"Nào, đi thôi, Tiểu Bình Quả đi tìm Lam Trạm"Mẹ nó con lừa ngu ngốc này, gia cho ngươi ăn no xong ngươi liền kéo hoài không đi.


Có phải ngươi muốn làm lừa nướng hay không, một người một lừa liền cứ như vậy giằng nhau dưới chân núi mất một canh giờ liền.[ 1 canh giờ= 2 tiếng]Nguỵ Vô Tiện buồn bực, bản thân kéo lừa đến nỗi muốn đứt hơi.

Ngươi thích ăn táo như vậy, chi bằng....Nguỵ Vô Tiện cuối cùng cũng nghĩ ra được cách khiến Tiểu Bình Quả chịu bước đi.

Thân ảnh của hắn nằm dài trên lưng lừa, trên tay cầm một cành khô có treo một quả táo đung đưa, cứ vậy liền từ từ tiến lên trên Thành Bất Dạ Thiên.Nguỵ Vô Tiện nhảy xuống lưng lừa, cột nó lại vào một con sư tử đá to lớn, bản thân chính là từ từ từng bước một từng bước một tiến lên trên.


Hắn nhớ năm ấy, khi mình còn là một thiếu niên trẻ, cùng với những đệ tử dòng chính của các tiên môn thế gia khác cùng nhau đứng tại đây nhìn tên Ôn Cẩu phía trên cao.

Tuỳ Tiện rời khỏi người hắn chính là ngay tại bậc đá này, ngày ấy rút tuỳ tiện ra không nghĩ rằng đấy là lần cuối cùng sử dụng nó, bản thân hắn cũng có chút không ngờ tới, cũng có chút khó chịu.Từng bậc thang một hắn đi qua, như gợi lại kí ức năm nào, lúc ấy Lam Trạm vẫn còn sống, tỷ đệ Ôn Tình vẫn còn tốt, còn đưa thuốc cho hắn, cứu hắn một mạng.


Tỷ đệ bọn họ cũng thật đáng thương, bàn tay chưa từng dính máu người nhưng cũng bị xem như là tàn dư loạn đảng Ôn Thị, tỷ đệ bọn họ làm sai gì chứ, cái sai duy nhất có lẽ chỉ là bản thân mang họ Ôn trên người.

Gánh chịu những giày xéo không đáng có.Năm ấy, chỉ còn một chút nữa, một chút nữa thôi hắn liền có thể quang minh chính đại trở về bên tỷ tỷ, đám người ấy tại sao lại đối xử với hắn như vậy cơ chứ, tại sao phải đuổi cùng giết tận, tại sao lại chặn giết hắn ở Cùng Kỳ, nếu những chuyện đấy không xảy ra nhất định Kim Tử Hiên sẽ không thiệt mạng dưới tay Ôn Ninh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện