Xử lý đống bừa bãi sau khi đấu pháp và thi thể xong, sắc mặt Tô Diệp Tử cũng dần dần bình tĩnh, lúc này Liễu Liễu tăng nhân đã từ biệt nông phụ kia, xoay người ra khỏi thôn xóm, tiến lên đón lấy ánh mắt của Tô Diệp Tử đang chờ hắn bên ngoài.
“Cho ba khối linh thạch?”
Tô Diệp Tử hỏi cứ như là hết sức tùy ý.
Liễu Liễu lại ngẩn ra, cho bách tính phàm giới chịu thu nhận mình ba khối linh thạch, là một trong những quy tác khi tăng nhân nhập thế của Bồ Đề Tự, chẳng qua người này... “Làm sao ngươi biết? Chuyện này chẳng lẽ cũng truyền tới Đàn Tông ư.”
Tô Diệp Tử thấy Liễu Liễu không biểu tình gì nói tên Đàn Tông ra, đáy mắt cũng hiện lên ý cười, “Trước kia ta cùng vị Không Minh cao tăng trong tự các ngươi, lịch luyện hóa duyên hơn nửa năm, sao lại không biết mấy cái này?”
Liễu Liễu tự nhiên đã từng nghe nói về danh hiệu của Không Minh cao tăng trong tự, chẳng qua lúc này đáy mắt hắn lại có một tia lệ ý mịt mờ khó mà phát giác lướt qua: “... Lúc cùng Không Minh cao tăng nhập thế, Tô trưởng lão cũng có hành vi như đêm qua ư?”
Nhịp bước của Tô Diệp Tử đang đi đằng trước nghe vậy thì khựng lại, đứng đó một lúc lâu, hắn mới quay người lại, đáy mắt là ý cười khó nén: “Liễu Liễu sư phụ, hình như ngươi ghen?”
Thanh niên tăng nhân ngẩn ra, theo bản năng định cầm phật châu lên tụng kinh tĩnh tâm, chẳng qua tay trống không, mới nhớ ra dây phật châu đã bị hắn làm đứt rồi, vào lúc này có làm sao cũng không thể biến ra cái mới.
Nhìn ra Liễu Liễu có chút mất tự nhiên, Tô Diệp Tử cũng không trêu chọc đối phương nữa, quay người đi tiếp, dẫn Liễu Liễu tăng nhân cùng đi về phía Thái Hành Thành, đi thật nhanh.
——
Thái Hành Thành vẫn sầm uất như lần trước đến, chỉ là lần này trong lòng Tô Diệp Tử có điều lo nghĩ, cũng không có tâm tình rảnh rỗi mà nhìn phong cảnh bên đường.
Cả đường đi hằn đều đẩy nhanh tốc độ, vừa vào cửa thành liền truyền Truyền Âm Phù cho Cảnh Thất. Hai người vào thành cũng không nghỉ ngơi, vẫn đi thẳng một mạch vào Thành Chủ Phủ, nghênh đón thị giả tiếp đãi.
“Các ngươi đưa hắn đi nghỉ ngơi.” Tô Diệp Tử chỉ vào thanh niên tăng nhân cho hai thị giả tiếp đón, “Ta trực tiếp đi gặp thành chủ.”
Hai thị giả kia biết Tô Diệp Tử là khách quý mà trước kia đã ở lại hơn nửa năm trong thành, không dám thờ ơ, đáp vâng một tiếng, sau đó liền dẫn Liễu Liễu tăng nhân đến trắc thính nghỉ ngơi.
Tô Diệp Tử thì đi đến chính thính chỗ ở của thành chủ.
Liễu Liễu đi sau hai thị giả kia mấy trượng, bởi vì tu vi cảnh Hàm Nha, lơ đãng nghe thấy nội dung hai thị giả thấp giọng nghị luận đằng trước, không sót một chữ ——
“Thật không nghĩ tới nha, vị này lại quay về?”
“Ai nói là không phải đây, hơn nửa năm trước rời đi gấp như vậy, mọi người trong phủ còn nói là thành chủ chọc giận mỹ nhân mình giấu nên bỏ đi, thật không nghĩ tới, mỹ nhân này bỏ đi chưa tới một năm, lại tự quay về?”
“Ngươi cũng không nhìn xem, thành chủ cưng chiều người đó thế nào? Trước kia còn sửa lại viện kia, nhưng người khác đều không thể đến gần, từ trước đến giờ cũng không thấy có người đem y phục vào, vậy khẳng định là thành chủ đại nhân tự mình đưa thôi... Hơn nữa mỹ nhân này trước khi còn nổi giận với thành chủ như vậy, thành chủ chẳng phải đến phẫn nộ đều không hề à?”
“Ta thấy lần này mỹ nhân chịu trở về, thành chủ vẫn sẽ giữ người ở lại.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy, thành chủ đến bây giờ đều chưa có lấy vợ đâu...”
“...”
Thanh niên tăng nhân đi theo sau lưng hai thị giả, nghe đến đây ánh mắt lãnh trầm, đồng thời vô ý thức sờ hắc nhẫn giới trên tay phải.
——
“Ta cho rằng, Tô trưởng lão đã chạy tới Bồ Đề Tự đi gặp vị kia rồi.”
Cảnh Thất thấy Tô Diệp Tử đẩy cửa đi vào, không ngạc nhiên chút nào, ngồi trên ghế gỗ đào, bưng nước trà mi mắt tĩnh lặng nhìn về phía Tô Diệp Tử.
“Ta muốn đến Bồ Đề Tự không sai.” Tô Diệp Tử thừa nhận rất thản nhiên, đi vào trong phòng, thoải mái ngồi lên cái ghế bên cạnh Cảnh Thất. “Lần trước Bồ Đề Tự thu nhận đệ tử tục gia, ta chui vào.”
“Ồ?” Cảnh Thất ngẩn ra, rồi sau đó cười nói, “Vậy lần này Tô trưởng lão trở về, là vì cái gì?”
“Tính tình của ngươi đúng là trầm tĩnh đó...” Tô Diệp Tử chống cằm, quay mặt lại, ánh mắt hơi lạnh nhìn Cảnh Thất, ánh mắt từ từ nheo lại, “Sự ổn định này của ngươi rất lạ, cũng khiến ta có chút hoài nghi —— ngươi đối với Vân Khởi, thật sự ôm thiện ý?”
Cảnh Thất nghe vậy, không sợ hãi không giận dữ, nụ cười ôn hòa ở khóe môi vẫn như lúc ban đầu, lời nói cũng tuyệt đối không tính là ôn nhu: “Tô trưởng lão nghi ngờ hay không, đối với ta mà nói cũng không quan trọng.”
“Không đúng, nếu quả thật ngươi khiến ta nghi ngờ, vậy tin tức có liên quan đến Vân Khởi —— một tin ngươi cũng đừng hòng biết.”
Khi Tô Diệp Tử nói lời này, trên mặt là ít ý cười yếu ớt, giọng điệu lại nghiêm túc đến mức khiếng Cảnh Thất rét lạnh.
Yên lặng chỉ một lát, Cảnh Thất thu liễm nụ cười, cốc trà trong tay cũng để lên bàn: “Ta đối với vị kia không ôm thiện ý, mà là tuyệt đối trung thành.... Cho nên nếu như có chuyện liên quan đến an nguy của vị kia, xin Tô trưởng lão nhất định phải nói ra.”
“...”
Tô Diệp Tử không vội nói, tầm mắt kiểm tra đối phương một lát, sau đó mới nói: “Sáng nay, ta ở địa phương cách Bồ Đề Tự ngàn dặm, gặp được ma tu.”
Cảnh Thất trấn tĩnh nhìn Tô Diệp Tử: “Chẳng lẽ ——”
“Hơn nữa còn từng ở dưới trướng Ma đế,” Tô Diệp Tử gằn từng chữ, “Nhai Tí cựu bộ.”
“...” Bình tĩnh dưới đáy mắt Cảnh Thất bị khuấy thành một bãi đục ngầu, hắn theo phản xạ áp chưởng lên bàn, ánh mắt lẫm liệt như phong nhận: “Chúng đến… vì vị kia?!”
Tô Diệp Tử không đáp lời, hơi nheo mắt lại: “Làm sao ngươi biết?”
Lúc này Cảnh Thất hiển nhiên trong lòng cũng không bình tĩnh, chỉ là hắn vẫn là rất mau chóng ổn định tâm trạng, trầm mặc một hồi lâu mới chuyển sang Tô Diệp Tử: “Tô trưởng lão làm sao chắc chắn chúng là Nhai Tí cựu bộ? —— Ta nhớ lần ở Thiên Hương Cư, người của Trào Phong cựu bộ cũng bị Tô trưởng lão nhận ra.”
“Trước kia ta từng giao thủ với người của hai bộ này... Có điều là chuyện của mấy trăm năm trước rồi.” Tô Diệp Tử bình tĩnh trả lời, “Khi đó chín bộ của Ma vực còn lại sáu bộ, không giống bây giờ, còn sống dường như chỉ còn Tù Ngưu, Nhai Tí, Trào Phong có thế lớn... Nhưng khi đó ma tu của hai bộ này thích nhất khoe dũng ác đấu, gây sự trong Tiên vực, cho nên ta đã giao thủ với không ít người trong đó, đối với vận chuyển khí tức riêng biệt của hai bộ này cũng quen thuộc nhất.”
“...” Khóe mắt Cảnh Thất giật giật, đối với lời nói của Tô Diệp Tử hiển nhiên có xúc động, nhưng lại bị hắn cố đè xuống không có mở miệng, chỉ nói, “Nhai Tí, Trào Phong hai bộ thân cận.”
“Ồ? Hai bộ này rất thân cận?” Ánh mắt của Tô Diệp Tử hơi lạnh, “Nói vậy, kẻ tới tìm hắn gây hấn ở Thiên Hương Cư lần trước, cũng không chỉ đơn thuần là tâm lý so bì giữa những người trẻ tuổi với nhau, mà càng có thể là tảng đá dò đường?”
Sắc mặt Cảnh Thất hơi trầm, gật đầu một cái.
Tô Diệp Tử nghĩ nghĩ, lại chuyển tầm mắt qua: “Ta nhớ trong Thiên Hương Cư, lão nhân của Trào Phong cựu bộ, tựa hồ rất tôn thờ ngươi?”
“...” Bàn tay dưới tay áo rũ xuống của Cảnh Thất khẽ siết chặt, trên mặt lại tỉnh bơ, còn ổn định bất ngờ mà đáp lời, “Trong Ma vực ta quả thật có thế lực nhất địch... Nhưng cũng chỉ là hơi có giao hảo với Tù Ngưu bộ, họ sẽ nể mặt đôi chút. Đến như người kia, chỉ là một hạ nhân chi thứ của Trào Phong cựu bộ, tự nhiên không có địa vị gì để đối lập với ta.”
Tô Diệp Tử nghĩ tới tu vi của lão nhân kia, đối với câu này của Cảnh Thất, lại tin một nửa không tin một nửa, có điều hắn cũng không vạch trần, mà là đổi đề tài khác ——
“Ta lần này tới ngoài thông báo ngươi điều tra đề phòng Nhai Tí cựu bộ ra, còn có một việc.”
Cảnh Thất gật đầu: “Tô trưởng lão mời nói.”
“Ngươi từng nói, người Vân Khởi thay thế, pháp danh ‘Liễu Trần’?”
“Không sai.”
Tô Diệp Tử hơi im lặng: “Đáng tiếc ta đến đó, Vân Khởi quả thật ở trong tự, nhưng pháp danh cũng không phải Liễu Trần.”
“... Điều này sao có thể?” Cảnh Thất hơi sửng sốt.
“Trên mặt người kia cũng không có sẹo?” Tô Diệp Tử truy hỏi.
“Không có.” Cảnh Thất lắc đầu, “Chẳng lẽ Tô trưởng lão nhận nhầm?”
“Cho dù hắn hóa thành tro, ta cũng có thể nhận ra hắn.” Sắc mặt Tô Diệp Tử hơi lạnh, tiếp đó ánh mắt trống rỗng, “Nói như vậy, trong Bồ Đề Tự... quả thật có người muốn giấu Vân Khởi này...”
Cảnh Thất nghe vậy sắc mặt lạnh lão: “Ý của Tô trưởng lão là...?”
“Ta không có ý gì.” Tô Diệp Tử khoát tay, “Người này chắc không phải ác ý, ít nhất đến bây giờ bộ phận biểu hiện ra, không có ác ý.” Hắn trầm ngâm một lát, sau đó bất ngờ lạnh giọng, “Chẳng lẽ mượn tư chất vô song của đồ đệ ngoan nhà ta, muốn im lặng vô thanh cứ thế giấu thủ đồ của Hàn Quỳnh Phong ta trong Bồ Đệ Tự của bọn họ nhỉ?”
“...”
Cảnh Thất trầm mặc.
“Ta vẫn phải trở về giấu kín người thì mới yên tâm được.” Tô Diệp Tử nói, “Nếu hai chuyện đã xong rồi, vậy ta cũng không ở lâu. —— Hai bộ Nhai Tí, Trào Phong, vô luận có động tĩnh gì, nhất định phải cho ta biết trước tiên.”
Cảnh Thất gật đầu: “Xin Tô trưởng lão yên tâm.”
Tô Diệp Tử khoát tay, đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Một lát sau, nhận ra khí tức của Tô Diệp Tử đã rời Thành Chủ Phủ rồi, Cảnh Thất đang ngồi ngay ngắn ở ghế gỗ đào bỗng nhiên đứng dậy, hướng về phía hư không chắp tay ——
“Đại ca.”
Một bóng người, theo câu nói của Cảnh Thất, ở trong phòng từ từ hiện lên.
Nếu lúc này Tô Diệp Tử có ở đây, nhất định sẽ hết sức kinh ngạc —— Dù sao trong nhận biết của hắn, người có thể ẩn thân trong hư không mà không để hắn phát giác, phải là người không tồn tại ở hậu thế nữa.
“Bệ hạ vừa rồi cũng tới.”
Trung niên nam nhân được Cảnh Thất gọi là đại ca sắc mặt bình tĩnh, chỉ có một đôi mắt màu xanh đen bộc lộ nội tâm cuồn cuộn của gã.
“Bệ hạ trở lại?” Cảnh Thất cả kinh, “Vậy vừa rồi ——”
“Bây giờ bệ hạ cũng không trong trạng thái bình thường, chúng ta ra mặt cũng vô dụng.” Trung niên nam nhân lắc đầu than nhẹ, “Nhưng Tô Diệp Tử nói không sai, trong Bồ Đề Tự quả thật có người ra tay... Nếu không cho dù là Vong Trần Đàm, cũng không có khả năng che đậy thần hồn của bệ hạ đến hoàn toàn như vậy.”
Cảnh Thất nghe vậy thì khựng lại: “Xem ra trong Tiên vực, vẫn là đầm rồng hang hổ, không thể coi thường...”
“Thế lực Tiên vực làm sao không cần để ý. Trước mắt, hai bộ Nhị Tam, mới là kẻ địch lớn nhất.” Trung niên nam nhân nói, “Ttin tức về bệ hạ, đã hết sức giấu giếm rồi, không nghĩ tới vẫn có sở sơ sót. Ngươi đi điều tra thử, là ai lộ cơ mật —— Sau khi tra ra, vô luận là dưới trướng bộ Nhất của ta hay là bộ Thất của ngươi, tất cả giết không tha.”
Cảnh Thất nghĩ nghĩ: “Chắc không phải người của chúng ta để lộ tin tức. Lần đầu tiên chúng ta phát hiện hành tung của bệ hạ, chính là ở Ngọc An Thành vực Đông, lần đó dẫn đến thanh long khí xuất thế, không ít bách tính phàm giới và tu giả cũng đều nhìn thấy. Nhai Tí, Trào Phong năm đó dù sao cũng là thân tính bên cạnh bệ hạ, chuyện thanh long diệt tộc, bọn chung đều biết rõ so với ai khác, có thể suy đoán ra cũng không bất ngờ.”
“Tin tức về bệ hạ là việc trọng đại, tất phải cẩn thận, để phòng vạn nhất.”
Cảnh Thất gật đầu: “Nghe đại ca, bây giờ ta liền tra xét chuyện này.”
...
Mà cùng lúc đó, Tô Diệp Tử cùng Liễu Liễu đã rời Thái Hành Thành, đang trên đường chạy trở về Bồ Đề Tự.
“Tô trưởng lão vì sao phải chạy về Bồ Đề Tự?” Liễu Liễu mặt không biểu cảm hỏi.
Tô Diệp Tử nhìn phương hướng của Bồ Đề Tự, trầm mắt cười, ánh mắt lạnh băng: “Trong Bồ Đề Tự có một vị... ta cảm thấy phải thân cận một chút.”
Liễu Liễu đi theo phía sau nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống ——
Mình của trước kia, Không Minh trong tự, đồ đệ Vân Khởi của hắn, thành chủ Thái Hành Thành, hơn nữa người muốn “thân cận” này...
Vì vậy, chỉ một lát sau, Tô Diệp Tử đi đằng trước chợt nghe thấy người sau lưng lạnh giọng ——
“Tô thí chủ thân là tu giả, vẫn nên thanh tâm quả dục một chút thì tốt hơn.”
Tô Diệp Tử: “?”
Tác giả có lời muốn nói: #Chậu giấm thường ngày#
“Cho ba khối linh thạch?”
Tô Diệp Tử hỏi cứ như là hết sức tùy ý.
Liễu Liễu lại ngẩn ra, cho bách tính phàm giới chịu thu nhận mình ba khối linh thạch, là một trong những quy tác khi tăng nhân nhập thế của Bồ Đề Tự, chẳng qua người này... “Làm sao ngươi biết? Chuyện này chẳng lẽ cũng truyền tới Đàn Tông ư.”
Tô Diệp Tử thấy Liễu Liễu không biểu tình gì nói tên Đàn Tông ra, đáy mắt cũng hiện lên ý cười, “Trước kia ta cùng vị Không Minh cao tăng trong tự các ngươi, lịch luyện hóa duyên hơn nửa năm, sao lại không biết mấy cái này?”
Liễu Liễu tự nhiên đã từng nghe nói về danh hiệu của Không Minh cao tăng trong tự, chẳng qua lúc này đáy mắt hắn lại có một tia lệ ý mịt mờ khó mà phát giác lướt qua: “... Lúc cùng Không Minh cao tăng nhập thế, Tô trưởng lão cũng có hành vi như đêm qua ư?”
Nhịp bước của Tô Diệp Tử đang đi đằng trước nghe vậy thì khựng lại, đứng đó một lúc lâu, hắn mới quay người lại, đáy mắt là ý cười khó nén: “Liễu Liễu sư phụ, hình như ngươi ghen?”
Thanh niên tăng nhân ngẩn ra, theo bản năng định cầm phật châu lên tụng kinh tĩnh tâm, chẳng qua tay trống không, mới nhớ ra dây phật châu đã bị hắn làm đứt rồi, vào lúc này có làm sao cũng không thể biến ra cái mới.
Nhìn ra Liễu Liễu có chút mất tự nhiên, Tô Diệp Tử cũng không trêu chọc đối phương nữa, quay người đi tiếp, dẫn Liễu Liễu tăng nhân cùng đi về phía Thái Hành Thành, đi thật nhanh.
——
Thái Hành Thành vẫn sầm uất như lần trước đến, chỉ là lần này trong lòng Tô Diệp Tử có điều lo nghĩ, cũng không có tâm tình rảnh rỗi mà nhìn phong cảnh bên đường.
Cả đường đi hằn đều đẩy nhanh tốc độ, vừa vào cửa thành liền truyền Truyền Âm Phù cho Cảnh Thất. Hai người vào thành cũng không nghỉ ngơi, vẫn đi thẳng một mạch vào Thành Chủ Phủ, nghênh đón thị giả tiếp đãi.
“Các ngươi đưa hắn đi nghỉ ngơi.” Tô Diệp Tử chỉ vào thanh niên tăng nhân cho hai thị giả tiếp đón, “Ta trực tiếp đi gặp thành chủ.”
Hai thị giả kia biết Tô Diệp Tử là khách quý mà trước kia đã ở lại hơn nửa năm trong thành, không dám thờ ơ, đáp vâng một tiếng, sau đó liền dẫn Liễu Liễu tăng nhân đến trắc thính nghỉ ngơi.
Tô Diệp Tử thì đi đến chính thính chỗ ở của thành chủ.
Liễu Liễu đi sau hai thị giả kia mấy trượng, bởi vì tu vi cảnh Hàm Nha, lơ đãng nghe thấy nội dung hai thị giả thấp giọng nghị luận đằng trước, không sót một chữ ——
“Thật không nghĩ tới nha, vị này lại quay về?”
“Ai nói là không phải đây, hơn nửa năm trước rời đi gấp như vậy, mọi người trong phủ còn nói là thành chủ chọc giận mỹ nhân mình giấu nên bỏ đi, thật không nghĩ tới, mỹ nhân này bỏ đi chưa tới một năm, lại tự quay về?”
“Ngươi cũng không nhìn xem, thành chủ cưng chiều người đó thế nào? Trước kia còn sửa lại viện kia, nhưng người khác đều không thể đến gần, từ trước đến giờ cũng không thấy có người đem y phục vào, vậy khẳng định là thành chủ đại nhân tự mình đưa thôi... Hơn nữa mỹ nhân này trước khi còn nổi giận với thành chủ như vậy, thành chủ chẳng phải đến phẫn nộ đều không hề à?”
“Ta thấy lần này mỹ nhân chịu trở về, thành chủ vẫn sẽ giữ người ở lại.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy, thành chủ đến bây giờ đều chưa có lấy vợ đâu...”
“...”
Thanh niên tăng nhân đi theo sau lưng hai thị giả, nghe đến đây ánh mắt lãnh trầm, đồng thời vô ý thức sờ hắc nhẫn giới trên tay phải.
——
“Ta cho rằng, Tô trưởng lão đã chạy tới Bồ Đề Tự đi gặp vị kia rồi.”
Cảnh Thất thấy Tô Diệp Tử đẩy cửa đi vào, không ngạc nhiên chút nào, ngồi trên ghế gỗ đào, bưng nước trà mi mắt tĩnh lặng nhìn về phía Tô Diệp Tử.
“Ta muốn đến Bồ Đề Tự không sai.” Tô Diệp Tử thừa nhận rất thản nhiên, đi vào trong phòng, thoải mái ngồi lên cái ghế bên cạnh Cảnh Thất. “Lần trước Bồ Đề Tự thu nhận đệ tử tục gia, ta chui vào.”
“Ồ?” Cảnh Thất ngẩn ra, rồi sau đó cười nói, “Vậy lần này Tô trưởng lão trở về, là vì cái gì?”
“Tính tình của ngươi đúng là trầm tĩnh đó...” Tô Diệp Tử chống cằm, quay mặt lại, ánh mắt hơi lạnh nhìn Cảnh Thất, ánh mắt từ từ nheo lại, “Sự ổn định này của ngươi rất lạ, cũng khiến ta có chút hoài nghi —— ngươi đối với Vân Khởi, thật sự ôm thiện ý?”
Cảnh Thất nghe vậy, không sợ hãi không giận dữ, nụ cười ôn hòa ở khóe môi vẫn như lúc ban đầu, lời nói cũng tuyệt đối không tính là ôn nhu: “Tô trưởng lão nghi ngờ hay không, đối với ta mà nói cũng không quan trọng.”
“Không đúng, nếu quả thật ngươi khiến ta nghi ngờ, vậy tin tức có liên quan đến Vân Khởi —— một tin ngươi cũng đừng hòng biết.”
Khi Tô Diệp Tử nói lời này, trên mặt là ít ý cười yếu ớt, giọng điệu lại nghiêm túc đến mức khiếng Cảnh Thất rét lạnh.
Yên lặng chỉ một lát, Cảnh Thất thu liễm nụ cười, cốc trà trong tay cũng để lên bàn: “Ta đối với vị kia không ôm thiện ý, mà là tuyệt đối trung thành.... Cho nên nếu như có chuyện liên quan đến an nguy của vị kia, xin Tô trưởng lão nhất định phải nói ra.”
“...”
Tô Diệp Tử không vội nói, tầm mắt kiểm tra đối phương một lát, sau đó mới nói: “Sáng nay, ta ở địa phương cách Bồ Đề Tự ngàn dặm, gặp được ma tu.”
Cảnh Thất trấn tĩnh nhìn Tô Diệp Tử: “Chẳng lẽ ——”
“Hơn nữa còn từng ở dưới trướng Ma đế,” Tô Diệp Tử gằn từng chữ, “Nhai Tí cựu bộ.”
“...” Bình tĩnh dưới đáy mắt Cảnh Thất bị khuấy thành một bãi đục ngầu, hắn theo phản xạ áp chưởng lên bàn, ánh mắt lẫm liệt như phong nhận: “Chúng đến… vì vị kia?!”
Tô Diệp Tử không đáp lời, hơi nheo mắt lại: “Làm sao ngươi biết?”
Lúc này Cảnh Thất hiển nhiên trong lòng cũng không bình tĩnh, chỉ là hắn vẫn là rất mau chóng ổn định tâm trạng, trầm mặc một hồi lâu mới chuyển sang Tô Diệp Tử: “Tô trưởng lão làm sao chắc chắn chúng là Nhai Tí cựu bộ? —— Ta nhớ lần ở Thiên Hương Cư, người của Trào Phong cựu bộ cũng bị Tô trưởng lão nhận ra.”
“Trước kia ta từng giao thủ với người của hai bộ này... Có điều là chuyện của mấy trăm năm trước rồi.” Tô Diệp Tử bình tĩnh trả lời, “Khi đó chín bộ của Ma vực còn lại sáu bộ, không giống bây giờ, còn sống dường như chỉ còn Tù Ngưu, Nhai Tí, Trào Phong có thế lớn... Nhưng khi đó ma tu của hai bộ này thích nhất khoe dũng ác đấu, gây sự trong Tiên vực, cho nên ta đã giao thủ với không ít người trong đó, đối với vận chuyển khí tức riêng biệt của hai bộ này cũng quen thuộc nhất.”
“...” Khóe mắt Cảnh Thất giật giật, đối với lời nói của Tô Diệp Tử hiển nhiên có xúc động, nhưng lại bị hắn cố đè xuống không có mở miệng, chỉ nói, “Nhai Tí, Trào Phong hai bộ thân cận.”
“Ồ? Hai bộ này rất thân cận?” Ánh mắt của Tô Diệp Tử hơi lạnh, “Nói vậy, kẻ tới tìm hắn gây hấn ở Thiên Hương Cư lần trước, cũng không chỉ đơn thuần là tâm lý so bì giữa những người trẻ tuổi với nhau, mà càng có thể là tảng đá dò đường?”
Sắc mặt Cảnh Thất hơi trầm, gật đầu một cái.
Tô Diệp Tử nghĩ nghĩ, lại chuyển tầm mắt qua: “Ta nhớ trong Thiên Hương Cư, lão nhân của Trào Phong cựu bộ, tựa hồ rất tôn thờ ngươi?”
“...” Bàn tay dưới tay áo rũ xuống của Cảnh Thất khẽ siết chặt, trên mặt lại tỉnh bơ, còn ổn định bất ngờ mà đáp lời, “Trong Ma vực ta quả thật có thế lực nhất địch... Nhưng cũng chỉ là hơi có giao hảo với Tù Ngưu bộ, họ sẽ nể mặt đôi chút. Đến như người kia, chỉ là một hạ nhân chi thứ của Trào Phong cựu bộ, tự nhiên không có địa vị gì để đối lập với ta.”
Tô Diệp Tử nghĩ tới tu vi của lão nhân kia, đối với câu này của Cảnh Thất, lại tin một nửa không tin một nửa, có điều hắn cũng không vạch trần, mà là đổi đề tài khác ——
“Ta lần này tới ngoài thông báo ngươi điều tra đề phòng Nhai Tí cựu bộ ra, còn có một việc.”
Cảnh Thất gật đầu: “Tô trưởng lão mời nói.”
“Ngươi từng nói, người Vân Khởi thay thế, pháp danh ‘Liễu Trần’?”
“Không sai.”
Tô Diệp Tử hơi im lặng: “Đáng tiếc ta đến đó, Vân Khởi quả thật ở trong tự, nhưng pháp danh cũng không phải Liễu Trần.”
“... Điều này sao có thể?” Cảnh Thất hơi sửng sốt.
“Trên mặt người kia cũng không có sẹo?” Tô Diệp Tử truy hỏi.
“Không có.” Cảnh Thất lắc đầu, “Chẳng lẽ Tô trưởng lão nhận nhầm?”
“Cho dù hắn hóa thành tro, ta cũng có thể nhận ra hắn.” Sắc mặt Tô Diệp Tử hơi lạnh, tiếp đó ánh mắt trống rỗng, “Nói như vậy, trong Bồ Đề Tự... quả thật có người muốn giấu Vân Khởi này...”
Cảnh Thất nghe vậy sắc mặt lạnh lão: “Ý của Tô trưởng lão là...?”
“Ta không có ý gì.” Tô Diệp Tử khoát tay, “Người này chắc không phải ác ý, ít nhất đến bây giờ bộ phận biểu hiện ra, không có ác ý.” Hắn trầm ngâm một lát, sau đó bất ngờ lạnh giọng, “Chẳng lẽ mượn tư chất vô song của đồ đệ ngoan nhà ta, muốn im lặng vô thanh cứ thế giấu thủ đồ của Hàn Quỳnh Phong ta trong Bồ Đệ Tự của bọn họ nhỉ?”
“...”
Cảnh Thất trầm mặc.
“Ta vẫn phải trở về giấu kín người thì mới yên tâm được.” Tô Diệp Tử nói, “Nếu hai chuyện đã xong rồi, vậy ta cũng không ở lâu. —— Hai bộ Nhai Tí, Trào Phong, vô luận có động tĩnh gì, nhất định phải cho ta biết trước tiên.”
Cảnh Thất gật đầu: “Xin Tô trưởng lão yên tâm.”
Tô Diệp Tử khoát tay, đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Một lát sau, nhận ra khí tức của Tô Diệp Tử đã rời Thành Chủ Phủ rồi, Cảnh Thất đang ngồi ngay ngắn ở ghế gỗ đào bỗng nhiên đứng dậy, hướng về phía hư không chắp tay ——
“Đại ca.”
Một bóng người, theo câu nói của Cảnh Thất, ở trong phòng từ từ hiện lên.
Nếu lúc này Tô Diệp Tử có ở đây, nhất định sẽ hết sức kinh ngạc —— Dù sao trong nhận biết của hắn, người có thể ẩn thân trong hư không mà không để hắn phát giác, phải là người không tồn tại ở hậu thế nữa.
“Bệ hạ vừa rồi cũng tới.”
Trung niên nam nhân được Cảnh Thất gọi là đại ca sắc mặt bình tĩnh, chỉ có một đôi mắt màu xanh đen bộc lộ nội tâm cuồn cuộn của gã.
“Bệ hạ trở lại?” Cảnh Thất cả kinh, “Vậy vừa rồi ——”
“Bây giờ bệ hạ cũng không trong trạng thái bình thường, chúng ta ra mặt cũng vô dụng.” Trung niên nam nhân lắc đầu than nhẹ, “Nhưng Tô Diệp Tử nói không sai, trong Bồ Đề Tự quả thật có người ra tay... Nếu không cho dù là Vong Trần Đàm, cũng không có khả năng che đậy thần hồn của bệ hạ đến hoàn toàn như vậy.”
Cảnh Thất nghe vậy thì khựng lại: “Xem ra trong Tiên vực, vẫn là đầm rồng hang hổ, không thể coi thường...”
“Thế lực Tiên vực làm sao không cần để ý. Trước mắt, hai bộ Nhị Tam, mới là kẻ địch lớn nhất.” Trung niên nam nhân nói, “Ttin tức về bệ hạ, đã hết sức giấu giếm rồi, không nghĩ tới vẫn có sở sơ sót. Ngươi đi điều tra thử, là ai lộ cơ mật —— Sau khi tra ra, vô luận là dưới trướng bộ Nhất của ta hay là bộ Thất của ngươi, tất cả giết không tha.”
Cảnh Thất nghĩ nghĩ: “Chắc không phải người của chúng ta để lộ tin tức. Lần đầu tiên chúng ta phát hiện hành tung của bệ hạ, chính là ở Ngọc An Thành vực Đông, lần đó dẫn đến thanh long khí xuất thế, không ít bách tính phàm giới và tu giả cũng đều nhìn thấy. Nhai Tí, Trào Phong năm đó dù sao cũng là thân tính bên cạnh bệ hạ, chuyện thanh long diệt tộc, bọn chung đều biết rõ so với ai khác, có thể suy đoán ra cũng không bất ngờ.”
“Tin tức về bệ hạ là việc trọng đại, tất phải cẩn thận, để phòng vạn nhất.”
Cảnh Thất gật đầu: “Nghe đại ca, bây giờ ta liền tra xét chuyện này.”
...
Mà cùng lúc đó, Tô Diệp Tử cùng Liễu Liễu đã rời Thái Hành Thành, đang trên đường chạy trở về Bồ Đề Tự.
“Tô trưởng lão vì sao phải chạy về Bồ Đề Tự?” Liễu Liễu mặt không biểu cảm hỏi.
Tô Diệp Tử nhìn phương hướng của Bồ Đề Tự, trầm mắt cười, ánh mắt lạnh băng: “Trong Bồ Đề Tự có một vị... ta cảm thấy phải thân cận một chút.”
Liễu Liễu đi theo phía sau nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống ——
Mình của trước kia, Không Minh trong tự, đồ đệ Vân Khởi của hắn, thành chủ Thái Hành Thành, hơn nữa người muốn “thân cận” này...
Vì vậy, chỉ một lát sau, Tô Diệp Tử đi đằng trước chợt nghe thấy người sau lưng lạnh giọng ——
“Tô thí chủ thân là tu giả, vẫn nên thanh tâm quả dục một chút thì tốt hơn.”
Tô Diệp Tử: “?”
Tác giả có lời muốn nói: #Chậu giấm thường ngày#
Danh sách chương