vũ, Đỗ tiểu tử liền lắc đầu khinh bỉ, miệng nói:
- Một đám dã man!!
Đám người thấy thân ảnh quen thuộc xuất hiện liền hô hào kêu gọi:
- Thiếu soái đến rồi, nhanh vào xem, trận này rất căng thẳng, hai tên kia là kì phùng địch thủ à!
Đỗ Anh Vũ thấy vậy mắt liền sáng lên, lon ton chen vào, sau thì thấy trận đấu hẳn mới bắt đầu liền cao giọng hướng đám người hò hét:
- Đặt cửa, nhanh đặt cửa, bao nhiêu cũng nhận....
Tô Hiến Thành đứng ở một bên liền mắt trắng dã liếc nhìn hắn, “mẹ kiếp, lại bắt đầu rồi!” Gã thư sinh thầm nghĩ.
Từ lúc theo Đỗ Anh Vũ nhập doanh đến giờ, Tô Hiến Thành chính là cảm thấy bao nhiêu lời hay của thánh hiền hắn sắp quên sạch, bị Đỗ tiểu tử một đường mang đi lệch hướng, mở miệng chửi thề càng lúc càng nhiều.
Phí Công Tín nghe thấy đặt cửa liền hí hứng lao tới.
- Đặt cửa ở đâu, ai là nhà cái nhận đặt cửa?!
Đỗ Anh Vũ nhìn thấy tên thô kệch đi tới thì nhổ nước bọt, kinh bỉ hắn:
- Con mẹ nó, ngươi lần trước đặt cửa thiếu tiền còn chưa trả, bây giờ trên người chỉ còn cái khố cũng muốn tới góp vui, nhanh lượn đi thôi, chúng ta làm ăn nhỏ, không nhận cược thiếu!
Phí Công Tín nghe vậy cũng đỏ mặt tía tai, liền ai oán nhìn Đỗ Anh Vũ, Đỗ tiểu tử chính là không thèm đáp lại, hắn lại quay sang nhìn Tô thư sinh, Tô Hiến Thành cũng tránh đi ánh mắt của hắn.
Nghiến răng một hồi, hắn nhìn thấy nhành cỏ cứu tinh đang thấp thoáng đi tới liền vui vẻ hướng kẻ đó hò rèo:
- Lão Quách, nhanh cứu mạng! Phí gia cho ngươi cơ hội trợ giúp ta!
Quách Vân vừa mới đi tới còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy con hàng kia mồm to hướng hắn gọi, Quách Vân liền theo bản năng đáp lại:
- Cút!!!
....
Nói chung cuộc sống quân ngũ của Đỗ tiểu tử lẫn vào cũng khá vui vẻ, hắn ăn ngủ tại soái trướng, ngoài trừ lúc theo mông lão Lý học tập việc luyện binh, thỉnh thoảng hắn vẫn lẫn vào trong đám người bày trò một hồi.
Cùng nhau luyện tập, cùng nhau vui chơi, tình cảm đám người sớm thăng hoa.
Huynh đệ quân doanh không là như thế mà tạo thành sao.
Nếu không phải thời gian cấp bách, hắn còn muốn tổ kiến đội bóng, cho đám nam nhân này thi đấu bóng đá một hồi.
“Việc này đợi khi nào về rồi tính” Đỗ tiểu tử ý đã quyết.
Vui chơi nhưng đám người này cũng không quên nhiệm vụ chính, có Tàn Hồng doanh kèm cặp, đám người đối với quân lệnh chỉ huy ngày càng quen thuộc.
Một chi nghiêm chỉnh quân đội cũng dần dần được hình thành.
...
Nhưng ngày lành của Đỗ Anh Vũ cũng chẳng kéo dài lâu.
Vào một ngày như bao ngày, Đỗ tiểu tử tỉnh dậy ở doanh trướng, dụi mắt mờ mịt nhìn xung quanh thì thình lình phát hiện bên cạnh giường còn có người đứng nhìn hắn.
Tóc ngắn tiểu nương tử chằm chặp nhìn hắn từ trên xuống dưới một hồi lâu, tiếp theo lộ ra một tấm rất muốn ăn đòn khuôn mặt tươi cười.
- Tiểu đệ đệ, sớm a!
Dương Đoan Hoa xuất hiện làm Đỗ tiểu tử giật mình hoảng hốt, hai tay ôm lấy ngực kêu lên:
- Hoa tỷ, thỉnh tự trọng, ngươi mà tới ta sẽ hô người.
Dương bà điên cũng làm bộ dạng liếm môi thích thú nhìn hắn nói:
- Ngươi kêu đi, ngươi càng kêu to ta càng hứng thú!!
Dương Đoan Hoa ngày hôm đó cũng chính thức nhập doanh.
Soái trướng thuộc về nàng, Đỗ tiểu tử thì phải nhanh chóng cút đi!
Hảo nam không cùng nữ đấu!
Đỗ Anh Vũ ôm theo đồ đạc, hận nghiến răng nghiến lợi, tuyên bố nơi này không chứa ta, ta liền đi.
Tất nhiên cũng chẳng đi đâu xa, hắn ở bên cạnh dựng lên một toà soái trướng khác.
Lần này tới Dương Đoan Hoa còn mang theo người.
Là một thiếu niên và một thiếu nữ.
Phí Công Tín nhìn thấy thiếu nữ mới tới liền chạy tới bên cạnh Đỗ tiểu tử, thấp giọng thì thầm to nhỏ một hồi.
Đỗ Anh Vũ nghe xong liền trố mắt, đánh giá thiếu nữ trước mặt một cái, rồi lại quay sang nhìn Tô Hiến Thành một lần.
- Quả nhiên không phải oan gia không đụng đầu! Đây chính là nhân duyên mà ta đã nói.
- Đỗ Anh Vũ làm ra vẻ cao thâm phán xét
Phí Công Tín cũng gật gù ngưỡng mộ nhìn hắn.
- Tiểu tử ngươi chuyện này đúng là thần nhân!! Bái phục! Bái phục!
Hắn cùng lão Phí khuôn mặt chính là lộ vẻ bát quái, ăn dưa quần chúng, hoàn cảnh này mà có bỏng ngô thì thật là tuyệt vời.
Đoàn Thiên Hương ngạo kiều đứng đó, lén lút liếc đánh giá Tô thư sinh một hồi, cũng không hiểu đang suy nghĩ gì.
Tô Hiến Thành thì một bộ dạng nghiêm chỉnh, hoàn toàn không để tâm như thể chuyện này không liên quan đến hắn, nhưng trong nội tâm cũng sớm loạn thành một đoàn.
Hắn theo quân là tránh dư luận, lại gặp chủ nợ cũng ở, làm Tô tiểu tử hiện tại cũng chẳng biết phải làm sao!
Dương Đoan Hoa cũng tiến lên giới thiệu một hồi.
Thiếu nữ là Đoàn tiểu thư thì ai cũng biết.
Còn mặt lạnh thiếu niên đứng đó chính là em họ của Dương bà điên - Dương Tự Minh!
Đỗ Anh Vũ nhìn nàng, trêu tức nói:
- Hoa tỷ, cuối cùng tỷ cũng tìm được tận hai người! Chúc mừng! Chúc mừng nha!
Dương Đoan Hoa biết tên kia là đang âm dương quái khí mắng nàng, liền cười đáp:
- Ngươi không hiểu, em họ ta tới tất nhiên Dương gia tư binh cũng phải theo tới.
Còn A Hương? Ha ha nói cho ngươi biết, chỉ cần có nàng, Đoàn gia binh không kể, kinh thành bên trong một đám công tử ca hướng nàng tặng binh chính là nhiều không kể siết, ngươi còn lo về việc thiếu binh hay sao?
Nói xong nàng hiện lên khuôn mặt tất cả đều nằm trong tầm tay lão nương liếc nhìn Đỗ tiểu tử!
- Thật là nghĩ ta sẽ để ngươi một mình lo liệu hết hay sao? Lão nương không có vô dụng như vậy.
- Dương Đoan Hoa mỉm cười tự tin nói tiếp.
Đỗ Anh Vũ nhẩm tính một hồi liền sợ hãi.
Con mẹ nó.
Thừa nhiều quá rồi.
Sau đó hắn nhìn Dương Đoan Hoa đang đắc ý, yếu ớt nói:
- Hoa tỷ, kì thật tình ra ta đã có hơn 1300 binh rồi.
Nếu còn thêm của ngươi nữa thì....
Dương Đoan Hoa nghe vậy cũng mộng bức!
Đỗ Anh Vũ thật thà nói cho nàng còn có Nguyễn thị cùng Lê thị tư binh đang trên đường tới nữa.
Sau đó hai người như nhận ra một điều gì đó, há hốc mồm,trố mắt to nhỏ nhìn nhau.
Quách! Dương! Lê! Nguyễn bốn đại môn phiệt đều có đủ.
Con mẹ nó!
Đội hình vận lương này là quá sa hoa rồi!!!
Cái này là....
Lịch sử tối cường vận lương quân?!
Trước trận tiền liền có ba lượt bắn
Tại sao lại có câu như vậy.
Đơn giản là vì phổ thông cung tên tầm bắn chính là năm mươi, sáu mươi bước, khi bước vào trong cái khoảng cách năm mươi, sáu mươi bước này, thời gian là chỉ đủ bắn hai đến ba lượt tiễn mà thôi, sau đó chính là rút đao tiến tới đánh giáp lá cà.
Thoạt nhìn giống như cung nỏ tác dụng không lớn, nhưng trên thực tế cái khoảng cách năm mươi, sáu mươi bước này lại là một đạo quỷ môn quan.
Có rất nhiều người sẽ chết ở trong cái đạo khảm đó, liền cơ hội cùng đối thủ chém giết đều không có.
Số lượng cung nỏ binh càng nhiều, uy lực sẽ càng lớn, sát thương càng mạnh.
Mà uy lực càng lớn, ưu thế chiếm được sẽ như quả cầu tuyết, khuếch đại càng lúc càng lớn, có đôi khi chỉ cần chiếm được ưu thế ban đầu trước trận liền có thể quyết định cả một trận chiến.
Vậy nên việc rèn luyện tập bắn trong quân, Đỗ Anh Vũ cực kì chú trọng, chuyên trách cung nỏ binh hắn lại càng khắt khe.
Lần này một chuyến đi Tây Bắc, ngoại trừ vận chuyển lương thảo, Đỗ Anh Vũ còn nhận thêm trách nhiệm vận chuyển cung nỏ mũi tên các loại cho cánh bộ binh của Nhân Tông Bệ Hạ.
Vô hình chung trong tay Đỗ Anh Vũ đang có rất nhiều cung nỏ cùng mũi tên.
Việc tốt như vậy, Đỗ tiểu tử cảm thấy không trang bị một đợt thì chính là có lỗi với bản thân.
Ngay lập tức dưới trướng của hắn, cung nỏ trở thành một trong những vũ khí quân trang có tỉ lệ trang bị cao nhất, hầu như mỗi người ai ai cũng có một bộ.
Lúc Đỗ công tử từ binh bộ trở lại liền hào sảng tuyên bố
“Từ bộ binh đến mã kỵ, từ binh tốt đến tướng lĩnh, không ngoại lệ ai cũng cầm một bộ cung nỏ về tập luyện cho ta!”
Cung binh muốn rèn luyện chuyên nghiệp cần mất thời gian, nhưng nỏ binh muốn làm quen sử dụng lại đơn giản hơn rất nhiều.
Bản thân Đỗ Anh Vũ lúc này cũng đang xách một bộ cung tiễn đứng trước bia tập bắn.
Thân thể nhỏ bé giương cung, nhắm chuẩn rồi buông tay.
Mũi tên như có định hướng sẵn, một phát phi thẳng đến Hồng tâm.
Ba lần liên xạ ba lần trúng!
Lý Ứng mặc dù dạy hắn võ công nhưng không hề biết, kì thực nếu so với dùng đao thì bắn cung mới thật là sở trường của Đỗ tiểu tử.
Phạm Thiết Hổ đứng bên cạnh nhìn cũng gật gù, mở miệng nói:
- Hơn một năm lên kinh, tiễn thuật cũng không có thụt lùi, có cố gắng!
Đỗ Anh Vũ bắn xong một đợt liền buông xuống bộ cung tên, quay đầu nhìn Phạm Thiết Hổ, nhe răng cười không đáp.
Sự thật là Đỗ tiểu tử cùng ba từ “có cố gắng”chẳng có một xu liên hệ.
Hắn từ lúc lên kinh chưa từng động vào cung tiễn dù chỉ một lần.
Cái này chỉ có thể nói con hàng này thiên phú bắn cung thật sự quá cao mà thôi.
Nhớ năm đó Phạm Thiết Hổ hướng hắn hỏi muốn luyện tập cái gì, Đỗ tiểu tử không nói hai lời ngay lập tức trả lời thẳng là cung tiễn.
Mẹ kiếp, Hắn nói việc xách đao xông lên chặt người, đánh đánh giết giết thật quá thô bỉ!
Đỗ Anh Vũ bản thân cảm thấy mình vẫn nên là một nho nhã quân tử, phiêu dật tự tại...núp lùm bắn lén thì tốt hơn.
Từ lúc Lão Lý đến tiếp quản việc luyện binh đã gần một tuần lễ, cũng là khoảng thời gian Đỗ tiểu tử chính thức bước vào cuộc sống trong doanh trại.
Hằng ngày theo mông Lý Kế Nguyên học tập việc luyện binh, thỉnh thoảng có thời gian rảnh cũng trau dồi một chút võ nghệ cùng binh pháp.
Tất cả những việc còn lại hắn tạm thời dẹp qua một bên.
Nghe nói 3 ngày trước Hồng Hạc Lâu xuất ra xà phòng làm đám phu nhân tiểu thư ở Thăng Long kinh động một hồi, hàng là không đủ để bán.
Tây Xưởng cửa hàng một giá sau một tuần lễ mở cửa cũng rất được đám bình dân ưa chuộng, muốn mua vận dụng bình thường cái gì đều không phải nghĩ nhiều, đến Tây Xưởng cửa hàng một giá tìm là có.
Cần Vương Khố việc quyên góp cũng đang trong giai đoạn nước rút gay cấn, Nguyễn thị công tử sau một thời gian bị đẩy xuống hạng hai giờ đã quay trở lại vị trí quen thuộc.
Còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện to nhỏ diễn ra nhưng đối với Đỗ Anh Vũ đều không quan hệ.
Hắn chính là đang tập luyện, sống một kiếp tiểu binh.
Kiếp trước trốn nghĩa vụ quân sự, kiếp này coi như trả lại.
Nhân quả báo ứng không trừ một ai!!!
....
Cổ đại ngành nghề, nghiệp binh đao chính là tàn khốc nhất.
Có thể tự tin nói đám quân nhân là khắp thiên hạ cường hãn nhất nam nhân, mà nam nhân ở giữa thành lập tình hữu nghị phương thức cũng tất nhiên mang theo điểm quái dị.
Có thể bằng rượu mạnh, cũng có thể là đôi nắm đấm trên tay.
Cái gọi là không đánh không quen biết, trên bàn rượu có anh em mới chính là đạo lý như vậy.
Đỗ Anh Vũ đã sớm dựng lên các loại lôi đài cho một đám đực rựa nhảy vào quần nhau, kẻ thua phải mời rượu kẻ thắng.
Cách làm này có chút tà đạo nhưng tác dụng thắt chặt tình cảm giữa nam nhân lại rất hiệu quả.
Đấm nhau một hồi, đi ra ta với người liền thành bằng hữu, uống một trận rượu con mẹ nó ngươi chính là thân huynh đệ của ta.
Nhìn đám đông xúm lại hò reo cổ vũ, Đỗ tiểu tử liền lắc đầu khinh bỉ, miệng nói:
- Một đám dã man!!
Đám người thấy thân ảnh quen thuộc xuất hiện liền hô hào kêu gọi:
- Thiếu soái đến rồi, nhanh vào xem, trận này rất căng thẳng, hai tên kia là kì phùng địch thủ à!
Đỗ Anh Vũ thấy vậy mắt liền sáng lên, lon ton chen vào, sau thì thấy trận đấu hẳn mới bắt đầu liền cao giọng hướng đám người hò hét:
- Đặt cửa, nhanh đặt cửa, bao nhiêu cũng nhận....
Tô Hiến Thành đứng ở một bên liền mắt trắng dã liếc nhìn hắn, “mẹ kiếp, lại bắt đầu rồi!” Gã thư sinh thầm nghĩ.
Từ lúc theo Đỗ Anh Vũ nhập doanh đến giờ, Tô Hiến Thành chính là cảm thấy bao nhiêu lời hay của thánh hiền hắn sắp quên sạch, bị Đỗ tiểu tử một đường mang đi lệch hướng, mở miệng chửi thề càng lúc càng nhiều.
Phí Công Tín nghe thấy đặt cửa liền hí hứng lao tới.
- Đặt cửa ở đâu, ai là nhà cái nhận đặt cửa?!
Đỗ Anh Vũ nhìn thấy tên thô kệch đi tới thì nhổ nước bọt, kinh bỉ hắn:
- Con mẹ nó, ngươi lần trước đặt cửa thiếu tiền còn chưa trả, bây giờ trên người chỉ còn cái khố cũng muốn tới góp vui, nhanh lượn đi thôi, chúng ta làm ăn nhỏ, không nhận cược thiếu!
Phí Công Tín nghe vậy cũng đỏ mặt tía tai, liền ai oán nhìn Đỗ Anh Vũ, Đỗ tiểu tử chính là không thèm đáp lại, hắn lại quay sang nhìn Tô thư sinh, Tô Hiến Thành cũng tránh đi ánh mắt của hắn.
Nghiến răng một hồi, hắn nhìn thấy nhành cỏ cứu tinh đang thấp thoáng đi tới liền vui vẻ hướng kẻ đó hò rèo:
- Lão Quách, nhanh cứu mạng! Phí gia cho ngươi cơ hội trợ giúp ta!
Quách Vân vừa mới đi tới còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy con hàng kia mồm to hướng hắn gọi, Quách Vân liền theo bản năng đáp lại:
- Cút!!!
....
Nói chung cuộc sống quân ngũ của Đỗ tiểu tử lẫn vào cũng khá vui vẻ, hắn ăn ngủ tại soái trướng, ngoài trừ lúc theo mông lão Lý học tập việc luyện binh, thỉnh thoảng hắn vẫn lẫn vào trong đám người bày trò một hồi.
Cùng nhau luyện tập, cùng nhau vui chơi, tình cảm đám người sớm thăng hoa.
Huynh đệ quân doanh không là như thế mà tạo thành sao.
Nếu không phải thời gian cấp bách, hắn còn muốn tổ kiến đội bóng, cho đám nam nhân này thi đấu bóng đá một hồi.
“Việc này đợi khi nào về rồi tính” Đỗ tiểu tử ý đã quyết.
Vui chơi nhưng đám người này cũng không quên nhiệm vụ chính, có Tàn Hồng doanh kèm cặp, đám người đối với quân lệnh chỉ huy ngày càng quen thuộc.
Một chi nghiêm chỉnh quân đội cũng dần dần được hình thành.
...
Nhưng ngày lành của Đỗ Anh Vũ cũng chẳng kéo dài lâu.
Vào một ngày như bao ngày, Đỗ tiểu tử tỉnh dậy ở doanh trướng, dụi mắt mờ mịt nhìn xung quanh thì thình lình phát hiện bên cạnh giường còn có người đứng nhìn hắn.
Tóc ngắn tiểu nương tử chằm chặp nhìn hắn từ trên xuống dưới một hồi lâu, tiếp theo lộ ra một tấm rất muốn ăn đòn khuôn mặt tươi cười.
- Tiểu đệ đệ, sớm a!
Dương Đoan Hoa xuất hiện làm Đỗ tiểu tử giật mình hoảng hốt, hai tay ôm lấy ngực kêu lên:
- Hoa tỷ, thỉnh tự trọng, ngươi mà tới ta sẽ hô người.
Dương bà điên cũng làm bộ dạng liếm môi thích thú nhìn hắn nói:
- Ngươi kêu đi, ngươi càng kêu to ta càng hứng thú!!
Dương Đoan Hoa ngày hôm đó cũng chính thức nhập doanh.
Soái trướng thuộc về nàng, Đỗ tiểu tử thì phải nhanh chóng cút đi!
Hảo nam không cùng nữ đấu!
Đỗ Anh Vũ ôm theo đồ đạc, hận nghiến răng nghiến lợi, tuyên bố nơi này không chứa ta, ta liền đi.
Tất nhiên cũng chẳng đi đâu xa, hắn ở bên cạnh dựng lên một toà soái trướng khác.
Lần này tới Dương Đoan Hoa còn mang theo người.
Là một thiếu niên và một thiếu nữ.
Phí Công Tín nhìn thấy thiếu nữ mới tới liền chạy tới bên cạnh Đỗ tiểu tử, thấp giọng thì thầm to nhỏ một hồi.
Đỗ Anh Vũ nghe xong liền trố mắt, đánh giá thiếu nữ trước mặt một cái, rồi lại quay sang nhìn Tô Hiến Thành một lần.
- Quả nhiên không phải oan gia không đụng đầu! Đây chính là nhân duyên mà ta đã nói.
- Đỗ Anh Vũ làm ra vẻ cao thâm phán xét
Phí Công Tín cũng gật gù ngưỡng mộ nhìn hắn.
- Tiểu tử ngươi chuyện này đúng là thần nhân!! Bái phục! Bái phục!
Hắn cùng lão Phí khuôn mặt chính là lộ vẻ bát quái, ăn dưa quần chúng, hoàn cảnh này mà có bỏng ngô thì thật là tuyệt vời.
Đoàn Thiên Hương ngạo kiều đứng đó, lén lút liếc đánh giá Tô thư sinh một hồi, cũng không hiểu đang suy nghĩ gì.
Tô Hiến Thành thì một bộ dạng nghiêm chỉnh, hoàn toàn không để tâm như thể chuyện này không liên quan đến hắn, nhưng trong nội tâm cũng sớm loạn thành một đoàn.
Hắn theo quân là tránh dư luận, lại gặp chủ nợ cũng ở, làm Tô tiểu tử hiện tại cũng chẳng biết phải làm sao!
Dương Đoan Hoa cũng tiến lên giới thiệu một hồi.
Thiếu nữ là Đoàn tiểu thư thì ai cũng biết.
Còn mặt lạnh thiếu niên đứng đó chính là em họ của Dương bà điên - Dương Tự Minh!
Đỗ Anh Vũ nhìn nàng, trêu tức nói:
- Hoa tỷ, cuối cùng tỷ cũng tìm được tận hai người! Chúc mừng! Chúc mừng nha!
Dương Đoan Hoa biết tên kia là đang âm dương quái khí mắng nàng, liền cười đáp:
- Ngươi không hiểu, em họ ta tới tất nhiên Dương gia tư binh cũng phải theo tới.
Còn A Hương? Ha ha nói cho ngươi biết, chỉ cần có nàng, Đoàn gia binh không kể, kinh thành bên trong một đám công tử ca hướng nàng tặng binh chính là nhiều không kể siết, ngươi còn lo về việc thiếu binh hay sao?
Nói xong nàng hiện lên khuôn mặt tất cả đều nằm trong tầm tay lão nương liếc nhìn Đỗ tiểu tử!
- Thật là nghĩ ta sẽ để ngươi một mình lo liệu hết hay sao? Lão nương không có vô dụng như vậy.
- Dương Đoan Hoa mỉm cười tự tin nói tiếp.
Đỗ Anh Vũ nhẩm tính một hồi liền sợ hãi.
Con mẹ nó.
Thừa nhiều quá rồi.
Sau đó hắn nhìn Dương Đoan Hoa đang đắc ý, yếu ớt nói:
- Hoa tỷ, kì thật tình ra ta đã có hơn 1300 binh rồi.
Nếu còn thêm của ngươi nữa thì....
Dương Đoan Hoa nghe vậy cũng mộng bức!
Đỗ Anh Vũ thật thà nói cho nàng còn có Nguyễn thị cùng Lê thị tư binh đang trên đường tới nữa.
Sau đó hai người như nhận ra một điều gì đó, há hốc mồm,trố mắt to nhỏ nhìn nhau.
Quách! Dương! Lê! Nguyễn bốn đại môn phiệt đều có đủ.
Con mẹ nó!
Đội hình vận lương này là quá sa hoa rồi!!!
Cái này là....
Lịch sử tối cường vận lương quân?!
Danh sách chương