Nhìn hai lão già đang ngồi bàn tính ở bàn uống nước, cất tiếng cười ha ha, khuôn mặt đầy đắc ý của họ lọt vào tầm mắt của cậu Khanh lúc này đang vô hình đứng ở một chỗ gần đó. " Lão thầy bói này quả là một tay cao thâm về phong thuỷ! " -Khanh nghĩ thầm. " Tuy nhiên lại là một kẻ có tài mà không có đức, thật đáng tiếc! " - Cậu lắc đầu thở dài, tiếp tục theo dõi cuộc trò chuyện của hai ông lão trong bụng đầy toan tính cá nhân kia.

- Đấy!. Tạm thời thì lão phu trình bày với ngài như vậy!. Tất nhiên là về việc xây lăng mộ thì sau này khi ngài lo liệu ổn thoả chuyện đám người ngoại quốc rồi chúng ta mới bàn đến cụ thể. Trước mắt là chuẩn bị cho đại sự đêm nay đã.

- Ừm!. Được được!. Ta nhất trí!. Thầy bảo sao ta làm vậy!. Thầy nói đúng, cái địa huyệt cát ấy, bấy lâu nay nào ta có biết đến, may mà chưa bị kẻ khác nhòm ngó tới. Nó ở trên địa phận làng này thì chỉ có Lĩnh gia ta mới có quyền dụng nó!.

- Chắc chắn là thế rồi!. Ngài yên tâm, đã có lão phu giúp chuyện đó!.

- Tốt!. Hữu ý của thầy đây Nguyễn gia sẽ ghi lòng tạc dạ!.

- Không dám!. Lĩnh phú gia quá lời rồi!.

- Nào, thầy uống trà nóng đi!.

Lĩnh phú đon đả tiếp chuyện Độ thầy bói, trong lòng vui sướng vì vừa có thêm một báu vật vô giá nữa rơi vào tay lão, tâm tính vì thế cũng dễ chịu lên mấy phần, không ngớt lời mật ngọt dỗ dành lão thầy bói, còn gọi bà vợ lên ra lệnh chuẩn bị một mâm cơm thịnh soạn để thết đãi. Thời gian cũng đã quá trưa, trên nhà chính, Lĩnh phú và thầy bói Độ đã dùng bữa xong. Lĩnh phú ngồi trên sập nhăn trán lầm bầm:

- Thằng Đinh chết dẫm ở xó nào rồi mà đi lâu thế không biết!.

- Chắc cu cậu lại tranh thủ te tắt chỗ này chỗ kia ấy mà. Hà hà!.

- Te lúc nào thì te chứ lúc này cấp bách, lo việc chưa xong còn chơi với bời cái nỗi gì!. Tí về biết tay ta!.

Lão gằn giọng càu nhàu rồi cất tiếng gọi thằng Ba lên:

- Mày chạy ra chỗ dựng hầm kiểm tra xem có gì bất thường không rồi trở về bẩm báo tao!.

- Vâng ạ!.

Thằng Ba nghe lệnh phú ông lập tức chạy đi ngay. Lĩnh phú như nhớ ra chuyện gì bèn quay sang hỏi thầy bói:

- À, thầy có đi xem tình hình hai đứa đồng tử với ta không?. Cũng đang rảnh rỗi mà.

- Ờm!. Vậy cũng được thưa ngài!.

Nói đoạn, hai lão già rời cái sập, xỏ guốc lọc cọc bước ra khỏi gian nhà chính.

Nhà kho của phú ông là một gian nhà ngói rất rộng, chia thành nhiều phòng nhỏ, chứa nào là thóc, lúa, gạo, ngũ cốc, công cụ...Lĩnh phú và lão Độ bước tới một phòng nhỏ nằm giữa những phòng còn lại. Đưa tay đẩy cửa bước vào, đã thấy một cái chõng tre cũ kĩ đặt sát tường. Hai đứa trẻ thấy có người lạ tới bèn vội vàng trèo lên chiếc chõng ôm nhau nép vào một góc. Trước mặt bọn chúng để một cái bàn gỗ, trên bày rất nhiều thức ăn ngon, còn có cả đồ chơi là chong chóng tre và vài cây tò he hình thù ngộ nghĩnh. Mấy thứ này chắc là vợ Lĩnh phú đã chuẩn bị từ trước. Lão Lĩnh chắp tay sau lưng quan sát khắp phòng một lượt, ánh mắt dừng lại ở hai đứa nhỏ, lão cất giọng nhẹ nhàng:

- Chào hai cháu!. Đừng sợ, ta không làm hại các cháu đâu!. Ta tới thăm các cháu thôi!. Đồ ăn nhiều thế kia, sao không ăn đi kẻo hỏng hết!.

Lão giơ tay chỉ lên trên bàn. Hai đứa trẻ vẫn không nói gì, chỉ giương ánh mắt đề phòng xen lẫn sợ sệt nhìn về phía lão. Lĩnh phú lại thong thả bước tới mấy bước nữa, ngọt nhạt nói tiếp:

- Không tin có phải không?. Nếu ta muốn hại các cháu thì đã làm từ lâu rồi, chứ đâu phải đợi đến hôm nay, mà lại còn chăm sóc đàng hoàng như vầy nữa chứ!. Chính ta bảo bà tốt bụng nấu cho các cháu những món ngon này, mua cho các cháu những đồ chơi đẹp đẽ này đấy!. Bây giờ bà ấy đang bận nên không tới đây cùng ta được. Nào lại đây ông lấy thức ăn cho!.

Lĩnh phú lúc này đã tới ngồi xuống chiếc ghế đẩu cạnh cái bàn rồi đưa tay vẫy lũ nhóc lại, vẻ mặt tỏ ra hiền hoà hết sức. Một đứa trong số hai đứa nhỏ chợt cất giọng run run hỏi:

- Bà bảo ông bà nhà đây biết ông của bọn cháu, có thật thế không ạ?.

- Hả?. À..., đúng, đúng rồi!. Ông với ông các cháu là chỗ quen biết. Vì sợ các cháu đói, không có cái ăn cái mặc nên gửi các cháu ở nhà ông bà ít hôm. Ta đã hứa với ông các cháu rồi, sẽ cho hai cháu tá túc lại đây. Không tin cứ chờ một, hai hôm nữa ông các cháu tới sẽ rõ!. Người lớn không nói dối bao giờ!. Đúng không nào?.

Lĩnh phú ngọt nhạt dỗ dành bọn trẻ, hai đứa nhỏ ngây thơ thấy thế thì khẽ gật đầu, chúng còn quá non nớt để phân định được lòng người thâm sâu ra sao. Thấy đã xuôi xuôi, Lĩnh phú lại giơ tay vẫy hai đứa trẻ lại, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn chầm chậm tụt xuống chõng rụt rè bước tới đứng trước mặt lão ta. Lão cất tiếng hỏi han:

- Ái chà, sinh đôi phỏng?. Giống nhau như hai giọt nước thế này!. Thế, đứa nào là anh đứa nào là em?.

Đứa đứng bên phải giơ tay chỉ sang bên cạnh lí nhí nói:

- Đây là em cháu ạ!.

- Vậy à!. Ừm!. Thế hai cháu tên gì?.

- Cháu tên Tương còn nó tên Đậu.

- Ồ!. Ông bạn già đặt cái tên hay quá nhỉ!. Đậu Tương, hà hà, được, nào lại đây ông cho!.

Lão phú đưa tay bẻ một cái đùi gà luộc thơm phức trên đĩa đưa cho đứa bé tên Tương rồi nói:

- Nào!. Hai cháu nhớ phải ăn hết chỗ thức ăn này nhá!. Công sức bà tốt bụng nấu cho các cháu đấy!. Không ăn là ông bà buồn lắm!. Xem này người ngợm gầy giơ xương cả rồi, phải ăn cho nhiều vào!.

Nói đoạn lại bẻ nốt cái đùi còn lại đưa cho đứa em tên Đậu đứng bên cạnh. Bọn trẻ nở nụ cười ngô nghê cầm cái đùi gà ngoạm mấy miếng rõ to. Cả đời chúng, từ lúc sinh ra đến giờ chưa bao giờ được ăn một bữa thịt nào ngon đến thế. Nhìn hai đứa nhóc ngây thơ tin người đang nhai thịt gà nhồm nhoàm, lão Lĩnh lấy làm hài lòng lắm. " Cứ ăn đi, ăn cho nhiều vào, mai sau còn canh giữ hầm mộ cho tao! Hà hà! " - Lão nheo mắt cười mỉm, nghĩ thầm trong bụng. Lúc này lão Độ cũng đang đứng theo dõi cảnh Lĩnh phú gia dỗ dành hai đứa trẻ đồng tử, tuyệt nhiên không nói gì, chỉ đưa tay vuốt chòm râu lưa thưa rồi cười khẩy một cái ý tứ. Lão cũng không biết rằng, ngoài hai người bọn lão còn có một người nữa đang vô hình hiện hữu trong căn phòng, đó chính là Khanh. Cậu lúc này đang chĩa ánh mắt đầy tức giận ném về phía hai lão già máu lạnh đằng kia, hai tay đã nắm thành hình nắm đấm tự bao giờ.

Một lúc sau, Lĩnh phú và Độ thầy bói đã bước ra khỏi gian nhà kho. Lão quay lại khoá cửa nẻo cẩn thận rồi mới chậm rãi bước đi. Đang đi ra khỏi khu vườn thì thấy bóng thằng Ba chạy tới, lão cất tiếng hỏi ngay:

- Sao rồi, hầm chứa không có vấn đề gì chứ?.

- Dạ bẩm, không ạ!.

Thằng Ba vừa trả lời vừa đưa tay áo lên quệt mồ hôi. Lão lại hỏi tiếp:

- Ừm!. Mà mày có thấy thằng Đinh đâu không?.

- Dạ không thấy ạ!. Nó đi đâu từ sáng tới giờ con còn chưa gặp mặt nó lần nào!.

- Ờ...ờm!. Được rồi!. Lui đi!.

Lĩnh Phú ậm ờ khoát tay, trong đầu thắc mắc không hiểu thằng đầy tớ này làm gì mà giờ còn chưa chịu mò về. Khi lão cùng thầy bói Độ quay trở về nhà chính ngồi bên bàn nước được một lúc nữa thì mới thấy bóng thằng Đinh tất tả từ ngoài cổng chạy vào. Thấy tên gia nô đến trước mặt, lão phú trợn mắt quát tháo ngay:

- Bố tiên xư cái thằng này!. Mày xem bây giờ là mấy giờ rồi!.

- Ơ, dạ, con...con...

- Thưa với bẩm cái gì!. Mày...mày khôn hồn thì thành thật khai báo ra cho tao nghe chưa?.

- Ơ dạ, dạ...khai báo gì ạ?!.

Thằng Đinh thấy thái độ giận dữ của phú ông thì hai mắt đảo điên, trong bụng thầm thót mấy cái, chột dạ nghĩ: " làm sao bây giờ?. Chết thật! ". Đang ngẩn ra thì lão phú lại trợn mắt gay gắt:

- Định tìm cách chối quanh co phỏng?. Nói dối tao lại đánh cho không trượt phát nào bây giờ!. Đi việc chứ không phải đi chơi mà kề cà nguyên cả buổi, rồi giờ về lại định nói dối cả tao nữa phỏng?. Bố láo!.

- Ơ...à...đâu...đâu ạ!. Con nào dám trễ nải, là do trên đường trở về...là thuyền, thuyền của con bị lật, con phải bơi vào bờ...may mà còn sống nguyên vẹn trở về trình ông đấy ạ!. Oan cho con quá!. Hu hu!.

- Mày bảo sao?. Thuyền tự dưng bị lật à?.

- Vâng...con nói điêu thì cả đời này con không lấy được vợ!. Lúc chèo gần vào bến nước thì bỗng nhiên cái thuyền chòng chành như...như thể có con gì ở bên dưới xô vào đáy thuyền làm nó lật ấy ông ạ!. Con hoảng quá, cắm đầu bơi một mạch vào bờ, mệt gần chết!. Sợ...sợ lắm ông ơi!. Hu hu!.

Thằng Đinh giơ hai ngón tay chỉ lên trời vội vàng thề thốt cho tăng độ tin cậy, phú ông lườm nguýt trề môi, thề với chả thốt kiểu gì vậy, biết tỏng là thằng này nói dối để kiếm cớ đi chơi, liền xỏ xiên lại:

- Con gì?. Ý mày là thuỷ quái phỏng?!. Làng này có thuỷ quái từ bao giờ vậy?.

- Con đâu có biết đâu!. Nhưng nó to lắm ông ơi!. Thân nó cỡ phải bằng hai cái thuyền. Vảy nó thì cái nào cái nấy y như cái quạt giấy, đây ông xem, vết xước này là do con đụng phải vảy nó mà ra đấy ạ!. Ôi đau quá, hu hu!.

Thằng Đinh xuýt xoa, mếu máo lật tay áo lên, để lộ ra một vết trày xước khá sâu đang loang lổ máu trên cánh tay trái của nó, chìa ra trước mặt phú ông. Lĩnh phú nghe tên đầy tớ trình bày, liếc mắt nhìn vết thương trên tay nó, trán hơi chau lại. Đoạn, đưa một tay lên miết râu, vẻ mặt tỉnh bơ. Xong rồi cũng phủi tay cho qua, giục:

- Thôi, thôi, dẹp cái vụ của mày ra sau đã!. Giờ bẩm báo đi, thế nào, mày qua mấy làng bên kia sông thu được những gì?.

- À, vâng, dạ bẩm ông!. Chắc là quan lính ngoại quốc chưa kéo sang làng ta ngay đâu ạ, có lẽ phải qua ngày kia. Vì con nghe ngóng được là hai làng ấy rộng, thành thử có nhiều hộ địa chủ với đám quan lại thân Nguyễn bị điệu ra đình tra xét, đến giờ vẫn chưa xong. Vẫn còn thư chút thời gian cho nhà chúng ta hành động đấy ạ!.

- Thật vậy hả?.

Lĩnh phú nhớn mày, lúc này lão thầy bói ngồi đối diện mới khẽ lên tiếng:

- Vậy thì may quá!. Đêm nay chúng ta thong thả cử hành nghi lễ được rồi!. Ngày mai sẽ tiếp tục công đoạn bổ sung căn hầm.

- Được!.

Lĩnh phú gật đầu đồng tình, khoát tay bảo thằng Đinh lui đi. Thằng đầy tớ lui rồi phú ông ngồi thẫn thờ một lúc, cứ cảm thấy có cái gì đó sai sai, đang vẩn vơ suy nghĩ thì Độ thầy bói nói vọng sang tính chuyện bày đồ lễ, phú ông cũng quên bẵng đi sự cấn ná trong lòng.

Bước ra khỏi gian nhà, lúc này thằng Đinh mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay quệt mồ hôi rịn trên trán. Vậy mà hồi nãy nó còn tưởng mình sẽ bị đánh chết nữa chứ, làm một phen hoảng hồn. Ánh mắt nó đột nhiên lấm lét, nhìn ngang liếc dọc một hồi rồi rón rén rẽ ra khu người làm ở ngoài vườn, cái bóng nhanh chóng biến mất sau mé vườn rậm rạp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện