- Dã tâm của ngươi đã sớm bại lộ rồi! Tiểu tử! Mau nói đi!
Dương Đoan Hoa dùng ánh mắt “nhìn thấu nhân sinh” chằm chặp nhìn vào Đỗ Anh Vũ, giọng nói thấp, nhẹ nhưng sặc mùi uy hiếp.
Đỗ Anh Vũ có chút chột dạ, mắt đảo như rang lạc:
- Đâu! Ai biết gì đâu! Hoa tỷ! Đừng oan uổng ta!
- ....
- ....
Sau một hồi đấu trí đấu dũng, Đỗ, Dương hai kẻ tạm thời ngang tay.
“Khá lắm! Là người ép ta rồi!” Đỗ Anh Vũ cảm thấy cứ mãi thế này thì không ổn, đành cắn răng xuất ra ép hòm tuyệt kĩ.
Hắn sắc mặt thay đổi, phong lưu lơ đãng, ánh mắt thâm tình nhìn nàng nói:
- Hoa nhi! Đừng hỏi nữa! Chỉ cần tin ta thôi, có được không?
Con mẹ nó!
Dương Đoan Hoa thục nữ cũng phải bạo tục, trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi, khẽ gầm từng chữ:
- Hoa...Nhi...?
Ách!
Đỗ tiểu tử mặt nghệt ra!
Trong nội tâm suy nghĩ loạn thành một đoàn.
“Sao không có tác dụng?”
“Nam thâm tình ấm áp không phải bách phát bách trúng sao?”
“Mạng ta xong rồi!”
Đỗ Anh Vũ cũng là một dạng nhân tinh biết rõ lòng người, nhìn sắc mặt cũng như biên độ giao động trong tiếng gầm gừ của Dương Đoan Hoa hắn liền có thể biết mình là triệt để bi kịch rồi.
Nhìn cái điệu bộ này, hắn cảm thấy bản thân hôm nay khó lòng có thể thoát khỏi ma trảo của nữ nhân điên này.
Đại nạn sắp tới phía trước, Đỗ tiểu tử liều mạng, dùng chút sức lực cuối cùng, phát ra những âm thanh bi thương vang dội nhất tiếng: "A...a...a ~ ~”
Quãng ngân cao, âm vực rộng.
Đỗ tiểu tử là hoàn toàn có thể thử sức với bộ môn Opera.
Đám người ngoài xe đều biết Đỗ Anh Vũ hắn sớm là phải có ngày hôm nay.
Không có một ai từng thử có ý định nhảy vào cứu giúp hắn một tay.
....
Bạo hành xong Đỗ Anh Vũ, Dương Đoan Hoa bước xuống xe, thần tình sảng khoái, lắc mình vươn vai một cái rồi bước trở về.
Bỏ lại Đỗ tiểu tử thân tàn ma dại, thút thít trong xe.
Quyển sổ nhỏ của hắn, cái tên Dương Đoan Hoa được x 10 ở phía sau, xét về số lượng bị “ghi hận” nàng hoàn toàn có khả năng cùng Quách Ngọc Như liều mạng.
Lúc này, đoàn người cùng đã sớm tiến vào địa phận của Phong Châu.
Phong Châu địa phận thuộc về Lộ Tam Giang.
Nơi đây nổi tiếng là địa phương mà cổ đại Văn Lang dùng để lập quốc.
Gọi là đất tổ của Đại Việt cũng không ngoa.
Trước khi trời tối, Đỗ Anh Vũ đoàn người cũng may mắn tới kịp Phong Châu trạm nghỉ để dựng trại nghỉ chân
Trạm Phong Châu là trạm trung chuyển thương Mậu thứ 2 mà Tô Chính xây dựng lên trong chặng đường lên Tây Bắc.
Sau gần 3 ngày phải cắm trại lang bạt, Đỗ Anh Vũ cuối cùng cũng có thể thoải mái tắm rửa một lần.
Kì ra từng đống bụi bẩn trên người, Đỗ tiểu công tử thoải mái chửi thề một tiếng.
Thời cổ đại theo quân chính là vậy, binh sĩ nửa tháng một tháng không tắm rửa là chuyện bình thường.
Đặc biệt nếu đó là địa phương thiếu nguồn nước thì việc tắm giặt chính là một chuyện xa xỉ.
Bẩn thỉu một hai ngày, ngươi sẽ toàn thân khó chịu.
Bẩn thỉu một hai tháng, ngươi sẽ cảm thấy đó là chuyện bình thường.
Còn nếu là nửa năm, một năm?
Lúc đó ghét bẩn chính là áo giáp, đao thương bất nhập cảnh giới là không còn xa.
Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân vẫn là nên trách xa cái loại người này ra một chút thì tốt hơn.
Quá dũng mãnh, hắn là chịu không được.
Toàn thân sạch sẽ thì mới dám gặp người, Đỗ Anh Vũ lần thứ hai ra lệnh triệu tập, lần này hắn chỉ gọi cấp bậc tham quân trở lên đến, 6 tư mã còn lại hắn không có gọi.
Chẳng mấy chốc, Dương Đoan Hoa là người đầu tiên đi tới, nàng ánh mắt thận trọng nhìn Đỗ Anh Vũ , lòng lo sợ không biết thằng nhóc này lại muốn bày ra trò gì nữa?
Miệng nàng hơi dò xét hướng hắn hỏi:
- Tiểu tử, ngươi lại muốn làm gì rồi?
Đỗ Anh Vũ hướng về nàng hừ lạnh một tiếng, đầu quay phắt đi, ngạo kiều không thèm để ý đến nàng ta.
Chuyện chiều nay ân oán hắn vẫn còn ghi hận.
Bộ dạng hắn như muốn nói
“Nữ lưu manh, ta chính không thèm để ý đến ngươi.”
Sau Dương Đoan Hoa thì Đoàn Thiên Hương là người thứ hai tới nhà gỗ, Tô Hiến Thành cùng Dương Tự Minh gần như đến cùng một lúc.
Nhìn thấy người đã đến đông đủ, Đỗ Anh Vũ lại lấy ra tấm địa đồ quen thuộc, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, nhìn quanh đám người một vòng rồi chầm chậm nói ra:
- Ta là lại muốn tiếp tục chia binh! - Cái gì? - Nhóm người gần như đồng thanh bật thốt ra, chằm chằm nhìn vào hắn.
Dương Đoan Hoa thật muốn tiến lên gõ cho tên này thêm một trận.
Đỗ Anh Vũ vội xua tay ra hiệu cho bọn hắn bình tĩnh lại, phải đợi đến khi cả nhóm im lặng, hắn mới chậm rãi mở miệng:
- Kế hoạch ban đầu chính là đến thẳng Ma Sa động, lập trạm vận lương.
Nhưng vấn đề là chúng ta không thể cứ thế mà xông vào được, chúng ta là hơn 3000 người, không phải là 30 người nhất định sẽ phát sinh ra động tĩnh, vì vậy ta đề nghị chia nhỏ người ra, tiến vào Ma Sa Động từ nhiều phía, sau tụ tập tại một điểm, các ngươi thấy thế nào
Cả đám người nghe vậy cũng lại như lần trước, im lặng suy nghĩ một hồi.
Nhưng lần này không phải chờ lâu, liên có người dơ tay xin nói.
Đoàn Thiên Hương lần đầu tiên phát biểu, nàng giọng có phần lạnh nhạt, nói:
- Ta có chút không hiểu, theo như tính toán, Ma Sa động toàn quân chắc chỉ khoảng 2000 cho đến 3000 người quân số là nhiều nhất, chúng ta tại sao không nhân lúc bọn hắn cùng với Bệ Hạ chiến đấu thì lao ra đánh lén, nhanh chóng kết thúc trận chiến mà lại phải khó khăn đi dựng lên trạm vận lương để đánh lâu dài với bọn họ?
Câu hỏi này nàng đã muốn hỏi từ mấy hôm trước, luôn dai dằng bám theo nàng mấy ngày nay, hôm nay mới có cơ hội nói.
Tô Hiến Thành đứng ở một bên nghe thấy cũng gật gù tán đồng, hắn đang muốn ngẩng đầu lên nhìn xem Đố Anh Vũ ứng đối ra sao thì liền thấy Đỗ tiểu tử mắt trắng dã liếc nhìn hắn.
“Con mẹ nó, lời là nàng nói, sao lại nhìn ta?” Tô Hiến Thành hơi giật mình lui một bước, lòng thầm nghĩ.
Đỗ tiểu tử đang muốn dùng ánh mắt giết người ám sát Tô Hiến Thành, nhưng thấy đám người đang chờ đợi, hắn đành tạm buông tha tên trọng sắc khinh bạn này, hướng nàng giải thích:
- Thứ nhất, chúng ta chỉ có địa đồ, không có người dẫn đạo, địa hình nơi đó cụ thể ra sao đều không biết.
Làm sao có thể đánh bất ngờ trong khi đương cũng không biết được!
Muốn tập hậu tấn công bất ngờ nhưng lại lạc đường?
Đây chính là chuyện bi hài kịch mà Đỗ Anh Vũ không muốn mắc phải.
- Thứ hai, phương án kì binh tập hậu, chúng ta nghĩ ta được, làm sao Bệ Hạ cùng văn võ bá quan lại không nghĩ tới cơ chứ? Nhưng cuối cùng Bệ Hạ vẫn chọn cách chính diện tấn công, đấy cũng là vì việc tập hậu là khó vô cùng, ngươi xem địa hình nơi này, núi cao hiểm trở dốc thẳng xuống, đây là một toà thành thiên nhiên, muốn tiến đến sau lưng bọn hắn chính là khó như lên trời.
Đỗ Anh Vũ vừa chỉ tay vào bản đồ, vừa giải thích.
Sống ở Lý Triều 8 năm, hắn rút ra được vài điều, trong đó quan trọng nhất chính là đừng bao giờ tự cho mình là thông minh mà coi thường trí tuệ của người cổ đại, ngươi sẽ chết lúc nào không biết đâu.
Đám người này không phải NPC chỉ biết đứng đó mà giao nhiệm vụ, cũng không phải đám quái chỉ biết hiến dâng kinh nghiệm.
Muốn tăng kinh nghiệm có khi phải đổi bằng máu.
Đỗ Anh Vũ cũng không có khả năng hàng trí đám người này xuống.
Cho nên mạng nhỏ hắn chỉ có một, không thể liều lĩnh.
- Thứ ba, kì thật quân ta mà mới tập trung chưa được bao lâu, lại còn đến từ nhiều phương khác nhau, cái gọi là độ ăn ý phối hợp đều cực kém, không phù hợp với loại chiến đấu thông thường.
Kì thật vãn còn một nguyên nhân nữa.
Đỗ công tử hắn là sợ kẻ địch là có đồng minh, việc động Ma Sa bỗng dưng có dũng khí tạo phản, sau lưng không có người cho bọn hắn dựa vào, Đỗ Anh Vũ hiểu lộ chính là không tin.
Hắn chỉ không biết đó là ai mà thôi.
Kẻ địch trong bóng tối là nguy hiểm nhất.
Đoàn Thiên Hương kiêu ngạo nhưng nàng không phải là kẻ vô lý, thấy Đỗ Anh Vũ nói có đạo lý, nàng cũng gật đầu, không chất vấn thêm.
Dương Đoan Hoa đợi Đỗ tiểu tử cùng Đoàn Thiên Hương nói xong nàng mới chen vào mà hỏi
- Nói như vậy kế hoạch của ngươi là gì?
- Lén lút không được thì chúng ta đường đường chính chính mang quân lương tới không phải là được rồi sao?
Mắt thấy Đỗ Anh Vũ làm ra vẻ thần thần bí bí làm cả đám người khó chịu ra mặt.
Lúc Dương Đoan Hoa chuẩn bị tiến lên dùng vũ lực hỏi cung thì Đỗ tiểu tử mới chịu ngoan ngoãn nói tiếp, trong lòng hắn thầm chửi “nữ nhân dã man, cơ hội trang bức của ta!”
- Chúng ta bán cho bọn hắn là được, quân lương khí giới, hết thẩy đều có thể bán, lúc đó không phải bọn hắn liền dẫn chúng ta tiến vào bên trong hay sao?
Đỗ Anh Vũ nói dứt câu, đón chờ hắn không phải mà một tràng pháo tay mà là một đống khuôn mặt mộng bức.
Tô Hiến Thành hướng hắn hỏi:
- Chúng ta là làm cách nào bán cho bọn hắn được? Chắc chắn bọn hắn sẽ không tin!
- Đương nhiên nếu là Đại Việt bình thường thương nhân tới giao dịch, Ma Sa động bọn hắn sẽ không tin, nhưng nếu chúng ta chơi trò vô gian đạo thì thế nào? - Đỗ Anh Vũ tỏ vẻ không quan trọng, giọng bình bình đáp
- Vô gian đạo là cái gì? - Lên tiếng hỏi lần này bất ngờ lại là thanh niên mặt lạnh Dương Tự Minh.
Tên này cả hai buổi họp từ đầu đến cuối đều không nói năng câu gì, hôm nay mới là lần đầu tiên hắn phát ngôn.
Đỗ Anh Vũ rất nhanh thoát khỏi trạng thái ngạc nhiên.
Sau thì cũng cười cười giải thích đáp án:
- Thương nhân Đại Việt tất nhiên bọn hắn sẽ không tin...nhưng nếu là thương nhân nước ngoài thì sao đây?
Thương nhân nước ngoài?
Cả đám người lại lâm vào tình trạng tự hỏi, cố gắng theo kịp mạch não động của tên này.
Đỗ Anh Vũ híp mắt, thần tình lộ ra vẻ gian tà, tay sờ sờ mũi, nhẹ nhàng nói ra:
- Ví dụ như là....thương nhân Đại Lý đây?
....
Sáng ngày hôm sau, Đỗ Anh Vũ cũng Dương Đoan Hoa tại chỗ chia binh, mỗi người về phần mình theo kế hoạch mà hành động.
Đỗ Anh Vũ dẫn theo ba phần binh lực từ Phong Châu đi thẳng lên hướng Tây Bắc.
Dương Đoan Hoa chia nhỏ 7 phần binh lực còn lại từ Phong Châu xuôi nam, lặng lẽ áp sát bao bọc lấy hậu phương của Động Ma Sa
Đoàn quân vận lương không cờ không trống lặng yên như đám mây từ từ tản ra tứ phía.
Trần Kình vẫn thì vẫn đóng vai làm xa phu chuyên cần đánh xe cho Đỗ công tử, chẳng biết đi được bao nhiêu dặm đường, bỗng Đỗ Anh Vũ từ trong xe gọi vọng ra ngoài:
- Lão Trần, hôm nay là ngày bao nhiêu?
Trần Kình nhẩm tính một lúc rồi ngoái đầu lại đáp:
- Bẩm công tử, hôm nay là ngày mùng 5!
Đỗ Anh Vũ nằm ườn trong xe, nghe thấy vậy cũng không làm cái gì phản ứng, cả người có chút lười biếng, hời hợt nói:
- Vậy thì nhanh lên một chút, đừng để khách nhân của chúng ta phải đợi!
- Vâng thưa công tử! - Trần Kình máy móc đáp lại, tay không ngừng thúc ngựa gia tăng tốc độ.
Vào cùng thời điểm đó, có một chiếc thuyền tương đối hoa lệ cũng đang chầm chậm xuôi dòng, lặng lẽ nhập vào cảnh nội Đại Việt.
Đứng ở đầu con thuyền là một thanh niên bạch y trẻ tuổi đang híp mắt nhìn cảnh vật xung quanh.
Nơi này so với quê hương hắn cũng không khác nhau là mấy, hắn quay đầu hướng về một tên có diện mạo tầm thường, bộ dạng chính là tựa như một gã cương thi, vấn hỏi:
- Nơi này là Đại Việt?
- Đúng vậy, nơi chính là Đại Việt...!- Gã cương thi mặt không cảm xúc, gật đầu đáp:
- ...Thưa Cao công tử!
Dương Đoan Hoa dùng ánh mắt “nhìn thấu nhân sinh” chằm chặp nhìn vào Đỗ Anh Vũ, giọng nói thấp, nhẹ nhưng sặc mùi uy hiếp.
Đỗ Anh Vũ có chút chột dạ, mắt đảo như rang lạc:
- Đâu! Ai biết gì đâu! Hoa tỷ! Đừng oan uổng ta!
- ....
- ....
Sau một hồi đấu trí đấu dũng, Đỗ, Dương hai kẻ tạm thời ngang tay.
“Khá lắm! Là người ép ta rồi!” Đỗ Anh Vũ cảm thấy cứ mãi thế này thì không ổn, đành cắn răng xuất ra ép hòm tuyệt kĩ.
Hắn sắc mặt thay đổi, phong lưu lơ đãng, ánh mắt thâm tình nhìn nàng nói:
- Hoa nhi! Đừng hỏi nữa! Chỉ cần tin ta thôi, có được không?
Con mẹ nó!
Dương Đoan Hoa thục nữ cũng phải bạo tục, trán nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi, khẽ gầm từng chữ:
- Hoa...Nhi...?
Ách!
Đỗ tiểu tử mặt nghệt ra!
Trong nội tâm suy nghĩ loạn thành một đoàn.
“Sao không có tác dụng?”
“Nam thâm tình ấm áp không phải bách phát bách trúng sao?”
“Mạng ta xong rồi!”
Đỗ Anh Vũ cũng là một dạng nhân tinh biết rõ lòng người, nhìn sắc mặt cũng như biên độ giao động trong tiếng gầm gừ của Dương Đoan Hoa hắn liền có thể biết mình là triệt để bi kịch rồi.
Nhìn cái điệu bộ này, hắn cảm thấy bản thân hôm nay khó lòng có thể thoát khỏi ma trảo của nữ nhân điên này.
Đại nạn sắp tới phía trước, Đỗ tiểu tử liều mạng, dùng chút sức lực cuối cùng, phát ra những âm thanh bi thương vang dội nhất tiếng: "A...a...a ~ ~”
Quãng ngân cao, âm vực rộng.
Đỗ tiểu tử là hoàn toàn có thể thử sức với bộ môn Opera.
Đám người ngoài xe đều biết Đỗ Anh Vũ hắn sớm là phải có ngày hôm nay.
Không có một ai từng thử có ý định nhảy vào cứu giúp hắn một tay.
....
Bạo hành xong Đỗ Anh Vũ, Dương Đoan Hoa bước xuống xe, thần tình sảng khoái, lắc mình vươn vai một cái rồi bước trở về.
Bỏ lại Đỗ tiểu tử thân tàn ma dại, thút thít trong xe.
Quyển sổ nhỏ của hắn, cái tên Dương Đoan Hoa được x 10 ở phía sau, xét về số lượng bị “ghi hận” nàng hoàn toàn có khả năng cùng Quách Ngọc Như liều mạng.
Lúc này, đoàn người cùng đã sớm tiến vào địa phận của Phong Châu.
Phong Châu địa phận thuộc về Lộ Tam Giang.
Nơi đây nổi tiếng là địa phương mà cổ đại Văn Lang dùng để lập quốc.
Gọi là đất tổ của Đại Việt cũng không ngoa.
Trước khi trời tối, Đỗ Anh Vũ đoàn người cũng may mắn tới kịp Phong Châu trạm nghỉ để dựng trại nghỉ chân
Trạm Phong Châu là trạm trung chuyển thương Mậu thứ 2 mà Tô Chính xây dựng lên trong chặng đường lên Tây Bắc.
Sau gần 3 ngày phải cắm trại lang bạt, Đỗ Anh Vũ cuối cùng cũng có thể thoải mái tắm rửa một lần.
Kì ra từng đống bụi bẩn trên người, Đỗ tiểu công tử thoải mái chửi thề một tiếng.
Thời cổ đại theo quân chính là vậy, binh sĩ nửa tháng một tháng không tắm rửa là chuyện bình thường.
Đặc biệt nếu đó là địa phương thiếu nguồn nước thì việc tắm giặt chính là một chuyện xa xỉ.
Bẩn thỉu một hai ngày, ngươi sẽ toàn thân khó chịu.
Bẩn thỉu một hai tháng, ngươi sẽ cảm thấy đó là chuyện bình thường.
Còn nếu là nửa năm, một năm?
Lúc đó ghét bẩn chính là áo giáp, đao thương bất nhập cảnh giới là không còn xa.
Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân vẫn là nên trách xa cái loại người này ra một chút thì tốt hơn.
Quá dũng mãnh, hắn là chịu không được.
Toàn thân sạch sẽ thì mới dám gặp người, Đỗ Anh Vũ lần thứ hai ra lệnh triệu tập, lần này hắn chỉ gọi cấp bậc tham quân trở lên đến, 6 tư mã còn lại hắn không có gọi.
Chẳng mấy chốc, Dương Đoan Hoa là người đầu tiên đi tới, nàng ánh mắt thận trọng nhìn Đỗ Anh Vũ , lòng lo sợ không biết thằng nhóc này lại muốn bày ra trò gì nữa?
Miệng nàng hơi dò xét hướng hắn hỏi:
- Tiểu tử, ngươi lại muốn làm gì rồi?
Đỗ Anh Vũ hướng về nàng hừ lạnh một tiếng, đầu quay phắt đi, ngạo kiều không thèm để ý đến nàng ta.
Chuyện chiều nay ân oán hắn vẫn còn ghi hận.
Bộ dạng hắn như muốn nói
“Nữ lưu manh, ta chính không thèm để ý đến ngươi.”
Sau Dương Đoan Hoa thì Đoàn Thiên Hương là người thứ hai tới nhà gỗ, Tô Hiến Thành cùng Dương Tự Minh gần như đến cùng một lúc.
Nhìn thấy người đã đến đông đủ, Đỗ Anh Vũ lại lấy ra tấm địa đồ quen thuộc, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, nhìn quanh đám người một vòng rồi chầm chậm nói ra:
- Ta là lại muốn tiếp tục chia binh! - Cái gì? - Nhóm người gần như đồng thanh bật thốt ra, chằm chằm nhìn vào hắn.
Dương Đoan Hoa thật muốn tiến lên gõ cho tên này thêm một trận.
Đỗ Anh Vũ vội xua tay ra hiệu cho bọn hắn bình tĩnh lại, phải đợi đến khi cả nhóm im lặng, hắn mới chậm rãi mở miệng:
- Kế hoạch ban đầu chính là đến thẳng Ma Sa động, lập trạm vận lương.
Nhưng vấn đề là chúng ta không thể cứ thế mà xông vào được, chúng ta là hơn 3000 người, không phải là 30 người nhất định sẽ phát sinh ra động tĩnh, vì vậy ta đề nghị chia nhỏ người ra, tiến vào Ma Sa Động từ nhiều phía, sau tụ tập tại một điểm, các ngươi thấy thế nào
Cả đám người nghe vậy cũng lại như lần trước, im lặng suy nghĩ một hồi.
Nhưng lần này không phải chờ lâu, liên có người dơ tay xin nói.
Đoàn Thiên Hương lần đầu tiên phát biểu, nàng giọng có phần lạnh nhạt, nói:
- Ta có chút không hiểu, theo như tính toán, Ma Sa động toàn quân chắc chỉ khoảng 2000 cho đến 3000 người quân số là nhiều nhất, chúng ta tại sao không nhân lúc bọn hắn cùng với Bệ Hạ chiến đấu thì lao ra đánh lén, nhanh chóng kết thúc trận chiến mà lại phải khó khăn đi dựng lên trạm vận lương để đánh lâu dài với bọn họ?
Câu hỏi này nàng đã muốn hỏi từ mấy hôm trước, luôn dai dằng bám theo nàng mấy ngày nay, hôm nay mới có cơ hội nói.
Tô Hiến Thành đứng ở một bên nghe thấy cũng gật gù tán đồng, hắn đang muốn ngẩng đầu lên nhìn xem Đố Anh Vũ ứng đối ra sao thì liền thấy Đỗ tiểu tử mắt trắng dã liếc nhìn hắn.
“Con mẹ nó, lời là nàng nói, sao lại nhìn ta?” Tô Hiến Thành hơi giật mình lui một bước, lòng thầm nghĩ.
Đỗ tiểu tử đang muốn dùng ánh mắt giết người ám sát Tô Hiến Thành, nhưng thấy đám người đang chờ đợi, hắn đành tạm buông tha tên trọng sắc khinh bạn này, hướng nàng giải thích:
- Thứ nhất, chúng ta chỉ có địa đồ, không có người dẫn đạo, địa hình nơi đó cụ thể ra sao đều không biết.
Làm sao có thể đánh bất ngờ trong khi đương cũng không biết được!
Muốn tập hậu tấn công bất ngờ nhưng lại lạc đường?
Đây chính là chuyện bi hài kịch mà Đỗ Anh Vũ không muốn mắc phải.
- Thứ hai, phương án kì binh tập hậu, chúng ta nghĩ ta được, làm sao Bệ Hạ cùng văn võ bá quan lại không nghĩ tới cơ chứ? Nhưng cuối cùng Bệ Hạ vẫn chọn cách chính diện tấn công, đấy cũng là vì việc tập hậu là khó vô cùng, ngươi xem địa hình nơi này, núi cao hiểm trở dốc thẳng xuống, đây là một toà thành thiên nhiên, muốn tiến đến sau lưng bọn hắn chính là khó như lên trời.
Đỗ Anh Vũ vừa chỉ tay vào bản đồ, vừa giải thích.
Sống ở Lý Triều 8 năm, hắn rút ra được vài điều, trong đó quan trọng nhất chính là đừng bao giờ tự cho mình là thông minh mà coi thường trí tuệ của người cổ đại, ngươi sẽ chết lúc nào không biết đâu.
Đám người này không phải NPC chỉ biết đứng đó mà giao nhiệm vụ, cũng không phải đám quái chỉ biết hiến dâng kinh nghiệm.
Muốn tăng kinh nghiệm có khi phải đổi bằng máu.
Đỗ Anh Vũ cũng không có khả năng hàng trí đám người này xuống.
Cho nên mạng nhỏ hắn chỉ có một, không thể liều lĩnh.
- Thứ ba, kì thật quân ta mà mới tập trung chưa được bao lâu, lại còn đến từ nhiều phương khác nhau, cái gọi là độ ăn ý phối hợp đều cực kém, không phù hợp với loại chiến đấu thông thường.
Kì thật vãn còn một nguyên nhân nữa.
Đỗ công tử hắn là sợ kẻ địch là có đồng minh, việc động Ma Sa bỗng dưng có dũng khí tạo phản, sau lưng không có người cho bọn hắn dựa vào, Đỗ Anh Vũ hiểu lộ chính là không tin.
Hắn chỉ không biết đó là ai mà thôi.
Kẻ địch trong bóng tối là nguy hiểm nhất.
Đoàn Thiên Hương kiêu ngạo nhưng nàng không phải là kẻ vô lý, thấy Đỗ Anh Vũ nói có đạo lý, nàng cũng gật đầu, không chất vấn thêm.
Dương Đoan Hoa đợi Đỗ tiểu tử cùng Đoàn Thiên Hương nói xong nàng mới chen vào mà hỏi
- Nói như vậy kế hoạch của ngươi là gì?
- Lén lút không được thì chúng ta đường đường chính chính mang quân lương tới không phải là được rồi sao?
Mắt thấy Đỗ Anh Vũ làm ra vẻ thần thần bí bí làm cả đám người khó chịu ra mặt.
Lúc Dương Đoan Hoa chuẩn bị tiến lên dùng vũ lực hỏi cung thì Đỗ tiểu tử mới chịu ngoan ngoãn nói tiếp, trong lòng hắn thầm chửi “nữ nhân dã man, cơ hội trang bức của ta!”
- Chúng ta bán cho bọn hắn là được, quân lương khí giới, hết thẩy đều có thể bán, lúc đó không phải bọn hắn liền dẫn chúng ta tiến vào bên trong hay sao?
Đỗ Anh Vũ nói dứt câu, đón chờ hắn không phải mà một tràng pháo tay mà là một đống khuôn mặt mộng bức.
Tô Hiến Thành hướng hắn hỏi:
- Chúng ta là làm cách nào bán cho bọn hắn được? Chắc chắn bọn hắn sẽ không tin!
- Đương nhiên nếu là Đại Việt bình thường thương nhân tới giao dịch, Ma Sa động bọn hắn sẽ không tin, nhưng nếu chúng ta chơi trò vô gian đạo thì thế nào? - Đỗ Anh Vũ tỏ vẻ không quan trọng, giọng bình bình đáp
- Vô gian đạo là cái gì? - Lên tiếng hỏi lần này bất ngờ lại là thanh niên mặt lạnh Dương Tự Minh.
Tên này cả hai buổi họp từ đầu đến cuối đều không nói năng câu gì, hôm nay mới là lần đầu tiên hắn phát ngôn.
Đỗ Anh Vũ rất nhanh thoát khỏi trạng thái ngạc nhiên.
Sau thì cũng cười cười giải thích đáp án:
- Thương nhân Đại Việt tất nhiên bọn hắn sẽ không tin...nhưng nếu là thương nhân nước ngoài thì sao đây?
Thương nhân nước ngoài?
Cả đám người lại lâm vào tình trạng tự hỏi, cố gắng theo kịp mạch não động của tên này.
Đỗ Anh Vũ híp mắt, thần tình lộ ra vẻ gian tà, tay sờ sờ mũi, nhẹ nhàng nói ra:
- Ví dụ như là....thương nhân Đại Lý đây?
....
Sáng ngày hôm sau, Đỗ Anh Vũ cũng Dương Đoan Hoa tại chỗ chia binh, mỗi người về phần mình theo kế hoạch mà hành động.
Đỗ Anh Vũ dẫn theo ba phần binh lực từ Phong Châu đi thẳng lên hướng Tây Bắc.
Dương Đoan Hoa chia nhỏ 7 phần binh lực còn lại từ Phong Châu xuôi nam, lặng lẽ áp sát bao bọc lấy hậu phương của Động Ma Sa
Đoàn quân vận lương không cờ không trống lặng yên như đám mây từ từ tản ra tứ phía.
Trần Kình vẫn thì vẫn đóng vai làm xa phu chuyên cần đánh xe cho Đỗ công tử, chẳng biết đi được bao nhiêu dặm đường, bỗng Đỗ Anh Vũ từ trong xe gọi vọng ra ngoài:
- Lão Trần, hôm nay là ngày bao nhiêu?
Trần Kình nhẩm tính một lúc rồi ngoái đầu lại đáp:
- Bẩm công tử, hôm nay là ngày mùng 5!
Đỗ Anh Vũ nằm ườn trong xe, nghe thấy vậy cũng không làm cái gì phản ứng, cả người có chút lười biếng, hời hợt nói:
- Vậy thì nhanh lên một chút, đừng để khách nhân của chúng ta phải đợi!
- Vâng thưa công tử! - Trần Kình máy móc đáp lại, tay không ngừng thúc ngựa gia tăng tốc độ.
Vào cùng thời điểm đó, có một chiếc thuyền tương đối hoa lệ cũng đang chầm chậm xuôi dòng, lặng lẽ nhập vào cảnh nội Đại Việt.
Đứng ở đầu con thuyền là một thanh niên bạch y trẻ tuổi đang híp mắt nhìn cảnh vật xung quanh.
Nơi này so với quê hương hắn cũng không khác nhau là mấy, hắn quay đầu hướng về một tên có diện mạo tầm thường, bộ dạng chính là tựa như một gã cương thi, vấn hỏi:
- Nơi này là Đại Việt?
- Đúng vậy, nơi chính là Đại Việt...!- Gã cương thi mặt không cảm xúc, gật đầu đáp:
- ...Thưa Cao công tử!
Danh sách chương