“Lệ, Thiên!?”
Gân xanh trên trán Tô Thanh Liên nổi lên, khí thế quanh người càng lạnh lẽo ác liệt.
Vân Khởi lại không hề để ý, ý cười trên khóe môi hơi cong gần như là ngạo mạn: “Gặp lại sau hơn ngàn năm, đồ nhi ngươi biểu đạt lòng áy náy với vi sư như thế sao?”
Hàn quang trong mắt Tô Thanh Liên lấp lóe, sắc mặt đều có chút dữ tợn ——
“Ngươi đã làm gì Diệp Tử?!”
“Diệp Tử?” Vân Khởi cao giọng cười, tiếng cười chấn động đến mức chim chóc trong rừng trúc sau lưng chấn kinh, run rẩy kết bầy né tránh. Sauk hi cười xong, đồng tử đen như mực của Vân Khởi, nhìn Tô Thanh Liên, “Nếu như ngươi không nói, ta cũng quên. Diệp Tử là do một tay ta giáo dưỡng, liên quan gì tới ngươi, hả? —— Ngươi còn để hắn mang họ ngươi?”
Không chờ Tô Thanh Liên nói tiếp, giọng nói của Vân Khởi lạnh xuống: “Ngươi đã nói với hắn, trưởng lão khách khanh mà hắn tâm tâm niệm niệm, bị chính hai vị tông chủ của Đàn Tông các ngươi liên thủ phản bội bán đi chưa?”
Sắc mặt Tô Thanh Liên trầm xuống: “…”
“Nếu ngươi nói rồi, đại khái một khắc hắn đều không muốn tiếp tục ở lại Đàn Tông nhỉ? … Huống chi, hôm đó ta chịu vào Đàn Tông, làm trưởng lão đốc sát của Đàn Tông các ngươi, còn ra tay trấn áp vực sâu vô tận cho các ngươi —— điều kiện trao đổi chẳng phải là Hàn Quỳnh tiên thảo?” Ý cười của Vân Khởi đậm thêm, ánh sáng thâm trầm trong mắt khẽ động, “Vì thế, hắn là Diệp Tử của ta, cùng Đàn Tông các ngươi, cùng Tô Thanh Liên ngươi, không có chút quan hệ nào!”
Hai tay Tô Thanh Liên nắm chặt thành quyền, âm thanh hơi khàn: “Nếu ngươi dám động Diệp Tử dù chỉ một chút, dù cho dùng lực lượng của cả tông, ta cũng sẽ không giảng hoà!”
Vân Khởi lại không chút dáng vẻ phật lòng: “Đàn Tông, thậm chí toàn bộ Tiên Vực, ngàn năm trước không phải đối thủ của ta.” Vân Khởi cong môi, ánh mắt lạnh lùng, “Có điều thừa dịp ta xé rách thần hồn cho Diệp Tử mà trọng thương, làm ra hành động gian xảo xấu xa, sự việc thế này phải ghi vào sử sách Tiên vực, để mọi người ca tụng tung hô… Tu giả Tiên vực bình thường nói chuyện toàn là giả nhân giả nghĩa, đến lúc liên quan đến lợi ích, thì ngay cả cương thường luân lý đều quăng ra sau đầu —— ngươi nói ta nghe xem, Đàn Tông dùng những hành vi xấu xa này để giáo hóa đệ tử đó à?”
Tô Thanh Liên giận dữ, nhưng không có gì để nói.
Việc năm đó, nếu hắn thật sự không thẹn với lương tâm, cũng sẽ không để tâm ma trở ngại việc tu hành, đến nay cũng không có thể loại bỏ.
“… Hành động năm đó, có cừu oán có oán ngươi cứ đến đòi; nhưng nếu ngươi muốn thương tổn Diệp Tử…” Mũi kiếm trong tay Tô Thanh Liên hiện ra.
“Đừng gọi thân mật như vậy.” Vân Khởi nhếch khóe môi, cười lạnh lùng tà tứ, “Ta không thích nghe thấy bất luận người nào gọi hắn như thế, cũng không thích nhìn thấy bất luận người nào kề cận hắn. Ở trước mặt hắn, ta còn không muốn tính toán với các ngươi —— cho, nên,” Tiếng nói của hắn đột nhiên tăng thêm, ánh mắt lạnh lẽo, “Cho nên, đừng cho cơ hội đồ sát Đàn Tông.”
Nói xong, Vân Khởi cũng không nhìn Tô Thanh Liên một cái, trực tiếp vượt hư rời đi.
Tô Thanh Liên đứng tại chỗ một lúc lâu, trong lòng vẫn thấy bất an, dưới chân hơi động, vượt hư đuổi theo.
——
Thi đấu Ngoại tông tiến hành được một nửa, bị ép dừng lại.
Nguyên nhân không gì khác —— Điện chủ Thanh Hòa của Chấp Pháp Điện, dẫn theo ba vị trưởng lão chấp pháp của Chấp Pháp Điện cùng một đám đệ tử chấp pháp, khí thế hùng hổ đến bên ngoài sân bãi Thi đấu Ngoại tông.
Từ khi Thi đấu Ngoại tông triển khai đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống bị ép bỏ dở, ngay cả Hồng Hoang trưởng lão xưa nay dễ tính đều nhíu chặt chân mày, ánh mắt có chút bất mãn nhìn Thanh Hòa cầm đầu nhóm người trong Chấp Pháp Điện ——
“Thanh Hòa điện chủ, ngươi muốn làm cái gì đây? Thật lòng muốn đệ tử Ngoại tông chê cười chúng ta sao?”
Sắc mặt của Thanh Hòa so với năm vị trưởng lão trên đài quan sát còn khó coi hơn, hắn xanh mặt tiến lên một bước, hành lễ: “Chư vị sư tổ, quấy rấy ngay lúc Thi đấu Ngoại tông đang tiến hành, thực không phải mong muốn của Thanh Hòa —— nhưng mà, trước đây không lâu, pháp bảo truyền thừa ngàn năm của Đàn Tông Chấp Pháp Điện tru ‘Giáo Hóa Tiên’, đã bị người cố ý xóa đi thần trí ngàn năm, bây giờ đã trở thành rác rưởi —— việc này, ta nhất định phải đòi chư vị sư thúc một lời giải thích!”
Nghe lời ấy, sắc mặt năm vị trưởng lão đều khẽ biến.
Ánh mắt Húc Dương trưởng lão trầm xuống: “Trong Đàn Tông lại phát sinh chuyện như thế này… Nhưng Thanh Hòa điện chủ, ngươi hưng sư động chúng như vậy, không tiếc ngắt ngang Thi đấu Ngoại tông, là muốn đòi giải thích gì? Mà muốn đòi ai?”
Thanh Hòa vừa muốn há mồm, Thiên Đấu trưởng lão đưa tay cầm lấy chung trà trên bàn, nhấp một hớp trà, tầm mắt hơi dùng trên chung trà kia, làm như vô ý mở miệng: “Thanh Hòa điện chủ, ngươi thân là điện chủ Chấp Pháp Điện, thấy ngươi thận trọng từ lời nói đến việc làm. Phải biết, có mấy lời, cũng không phải có thể tùy tiện nói ra.”
Thanh Hòa nghe vậy, sắc mặt biến đổi mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng, ánh mắt đột nhiên nhấc lên, nhìn về phía Tô Diệp Tử ——
“Ta muốn đòi Tô trưởng lão đòi một lời giải thích!”
Thanh Hòa vừa dứt lời, đệ tử trên dưới đều ồ lên.
Tô Diệp Tử cùng bốn vị trưởng lão khác thật sự không có bất ngờ gì, trên thực tế khi Thanh Hòa nói ra ý đồ, bọn họ cũng đã đoán được, Thanh Hòa muốn tới tìm ai vấn tội.
Chỉ là không ngoài ý muốn thì không ngoài ý muốn, khi nghe Thanh Hòa nói thật rồi, đuôi chân mày của Tô Diệp Tử vẫn là khó thể phát hiện mà run lên một hồi, hắn hít sâu một hơi, ngẩng mặt, giọng nói gần như có thể gọi là ôn hòa hờ hững ——
“Thanh Hòa điện chủ, ngươi có chứng cứ?”
Trưởng lão chấp pháp đứng bên cạnh Thanh Hòa bên cạnh hành một đại lễ, lạnh lùng nói: “Giáo Hóa Tiên là pháp bảo tự chủ thần trí truyền thừa ngàn năm trong tông ngà, muốn giấu giếm đông đảo trưởng lão đệ tử Chấp Pháp Điện, không để lộ dấu vết cố ý xóa đi thần trí của pháp bảo, chỉ có khả năng là tu vi cảnh Hỗn Độn đỉnh phong cao thâm hơn Thanh Hòa điện chủ —— trong tông môn, ngoại trừ tông chủ và năm vị trưởng lão, không còn ai khác.”
“Không sai.” Một vị trưởng lão khác nói tiếp, “Mà trong tông chủ và năm vị trưởng lão, chỉ có Tô trưởng lão từng chịu hình của Giáo Hóa Tiên, kết oán với Giáo Hóa Tiên —— xin hỏi Tô trưởng lão, thế này chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”
Tô Diệp Tử thở dài, khóe môi chậm rãi cong lên, đáy mắt lại không hề có ý cười: “Nếu ta muốn tính toán với Giáo Hóa Tiên kia, hà tất phải kéo dài tới hiện tại?”
Trưởng lão chấp pháp thứ ba lên tiếng: “Vấn đề này, chúng ta cũng muốn mời Tô trưởng lão trả lời. Không biết Tô trưởng lão lúc này ——”
“Được rồi!”
Rầm một tiếng, một bàn gỗ trên đài quan sát vỡ vụn theo âm thanh, chúng đệ tử chấn kinh nhìn sang —— người đứng dậy gầm lên cũng không phải Tô Diệp Tử, mà là Thiền Quyên trưởng lão ngồi bên cạnh hắn, xưa nay tình tình thoải mái nhau.
Ánh mắt Thiền Quyên trưởng lão đại động, thanh tuyến khẽ run: “Thanh Hòa điện chủ, ngươi quản giáo thuộc hạ như thế sao?!”
Thanh Hòa hành lễ: “Lời nói của mấy vị trưởng lão chính là suy nghĩ của Thanh Hòa, Thiền Quyên trưởng lão xin chớ trách cứ bọn họ.”
“Các ngươi hiếp người quá đáng!” Thiền Quyên trưởng lão từng chữ lạnh lẽo, “Trưởng lão đốc sát ở Tiên vực thân phận cỡ nào địa vị, ở Đàn Tông lại là thân phận cỡ nào địa vị?! Năm đó lúc hắn vì trừng trị ma tu, mà tiến vào Ma vực mấy ngàn dặm, đặt mình vào nguy hiểm —— các ngươi chỉ là đệ tử bình thường trong tông môn! Ngày hôm Chấp Pháp Điện các ngươi lên Hàn Quỳnh Phong, ép trưởng lão đốc sát về điện tra tấn đã là hành động đại nghịch bất đạo! Bây giờ chỉ là làm chức vụ chưởng quản Chấp Pháp Điện, liền kiêu căng như thế, coi bối phận như không, chẳng lẽ không cảm thấy thẹn với tông môn?!”
Thanh Hòa sững người lại, tiếp tục hành lễ: “Tội phạm thượng, chúng ta sẽ lĩnh phạt, nhưng chuyện hôm nay, quyết không thể bỏ qua như thế ——” Nói xong, hắn thẳng người, nhìn về phía Tô Diệp Tử, “Tô trưởng lão, đắc tội rồi.”
“Thanh Hòa!” Thiền Quyên trưởng lão lạnh giọng quát một tiếng.
Tô Diệp Tử giơ tay ngăn cản Thiền Quyên trưởng lão nói tiếp, hắn cụp mi mắt, âm thanh lạnh lẽo bình tĩnh ——
“Thanh Hòa, Chấp Pháp Điện của ngươi, không có chứng cứ chỉ dựa vào suy đoán, liền muốn bắt ta về thụ thẩm… Đây là đang làm đệ tử Đàn Tông lạnh lòng, việc này ngươi cũng biết?”
Thanh Hòa ánh mắt ngưng trọng, mở miệng nói: “Thanh Hòa không dám để trưởng lão đốc sát thụ thẩm —— Giáo Hóa Tiên dù sao cũng có thể so với tu giả Hỗn Độn đỉnh phong, mặc dù là Tô trưởng lão muốn xóa đi thần trí, tất cũng sẽ phản phệ —— vì vậy xin mời trưởng lão đốc sát cởi ngoại bào, để chúng ta kiểm tra xem có hay không có vết thương mờ từ Giáo Hóa Tiên không là được.”
“Thanh, Hòa!”
Sự ôn hòa miễn cưỡng duy trì trên mặt Hồng Hoang trưởng lão rốt cục đóng băng, hắn lạnh giọng khiển trách: “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?!”
Tô Diệp Tử cụp mắt, mặt không hề cảm xúc: “Nếu ta không chịu thì sao.”
Gương mặt Thanh Hòa giật giật: “Vậy thì mời trưởng lão đốc sát chớ trách chúng ta mạo phạm.”
Vừa nói xong, năm vị trưởng lão trên đài quan sát sắc mặt khó coi, đang muốn phát tác, trong hư không có một thanh âm, bỗng dưng vang vọng trong thiên địa này ——
“Nếu ngươi dám động vào hắn,” Trong âm thanh ầm ầm kia chứa ý cười lạnh thấu xương, “Ta tất sẽ khiến chu vi trăm trượng trong Chấp Pháp Điện của ngươi, máu chảy thành sông, sinh cơ đoạn tuyệt, cỏ cây chết hết!”
Sắc mặt mọi người của Chấp Pháp Điện đều biến đổi, ngay cả sắc mặt của bốn vị trưởng lão ngoại trừ Tô Diệp Tử trên đài quan sát đều nghiêm túc.
Lúc các trưởng lão đệ tử nghi hoặc không rõ, một tấc vuông trước mặt Tô Diệp Tử, trong hư không một bóng người tiến lên, bỗng nhiên hiện ra trước mặt mọi người.
“Vân Khởi?!”
Bốn vị trưởng lão thủ phong gần như đồng thời cả kinh nói.
—— Bất luận thế nào bọn họ cũng không nghĩ đến, lúc đầu Tô Diệp Tử đối phương đã tới cảnh Hỗn Độn —— hóa ra không phải đang nói đùa, mà là sự thực?! “… Hóa ra là ngươi.”
Sắc mặt Thanh Hòa điện chủ đại biến, sau đó lạnh lùng nói từng chữ.
“Ngươi xóa thần trí Giáo Hóa Tiên?” Sau lưng Vân Khởi, chân mày Tô Diệp Tử hơi nhíu, hỏi.
Vân Khởi xoay người mỉm cười nhìn hắn, ma khí đen kịt trong mắt lại chầm chậm lưu động: “Dám đả thương ngươi… Khi đó ta không diệt trừ luôn Chấp Pháp Điện, đã là nhân từ rồi.”
Lúc nói chuyện, khóe môi hắn hơi cong lên, ý cười tà ác quay người lại, giống như cảm khái: “Nhìn đi… Ta vẫn quá nhân từ. Chuyện Hàn Quỳnh Phong lần trước, một lần là được rồi —— ta cần gì phải tha mạng cho các ngươi đây?”
Lúc nói xong, một thanh hắc kiếm trong nháy mắt xuất hiện trong hư không bên người hắn, ngay cả bốn vị trưởng lão thủ phong cũng không phát hiện, chờ khi nghe thấy tiếng kêu khát máu hưng phấn của thanh hắc kiếm kia, bọn họ đều hoàn toàn biến sắc.
—— Chỉ hơn một năm không gặp, tu vi của Vân Khởi rõ ràng đã cao thâm đến mức độ khiến bọn họ đều khó mà nhìn thấu —— đây là tốc độ tiến cảnh yêu nghiệt cỡ nào mới khiến lòng người đảm phát lạnh như thế?!
Thanh hắc kiếm này súc thế trong không trung, âm thanh chấn động ong ong càng lúc càng lớn, từng vòng gợn sóng không khí bị chấn động chạy về hướng bốn phía thân kiếm, thậm chí ở trước mũi kiếm, lỗ đen không gian bị xé rách như ẩn như hiện.
Bất luận đệ tử trưởng lão đều rung động trong lòng ——Thi đấu Ngoại tông mấy năm trước, thanh hắc kiếm khủng bố này vẫn còn lưu lại bóng ma trong lòng bọn họ; bây giờ, lần thứ hai nhìn thấy thanh hắc kiếm này trong Thi đấu Ngoại tông —— so với ngày đó không biết đã đáng sợ hơn biết bao nhiêu lần…
“Vân Khởi.”
Tô Diệp Tử đứng sau lưng Vân Khởi, thanh tuyến lạnh nhạt mở miệng. “Ngươi ——”
“Tông môn như vậy,” Vân Khởi lại bỗng dưng mở miệng, thanh tuyến trầm ổn bình tĩnh hiếm thấy, hắn nghiêng người sang, ánh mắt thâm thúy nhìn người phía sau, “Diệp Tử, tông môn như vậy, vẫn là tông môn —— ngươi muốn vì nó mà cật lực, vì nó mà dù cho có phải trấn áp vực sâu vô tận để rồi “thân tử đạo tiêu” cũng không có sợ hãi sao?”
“…”
Nghe Vân Khởi đề cập đến vực sâu vô tận, Tô Diệp Tử bỗng dưng khựng lại, sau đó cụp mắt trầm mặc.
“Vân Khởi cố sư thúc tổ ——” Ngay lúc này, Thanh Hòa lạnh giọng, “Lẽ nào ngươi muốn phản tông sao?”
“Phản tông?”
Vân Khởi như là nghe xong một chuyện rất buồn cười, cao giọng cười, chấn động đến mức kiếm khí, pháp bảo bên người các đệ tử trưởng lão đều run rẩy không ngớt, người tu vi thấp thì mặt như giấy vàng, mọi người sợ hãi nhìn qua.
Mà Vân Khởi đột nhiên im lặng, mắt lạnh nhìn sang, ánh mắt như lưỡi đao lạnh lẽo, âm thanh điếc tai gằn từng chữ ——
“Không phải ta phản tông, mà là tông môn phản ta!”
Gân xanh trên trán Tô Thanh Liên nổi lên, khí thế quanh người càng lạnh lẽo ác liệt.
Vân Khởi lại không hề để ý, ý cười trên khóe môi hơi cong gần như là ngạo mạn: “Gặp lại sau hơn ngàn năm, đồ nhi ngươi biểu đạt lòng áy náy với vi sư như thế sao?”
Hàn quang trong mắt Tô Thanh Liên lấp lóe, sắc mặt đều có chút dữ tợn ——
“Ngươi đã làm gì Diệp Tử?!”
“Diệp Tử?” Vân Khởi cao giọng cười, tiếng cười chấn động đến mức chim chóc trong rừng trúc sau lưng chấn kinh, run rẩy kết bầy né tránh. Sauk hi cười xong, đồng tử đen như mực của Vân Khởi, nhìn Tô Thanh Liên, “Nếu như ngươi không nói, ta cũng quên. Diệp Tử là do một tay ta giáo dưỡng, liên quan gì tới ngươi, hả? —— Ngươi còn để hắn mang họ ngươi?”
Không chờ Tô Thanh Liên nói tiếp, giọng nói của Vân Khởi lạnh xuống: “Ngươi đã nói với hắn, trưởng lão khách khanh mà hắn tâm tâm niệm niệm, bị chính hai vị tông chủ của Đàn Tông các ngươi liên thủ phản bội bán đi chưa?”
Sắc mặt Tô Thanh Liên trầm xuống: “…”
“Nếu ngươi nói rồi, đại khái một khắc hắn đều không muốn tiếp tục ở lại Đàn Tông nhỉ? … Huống chi, hôm đó ta chịu vào Đàn Tông, làm trưởng lão đốc sát của Đàn Tông các ngươi, còn ra tay trấn áp vực sâu vô tận cho các ngươi —— điều kiện trao đổi chẳng phải là Hàn Quỳnh tiên thảo?” Ý cười của Vân Khởi đậm thêm, ánh sáng thâm trầm trong mắt khẽ động, “Vì thế, hắn là Diệp Tử của ta, cùng Đàn Tông các ngươi, cùng Tô Thanh Liên ngươi, không có chút quan hệ nào!”
Hai tay Tô Thanh Liên nắm chặt thành quyền, âm thanh hơi khàn: “Nếu ngươi dám động Diệp Tử dù chỉ một chút, dù cho dùng lực lượng của cả tông, ta cũng sẽ không giảng hoà!”
Vân Khởi lại không chút dáng vẻ phật lòng: “Đàn Tông, thậm chí toàn bộ Tiên Vực, ngàn năm trước không phải đối thủ của ta.” Vân Khởi cong môi, ánh mắt lạnh lùng, “Có điều thừa dịp ta xé rách thần hồn cho Diệp Tử mà trọng thương, làm ra hành động gian xảo xấu xa, sự việc thế này phải ghi vào sử sách Tiên vực, để mọi người ca tụng tung hô… Tu giả Tiên vực bình thường nói chuyện toàn là giả nhân giả nghĩa, đến lúc liên quan đến lợi ích, thì ngay cả cương thường luân lý đều quăng ra sau đầu —— ngươi nói ta nghe xem, Đàn Tông dùng những hành vi xấu xa này để giáo hóa đệ tử đó à?”
Tô Thanh Liên giận dữ, nhưng không có gì để nói.
Việc năm đó, nếu hắn thật sự không thẹn với lương tâm, cũng sẽ không để tâm ma trở ngại việc tu hành, đến nay cũng không có thể loại bỏ.
“… Hành động năm đó, có cừu oán có oán ngươi cứ đến đòi; nhưng nếu ngươi muốn thương tổn Diệp Tử…” Mũi kiếm trong tay Tô Thanh Liên hiện ra.
“Đừng gọi thân mật như vậy.” Vân Khởi nhếch khóe môi, cười lạnh lùng tà tứ, “Ta không thích nghe thấy bất luận người nào gọi hắn như thế, cũng không thích nhìn thấy bất luận người nào kề cận hắn. Ở trước mặt hắn, ta còn không muốn tính toán với các ngươi —— cho, nên,” Tiếng nói của hắn đột nhiên tăng thêm, ánh mắt lạnh lẽo, “Cho nên, đừng cho cơ hội đồ sát Đàn Tông.”
Nói xong, Vân Khởi cũng không nhìn Tô Thanh Liên một cái, trực tiếp vượt hư rời đi.
Tô Thanh Liên đứng tại chỗ một lúc lâu, trong lòng vẫn thấy bất an, dưới chân hơi động, vượt hư đuổi theo.
——
Thi đấu Ngoại tông tiến hành được một nửa, bị ép dừng lại.
Nguyên nhân không gì khác —— Điện chủ Thanh Hòa của Chấp Pháp Điện, dẫn theo ba vị trưởng lão chấp pháp của Chấp Pháp Điện cùng một đám đệ tử chấp pháp, khí thế hùng hổ đến bên ngoài sân bãi Thi đấu Ngoại tông.
Từ khi Thi đấu Ngoại tông triển khai đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống bị ép bỏ dở, ngay cả Hồng Hoang trưởng lão xưa nay dễ tính đều nhíu chặt chân mày, ánh mắt có chút bất mãn nhìn Thanh Hòa cầm đầu nhóm người trong Chấp Pháp Điện ——
“Thanh Hòa điện chủ, ngươi muốn làm cái gì đây? Thật lòng muốn đệ tử Ngoại tông chê cười chúng ta sao?”
Sắc mặt của Thanh Hòa so với năm vị trưởng lão trên đài quan sát còn khó coi hơn, hắn xanh mặt tiến lên một bước, hành lễ: “Chư vị sư tổ, quấy rấy ngay lúc Thi đấu Ngoại tông đang tiến hành, thực không phải mong muốn của Thanh Hòa —— nhưng mà, trước đây không lâu, pháp bảo truyền thừa ngàn năm của Đàn Tông Chấp Pháp Điện tru ‘Giáo Hóa Tiên’, đã bị người cố ý xóa đi thần trí ngàn năm, bây giờ đã trở thành rác rưởi —— việc này, ta nhất định phải đòi chư vị sư thúc một lời giải thích!”
Nghe lời ấy, sắc mặt năm vị trưởng lão đều khẽ biến.
Ánh mắt Húc Dương trưởng lão trầm xuống: “Trong Đàn Tông lại phát sinh chuyện như thế này… Nhưng Thanh Hòa điện chủ, ngươi hưng sư động chúng như vậy, không tiếc ngắt ngang Thi đấu Ngoại tông, là muốn đòi giải thích gì? Mà muốn đòi ai?”
Thanh Hòa vừa muốn há mồm, Thiên Đấu trưởng lão đưa tay cầm lấy chung trà trên bàn, nhấp một hớp trà, tầm mắt hơi dùng trên chung trà kia, làm như vô ý mở miệng: “Thanh Hòa điện chủ, ngươi thân là điện chủ Chấp Pháp Điện, thấy ngươi thận trọng từ lời nói đến việc làm. Phải biết, có mấy lời, cũng không phải có thể tùy tiện nói ra.”
Thanh Hòa nghe vậy, sắc mặt biến đổi mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng, ánh mắt đột nhiên nhấc lên, nhìn về phía Tô Diệp Tử ——
“Ta muốn đòi Tô trưởng lão đòi một lời giải thích!”
Thanh Hòa vừa dứt lời, đệ tử trên dưới đều ồ lên.
Tô Diệp Tử cùng bốn vị trưởng lão khác thật sự không có bất ngờ gì, trên thực tế khi Thanh Hòa nói ra ý đồ, bọn họ cũng đã đoán được, Thanh Hòa muốn tới tìm ai vấn tội.
Chỉ là không ngoài ý muốn thì không ngoài ý muốn, khi nghe Thanh Hòa nói thật rồi, đuôi chân mày của Tô Diệp Tử vẫn là khó thể phát hiện mà run lên một hồi, hắn hít sâu một hơi, ngẩng mặt, giọng nói gần như có thể gọi là ôn hòa hờ hững ——
“Thanh Hòa điện chủ, ngươi có chứng cứ?”
Trưởng lão chấp pháp đứng bên cạnh Thanh Hòa bên cạnh hành một đại lễ, lạnh lùng nói: “Giáo Hóa Tiên là pháp bảo tự chủ thần trí truyền thừa ngàn năm trong tông ngà, muốn giấu giếm đông đảo trưởng lão đệ tử Chấp Pháp Điện, không để lộ dấu vết cố ý xóa đi thần trí của pháp bảo, chỉ có khả năng là tu vi cảnh Hỗn Độn đỉnh phong cao thâm hơn Thanh Hòa điện chủ —— trong tông môn, ngoại trừ tông chủ và năm vị trưởng lão, không còn ai khác.”
“Không sai.” Một vị trưởng lão khác nói tiếp, “Mà trong tông chủ và năm vị trưởng lão, chỉ có Tô trưởng lão từng chịu hình của Giáo Hóa Tiên, kết oán với Giáo Hóa Tiên —— xin hỏi Tô trưởng lão, thế này chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”
Tô Diệp Tử thở dài, khóe môi chậm rãi cong lên, đáy mắt lại không hề có ý cười: “Nếu ta muốn tính toán với Giáo Hóa Tiên kia, hà tất phải kéo dài tới hiện tại?”
Trưởng lão chấp pháp thứ ba lên tiếng: “Vấn đề này, chúng ta cũng muốn mời Tô trưởng lão trả lời. Không biết Tô trưởng lão lúc này ——”
“Được rồi!”
Rầm một tiếng, một bàn gỗ trên đài quan sát vỡ vụn theo âm thanh, chúng đệ tử chấn kinh nhìn sang —— người đứng dậy gầm lên cũng không phải Tô Diệp Tử, mà là Thiền Quyên trưởng lão ngồi bên cạnh hắn, xưa nay tình tình thoải mái nhau.
Ánh mắt Thiền Quyên trưởng lão đại động, thanh tuyến khẽ run: “Thanh Hòa điện chủ, ngươi quản giáo thuộc hạ như thế sao?!”
Thanh Hòa hành lễ: “Lời nói của mấy vị trưởng lão chính là suy nghĩ của Thanh Hòa, Thiền Quyên trưởng lão xin chớ trách cứ bọn họ.”
“Các ngươi hiếp người quá đáng!” Thiền Quyên trưởng lão từng chữ lạnh lẽo, “Trưởng lão đốc sát ở Tiên vực thân phận cỡ nào địa vị, ở Đàn Tông lại là thân phận cỡ nào địa vị?! Năm đó lúc hắn vì trừng trị ma tu, mà tiến vào Ma vực mấy ngàn dặm, đặt mình vào nguy hiểm —— các ngươi chỉ là đệ tử bình thường trong tông môn! Ngày hôm Chấp Pháp Điện các ngươi lên Hàn Quỳnh Phong, ép trưởng lão đốc sát về điện tra tấn đã là hành động đại nghịch bất đạo! Bây giờ chỉ là làm chức vụ chưởng quản Chấp Pháp Điện, liền kiêu căng như thế, coi bối phận như không, chẳng lẽ không cảm thấy thẹn với tông môn?!”
Thanh Hòa sững người lại, tiếp tục hành lễ: “Tội phạm thượng, chúng ta sẽ lĩnh phạt, nhưng chuyện hôm nay, quyết không thể bỏ qua như thế ——” Nói xong, hắn thẳng người, nhìn về phía Tô Diệp Tử, “Tô trưởng lão, đắc tội rồi.”
“Thanh Hòa!” Thiền Quyên trưởng lão lạnh giọng quát một tiếng.
Tô Diệp Tử giơ tay ngăn cản Thiền Quyên trưởng lão nói tiếp, hắn cụp mi mắt, âm thanh lạnh lẽo bình tĩnh ——
“Thanh Hòa, Chấp Pháp Điện của ngươi, không có chứng cứ chỉ dựa vào suy đoán, liền muốn bắt ta về thụ thẩm… Đây là đang làm đệ tử Đàn Tông lạnh lòng, việc này ngươi cũng biết?”
Thanh Hòa ánh mắt ngưng trọng, mở miệng nói: “Thanh Hòa không dám để trưởng lão đốc sát thụ thẩm —— Giáo Hóa Tiên dù sao cũng có thể so với tu giả Hỗn Độn đỉnh phong, mặc dù là Tô trưởng lão muốn xóa đi thần trí, tất cũng sẽ phản phệ —— vì vậy xin mời trưởng lão đốc sát cởi ngoại bào, để chúng ta kiểm tra xem có hay không có vết thương mờ từ Giáo Hóa Tiên không là được.”
“Thanh, Hòa!”
Sự ôn hòa miễn cưỡng duy trì trên mặt Hồng Hoang trưởng lão rốt cục đóng băng, hắn lạnh giọng khiển trách: “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?!”
Tô Diệp Tử cụp mắt, mặt không hề cảm xúc: “Nếu ta không chịu thì sao.”
Gương mặt Thanh Hòa giật giật: “Vậy thì mời trưởng lão đốc sát chớ trách chúng ta mạo phạm.”
Vừa nói xong, năm vị trưởng lão trên đài quan sát sắc mặt khó coi, đang muốn phát tác, trong hư không có một thanh âm, bỗng dưng vang vọng trong thiên địa này ——
“Nếu ngươi dám động vào hắn,” Trong âm thanh ầm ầm kia chứa ý cười lạnh thấu xương, “Ta tất sẽ khiến chu vi trăm trượng trong Chấp Pháp Điện của ngươi, máu chảy thành sông, sinh cơ đoạn tuyệt, cỏ cây chết hết!”
Sắc mặt mọi người của Chấp Pháp Điện đều biến đổi, ngay cả sắc mặt của bốn vị trưởng lão ngoại trừ Tô Diệp Tử trên đài quan sát đều nghiêm túc.
Lúc các trưởng lão đệ tử nghi hoặc không rõ, một tấc vuông trước mặt Tô Diệp Tử, trong hư không một bóng người tiến lên, bỗng nhiên hiện ra trước mặt mọi người.
“Vân Khởi?!”
Bốn vị trưởng lão thủ phong gần như đồng thời cả kinh nói.
—— Bất luận thế nào bọn họ cũng không nghĩ đến, lúc đầu Tô Diệp Tử đối phương đã tới cảnh Hỗn Độn —— hóa ra không phải đang nói đùa, mà là sự thực?! “… Hóa ra là ngươi.”
Sắc mặt Thanh Hòa điện chủ đại biến, sau đó lạnh lùng nói từng chữ.
“Ngươi xóa thần trí Giáo Hóa Tiên?” Sau lưng Vân Khởi, chân mày Tô Diệp Tử hơi nhíu, hỏi.
Vân Khởi xoay người mỉm cười nhìn hắn, ma khí đen kịt trong mắt lại chầm chậm lưu động: “Dám đả thương ngươi… Khi đó ta không diệt trừ luôn Chấp Pháp Điện, đã là nhân từ rồi.”
Lúc nói chuyện, khóe môi hắn hơi cong lên, ý cười tà ác quay người lại, giống như cảm khái: “Nhìn đi… Ta vẫn quá nhân từ. Chuyện Hàn Quỳnh Phong lần trước, một lần là được rồi —— ta cần gì phải tha mạng cho các ngươi đây?”
Lúc nói xong, một thanh hắc kiếm trong nháy mắt xuất hiện trong hư không bên người hắn, ngay cả bốn vị trưởng lão thủ phong cũng không phát hiện, chờ khi nghe thấy tiếng kêu khát máu hưng phấn của thanh hắc kiếm kia, bọn họ đều hoàn toàn biến sắc.
—— Chỉ hơn một năm không gặp, tu vi của Vân Khởi rõ ràng đã cao thâm đến mức độ khiến bọn họ đều khó mà nhìn thấu —— đây là tốc độ tiến cảnh yêu nghiệt cỡ nào mới khiến lòng người đảm phát lạnh như thế?!
Thanh hắc kiếm này súc thế trong không trung, âm thanh chấn động ong ong càng lúc càng lớn, từng vòng gợn sóng không khí bị chấn động chạy về hướng bốn phía thân kiếm, thậm chí ở trước mũi kiếm, lỗ đen không gian bị xé rách như ẩn như hiện.
Bất luận đệ tử trưởng lão đều rung động trong lòng ——Thi đấu Ngoại tông mấy năm trước, thanh hắc kiếm khủng bố này vẫn còn lưu lại bóng ma trong lòng bọn họ; bây giờ, lần thứ hai nhìn thấy thanh hắc kiếm này trong Thi đấu Ngoại tông —— so với ngày đó không biết đã đáng sợ hơn biết bao nhiêu lần…
“Vân Khởi.”
Tô Diệp Tử đứng sau lưng Vân Khởi, thanh tuyến lạnh nhạt mở miệng. “Ngươi ——”
“Tông môn như vậy,” Vân Khởi lại bỗng dưng mở miệng, thanh tuyến trầm ổn bình tĩnh hiếm thấy, hắn nghiêng người sang, ánh mắt thâm thúy nhìn người phía sau, “Diệp Tử, tông môn như vậy, vẫn là tông môn —— ngươi muốn vì nó mà cật lực, vì nó mà dù cho có phải trấn áp vực sâu vô tận để rồi “thân tử đạo tiêu” cũng không có sợ hãi sao?”
“…”
Nghe Vân Khởi đề cập đến vực sâu vô tận, Tô Diệp Tử bỗng dưng khựng lại, sau đó cụp mắt trầm mặc.
“Vân Khởi cố sư thúc tổ ——” Ngay lúc này, Thanh Hòa lạnh giọng, “Lẽ nào ngươi muốn phản tông sao?”
“Phản tông?”
Vân Khởi như là nghe xong một chuyện rất buồn cười, cao giọng cười, chấn động đến mức kiếm khí, pháp bảo bên người các đệ tử trưởng lão đều run rẩy không ngớt, người tu vi thấp thì mặt như giấy vàng, mọi người sợ hãi nhìn qua.
Mà Vân Khởi đột nhiên im lặng, mắt lạnh nhìn sang, ánh mắt như lưỡi đao lạnh lẽo, âm thanh điếc tai gằn từng chữ ——
“Không phải ta phản tông, mà là tông môn phản ta!”
Danh sách chương