Thật nhiều câu hỏi hắn muốn hỏi người, nhưng người một chút cũng không cho hắn hy vọng.


Ba tháng trôi qua, thân thể người nọ vẫn không có chút tiến triển.

Hắn có thể đem Ôn Ninh luyện hoá hung thi cao cấp, tự có suy nghĩ riêng của bản thân mình.


Nhưng Lam Trạm cao cao tại thượng như vậy, hẳn là sẽ không muốn bản thân khi tỉnh lại rồi thì liền phát hiện bản thân chính là một cỗ hung thi, nhất định y sẽ không chịu được mà tự bạo mất."Lam Trạm, nhìn ngươi cứ nằm như vậy, tim ta liền nhói lên, ngươi nói xem đây là vì sao""Lam Trạm, huynh trưởng của ngươi hẳn rất lo lắng cho ngươi, ngươi nói xem ta có nên báo cho y biết chỗ ở hiện tại của chúng ta""Lam Trạm, ngươi nói xem, Lam Tiên Sinh Lam Khải Nhân khi biết ta đem ngươi chạy trốn rồi có tức đến thổ huyết hay không""Lam Trạm, ngươi nói xem, sư tỷ có giận ta không""Lam Trạm, Lam Trạm, không biết A Uyển sao rồi nhỉ"Nguỵ Anh nói một hồi, bản thân cũng chính là ngủ quên mất, bàn tay của hắn vẫn nắm thật chặt lấy bàn tay của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện vẫn là tuỳ tiện như thế, tuỳ tiện mọi lúc mọi nơi, tuỳ tiện đi, tuỳ tiện đến, cũng tuỳ tiện ngủ.

Gò má của hắn chính là áp lên bàn tay người nọ mà ngủ, ba tháng qua, nếu không có chuyện gì đặc biệt, hắn một khắc cũng không muốn rời khỏi Lam Vong Cơ.Một màn nọ vừa vặn Giang Trừng liền nhìn thấy toàn bộ, chỉ đành thở dài, Nguỵ Vô Tiện bên ngoài vẫn luôn tỏ ra như không có chuyện gì nhưng Giang Trừng hắn làm sao không nhìn thấu được cơ chứ, Nguỵ Vô Tiện chính là thương tâm chết đi được.

Lam Vong Cơ chết rồi, Nguỵ Vô Tiện cũng như muốn đi theo.Hắn cảm thấy, nếu như A Tỷ không còn, nhất định Nguỵ Vô Tiện cũng không còn thiết sống nữa."Nguỵ Vô Tiện, A Tỷ đến thăm ngươi kìa"Giang Trừng không quản chuyện người nọ đang ngủ say liền nhanh chóng dơ tay lên lay lay thân thể kia.


Nguỵ Anh chính là con sâu ham ngủ, bị lay cũng không muốn dậy, hắn đang mơ một giấc mộng đẹp cơ mà..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện