Nguỵ Anh nằm trên mái nhà cao nhất của Giang Gia, trên tay là một vò rượu Thiên Tử Tiếu do Lam Hi Thần sai người gửi đến, hắn uống cũng mười phần nâng niu, chuyện công bố kia thì ra Nguỵ Anh hắn là người biết sau cùng, nếu như hôm đấy hắn không nghe chúng đệ tử Giang Gia nhỏ nhẹ bàn luận, nhân vật chính như hắn cũng chính là không biết chuyện này xảy ra.
"Cô Tô Lam Thị tìm ngươi muốn điên, ta thà công bố ngươi ở đây trước còn hơn bị người ta đến nhà thăm hỏi""Không sợ tiên môn thế gia đến thảo phạt Giang Gia sao""Chứa Di Lăng Lão Tổ giết người không chớp mắt ta còn giám, đám tiên môn thế gia đó ta còn sợ sao" Giang Trừng liền hùng hổ một hồi, trên tay vô cùng nâng niu mà tiếp tục lau Tam Độc kiếm, kiếm lau đến nhẵn bóng liền được bỏ qua một bên.
Tiện tay rút luôn Trần Tình từ trong tay áo ra lau, hành động nọ liền bị người đang nằm trên nóc nhà suýt chút nữa bất ngờ đến rớt xuống đất.
"Ngươi, ngươi,! bảo sao từ khi ta đến Giang Gia thì liền bị thất lạc với Trần Tình, hoá ra là do tên tiểu tử nhà ngươi đánh cắp""Ta không hề đánh cắp, đây là ta giữ dùm ngươi" Giang Trừng ngẩn người một hồi, phát hiện hành động của mình không hợp lý, liền nhanh chóng thu lại Trần Tình vào trong tay áo càng khôn, trừng mắt nhìn người đang nằm ung dung trên nóc nhà một hồi.
"Ngươi nói dối""Nguỵ Vô Tiện, ngươi sử dụng lại Tuỳ Tiện đi, ta sẽ nhờ A Tỷ giúp một tay""Không cần, ta có ngươi bảo vệ là được rồi, Kim Tử Hiên không còn ở Kim Gia, ngươi hà cớ gì phải làm khó tỷ ấy""Ngông cuồng"Giang Trừng chỉ vứt lại một câu rồi tức giận bước đi, màn đêm tối chỉ còn lại một mình hắn lẻ loi nơi hiên nhà này.
Chợt ngẫm nghĩ một chút, giả sử như có Lam Trạm y ngồi cùng thì tốt biết mấy, mặc dù người nọ không thích nói chuyện thì chỉ cần ngồi một chỗ nghe hắn nói là đủ rồi.
Khát vọng này thật vốn là quá hoang đường, đã tĩnh dưỡng gần nửa năm nhưng Lam Trạm lại không một chút nào có dấu hiệu sống lại, phải biết hắn luyện hoá Ôn Ninh cũng không cần thời gian lâu như thế, hoá ra đem một người bên bờ vực sinh tử trở về còn khó hơn cả luyện hoá một cỗ hung thi cao cấp.
.
"Cô Tô Lam Thị tìm ngươi muốn điên, ta thà công bố ngươi ở đây trước còn hơn bị người ta đến nhà thăm hỏi""Không sợ tiên môn thế gia đến thảo phạt Giang Gia sao""Chứa Di Lăng Lão Tổ giết người không chớp mắt ta còn giám, đám tiên môn thế gia đó ta còn sợ sao" Giang Trừng liền hùng hổ một hồi, trên tay vô cùng nâng niu mà tiếp tục lau Tam Độc kiếm, kiếm lau đến nhẵn bóng liền được bỏ qua một bên.
Tiện tay rút luôn Trần Tình từ trong tay áo ra lau, hành động nọ liền bị người đang nằm trên nóc nhà suýt chút nữa bất ngờ đến rớt xuống đất.
"Ngươi, ngươi,! bảo sao từ khi ta đến Giang Gia thì liền bị thất lạc với Trần Tình, hoá ra là do tên tiểu tử nhà ngươi đánh cắp""Ta không hề đánh cắp, đây là ta giữ dùm ngươi" Giang Trừng ngẩn người một hồi, phát hiện hành động của mình không hợp lý, liền nhanh chóng thu lại Trần Tình vào trong tay áo càng khôn, trừng mắt nhìn người đang nằm ung dung trên nóc nhà một hồi.
"Ngươi nói dối""Nguỵ Vô Tiện, ngươi sử dụng lại Tuỳ Tiện đi, ta sẽ nhờ A Tỷ giúp một tay""Không cần, ta có ngươi bảo vệ là được rồi, Kim Tử Hiên không còn ở Kim Gia, ngươi hà cớ gì phải làm khó tỷ ấy""Ngông cuồng"Giang Trừng chỉ vứt lại một câu rồi tức giận bước đi, màn đêm tối chỉ còn lại một mình hắn lẻ loi nơi hiên nhà này.
Chợt ngẫm nghĩ một chút, giả sử như có Lam Trạm y ngồi cùng thì tốt biết mấy, mặc dù người nọ không thích nói chuyện thì chỉ cần ngồi một chỗ nghe hắn nói là đủ rồi.
Khát vọng này thật vốn là quá hoang đường, đã tĩnh dưỡng gần nửa năm nhưng Lam Trạm lại không một chút nào có dấu hiệu sống lại, phải biết hắn luyện hoá Ôn Ninh cũng không cần thời gian lâu như thế, hoá ra đem một người bên bờ vực sinh tử trở về còn khó hơn cả luyện hoá một cỗ hung thi cao cấp.
.
Danh sách chương