Hai đứa trẻ rời đi rồi, Tĩnh Thất lần nữa lại rơi vào vẻ yên tĩnh vốn có, cửa sổ vẫn để mở, vẫn có thể ngắm nhìn những bông tuyết nhẹ rơi trong màn đêm, gió lớn vẫn thổi làm cho khóm trúc trước gian nhà nghiêng nghiêng ngả ngả, nhưng tuyệt đối không có một chút gió lạnh nào tràn vào bên trong ,nhìn đạo kết giới vây quanh tường tĩnh thất để tránh gió lạnh, Lam Vong Cơ hắn tựa như có một dòng nước ấm chảy vào cõi lòng.


Đứa trẻ Tư Truy Cảnh Nghi này, thật tốt.

Lam Vong Cơ bước xuống dường, chân trần từng bước từng bước đạp lên nền nhà phẳng nhẵn được làm bằng gỗ đàn hương cao quý, nơi đây vốn dĩ trước đây chính là nơi ở của mẫu thân hắn trước khi qua đời, nói là nơi ở nhưng thực chất chỉ là một nơi giam lỏng.

Trước đây khi hắn còn nhỏ, mẫu thân bị người ta gọi là gian tà, mỗi tháng hắn chỉ có thể đến gặp mẫu thân một lần, khi đó, hắn không hiểu thế nào là gian tà, lớn lên một chút mới biết thì ra gian tà là như vậy.


Có người từng chất vấn hắn, hắn như vậy, có đúng là đang bảo vệ kẻ yếu, cứu giúp chúng sinh hay không?Hắn cũng từng hỏi thúc phụ, cũng từng hỏi chính mình, thế nào là trắng, đen, thế nào là tà ma ngoại đạo?Thúc phụ chẳng thể trả lời hắn, hắn cũng chẳng thể trả lời chính mình, nhưng hắn biết Nguỵ Anh không phải tà ma ngoại đạo, mẫu thân hắn cũng chẳng phải gian tà.

Gia phụ hắn yêu mẫu thân hắn, nhưng mẫu thân hắn lại là hung thủ hại chết ân sư của người, người chẳng thể giết chết nàng, cũng không nỡ nhìn nàng chết, chỉ đành đắc tội với các vị trưởng lão Lam Gia, bất chấp tất cả, nhất quyết cưới nàng về làm phu thê, giam nàng một đời, cũng tự giam mình một đời, giày vò nàng, cũng giày vò chính mình.


Hắn từng thắc mắc, rốt cuộc tình yêu là gì, khiến cho con người ta khổ sở như vậy, cũng khiến cho con người ta hy sinh nhiều như vậy?Tại sao gia phụ hắn lại làm khổ mẫu thân như vậy, cũng làm khổ bản thân mình như vậy.

Nhưng đến nay, rốt cuộc hắn cũng hiểu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện