Bùa truyền âm hóa thành hoàng tước bay vào trong chốc lát, cửa động phủ liền mở ra. Rõ ràng là giữa ban ngày, nhưng Vân Khởi ngẩng đầu nhìn lên, lại chỉ có thể nhìn thấy một mảnh hỗn độn, hơn nữa thạch bích ngoài động phủ lờ mờ hiện ra thanh quang, khiến mảnh hỗn độn kia trông như mõm thú cắn người.

Vân Khởi khẽ nhíu chân mày, Tô Diệp Tử đứng trước mặt hắn lại không hề do dự, đi thẳng vào. Vân Khởi chỉ có thể đuổi theo.

Vừa vào động phủ, hỗn độn tản đi, trước mắt rộng rãi sáng sủa.

Hai người chẳng biết lúc nào đã đưa thân vào mảnh đất trống trong rừng trúc thấp thoáng. Gần đó tùy ý đặt vài trác y (bàn ghế) ngọa tháp (giường chân thấp) biên chế từ cây mây, một nam nhân ăn mặc mộc mạc ngồi trên một chiếc ghế mây trong đó, trong tay sương mù mịt mờ, róc rách nước trà theo sa hồ (ấm trà nung từ đất) trong tay hắn đổ vào sa bôi (chén nung bằng đất) trên bàn mây. Phía sau người này có dòng suối uốn lượn, lại nhìn đến phía sau rừng trúc, rừng trúc kia có thanh có thúy, trùng trùng điệp điệp, giống như cơn sóng hoặc sâu hoặc cạn, dần dần chuyển động hướng lên chân trời. Dõi mắt nhìn tới, một vòng thái dương hạ xuống, thanh sơn liên miên, bạch vân mênh mông, mơ hồ còn có thể nhìn thấy bạch hạc hồng đỉnh bay lượn giữa mây trời.

Vân Khởi nhìn viễn sơn cận cảnh như một cuộn tranh này, vào mắt nhưng lại khó có thể vào tâm, không biết có phải bị ảnh hưởng trước rồi hay không, đến thời khắc này thấy cảnh sắc như vậy tâm trạng cũng không thể bình tĩnh. Hắn không khỏi mà chuyển mắt nhìn Tô Diệp Tử.

Vào lúc này Tô Diệp Tử đã đi đến ngồi lên ghê mây bên cạnh nam nhân kia rồi, chếch hướng với Vân Khởi, không thấy rõ biểu hiện, chỉ nghe thấy trong thanh âm vẫn cứ có ý cười biếc nhác xưa nay: “Bế quan mấy năm, thẩm mỹ của ngươi vẫn không có gì tiến bộ a.”

Người kia không vội vã tiếp lời Tô Diệp Tử, mà ngẩng đầu nhìn Vân Khởi một chút, lại chuyển tầm mắt xuống: “Lúc trước đánh vỡ cam kết Hàn Quỳnh phong của ngươi không thu đệ tử, là ta không đúng, nhưng tình huống khi đó, là biện pháp xử trí tốt nhất… Bỏ mặc hắn mười một năm không hỏi không dạy, là ngươi chất chứa oán khí với ta lớn bao nhiêu?”

Đối với câu này Tô Diệp Tử không tỏ rõ ý kiến, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại. Vân Khởi đứng phía sau hắn ánh mắt ngưng trệ một phút chốc, cũng khôi phục bình thường.

Thấy Tô Diệp Tử trầm mặc, người kia hít một hơi, chuyển đề tài: “Nói đi, ngươi dẫn hắn tới là muốn làm gì?”

“Đến chiêm ngưỡng dung nhan tông chủ đại nhân, tắm rửa thánh tức (hơi thở của thánh) chiếu rọi của tông chủ đại nhân.”

“… Nói tiếng người.”

Tô Diệp Tử đặt sa bôi đang thưởng thức trong tay xuống: “Thân thể của hắn trên đường tới ta đã kiểm tra, vận hành chân khí mạch lạc huyệt khiếu đều không có vấn đề, thậm chí có thể nói tìm hết nhân loại trong giới tu chân các ngươi cũng không tìm được người thứ hai có căn cơ bên chắc như hắn, còn lại kết không được Linh Chủng. Cân nhắc đến chuyện ngươi là người già nhất trong đám có thể thoi thóp trong tông môn, vì lẽ đó mới tới để thỉnh giáo.”

Tự động không nghe thấy câu phía sau, tông chủ hít một hơi.

“Phàm nhân trên cõi đời, trong một vạn có một có thể tu được chân khí, mà trong những người có thể tu được chân khí, trong mười có một có thể kết được Linh Chủng.” Tông chủ nhìn Vân Khởi một chút, “Nguyên bản thông qua khai sơn nạp đồ tuyển vào ngoại tông, người bị bế tắc đan điền đương nhiên vào không được, nhưng hắn là trường hợp đặc biệt, không bị điều kiện này ảnh hưởng, bản thân không thỏa mãn được điều này cũng bình thường, ngươi không nên cưỡng cầu.”

“… Nếu ta càng muốn cưỡng cầu thì sao?” Trong thanh âm của Tô Diệp Tử mất đi ý cười.

“Thiên đạo hữu thường, bất khả vi nghịch.”

“…” Bỗng dưng Tô Diệp Tử đứng lên, đưa mắt từ trên cao nhìn xuống nam nhân kia, tóc đen rối tung trượt xuống theo bả vai, bờ môi đỏ bừng cong lên một nụ cười ác liệt mà trào phúng, “Tu hành vốn cùng thiên mưu mệnh nghịch thiên mà tiến, nếu muốn thuận theo thiên mệnh, tông chủ không nên bế quan ở đây, nên mở đại hội thệ sư (lời thề trước khi xuất quân đánh giặc), kêu gọi tất cả trưởng lão đệ tử cùng đi chết mới đúng.”

“Tô Diệp Tử.”

Người kia cứng nhắc lên tiếng, ngay cả mắt cũng không nhấc, chỉ có động tác trong tay ngừng lại.

Vẻ mặt của Tô Diệp Tử ngưng trọng trong nháy mắt, sau một lát, hắn bỏ xoay tầm mắt qua một bên miễn cưỡng nở nụ cười, khôi phục Tô Diệp Tử mà người ngoài quen thuộc kia: “Ồ, vậy thì chúc tông chủ đại nhân sống lâu trăm tuổi được rồi.”

Đã sống hơn một ngàn năm Tô Thanh Liên: “…”

Tô Diệp Tử không có ý tiếp tục ở lại, đứng lên liền xoay người muốn đi, chưa kịp đến trước mặt Vân Khởi, người phía sau kia đã mở miệng. Khác với trước đó, lần này cái người kia dùng chính là thần thức truyền mật âm ——

“Diệp Tử, nghe lời ta, không cần quản hắn. Việc tương lai tuy ta không thể biết hết, nhưng điềm báo luôn có… Cách hắn xa một chút, đối với ngươi cùng hắn đều tốt.”

Tô Diệp Tử dừng bước, nhưng không quay đầu lại, nâng mắt nhìn về phía Vân Khởi, vừa đúng dịp vào thời khắc này đối phương cũng chuyển tầm mắt qua vẻ mặt xa lạ nhìn về phía hắn. Hai người đối diện chốc lát, bỗng dưng Tô Diệp Tử mở miệng: “Ngươi tin số mệnh không?” Trên vẻ mặt càng là nghiêm túc hiếm thấy.

Vân Khởi trầm mặc giây lát, điểm dị sắc ở đáy mắt tản đi. Hắn lắc đầu: “Không tin.”

“Đúng dịp, ta cũng không tin.” Tô Diệp Tử cong môi nở nụ cười.

“…”

Nhìn hình bóng hai người sóng vai rời đi, Tô Thanh Liên ngồi phía sau chậm rãi siết chặt chuôi sa hồ trong tay.

Sau khi hai người rời khỏi động phủ của tông chủ, liền nhận hết ánh mắt khác thường của các đệ tử trong Tông Chủ phong lúc đang làm lễ một đường đi xuống phong. Mười năm nay Vân Khởi đã quen thuộc bị ánh mắt tương tự nhìn chằm chằm rồi, vì lẽ đó không cảm thấy có gì, chỉ kỳ quái hóa ra thanh danh của mình đã truyền tới nội tông rồi; mà người đi phía trước kia xem ra không hề để ý, thanh thản đến như đang đi dạo trong hậu hoa viên của mình, trong mắt Vân Khởi thấy thì đơn thuần là “Thiên phú dị bẩm”.

Mãi đến khi hai người đến nơi kết nối giữa Tiếp Thiên Liên với Tông Chủ phong, Tô Diệp Tử đứng bên cạnh vách đá, ngoài nửa bước chính là mây mù hừng hực cùng khe cốc sâu không thấy đáy, nhưng hắn chỉ ngẩng đầu nhìn pháp khí phi hành tới lui của Tiếp Thiên Liên. Bởi vì mây mù tồn tại trong núi, vì là bảo đảm tiến lên vững vàng, tốc độ của pháp khí phi hành đều nhất quán rất chậm. Sau khi quan sát hồi lâu, Tô Diệp Tử lui một bước, cười híp mắt đánh giá Vân Khởi: “Đồ đệ ngoan, sợ độ cao không?”

Đoán được ý đồ của Tô Diệp Tử, trong chốc lát Vân Khởi không nói gì.

Trên đời này có ba phương thức có thể lăng không, ngoại trừ loại pháp khí phi hành tương tự như thuyền bay chỉ cần bỏ linh thạch vào để khởi động phi hành trận pháp này ra, từ cảnh Linh Chủng trở lên bởi vì trong cơ thể đã sinh hạt giống chân nguyên, liền có thể mượn Linh Chủng chân nguyên mạnh hơn xa hơn chân khí đi khắp tầng ngoài của thân thể khiến cho mình lăng không trong thời gian ngắn; còn nữa chính là giống rất nhiều đại năng (xưng hô tông trọng) tu giả, tu vi nhất định sau Thần Hồn đủ cường đại, lấy thần thức điều khiển khí vật trên đó liền có thể trực tiếp bay lên mà không cần làm gì.

Giờ khắc này Vân Khởi cũng là đứng bìa núi không xa, bên chân ngoài mấy thước chính là khoảng không trôi nổi bên ngoài vách đá làm người ta sợ hãi, còn có hải vân cuồn cuộn trôi nổi hoàn toàn mờ mịt khiến hắn bất an kỳ lạ. —— Loại độ cao này có dùng hết thị lực của tu giả cũng không thể thấy đáy, mặc dù cảnh Linh Chủng có thể mượn Linh Chủng chân nguyên để ngự không cũng không dám chắc dễ dàng đặt chân, một khi chân nguyên dùng hết không còn hơn phân nửa vẫn là gặp kết cục tan xương nát thịt —— Cái này không liên quan đến sợ độ cao, từ cảnh Linh Chủng trở xuống thì bình thường tư duy đều sẽ không cảm thấy không sợ.

Vân Khởi lại lắc đầu.

Tô Diệp Tử thấy kế thực hiện được, có chút suy ngẫm, liền gọi ra một thanh trường kiếm từ trong pháp khí trữ vật, lấy thần thức ngự không, vươn mình giẫm lên.

Sau khi đạp lên phi kiếm ngự không nửa trượng, Tô Diệp Tử đã cao hơn Vân Khởi mấy thước, hắn khẽ cong eo nghiêng người đưa tay ra, nghênh quang cười đến mi mắt cong cong: “Đồ đệ ngoan, tới đây.”

Vân Khởi nắm lấy đầu ngón tay Tô Diệp Tử đưa qua, làm như vô ý tiến vào lòng bàn tay, mượn lực nhảy lên, lăng không bước lên phi kiếm, thân hình khẽ nghiêng, giữa lúc tay áo lay động đã đứng phía sau Tô Diệp Tử, tay kia lại không được tự nhiên địa vịn ở eo nghiêng của Tô Diệp Tử.

Bàn tay nắm đầu ngón tay của mình hơi run, Tô Diệp Tử ngẩn ra, cho rằng Vân Khởi dù sao cũng hơi căng thẳng, không khỏi nở nụ cười, chủ ý vốn muốn rút tay về xem như thôi, tùy ý đối phương nắm.

Phi kiếm ngự không bay lên, đệ tử của Tông Chủ phong kinh ngạc thốt lên bị quăng lại phía sau, thân ảnh của hai người hầu như là trong phút chốc liền đi vào trong sương mù mây tía như tơ như sợi.

“Sau khi từ trong động chủ của tông chủ đi ra, liền một chữ cũng không nghe ngươi nói. Làm sao, bị đả kích?”

Không biết có phải Tô Diệp Tử cố tình hay không, nơi hai người đang bay đều là mây mù đầy mắt, đặc biệt là cảnh sắc trống rỗng bên dưới phi kiếm không nhìn thấy cái gì. Tầm mắt của Vân Khởi không chỗ để nhìn, cũng chỉ có thể rơi lên tóc dài như mực như thác của người phía trước này, nơi đây chỉ còn hai người bọn họ, gần đến mức cũng có thể nghe thấy hô hấp, trong mũi tựa hồ có mùi thơm ngát đầu độc tâm tư hắn, nguyên bản suy nghĩ chỉ chôn trong lòng nhưng lại nói ra: “… Sư phụ không thích ta, là vì tông chủ?”

Vừa dứt lời còn chưa kịp hối hận, hắn liền phát hiện thân hình của người kia ở nơi đầu ngón tay dừng lại.

Vân Khởi cụp mắt, tâm tình hắc ám từng tia từng sợi quấn lên ánh mắt trong suốt của hắn.

“Không phải.”

Hắn lại nghe người phía trước kia ngữ khí bình tĩnh mở miệng phủ nhận.

Bỗng nhiên trong lòng Vân Khởi lại giống như con hoàng tước nhi nho nhỏ bay vào kia, hân hoan ríu rít, mang theo rung động cùng bất an hắn không quen thuộc, lại khiến bản năng hắn kích động cùng thoải mái.

“… Vâng.”

Tô Diệp Tử đợi rất lâu cũng không đợi được đoạn sau, nguyên bản sắc mặt có chút trầm xuống liền bị ý cười đâm thủng, “Ngươi dễ dỗ như vậy sao, Vân Khởi đồ đệ ngoan?”

Phía sau không có âm thanh.

Tô Diệp Tử vẫn cười, tâm tư hiện lên hình ảnh lần đầu gặp gỡ vào mười một năm trước thật rõ ràng. Thiếu niên mười mấy tuổi hắn miêu tả trong trí nhớ kia đôi mắt trong suốt đen rõ lại như ánh sao trơ trọi, âm thanh nhẹ như không thể nghe, “Không phải không thích, mà là…”

Câu nói còn lại bị tiếng gió xẹt qua bên tai mang đi.

Vân Khởi chưa từng truy hỏi, Tô Diệp Tử cũng sẽ không nhắc lại.

Không phải không thích, mà là vô cùng giống, vô cùng giống đôi mắt của người kia.

… Ngươi có từng mơ tới chính mình sinh ra là một chiếc lá, bao nhiêu năm đều lẳng lặng nhìn hình bóng của một người? ——

Nội tông thất phong, ngoại trừ nơi kết nối Tiếp Thiên Liên, đều cấm không. Cho dù đốc sát trưởng lão thiên đại chức quyền, lượn quanh bên ngoài Hồng Hoang phong trên trên dưới dưới bay nhảy qua lại thì cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn đến nơi kết nối Tiếp Liên Thiên mà hạ xuống.

Hôm nay Hồng Hoang phong bên này người phụ trách tiếp đón thoạt nhìn là người mới, từ khi Tô Diệp Tử cùng Vân Khởi xuất hiện ở chân trời thì đã há to miệng, mãi cho đến khi hai người này đi tới bên cạnh mình cũng không thể khép lại, may mà thân là người tu hành về điểm tâm tính vẫn tốt lắm, mặc dù có chút lắp ba lắp bắp nhưng vẫn không quên mở miệng hỏi: “Vị, vị sư thúc này, ngài là… Là từ đâu đến?”

“Tông Chủ phong.” Tô Diệp Tử cười đến hòa ái dễ gần, tựa hồ không hề chú ý mình bị đệ tử mới này hạ thấp bối phận rất nhiều.

“A? Cái này…” Vốn cứ tưởng khách mời tới từ ngoại tông, không hiểu quy củ, đệ tử mới vừa nghe là tới từ Tông Chủ, không khỏi hoa mắt, “Vậy sao ngài lại lăng, lăng không mà đến, không ngồi thuyền bay chứ?”

Tô Diệp Tử lấy ánh mắt quan ái trí chướng (chướng ngại trí lực) nhìn đệ tử này một chút: “Bởi vì nhanh lắm a.”

“A là… Không đúng,” Đệ tử mới sắp khóc rồi, “Vậy ngài cũng không thể vi phạm ——”

“Bạch sư điệt.”

Cuối cùng sư thúc cùng phong hữu tâm thiện lương ở phía xa không cách nào tiếp tục giả vờ như không nhìn thấy, mặt đắng đi tới, đến trước mặt ba người, nắm chắc tinh thần có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, vận khí lên tiếng: “Đệ tử chào đốc sát trưởng lão.”

Đến đây, các đệ tử của Hồng Hoang phong rối rít giả vờ không nhìn thấy đều là âm thầm há miệng, trên mặt cũng chỉ có thể dồn dập ngừng động tác trong tay tán gẫu trong miệng, xoay góc độ khác nhau đồng loạt cung kính cúi người hành lễ ở cùng một phương hướng: “Đệ tử chào đốc sát trưởng lão ——”

Mười mấy đệ tử đồng loạt vận khí lên tiếng, tuy rằng không đến nỗi âm thanh chấn động trời cao, đủ chấn động vị phong chủ kia là được rồi.

Vào lúc Tô Diệp Tử vẫn còn ở đây cười híp mắt “Miễn lễ miễn lễ”, liền thấy ở hướng sườn núi một thị đồng toàn là thịt một đường chạy xuống núi, khi đến trước mặt Tô Diệp Tử còn thở hồng hộc hành đại lễ: “Thị đồng dưới… dưới trướng Hồng Hoang trưởng lão chào, chào đốc sát trưởng lão.”

Nói xong không đợi Tô Diệp Tử trả lời, tiểu bàn tử lấy một tấm bảng từ trong lòng ra, đùng một tiếng cắm vào trong đất bên cạnh Tiếp Thiên Liên.

Chỉ thấy bên trên rồng bay phượng múa một hàng chữ lớn ——

“Đốc sát trưởng lão cùng Tô Diệp Tử không được đi vào”.

Mực nước tràn trề chưa khô, vừa nhìn liền biết là vừa nãy vội vàng viết lên.

Nhìn rõ tấm bảng này chúng đệ tử không khỏi giật giật khóe miệng. Vân Khởi cũng không nhịn được xoay mặt qua một bên khẽ ho một tiếng, đến thời khắc này hắn mới đột nhiên có chút rõ ràng, ánh mắt của những đệ tử kia ở Tông Chủ phong lúc trước đại khái cũng không phải hướng về phía chính mình đi, thủ phạm có một người khác nữa.

Mọi người ở tại đây vào lúc này người có thần thái vẻ mặt tự nhiên nhất thuộc về bản thân đốc sát trưởng lão Tô Diệp Tử rồi, chỉ thấy hắn vẻ mặt tươi cười vung tay áo một cái… Sau đó mọi người chỉ tốn một cái chớp mắt tấm bảng kia cũng đã biến mất không còn tăm hơi. Tô Diệp Tử nhìn lại thị đồng tiểu bàn tử đang trợn mắt há mồm: “Chủ nhân nhà ngươi quá khách khí, với quan hệ thân mật của song phương, đâu còn cần lễ ra mắt khách sáo thế này. Đi thôi đi thôi, nếu hắn cũng không thể chờ đợi được nữa kêu ngươi tới đón ta, ta đi theo ngươi là được.”

Tiểu bàn tử có chút ngưng hoạt động, vẫn là dựa vào đệ tử lúc nãy cứu giúp ——

“Đốc sát trưởng lão thứ tội, thủ phong trưởng lão hôm nay thân thể không khỏe, không tiện gặp khách, không bằng mời ngài ngày khác quay lại được không?”

Tô Diệp Tử nghe vậy thì dừng bước, như cười như không, “Gặp khách lại không phải tiếp khách, cần thân thể thoải mái làm cái gì?” Lại nhìn về phía tiểu thị đồng mập mạp đơn thuần mờ mịt: “Truyền tống trận pháp ở cửa động phủ của Hồng Hoang sư đệ đã sửa lại chưa?”

“…”

Mọi người nghẹn, hồi lâu sau phù văn trên nút cài* trước ngực thị đồng lóe lên, có âm thanh bất đắc dĩ vang lên: “Cung thỉnh Tô sư huynh lên Tứ Phương đình tụ họp một chút.”

* nút tàu, nút áo sẩm/xẩm (trên sườn xám)

Tô Diệp Tử hài lòng đi lên núi.

Lúc này, Tứ Phương đình trên Hồng Hoang phong, trung niên đạo nhân vấn tóc bằng mộc trâm phóng tầm mắt tới hình ảnh thong thả từ phía xa, tiểu đồng bên cạnh châm cho hắn một chén Quỳnh Tương, khi thả ấm xuống thì mặt không rõ: “Hồng Hoang sư tổ ngài thường nói, đốc sát trưởng lão là tồn tại khiến cho người ta yêu thích nhất Đàn sơn, vì sao ngài còn không thích nhìn thấy hắn đây?”

“Không thích?”

Hồng Hoang trưởng lão như là nghe thấy trò cười, liền cười đến râu mép trên cằm đều run lên, chỉ là cười cười, sắc mặt, ánh mắt của hắn đều chậm rãi trầm xuống. Qua thật lâu hắn mới mở miệng một lần nữa, âm thanh như đồ sắt vừa mài giấy nhám, khàn mà lớn ——

“Chúng ta đâu nào không thích? … Chỉ có điều là mỗi lần trên phong của từng người nhìn thấy người kia, đều cứu hận không thể từ trên đỉnh núi nhảy xuống thôi.”

Thị đồng như hiểu như không nghiêng lệch đầu, lại gật đầu một cái. Chỉ là trong lòng hắn vẫn là không nhịn được suy nghĩ, với tu vi của mấy vị sư tổ, cho dù nhảy xuống núi, cũng sẽ không có chuyện gì a…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện