Giọng nói cất lên đột ngột của lão thầy bói khiến thằng Đinh hơi giật mình, vội vàng đáp lại:
- Dạ vâng, đúng thế ạ!.
- Sao thế hở thầy?. Cặp song sinh đồng tử liệu có được không?. Nếu không để tôi bảo chúng nó đi kiếm đứa khác!.
- À, không... Thực ra, kiếm một cặp đồng tử là được rồi...còn, song sinh đồng tử thì có hơi...
- Hơi sao thầy?. Có gì thầy cứ nói!.
Lĩnh phú thấy thái độ khác lạ của tay thầy bói thì liền hỏi. Lão Độ chau mày trả lời:
- Đó là trường hợp đặc biệt thưa ngài!. Sự việc phát sinh ngoài tiên liệu của tôi, ban đầu chỉ dùng cách an toàn, nhưng giờ lại rơi vào song sinh đồng tử thế này thì...
- Không phải thầy lại muốn tôi trả hậu hĩnh hơn mới chịu làm đấy chứ?. Có những thứ không phải cứ có tiền là mua được, chúng tôi đã cố gắng làm theo lời thầy bảo nhưng thời gian gấp quá, e là không thể chu tất về mặt chuẩn bị, mong thầy hiểu cho!.
Lão Lĩnh nheo mắt hỏi thẳng, có vẻ không còn giữ nổi kiên nhẫn với tay thầy bói quen vòi vĩnh kia nữa, dù gì, lão vẫn nên nhớ địa vị của lão là ở đâu. Thầy bói Độ nghe câu ấy thì vội vàng xua tay lắc đầu:
- Ấy, ấy, ý lão phu không phải như vậy. Mà đúng là mọi chuyện xảy ra ngoài dự tính ban đầu nên lão phu cần chút thời gian để tính toán lại, vì chỉ cần sơ xuất một khắc thì không chỉ có lão phu đây mà tính mạng của nhà họ Nguyễn cũng bị ảnh hưởng, vì cái phép này vốn dĩ nguy hiểm vô cùng!.
- Hay vậy...bảo thằng Đinh đi tìm đứa khác đi mình!.
Bà phú nghe lão Độ trình bày thì hơi chột dạ, cả kinh trong lòng, bèn níu tay áo ông chồng nói nhỏ. Lĩnh phú thì vẻ mặt không tỏ thái độ gì, chỉ nheo mắt im lặng, nghĩ rằng tay thầy bói ranh ma kia chỉ là đang nói quá lên để hù doạ vợ chồng lão thì đúng hơn. Xong rồi cũng đáp, giọng điệu quả quyết:
- Sợ cái gì!. Đường đường là đại phú, đã ra tay thì không phải lăn tăn một cái gì cả, nghe chửa!. Huống hồ thời gian hạn hẹp, cứ nhì nhằng thế này mãi chỉ tổ xôi hỏng bỏng không!. Song sinh thì có gì ghê gớm!. Lĩnh phú gia ta đây quả thực rất muốn xem chúng có bản lĩnh gì!.
Lão Lĩnh cao giọng nói, khẽ liếc mắt về phía đối phương dò xét. Còn phía bên này, Độ thầy bói nghe thế thì hơi nóng mặt, trợn mắt lên nhìn sang phía tên phú hộ, nghĩ thầm trong bụng:
- Lão phú này quả không biết trời cao đất dày là gì!. Hừ!.
Nhưng lão vẫn cố kiềm chế lại, cười khan nói với vợ chồng Lĩnh phú:
- Ấy là tôi cứ nói trước vậy, phòng có chuyện gì ông bà đây cũng không trách tôi được!. Chuyện tâm linh chớ nên xem thường!.
- Tôi biết!. Nhưng tôi đã quyết rồi!. Thầy cứ thế mà làm đi!. Công tôi trả đàng hoàng!. Lo làm cho đến nơi đến chốn, thời gian gấp lắm rồi!.
Lão Lĩnh đến lúc này đã không thèm nói ngon ngọt gì nữa, cứ thẳng thừng ra lệnh như thói quen khiến lão thầy bói cũng đành gật đầu khiên cưỡng:
- Ngài giữ lời là được!.
Bàn bạc xong, lão phú ra lệnh cho hai tên đầy tớ quay lại bắt hai đứa trẻ sinh đôi về để chuẩn bị hành sự. Bà phú cử người làm lo chuẩn bị, sắm sanh đồ lễ còn ông phú thì đi triệu tập đám thanh niên lực điền bố trí công tác chuẩn bị, lão bói Độ cũng đi cùng Lĩnh phú.
Quay về hai thằng Đinh và Ba, sau khi nhận lệnh đi bắt song sinh đồng tử từ phú ông, chúng vội vã lên đường ngay. Bây giờ thì cậu Khanh đã rõ kế hoạch độc ác, máu lạnh của hai vợ chồng lão phú là gì. Chỉ vì tham lam, ích kỷ mà sẵn sàng ra tay với những con người vô tội nghèo khổ. Cậu đi theo hai tên gia nô, ánh mắt gườm gườm nhìn về phía chúng. Lúc này hai đứa chúng nó đang vừa đi vừa chành choẹ nhau líu ríu trên con đường làng trải dài dẫn ra bờ đê, trên lưng thằng Ba cõng một cái chum sành đại to tướng mà người ta hay dùng để làm mắm, một cái chắc phải nhét được đôi đứa con nít. Thằng Ba gập lưng xuống, hai tay vòng ra đằng sau giữ lấy cái chum cồng kềnh trên lưng, nhăn nhó bực tức nói với thằng bên cạnh:
- Mẹ mày, sao không đi đường tắt có phải nhanh không?. Mà khôn vừa thôi!. Định đùn cho mỗi tao vác cái chum to vật vã này à!. Còn lâu, tao vác một đoạn mày vác một đoạn nhá con!.
- Đúng là đầu thì to mà óc như trái nho!. Đi cái đường ấy, cây cối rậm rạp, nhiều mô nhiều ụ, vác cái chum đại này mà đi đường ấy còn nhọc hơn đi đường chính này bao nhiêu, hiểu chửa?. Mày cứ vác đi, mới được mấy bước đã tị!. Tao có nói để mình mày vác đâu!.
- Dám nói!. Còn lâu ông mới chịu nhá!.
- Úi dà, ghê quá nhể!. Yên tâm, vác trước đi, tí ra đoạn đường đê, ông đây vác cho, được chưa!.
Rồi đưa hai tay ra giữ cái chum trên lưng thằng bạn. Có cái chum này thì không sợ người làng nghi ngờ, ai hỏi thì cứ bảo là ra chỗ lão Đồng lấy cá về làm mắm. Thuốc mê chúng nó cũng đã thủ sẵn ở đây rồi. Chỗ thuốc mê lần trước dùng để bắt đám gái làng bà phú giao cho vẫn còn thừa một ít, đủ dùng cho lần bắt cóc này.
Bấy giờ, hai đứa chúng nó đã đi gần đến bờ đê, thằng Ba mỏi quá hậm hực đặt cái chum xuống ngồi bệt ra đám cỏ ven bờ đường thở hổn hển, để thằng bạn nghỉ chút xong đó thằng Đinh nói:
- Được chưa?!. Xong rồi thì đặt cái chum lên lưng tao, tao vác xuống dưới, nhớ đỡ đít nhá, không rơi vỡ thì bỏ mẹ, dốc đứng quá!.
Hai thằng lại lật đật cõng cái chum cồng kềnh men theo con dốc đê đi xuống dưới. Ra đến cái chòi nhà ông lão đánh cá, thằng Đinh hé mắt vào trong quan sát, nhìn thấy hai đứa trẻ vẫn đang say sưa ngủ ngon lành thì nhẹ nhàng quay lại ra dấu cho thằng Ba mở cánh cửa ọp ẹp dựng tạm bằng tấm liếp để đi vào. Vào đến nơi, nó lôi từ trong túi áo vải ra một cái khăn mùi xoa, rồi lại lấy ra một lọ nhỏ bằng sứ, mở nắp dốc ngược cái lọ úp vào cái khăn đang đặt trên tay còn lại. Sau đó vò vò cái khăn, thì thầm nói với thằng Ba:
- Mày canh đứa kia, nhỡ nó tỉnh dậy giữa chừng thì dùng hai tay bịt mắt với mồm nó lại.
- Nó đang ngủ say như chết thế kia mà sợ gì, làm đi!.
- Biết rồi, tao cứ dặn trước thế!.
Nói xong nó khẽ khàng quay qua chỗ hai đứa bé đang ngủ dưới nền đất, đưa cái khăn mặt tẩm đầy thuốc mê đặt nhẹ trước khe mũi của bọn nhóc một lúc. Lát sau thằng Đinh lại vỗ vỗ vào hai má rồi lay vai bọn trẻ để kiểm tra, không thấy nhúc nhích hay phản ứng gì nữa mới yên tâm là bọn trẻ đã dính thuốc, ra hiệu cho thằng Ba bê cái chum to vào. Thằng Ba vác cái chum vào căn chòi chật chội nhăn nhó hỏi:
- Ê, giờ làm sao vác một cái chum và hai thằng nhóc về. Nặng bỏ mẹ!.
- Nặng cũng phải làm chớ sao với trăng gì!. Tao với mày cùng khiêng về. Còn đứng đó làm gì, mau lại giúp tao!.
Thằng Đinh nhớn mắt giục, bọn chúng dùng dây thừng trói tay chân hai đứa trẻ lại, còn dùng giẻ bịt mồm để đề phòng rồi khiêng bọn trẻ đặt ngồi vào cái chum ngay ngắn. Xong xuôi đậy nắp đã đục lỗ to cho không khí lọt vào rồi ì ạch khiêng ra ngoài.
Thực ra hai đứa bé cũng không nặng lắm, thời buổi đói ăn, bữa được bữa không thì lấy đâu ra béo tốt, người ngợm bọn trẻ cứ gầy trơ xương, dáng dấp nhỏ bé. Cái chum đại rỗng chỉ được cái cồng kềnh chứ cũng không nặng nề gì, hai thằng thanh niên lực điền hợp sức cùng nhau khiêng về nhà phú ông độ khoảng hai mươi phút là tới. Về đến nơi, chúng chạy đi tìm lão phú để bẩm báo ngay, đứa nào đứa nấy lưng áo nhễ nhại mồ hôi. Lúc này Lĩnh phú đang dặn dò, phổ biến với đám người làm thanh niên trong nhà ở sân sau. Thằng Đinh chạy đến ghé tai lão thì thầm. Lĩnh phú nghe xong thì gật đầu cất giọng nói với đám đầy tớ:
- Mọi việc trước mắt tạm thời là như vậy!. Chúng bay đã rõ chưa?. Ta nói trước, việc lần này rất quan trọng, cần phải nghiêm túc hành động, ai khinh xuất đừng trách Nguyễn gia tàn nhẫn. Ai làm tốt Lĩnh phú ta sẽ ghi nhận trọng thưởng hậu hĩnh. Các ngươi có ý kiến gì không?.
- Dạ, không ạ!. Bọn con nhớ rồi, thưa ông!.
- Ừm!. Tốt. Giải tán, chiều nay ăn cơm sớm, ăn cho no vào tối còn làm.
Nói xong, khoát tay cho đám gia nô đi, rồi cùng thằng Đinh trở ra sân trước. Tới nơi, lão đưa tay mở nắp chum ngó vào, lão thầy bói cũng ròm vào nhìn, lão phú quay sang hỏi:
- Thế nào?. Thầy thấy sao?!.
- Ừm, tướng mạo thì không có gì đáng nói, chỉ gầy thôi!. Đáng ra nếu dư giả thời gian thì phú gia phải nuôi cho chúng béo tốt lên rồi mới tiến hành nghi thức, như vậy là tốt nhất!. Nhưng không sao cả, tôi sẽ cố gắng!.
- Vâng!. Tất cả nhờ vào thầy!. Tôi sẽ dặn nhà tôi chăm nom chúng nó chu đáo!. Thằng Đinh, thằng Ba đâu, khiêng vào trong nhà kho đi!. Bảo bà chuẩn bị cơm nước đem cho hai thằng nhỏ ăn, chịu khó dỗ dành nói làm sao cho chúng nó không sợ là được!. Nhá!.
- Dạ vâng, chúng con biết rồi ạ!.
Lão phất tay ra lệnh cho hai thằng đầy tớ khiêng cái chum giấu vào kho sau, rồi cùng lão thầy bói đi vào nhà.
- Dạ vâng, đúng thế ạ!.
- Sao thế hở thầy?. Cặp song sinh đồng tử liệu có được không?. Nếu không để tôi bảo chúng nó đi kiếm đứa khác!.
- À, không... Thực ra, kiếm một cặp đồng tử là được rồi...còn, song sinh đồng tử thì có hơi...
- Hơi sao thầy?. Có gì thầy cứ nói!.
Lĩnh phú thấy thái độ khác lạ của tay thầy bói thì liền hỏi. Lão Độ chau mày trả lời:
- Đó là trường hợp đặc biệt thưa ngài!. Sự việc phát sinh ngoài tiên liệu của tôi, ban đầu chỉ dùng cách an toàn, nhưng giờ lại rơi vào song sinh đồng tử thế này thì...
- Không phải thầy lại muốn tôi trả hậu hĩnh hơn mới chịu làm đấy chứ?. Có những thứ không phải cứ có tiền là mua được, chúng tôi đã cố gắng làm theo lời thầy bảo nhưng thời gian gấp quá, e là không thể chu tất về mặt chuẩn bị, mong thầy hiểu cho!.
Lão Lĩnh nheo mắt hỏi thẳng, có vẻ không còn giữ nổi kiên nhẫn với tay thầy bói quen vòi vĩnh kia nữa, dù gì, lão vẫn nên nhớ địa vị của lão là ở đâu. Thầy bói Độ nghe câu ấy thì vội vàng xua tay lắc đầu:
- Ấy, ấy, ý lão phu không phải như vậy. Mà đúng là mọi chuyện xảy ra ngoài dự tính ban đầu nên lão phu cần chút thời gian để tính toán lại, vì chỉ cần sơ xuất một khắc thì không chỉ có lão phu đây mà tính mạng của nhà họ Nguyễn cũng bị ảnh hưởng, vì cái phép này vốn dĩ nguy hiểm vô cùng!.
- Hay vậy...bảo thằng Đinh đi tìm đứa khác đi mình!.
Bà phú nghe lão Độ trình bày thì hơi chột dạ, cả kinh trong lòng, bèn níu tay áo ông chồng nói nhỏ. Lĩnh phú thì vẻ mặt không tỏ thái độ gì, chỉ nheo mắt im lặng, nghĩ rằng tay thầy bói ranh ma kia chỉ là đang nói quá lên để hù doạ vợ chồng lão thì đúng hơn. Xong rồi cũng đáp, giọng điệu quả quyết:
- Sợ cái gì!. Đường đường là đại phú, đã ra tay thì không phải lăn tăn một cái gì cả, nghe chửa!. Huống hồ thời gian hạn hẹp, cứ nhì nhằng thế này mãi chỉ tổ xôi hỏng bỏng không!. Song sinh thì có gì ghê gớm!. Lĩnh phú gia ta đây quả thực rất muốn xem chúng có bản lĩnh gì!.
Lão Lĩnh cao giọng nói, khẽ liếc mắt về phía đối phương dò xét. Còn phía bên này, Độ thầy bói nghe thế thì hơi nóng mặt, trợn mắt lên nhìn sang phía tên phú hộ, nghĩ thầm trong bụng:
- Lão phú này quả không biết trời cao đất dày là gì!. Hừ!.
Nhưng lão vẫn cố kiềm chế lại, cười khan nói với vợ chồng Lĩnh phú:
- Ấy là tôi cứ nói trước vậy, phòng có chuyện gì ông bà đây cũng không trách tôi được!. Chuyện tâm linh chớ nên xem thường!.
- Tôi biết!. Nhưng tôi đã quyết rồi!. Thầy cứ thế mà làm đi!. Công tôi trả đàng hoàng!. Lo làm cho đến nơi đến chốn, thời gian gấp lắm rồi!.
Lão Lĩnh đến lúc này đã không thèm nói ngon ngọt gì nữa, cứ thẳng thừng ra lệnh như thói quen khiến lão thầy bói cũng đành gật đầu khiên cưỡng:
- Ngài giữ lời là được!.
Bàn bạc xong, lão phú ra lệnh cho hai tên đầy tớ quay lại bắt hai đứa trẻ sinh đôi về để chuẩn bị hành sự. Bà phú cử người làm lo chuẩn bị, sắm sanh đồ lễ còn ông phú thì đi triệu tập đám thanh niên lực điền bố trí công tác chuẩn bị, lão bói Độ cũng đi cùng Lĩnh phú.
Quay về hai thằng Đinh và Ba, sau khi nhận lệnh đi bắt song sinh đồng tử từ phú ông, chúng vội vã lên đường ngay. Bây giờ thì cậu Khanh đã rõ kế hoạch độc ác, máu lạnh của hai vợ chồng lão phú là gì. Chỉ vì tham lam, ích kỷ mà sẵn sàng ra tay với những con người vô tội nghèo khổ. Cậu đi theo hai tên gia nô, ánh mắt gườm gườm nhìn về phía chúng. Lúc này hai đứa chúng nó đang vừa đi vừa chành choẹ nhau líu ríu trên con đường làng trải dài dẫn ra bờ đê, trên lưng thằng Ba cõng một cái chum sành đại to tướng mà người ta hay dùng để làm mắm, một cái chắc phải nhét được đôi đứa con nít. Thằng Ba gập lưng xuống, hai tay vòng ra đằng sau giữ lấy cái chum cồng kềnh trên lưng, nhăn nhó bực tức nói với thằng bên cạnh:
- Mẹ mày, sao không đi đường tắt có phải nhanh không?. Mà khôn vừa thôi!. Định đùn cho mỗi tao vác cái chum to vật vã này à!. Còn lâu, tao vác một đoạn mày vác một đoạn nhá con!.
- Đúng là đầu thì to mà óc như trái nho!. Đi cái đường ấy, cây cối rậm rạp, nhiều mô nhiều ụ, vác cái chum đại này mà đi đường ấy còn nhọc hơn đi đường chính này bao nhiêu, hiểu chửa?. Mày cứ vác đi, mới được mấy bước đã tị!. Tao có nói để mình mày vác đâu!.
- Dám nói!. Còn lâu ông mới chịu nhá!.
- Úi dà, ghê quá nhể!. Yên tâm, vác trước đi, tí ra đoạn đường đê, ông đây vác cho, được chưa!.
Rồi đưa hai tay ra giữ cái chum trên lưng thằng bạn. Có cái chum này thì không sợ người làng nghi ngờ, ai hỏi thì cứ bảo là ra chỗ lão Đồng lấy cá về làm mắm. Thuốc mê chúng nó cũng đã thủ sẵn ở đây rồi. Chỗ thuốc mê lần trước dùng để bắt đám gái làng bà phú giao cho vẫn còn thừa một ít, đủ dùng cho lần bắt cóc này.
Bấy giờ, hai đứa chúng nó đã đi gần đến bờ đê, thằng Ba mỏi quá hậm hực đặt cái chum xuống ngồi bệt ra đám cỏ ven bờ đường thở hổn hển, để thằng bạn nghỉ chút xong đó thằng Đinh nói:
- Được chưa?!. Xong rồi thì đặt cái chum lên lưng tao, tao vác xuống dưới, nhớ đỡ đít nhá, không rơi vỡ thì bỏ mẹ, dốc đứng quá!.
Hai thằng lại lật đật cõng cái chum cồng kềnh men theo con dốc đê đi xuống dưới. Ra đến cái chòi nhà ông lão đánh cá, thằng Đinh hé mắt vào trong quan sát, nhìn thấy hai đứa trẻ vẫn đang say sưa ngủ ngon lành thì nhẹ nhàng quay lại ra dấu cho thằng Ba mở cánh cửa ọp ẹp dựng tạm bằng tấm liếp để đi vào. Vào đến nơi, nó lôi từ trong túi áo vải ra một cái khăn mùi xoa, rồi lại lấy ra một lọ nhỏ bằng sứ, mở nắp dốc ngược cái lọ úp vào cái khăn đang đặt trên tay còn lại. Sau đó vò vò cái khăn, thì thầm nói với thằng Ba:
- Mày canh đứa kia, nhỡ nó tỉnh dậy giữa chừng thì dùng hai tay bịt mắt với mồm nó lại.
- Nó đang ngủ say như chết thế kia mà sợ gì, làm đi!.
- Biết rồi, tao cứ dặn trước thế!.
Nói xong nó khẽ khàng quay qua chỗ hai đứa bé đang ngủ dưới nền đất, đưa cái khăn mặt tẩm đầy thuốc mê đặt nhẹ trước khe mũi của bọn nhóc một lúc. Lát sau thằng Đinh lại vỗ vỗ vào hai má rồi lay vai bọn trẻ để kiểm tra, không thấy nhúc nhích hay phản ứng gì nữa mới yên tâm là bọn trẻ đã dính thuốc, ra hiệu cho thằng Ba bê cái chum to vào. Thằng Ba vác cái chum vào căn chòi chật chội nhăn nhó hỏi:
- Ê, giờ làm sao vác một cái chum và hai thằng nhóc về. Nặng bỏ mẹ!.
- Nặng cũng phải làm chớ sao với trăng gì!. Tao với mày cùng khiêng về. Còn đứng đó làm gì, mau lại giúp tao!.
Thằng Đinh nhớn mắt giục, bọn chúng dùng dây thừng trói tay chân hai đứa trẻ lại, còn dùng giẻ bịt mồm để đề phòng rồi khiêng bọn trẻ đặt ngồi vào cái chum ngay ngắn. Xong xuôi đậy nắp đã đục lỗ to cho không khí lọt vào rồi ì ạch khiêng ra ngoài.
Thực ra hai đứa bé cũng không nặng lắm, thời buổi đói ăn, bữa được bữa không thì lấy đâu ra béo tốt, người ngợm bọn trẻ cứ gầy trơ xương, dáng dấp nhỏ bé. Cái chum đại rỗng chỉ được cái cồng kềnh chứ cũng không nặng nề gì, hai thằng thanh niên lực điền hợp sức cùng nhau khiêng về nhà phú ông độ khoảng hai mươi phút là tới. Về đến nơi, chúng chạy đi tìm lão phú để bẩm báo ngay, đứa nào đứa nấy lưng áo nhễ nhại mồ hôi. Lúc này Lĩnh phú đang dặn dò, phổ biến với đám người làm thanh niên trong nhà ở sân sau. Thằng Đinh chạy đến ghé tai lão thì thầm. Lĩnh phú nghe xong thì gật đầu cất giọng nói với đám đầy tớ:
- Mọi việc trước mắt tạm thời là như vậy!. Chúng bay đã rõ chưa?. Ta nói trước, việc lần này rất quan trọng, cần phải nghiêm túc hành động, ai khinh xuất đừng trách Nguyễn gia tàn nhẫn. Ai làm tốt Lĩnh phú ta sẽ ghi nhận trọng thưởng hậu hĩnh. Các ngươi có ý kiến gì không?.
- Dạ, không ạ!. Bọn con nhớ rồi, thưa ông!.
- Ừm!. Tốt. Giải tán, chiều nay ăn cơm sớm, ăn cho no vào tối còn làm.
Nói xong, khoát tay cho đám gia nô đi, rồi cùng thằng Đinh trở ra sân trước. Tới nơi, lão đưa tay mở nắp chum ngó vào, lão thầy bói cũng ròm vào nhìn, lão phú quay sang hỏi:
- Thế nào?. Thầy thấy sao?!.
- Ừm, tướng mạo thì không có gì đáng nói, chỉ gầy thôi!. Đáng ra nếu dư giả thời gian thì phú gia phải nuôi cho chúng béo tốt lên rồi mới tiến hành nghi thức, như vậy là tốt nhất!. Nhưng không sao cả, tôi sẽ cố gắng!.
- Vâng!. Tất cả nhờ vào thầy!. Tôi sẽ dặn nhà tôi chăm nom chúng nó chu đáo!. Thằng Đinh, thằng Ba đâu, khiêng vào trong nhà kho đi!. Bảo bà chuẩn bị cơm nước đem cho hai thằng nhỏ ăn, chịu khó dỗ dành nói làm sao cho chúng nó không sợ là được!. Nhá!.
- Dạ vâng, chúng con biết rồi ạ!.
Lão phất tay ra lệnh cho hai thằng đầy tớ khiêng cái chum giấu vào kho sau, rồi cùng lão thầy bói đi vào nhà.
Danh sách chương