- Một...! - Hai...!
- Ba...!. Làm điiiii!.
Tiếng ông nội vang lên trong đầu Khanh. Cậu thu hai tay về hông bên phải, hai cánh tay khum khum chụm lại rồi vận lực đẩy mạnh về phía trước.
- Grừ...grừ...ừ...!Tam...pháp...tam...muội...bảo...ấn...vô lượng...!. Phát!!!.
Sau tiếng hô vang ấy của cậu Khanh, luồng kim quang chói loà từ hai bàn tay đang kiết Tam Muội Ấn trỏ thẳng hướng đại trụ kim quang mà chiếu tới. Ngay lập tức những âm thanh " ùng ", " ùng " trầm bổng truyền tới kết giới ngày một rõ ràng hơn. Phía trên bầu trời, nơi đại trụ kim quang chọc tới, chợt có tiếng sét nổ " xẹt xẹt ", mây đen đùn về xám ngắt cả một khoảng trời. Phút chốc, ông em cảm thấy đầu óc quay cuồng, hoa mắt chóng mặt như người bị say tàu xe, cổ họng cũng khó chịu như muốn nôn thốc ra. Có lẽ trường không gian hỗn tạp bên trong kết giới đang chịu tác động mạnh mẽ vì sự kích hoạt pháp trận vừa rồi. Những tia sét quanh vùng tròn mà đại trụ chiếu tới xuất hiện ngày càng nhiều, khi những tia sét chạm vào nhau phát nổ đì đùng từ các hướng quanh vòng tròn ấy, cũng là lúc bầu trời chỗ giao cắt với đại trụ kim quang vang lên những tiếng " rin rít " rồi vụt mở ra một vùng không gian kì lạ. Thoạt trông nó như một cái hố sâu hun hút, không biết đáy thông tới đâu. Lòng cái hố ấy có màu sắc như ảo ảnh, lúc nhìn như mặt gương, lúc lại loang loáng sóng sánh như mặt nước. Ở mép hố, lớp mây đen cuồn cuộn bao xung quanh vẫn vần vũ kéo về, gió lốc thổi tới mù mịt kèm theo những tia sét. Luồng không khí từ bên dưới như bị cái hố hút vào, phát ra tiếng " vu vu ". Xác cỏ cây, rác rưởi đều tự động bị cuốn lên cao bay tới cái hố mọc ra từ trên trời ấy. Mọi người dưới đất đều thất thần mất vài giây đứng nhìn cảnh tượng kì lạ đó. Riêng cậu Khanh cũng không thể tin là chỉ mới một lần thực hành mà mình đã có thể mở thành công được nó.
Lúc này phía bên trong trận pháp, thân thể như ảo ảnh của Hứa lão gia đang mờ nhạt dần, chập chờn tựa hư không. Toàn thân ngài phát ra những tinh vân ngũ sắc li ti bay lên. Ngài vẫn ngồi yên bất động toạ thiền, hai mắt nhắm lại. Cậu Khanh bấy giờ mới sực nhớ tới ông nội vội vã cất tiếng hỏi:
- Ông ơi!. Ông sao rồi!.
- Khanh nhi!. Ta phải đi rồi!. Không thể ở lại giúp con được nữa!. Mọi việc phía sau phải tự con cố gắng làm lấy!. Hỗn Thời Luân đã mở!. Mau mau dùng pháp lực đẩy bọn quỷ nhi vào, đừng chần chừ!.
Đâu đó trong không trung vọng tới một tiếng nói xa xăm:
- Bảo...trọng...!.
- Ông, ông nội....!!!.
Cậu Khanh kêu lên, ánh mắt nhìn xuyên qua bức tường kim quang sáng chói của trận pháp, thì thấy bóng dáng của ông nội mình đang mờ nhạt dần. Tiên lực của người đã cạn nên cần phải quay về tiên giới ngay. Hứa lão gia vừa biến mất, cột sáng tại cửa khảm chợt rung lên rồi thu hẹp lại. Luồng kim quang trên bảy cột còn lại cũng tương tự nhất loạt yếu dần đi. Trận pháp đang giao động, cậu Khanh vội vã quay về thế thủ, tạo ấn rồi vận pháp lực phóng tới để ổn định trận pháp. Lúc này, hai tên quỷ nhi đang bị nhốt bên trong bát trụ Tiên Thiên đã tỉnh lại do nguồn năng lượng áp chế chúng đang ngày một yếu đi. Chúng căng thân thể hét ra những tiếng chói tai rồi vận sức cố thoát ra khỏi lực hút từ Hỗn Thời Luân.
- Thả...chúng...ta...ra...!!!.
Phía bên ngoài, cậu Khanh đang dùng những phần linh lực cuối cùng để giữ pháp trận. Cơ mặt cậu căng lên, hàm răng nghiến chặt. Đôi mắt sắc đầy quyết đoán gườm gườm chĩa về phía hai tên quỷ nhi, toàn thân gồng lực khiến gân cốt nổi lên chằng chịt. Phía sau cậu Khanh, ông em đang cố bám trụ lại vì lực hút từ Hỗn Thời Luân toả ra ngày càng ghê gớm. Nó giống như hố đen vũ trụ ở thế giới của chúng ta, nuốt hết tất cả mọi thứ vào bên trong một cách tham lam.
Hai cái bóng thần giữ của đen đúa đột nhiên rùng mình mấy cái. Chúng thi nhau hét lên, phần đầu của chúng như phình to ra, những tiếng " phựt ", " phựt " như khi sợi dây bị kéo đứt từ đâu xuất hiện quanh chúng. Hai tên thần giữ của dãy dụa, la hét một hồi. Trên phần đầu tròn xoe và đen thui của chúng lúc này bỗng hiện ra hai rạch ngang đối xứng phía dưới vùng trán. Ông em trợn mắt chỉ tay la lên:
- Cái gì thế kia?!. Chúng có mắt lại rồi kìa!.
Quả thực là như thế. Bốn cái rãnh ngang trên mặt bọn quỷ nhi đang khép chặt bỗng mở bung ra trắng xoá. Giây lát sau chúng động đậy qua lại, những con ngươi đỏ tươi như máu quay sang liếc nhìn về phía mấy người đang đứng dưới mặt đất. Lớp da đen thui càng khiến cho những đôi mắt to tướng của hai tên thần giữ của như nổi bật hơn với lòng mắt trắng dã và con ngươi bé tí đỏ thẫm lại. Hàm răng đang nghiến chặt mở rộng tới tận mang tai bỗng há ra để lộ hốc miệng đen ngòm và cái lưỡi thè ra ngoe nguẩy. Chúng cất tiếng cười ha ha:
- Ha...ha...ha..lấy lại được rồi...chúng...ta có mắt....rồi!!!.
Cậu Khanh mặt nhăn lại thì thầm trong miệng:
- Đúng như mình dự đoán!. Hỗn Thời Luân phá được trấn yểm dùng huyết nhãn giam thất song nhi của lão thầy phù thuỷ!.
Cậu đứng yên vững chãi trước lực hút ghê gớm của Hỗn Thời Luân, ngước mắt chằm chằm nhìn bọn quỷ nhi đang dần dần hồi tụ lại bản thể vốn có của chúng chính là nhãn và huyết. Xem ra, việc đẩy chúng vào Hỗn Thời Luân đã vô tình phá vỡ sự trấn yểm đối với thân thể chúng. Và cũng có lẽ là một sự hữu ý đối với Khanh. Hình bóng cao lớn đứng hiên ngang giữa trời đất của người thanh niên hiện ra một cách đầy quả cảm, phía trước là tiếng gió rít vù vù cùng tiếng cười ma mãnh từ trên cao vọng xuống.
- Ba...!. Làm điiiii!.
Tiếng ông nội vang lên trong đầu Khanh. Cậu thu hai tay về hông bên phải, hai cánh tay khum khum chụm lại rồi vận lực đẩy mạnh về phía trước.
- Grừ...grừ...ừ...!Tam...pháp...tam...muội...bảo...ấn...vô lượng...!. Phát!!!.
Sau tiếng hô vang ấy của cậu Khanh, luồng kim quang chói loà từ hai bàn tay đang kiết Tam Muội Ấn trỏ thẳng hướng đại trụ kim quang mà chiếu tới. Ngay lập tức những âm thanh " ùng ", " ùng " trầm bổng truyền tới kết giới ngày một rõ ràng hơn. Phía trên bầu trời, nơi đại trụ kim quang chọc tới, chợt có tiếng sét nổ " xẹt xẹt ", mây đen đùn về xám ngắt cả một khoảng trời. Phút chốc, ông em cảm thấy đầu óc quay cuồng, hoa mắt chóng mặt như người bị say tàu xe, cổ họng cũng khó chịu như muốn nôn thốc ra. Có lẽ trường không gian hỗn tạp bên trong kết giới đang chịu tác động mạnh mẽ vì sự kích hoạt pháp trận vừa rồi. Những tia sét quanh vùng tròn mà đại trụ chiếu tới xuất hiện ngày càng nhiều, khi những tia sét chạm vào nhau phát nổ đì đùng từ các hướng quanh vòng tròn ấy, cũng là lúc bầu trời chỗ giao cắt với đại trụ kim quang vang lên những tiếng " rin rít " rồi vụt mở ra một vùng không gian kì lạ. Thoạt trông nó như một cái hố sâu hun hút, không biết đáy thông tới đâu. Lòng cái hố ấy có màu sắc như ảo ảnh, lúc nhìn như mặt gương, lúc lại loang loáng sóng sánh như mặt nước. Ở mép hố, lớp mây đen cuồn cuộn bao xung quanh vẫn vần vũ kéo về, gió lốc thổi tới mù mịt kèm theo những tia sét. Luồng không khí từ bên dưới như bị cái hố hút vào, phát ra tiếng " vu vu ". Xác cỏ cây, rác rưởi đều tự động bị cuốn lên cao bay tới cái hố mọc ra từ trên trời ấy. Mọi người dưới đất đều thất thần mất vài giây đứng nhìn cảnh tượng kì lạ đó. Riêng cậu Khanh cũng không thể tin là chỉ mới một lần thực hành mà mình đã có thể mở thành công được nó.
Lúc này phía bên trong trận pháp, thân thể như ảo ảnh của Hứa lão gia đang mờ nhạt dần, chập chờn tựa hư không. Toàn thân ngài phát ra những tinh vân ngũ sắc li ti bay lên. Ngài vẫn ngồi yên bất động toạ thiền, hai mắt nhắm lại. Cậu Khanh bấy giờ mới sực nhớ tới ông nội vội vã cất tiếng hỏi:
- Ông ơi!. Ông sao rồi!.
- Khanh nhi!. Ta phải đi rồi!. Không thể ở lại giúp con được nữa!. Mọi việc phía sau phải tự con cố gắng làm lấy!. Hỗn Thời Luân đã mở!. Mau mau dùng pháp lực đẩy bọn quỷ nhi vào, đừng chần chừ!.
Đâu đó trong không trung vọng tới một tiếng nói xa xăm:
- Bảo...trọng...!.
- Ông, ông nội....!!!.
Cậu Khanh kêu lên, ánh mắt nhìn xuyên qua bức tường kim quang sáng chói của trận pháp, thì thấy bóng dáng của ông nội mình đang mờ nhạt dần. Tiên lực của người đã cạn nên cần phải quay về tiên giới ngay. Hứa lão gia vừa biến mất, cột sáng tại cửa khảm chợt rung lên rồi thu hẹp lại. Luồng kim quang trên bảy cột còn lại cũng tương tự nhất loạt yếu dần đi. Trận pháp đang giao động, cậu Khanh vội vã quay về thế thủ, tạo ấn rồi vận pháp lực phóng tới để ổn định trận pháp. Lúc này, hai tên quỷ nhi đang bị nhốt bên trong bát trụ Tiên Thiên đã tỉnh lại do nguồn năng lượng áp chế chúng đang ngày một yếu đi. Chúng căng thân thể hét ra những tiếng chói tai rồi vận sức cố thoát ra khỏi lực hút từ Hỗn Thời Luân.
- Thả...chúng...ta...ra...!!!.
Phía bên ngoài, cậu Khanh đang dùng những phần linh lực cuối cùng để giữ pháp trận. Cơ mặt cậu căng lên, hàm răng nghiến chặt. Đôi mắt sắc đầy quyết đoán gườm gườm chĩa về phía hai tên quỷ nhi, toàn thân gồng lực khiến gân cốt nổi lên chằng chịt. Phía sau cậu Khanh, ông em đang cố bám trụ lại vì lực hút từ Hỗn Thời Luân toả ra ngày càng ghê gớm. Nó giống như hố đen vũ trụ ở thế giới của chúng ta, nuốt hết tất cả mọi thứ vào bên trong một cách tham lam.
Hai cái bóng thần giữ của đen đúa đột nhiên rùng mình mấy cái. Chúng thi nhau hét lên, phần đầu của chúng như phình to ra, những tiếng " phựt ", " phựt " như khi sợi dây bị kéo đứt từ đâu xuất hiện quanh chúng. Hai tên thần giữ của dãy dụa, la hét một hồi. Trên phần đầu tròn xoe và đen thui của chúng lúc này bỗng hiện ra hai rạch ngang đối xứng phía dưới vùng trán. Ông em trợn mắt chỉ tay la lên:
- Cái gì thế kia?!. Chúng có mắt lại rồi kìa!.
Quả thực là như thế. Bốn cái rãnh ngang trên mặt bọn quỷ nhi đang khép chặt bỗng mở bung ra trắng xoá. Giây lát sau chúng động đậy qua lại, những con ngươi đỏ tươi như máu quay sang liếc nhìn về phía mấy người đang đứng dưới mặt đất. Lớp da đen thui càng khiến cho những đôi mắt to tướng của hai tên thần giữ của như nổi bật hơn với lòng mắt trắng dã và con ngươi bé tí đỏ thẫm lại. Hàm răng đang nghiến chặt mở rộng tới tận mang tai bỗng há ra để lộ hốc miệng đen ngòm và cái lưỡi thè ra ngoe nguẩy. Chúng cất tiếng cười ha ha:
- Ha...ha...ha..lấy lại được rồi...chúng...ta có mắt....rồi!!!.
Cậu Khanh mặt nhăn lại thì thầm trong miệng:
- Đúng như mình dự đoán!. Hỗn Thời Luân phá được trấn yểm dùng huyết nhãn giam thất song nhi của lão thầy phù thuỷ!.
Cậu đứng yên vững chãi trước lực hút ghê gớm của Hỗn Thời Luân, ngước mắt chằm chằm nhìn bọn quỷ nhi đang dần dần hồi tụ lại bản thể vốn có của chúng chính là nhãn và huyết. Xem ra, việc đẩy chúng vào Hỗn Thời Luân đã vô tình phá vỡ sự trấn yểm đối với thân thể chúng. Và cũng có lẽ là một sự hữu ý đối với Khanh. Hình bóng cao lớn đứng hiên ngang giữa trời đất của người thanh niên hiện ra một cách đầy quả cảm, phía trước là tiếng gió rít vù vù cùng tiếng cười ma mãnh từ trên cao vọng xuống.
Danh sách chương