Tấn Phi Vũ lúc này bỗng dưng thu hồi lại vẻ mặt sợ sệt khiếp đảm mà ôm bụng cười lớn, phảng phất như hắn đã hóa điên rồi vậy.

Đứng giữa phế tích quảng trường trung tâm Thiên Ma Cung, Tấn Phi Vũ giương giương đắc ý, gương mặt xấu xí của hắn âm trầm quỷ dị tới cực điểm.

Tấn Phi Vũ gào lên:- Khá lắm! Ha ha ha! Giải được cả Ma Nô Huyết Chú của bản tôn! Nhưng mà các ngươi nghĩ chỉ thế là xong rồi sao? Chưa hết đâu! Hôm nay tất cả các ngươi chắc chắn phải chết!Tức thì, Tấn Phi Vũ lấy từ ống tay áo ra một chiếc Thú nang màu đen quỷ dị, sau đó tung nó lên không, hét lớn:- Hắc Ma Nha! Đi!Lập tức, chiếc Thú nang kia vỡ tung ra, ấy vậy mà từ đó trong chớp mắt xuất hiện năm con quạ đen to lớn, vô cùng hung ác.

Thân thể của chúng to gấp đôi một người bình thường, sải cánh dài tới bốn trượng, trên đầu có bốn con mắt đỏ rực.

Mấy con quạ này toàn thân thuần một sắc đen, thậm chí xung quanh bọn chúng thi thoảng còn dập dờn một số âm hồn bay qua bay lại, rất quỷ dị.


Năm con Hắc Ma Nha này vậy mà toàn bộ đều có tu vi Hóa Chân hậu kỳ!Đám quạ đen ngay lập tức kêu lên inh ỏi trong không trung:- Quáccc…! Quáccc…!Những thanh âm này vậy mà có thể trực tiếp tác động tới thần hồn của tu sĩ!Thanh Ngọc mới nghe một chút thôi mà đã cảm tưởng hồn phách mình sắp bị rút ra khỏi thân thể vậy!Mấy vị trưởng lão Hóa Chân đứng sau lưng hắn cũng đang gắng hết sức bế thủ tâm thần, không dám nghe những âm thanh kinh khủng kia.

Ma Thất và Ma Bát tu vi yếu nhất, lúc này từ trong lỗ tai đã tràn ra máu tươi.

Xem ra kẻ thao túng đằng sau tên Tấn Phi Vũ này đúng là cũng cam chịu bỏ ra đại giới!Bên đây, Thanh Ngọc dung nhan ngưng trọng, nhanh chóng điểm qua tình hình phe mình một chút.

Ở đây chỉ có Ma Nhị là có tu vi Hóa Chân hậu kỳ, còn toàn bộ các trưởng lão còn lại chỉ có tu vi Hóa Chân trung kỳ mà thôi.

Thậm chí Ma Thất và Ma Bát trưởng lão lại là Hóa Chân sơ kỳ.

Đầu óc tức tốc xoay chuyển, Thanh Ngọc hét lớn:- Nhờ các vị trưởng lão ngăn chặn mấy con quạ kia! Giao tên Tấn Phi Vũ cho Nguyễn mỗ!Ma Nhị còn đang cố gắng đối kháng với âm thanh kinh khủng của đám quạ đen, vội vàng hô:- Hắn là Hóa Chân trung kỳ, ngươi có được không vậy?Chưa để Ma Nhị nói hết câu, Thanh Ngọc đã tung người lên phía trước.

Hắn biết chỉ cần giải quyết dứt điểm tên Tấn Phi Vũ kia, thì năm con Hắc Ma Nha này cũng không còn người điều khiển, lúc ấy dễ hơn nhiều!Hắc Ma Nha tu vi Hóa Chân hậu kỳ mà lại không hóa hình thành người, chứng tỏ bọn chúng cũng mang trong mình huyết mạch thần thú, nếu cứ cứng rắn ngạnh kháng thì chắc chắn đám người Thanh Ngọc phải thua không thể nghi ngờ!Ma Nhị nhanh chóng phân phó cho các vị trưởng lão khác, sau đó bọn họ chia nhau ra, phóng lên không trung, ngay lập tức đối chiến với đám Hắc Ma Nha đang bay lượn vòng vèo kêu quang quác.

Đám trưởng lão Thiên Ma Cung này cũng không hề phải đèn cạn dầu, mà cũng là mỗi một người có bản sự riêng.

Bảy người, mỗi người lại mang theo một binh khí khác nhau.

Kiếm, đao, thương, chùy, côn, kích, cung.

Bảy loại binh khí sát phạt, mang theo uy thế và ma khí ngập trời theo sự huy động của bảy vị trưởng lão Thiên Ma Cung bắt đầu hội tụ linh năng từ trong thiên địa, khởi động tấn công.


Bảy người này không hề tách riêng lẻ ra, ấy vậy mà lại xếp hàng thành phương vị huyền diệu nào đó, bắt đầu xông tới tả xung hữu đột, đánh với đám Hắc Ma Nha đen đúa khổng lồ.

Ma Nhị trong tay cầm một thanh hắc kiếm, lập tức gào to chấn động cả không gian:- Hộ pháp Chấp sự bên ngoài nghe lệnh! Khởi động hộ cung đại trận, diệt sát năm con quạ này!Không biết ở đâu lại vọng tới vô số thanh âm “Vâng…” rung trời dậy đất, sau đó lập tức đám hộ pháp và chấp sự Thiên Ma Cung bên ngoài nháo nhào lên, chuẩn bị vào vị trí chiến đấu.

Ma Tam hai tay cơ bắp cầm đôi song chùy màu đen bóng thậm chí to bằng một nửa thân hình hắn, nhanh chóng dẫn dầu bảy người phá không bay tới phía trước, múa lên vô số đạo chùy ảnh nhanh như điện chớp, trong miệng gào lớn:- Trảm Long Quyết!Lập tức, đại địa run rẩy, cương phong gào thét, không biết từ đâu trên thiên không bỗng nhiên xuất hiện hai tôn hư ảnh hắc sắc đại chùy to bằng cả cái nhà, ập thẳng xuống đầu một con Hắc Ma Nha!Ầm…Ầm…!Cuộc chiến của bảy vị trưởng lão Thiên Ma Cung và năm con quạ đen Hóa Chân hậu kỳ đã bắt đầu, tình huống có vẻ vô cùng căng thẳng!Bên kia, Tấn Phi Vũ thấy Thanh Ngọc đang lao nhanh về phía mình, hắn cười khà khà rồi giương song câu lên:- Khà khà, tiểu súc sinh, ngươi bị điên rồi sao? Huyết mạch của ngươi không áp chế được ta, vậy mà còn dũng cảm lao lên? Vậy để bản tôn từ từ hành hạ ngươi!Thanh Ngọc dùng một ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Tấn Phi Vũ, hắn xem tên này giống y như một kẻ đã chết.

Không biết tên ngu ngốc kia lấy tự tin ở đâu ra, mà dám nói huyết mạch của Thanh Ngọc không áp chế được hắn?Nhưng đó với Thanh Ngọc lại là một tin tức tốt.

Bởi vì kẻ đứng sau tên Tấn Phi Vũ này không hề biết hắn mang trong mình loại thể chất và huyết mạch nào.

Kẻ thao túng phía sau kia chắc cũng chỉ nghe được một ít thông tin về những chuyện mà Thanh Ngọc đã làm thôi, chứ không biết được thực lực chân chính mà hắn ẩn giấu.

Thậm chí cả việc Thanh Ngọc sở hữu Hồn lực Tấn Phi Vũ cũng không biết, chứng tỏ tên địch nhân trong bóng tối kia cũng chỉ tác oai tác quái trong Ma giới mà thôi, chứ chưa đến tầm cao khiến cho Thanh Ngọc phải khiếp sợ.

Tấn Phi Vũ đạp một cước bộ, thân hình hắn thoắt ẩn thoắt hiện, để lại vô số đạo tàn ảnh trong hư không.

Hắn nhanh chóng truyền ma nguyên tinh thuần vào trong song câu, khiến cho chúng tỏa ra hắc sắc quang mang vô cùng ghê gớm, uy thế không gì cản nổi.

Song câu trong tay Tấn Phi Vũ lướt tới trước mặt Thanh Ngọc, mang theo vô số tiếng ai oán của âm hồn gào rít, tạo nên những cơn gió đen sắc nhọn, dường như muốn cắt đối phương ra làm nhiều mảnh.

- Graooo…Graaa…Vút…Vút!Thanh Ngọc đang chạy tới bỗng dưng ngừng lại, đứng im híp mắt nhìn đối phương.


Tấn Phi Vũ có hơi bất ngờ, nhưng vẫn tiếp tục thế công hung mãnh của mình.

Song câu của hắn đã sắp tới gần Thanh Ngọc rồi, chỉ còn cách mười mấy trượng nữa thôi!Chỉ cần gặt được đầu tên tiểu tử này xuống là đại công cáo thành!Bất giác, Tấn Phi Vũ phát hiện có điểm không đúng!Bởi vì trong ánh mắt của tên tiểu tử kia nhìn hắn vậy mà mang theo sắc thái khinh bỉ và trào phúng nhàn nhạt.

Nhưng mà tiễn đã rời cung thì không thể ngừng lại được!Mặc cho có âm mưu quỷ kế gì trong đó, Tấn Phi Vũ không tin một tên tiểu tử chưa tới trăm tuổi lại có thể làm gì được hắn!Dưới thực lực chân chính, có bao nhiêu âm mưu quỷ kế cũng là mây bay mà thôi, không có chút giá trị nào!Tấn Phi Vũ hét lớn, chân hắn vẫn đang đạp bộ pháp, còn song câu đã múa loạn trong không trung.

Hắn sắp cắt được đầu tên nhãi ranh này xuống tới nơi rồi!Nhưng bỗng nhiên, con ngươi Tấn Phi Vũ co rụt lại.

Bởi vì, một tôn Ma Ảnh to lớn che lấp thiên địa đã nhanh chóng hiển hóa ra sau lưng Thanh Ngọc, đôi song nhãn to lớn màu xanh dương của nó đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Dung nhan Thanh Ngọc âm trầm tới cực điểm, lúc này hắn mới tản bộ từng bước chậm rãi về phía Tấn Phi Vũ, vừa đi vừa rút Trảm Thiên và Huyễn Diệt ra nắm chắc ở hai tay.

Một luồng áp chế mạnh mẽ đến không thể tưởng tượng nổi đè thẳng lên thân hình Tấn Phi Vũ, khiến hắn lập tức không thể nào di động được mảy may!Cảm giác kinh khủng đó xoáy sâu vào từng tế bào trên cơ thể Tấn Phi Vũ, khiến cho hắn khiếp hãi run rẩy, mặc dù đang chuẩn bị thi triển chiêu thức cũng phải ngưng lại, bởi vì hắn sợ!Sợ hãi tột cùng!Như thể một tên điêu dân đứng dưới đáy cùng xã hội mà dám cả gan xông lên giết một vị Đế Hoàng cao cao tại thượng vậy!Huyết mạch, linh hồn, xương cốt, đan điền, nhục thể của Tấn Phi Vũ bị áp chế gắt gao, thân hình hắn run lẩy bẩy, trên trán liên tiếp rỉ ra mồ hôi lạnh.

Tấn Phi Vũ có một cảm giác chỉ cần người trước mặt này hô một tiếng thôi hắn có thể sẵn sàng kề song câu lên cổ mình mà tự sát ngay lập tức!Mẹ nó, huyết mạch người này là cái loại huyết mạch gì!Tại sao khủng bố như vậy!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện