Đại khái là vì linh thái của Tô Diệp Tử đã bại lộ, từ ngày đó trở đi Vân Khởi càng ngày nhìn thấy một cục tròn màu trắng sữa nhảy nhót lung tung trên Hàn Quỳnh phong càng nhiều —— Sau khi đã quen những thị đồng kia hở tí là đi tìm cái ổ đất nhảy một cái biến thành một gốc cây nhỏ rồi, hắn còn phải học làm quen tình cờ trượt chân một cái không cẩn thận sẽ đạp phải cái đuôi của sư phụ cục tròn trắng sữa.

May mà chuyện này vẫn không tiếp tục kéo dài, khoảng chừng một tháng sau, Tô Diệp Tử tuyên bố đã khôi phục hoàn toàn, có thể vùi tinh lực vào "Chính sự" rồi.

"Linh Lung Mộc?"

Nghe được cái tên này, Vân Khởi ở trong đầu tìm một hồi cũng không có ấn tượng nhiều, "Là linh vật thần mạch hệ "mộc" sinh trưởng trong Đông Thổ sâm lâm, trăm năm hiện thế một lần?"

Tô Diệp Tử gật gật đầu: "Lúc trước đã Hồng Hoang sư đệ nhắc qua ngươi hiểu rõ tập tính linh vật, hóa ra ngay cả linh vật thần mạch cũng hiểu rõ —— Ta đều biết được từ chỗ Hồng Hoang sư đệ, đồ đệ ngoan sao ngươi lại biết?"

Vân Khởi cũng không phản ứng gì với lời khen của Tô Diệp Tử —— Có lẽ nên nói là có sức đề kháng, hắn qua loa nói: "Lúc trước khi ở ngoại tông, trong lúc rảnh rỗi sẽ đến Vạn Thư Các lật xem sách cổ, vì lẽ đó nên có hiểu biết."

"Lật xem sách cổ?" Tô Diệp Tử tựa hồ hứng thú, tròng mắt đen nháy sáng lấp lánh, như ngâm thủy quang, "Nói một chút xem, ngươi đều xem cái gì?"

Bị một đôi mắt như thế trực tiếp nhìn chằm chằm, Vân Khởi có chút không được tự nhiên ho nhẹ, khẽ đè tầm mắt xuống, "Linh vật, linh thú, trận pháp, phép thuật, địa vực, bí văn... Mấy thứ liên quan như thế đều có xem đôi chút, cũng hiểu chút da lông."

"..." Tô Diệp Tử từ góc độ của đồ đệ ngoan nhà mình phỏng đoán trình độ "Xem đôi chút, hiểu chút da lông" một hồi, dừng một chút, "Vì lẽ đó sư phụ mang theo đồ đệ ngoan nhà ngươi, có phải tương đương với dẫn theo Vạn Thư Các bên người hay không?"

"Lầu ba của Vạn Thư Các không cho đệ tử ngoại tông vào, nơi đó ta chưa từng đến." Vân Khởi thần sắc bất động.

"Mấy quyển trên lầu ba, a, ma đế Lệ Thiên mà trước kia ngươi hoàn toàn chưa từng nghe nói có ghi chép bên trong... Hoàn toàn không cần thiết phải xem." Tô Diệp Tử cười đến xán lạn, trong ngoan ngoãn vô hại, lời nói ra lại hoàn toàn không phải như thế ——

"Trước kia còn cân nhắc có nên đánh ngất Hồng Hoang sư đệ mang theo, nhìn tình hình thì bớt đi không ít thời gian."

Vân Khởi: "..."

Suy nghĩ một chút, Vân Khởi vẫn sáng suốt không tiếp tục đề tài này nữa, chuyển đề tài, trở vè khởi điểm của thần vật mạch linh hệ "mộc": "Trong Vạn Thư Các có rất ít ghi chép về năm loại linh vật thần mạch, chỉ có trong một ít điển tịch bí ẩn thì có thể tìm được manh mối."

"Ta từ chỗ Hồng Hoang sư đệ hiểu cũng không nhiều." Tô Diệp Tử nói, "Hiện nay nhìn lại, ngươi muốn tu hành cần năm loại linh vật thần mạch, Linh Lung Mộc làm linh vật hệ "mộc" tất nhiên ôn hòa nhật, mà linh vật hệ "kim" là sắc bén nhất. Dựa theo suy đoán của Hồng Hoang sư đệ, một khi ngươi dựa vào linh vật thần mạch đột phá đến cảnh sau Linh Chủng, cũng chỉ có thể thông qua đó tìm kiếm linh vật thần mạch khác tiếp tục đột phá, bằng không tu vi vẫn sẽ trì trệ không tiến."

Vân khởi gật đầu, trong thần sắc không có biến hóa: "Điểm này ta biết được."

Tô Diệp Tử thấy hắn phản ứng bình tĩnh, trong lòng cũng trấn an, nụ cười sáng rỡ đôi chút: "Có điều không liên quan, có vì sư ở đây. Ta cẩn thận nghiên cứu tin tức hiện có, trước tiên ngươi lấy linh vật hệ "mộc", sau đó dựa theo ngũ hành tương khắc, lần lượt lấy thổ, thủy, hỏa, kim tứ hệ, vừa vặn có thể phóng linh vật hệ "kim" có độ nguy hiểm cao nhất tới cuối cùng —— Khi đó xác suất có thể lớn hơn hiện tại một chút."

"Đều theo sư phụ sắp xếp." Vân Khởi thần sắc không dao động, cụp mắt nói.

Mà Tô Diệp Tử lại bị sư quyết tuyệt của Vân Khởi làm cho chột dạ một chút: "Dù sao cũng là đại sự liên quan đến chuyện tu hành sau này của chính ngươi, đồ đệ ngoan có thể trở về cẩn thận cân nhắc một chút..."

"Ta đã cân nhắc," Vân Khởi nói, "Cùng sư phụ không bàn mà hợp."

Tô Diệp Tử trừng mắt nhìn, trêu ghẹo đồ đệ ngoan không có biểu hiện gì: "Đồ đệ ngoan có thân giao cách cảm như thế với vi sư sao?"

Vân Khởi lần này lại không chịu nói tiếp.

Tô Diệp Tử cũng không cho là ngang ngược, vẫn cười tủm tỉm: "Nếu đồ đệ ngoan không có dị nghị gì, sau khi vi sư nói với tông chủ còn có mấy vị trưởng lão một tiếng, chúng ta liền xuất phát."

Vân Khởi ngẩn ra: "Mấy ngày nữa liền đi?"

Khóe miệng Tô Diệp Tử cong lên: "Thanh Hòa cũng sắp trở về rồi, mấy ngày nay không đi thì không đi được." Lẩm bẩm xong câu này xong nụ cười trên mặt hắn càng đậm, giống như người vừa nhỏ giọng nói vừa rồi không phải hắn vậy, "Quan trọng nhất chính là, dựa theo lời đồn suy đoán, Linh Lung Mộc sẽ xuất hiện trong vòng ba năm, nhưng trời mới biết đến cùng là nó xuất hiện ngày nào? Vạn nhất đến trễ rồi rơi vào tay người khác..."

Tô Diệp Tử nói tới đây thì dừng lại một chút, đăm chiêu: "A, thân thiện đàm phán cũng không phải là không thể."

Vân Khởi khẽ rũ mí mắt, đáy mắt mỉm cười: "Nếu như đối phương nói không thể thì sao."

Tô Diệp Tử mỉm cười: "Vậy thì thân, thiện, nói cho bọn họ có thể mà."

Vân Khởi cong cong khóe môi: "Ta nghe sư phụ."

"Có điều vì để tránh cho ngươi mọi thứ không hài hòa sản sinh, tốt nhất vẫn là chúng ta tự bắt được linh vật thì khá là ổn thỏa." Tô Diệp Tử giả vờ giả vịt hít sâu một hơn, "Dù sao thân là trưởng lão đốc sát của Đàn tông, đại sư đệ nhất liên quan đến duy trì danh dự bản tông này——áp lực của ta cũng rất lớn mà..."

——

Vân Khởi bị Tô Diệp Tử sai đến Hàn Quỳnh bí cảnh, nắm chặt trước thời gian rời phong tiếp tục tĩnh dưỡng thần hồn, mà Tô Diệp Tử lại chạy đến Hồng Hoang phong đi tìm Hồng Hoang trưởng lão "cáo biệt".

"... Không có."

Nghe Tô Diệp Tử giở công phu sư tử ngoạm, Hồng Hoang trưởng lão không chút do dự lắc đầu, "Tô sư huynh nhất định nghe nhầm rồi, Hồng Hoang phong ta sao lại có khả năng có Thanh Long Chân Huyết cấp độ bảo vật kia?"

Trên mặt Tô Diệp Tử mang nụ cười sư huynh "hiền lành": "Hồng Hoang sư đệ không nên đùa giỡn với ta, ta đã sớm từ chỗ Quyên Nhi sư muội nghe được rõ ràng rồi. Những pháp thuật trận pháp kỳ lạc cổ quái của Quyên Nhi sư muội sư đệ ngươi rõ ràng, nếu nàng chắc chắc trên Hồng Hoang phong của ngươi có Thanh Long Chân Huyết, vậy thì nhất định không giả được."

"..." Hồng Hoang trưởng lão khổ sở giãy dụa, "Cái này thật sự không ——"

"Ngũ đại thần huyết thú tộc thuộc ngũ hành, vừa vặn khắc chế linh vật thần mạch cùng hệ." Tô Diệp Tử nói, "Linh Lung Mộc này lại là linh vật thần mạch đầu tiên mà Vân Khởi đồ đệ ngoan muốn lấy dùng, ngay cả ta cũng không nắm chắc sẽ có kết quả gì; bây giờ ngũ đại thần huyết thú tộc từ lâu đã không còn nữa, thanh long nhất tộc cho dù chưa từng có sinh cơ hầu như không còn cũng cách xa ở Ma Vực, ta chỉ có thể tới cầu viện Hồng Hoang sư đệ."

Tô Diệp Tử suy nghĩ một chút, lại nói: "Đông Thổ sâm lâm từ xưa đến nay xuất hiện đa dạng linh vật thiên kỳ bách quái, ta nhất định sẽ mang một ít trở về làm lễ ra mắt cho sư đệ."

"Cho dù chuyển một nửa Đông Thổ sâm lâm về đây, cũng không chống đỡ được một giọt Thanh Long Chân Huyết." Hồng Hoang trưởng lão một mặt thịt đau, lại đưa tay ra, lòng bàn tay đã thêm một cái bình trong suốt. "Huyền Băng Tâm Tủy mới có thể giam cầm được khí tức cuồng bạo của giọt Thanh Long Chân Huyết này, cho dù Vân Khởi lấy được Linh Lung Mộc dùng tới nó, Tô sư huynh nhất định cũng phải hộ pháp bên cạnh."

"Ta đây tự nhiên hiểu được." Tô Diệp Tử thấy Hồng Hoang trưởng lão mang theo bên người, không khỏi ngẩn ra, sau khi hoàn hồn hắn cười híp mắt nhận lấy, trong ánh mắt lưu luyến không rời của Hồng Hoang trưởng lão đánh giá cái bình nhỏ trong suốt này một lần, "Cái bình này cũng làm từ Huyền Băng Tâm Tủy?"

"Ừm." Hồng Hoang trưởng lão gật gật đầu, sau đó giống như nghĩ tới điều gì, một mặt cảnh giác nghiêm nghị nói, "Trước khi Vân Khởi sư điệt lấy dùng đều phải cách xa cái bình này một chút."

Tô Diệp Tử Văn nói cười đến mặt mày loan loan: "Xem ra đồ đệ ngoan bảo bối của ta danh tiếng đã lan xa nội tông ròi a." Thu hồi cái bình, Tô Diệp Tử vui cười hớn hở cáo từ, "Đa tạ Hồng Hoang sư đệ đã tặng. Ân tình của giọt Thanh Long Chân Huyết này, ta ghi nhớ."

Nói xong, Tô Diệp Tử cũng không nhiều lời, xoay người rời đi.

"... Lan xa nội tông?"

Tô Diệp Tử đi rồi, Hồng Hoang trưởng lão thần sắc bất động mà đọc bốn chữ này một lần, lặng lẽ nở nụ cười, hắn quay đầu nâng mắt nhìn về phía Hàn Quỳnh bí cảnh của Hàn Quỳnh phong, nghĩ tới ngày đó bên ngoài bí Cảnh Chi đôi mắt màu mực băng phong tịch diệt kia nhìn mình, sâu sắc hít vào một hơi: "Ta thấy các ngươi vừa đi, Đông Thổ sâm lâm đều phải bị các ngươi làm cho long trời lở đất đi..."

"... Chỉ mong, đừng tiếp tục là một nhân vật như ma đế Lệ Thiên là tốt rồi."

——

Trên Hàn Quỳnh phong, Hàn Quỳnh bí cảnh.

Có lẽ là do phải rời khỏi Đàn tông nơi mình luôn ở từ khi có ký ức tới nay, nên tâm tình của Vân Khởi cũng không nhịn được sinh ra chút dao động. Ngồi xếp bằng trên bãi đá một lúc, trước sau không cách nào toàn tâm nhập định, Vân Khởi cũng không cưỡng cầu nữa, hắn mở mắt ra, xuống bệ đá.

Lần này đến Đông Thổ sâm lâm, đi qua một nửa Tiên Vực, hành trình vạn dặm... không biết liệu sẽ có đi qua nơi hắn từng sinh hoạt không, không biết liệu sẽ có nhớ lại gì đó không...

Vân Khởi nghĩ đến đây, không khỏi nhìn về phía cổ mộc khối Chiếu Tâm Thạch có thể chiếu rọi mong muốn trong lòng sau cổ mộc, hắn do dự một chút, liền đi qua, tuân theo những gì Tô Diệp Tử đã dạy, đứng trước Chiếu Tâm Thạch một tấc vuông.

Trên Chiếu Tâm Thạch hiện ra, vẫn là một mảnh hỗn độn.

Vân Khởi bất giác bất ngờ, vừa muốn lui ra, chợt thấy trên Chiếu Tâm Thạch lóe lên, hỗn độn như mây khói bên trong tiêu tan đi ——

Phảng phất như trong vách đá trong suốt, mấy thước nắng sớm rải tung bao phủ một thạch tháp có thảo thực cao đến eo vây quanh. Người trên tháp ngồi tựa ở đằng kia, áo mỏng bán mở rộng, lộ ra xương quai xanh cùng lồng ngực tinh tế, đập vào mắt một mảnh trắng loáng như sương thắng tuyết, tóc đen quanh người, như thác nước buông xuống vai. Người kia khẽ cong đôi môi đỏ, khẽ khép mắt, như là vừa mới thức dậy trong ánh mắt mịt mờ thủy sắc, đang lười biếng cười nhìn hắn.

Vân Khởi cả kinh, cuống quít rũ mắt lui một bước.

Vật ảnh bóng người trong vách đá liền dần dần nhạt đi.

Vân Khởi đứng tại chỗ không nhúc nhích, màu mắt lên lên xuống xuống, cuối cùng vẫn nhịn không được nâng mắt nhìn về phía vách đá lần nữa. Lúc này trong vách đá chỉ còn lại một hình ảnh mỏng manh cuối cùng ——

Người kia trong hình ảnh mở to một đôi đồng tử đen nháy thủy quang mịt mờ, nhìn hắn, cười tủm tỉm, từ từ liếm môi trên đỏ bừng.

"...!"

Ánh mắt Vân Khởi khẽ căng, yết hầu như đột nhiên bị người siết lấy, ngăn chặn hô hấp.

Vào trong nháy mắt này, vách đá bên cạnh ầm ầm mở rộng.

Không mất bao lâu, người trong Chiếu Tâm Thạch vừa rồi đã cười tủm tỉm từ đường đá đi vào: "Đồ đệ ngoan, chúng ta ——... Hả? Đồ đệ ngoan không thoải mái chỗ nào sao?"

Vân Khởi cụp mắt, nắm chặt hai tay dưới tay áo, một lát sau hắn mới há mồm, thanh tuyến hơi khàn: "Không có gì,... sư phụ."

"A." Tô Diệp Tử như có điều suy nghĩ gật đầu, sau đó mặt mày càng thêm tươi cười, sáng rỡ như lúc ban đầu, "Vậy đồ đệ ngoan sẽ theo sư phụ xuống núi thôi."

"... Vâng."

Vân khởi gật đầu. Tô Diệp Tử xoay người đi ra ngoài, mà Vân Khởi sững người lại, liếc mắt nhìn Chiếu Tâm Thạch đã không khác gì vách đá bình thường, sau đó mới quay đầu đi theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện