Nếu nói Tô Hàng là tiên cảnh nhân gian, thì người trước mặt Cố Mộ Chi hắn phải là nhân gian tiên tử.
"Bạch đệ là người Thục Trung sao?" Cố Mộ Chi chấp quân đen, hạ xuống chặn đường quân trắng của Bạch Hoài Vân.
"Đúng vậy" Bạch Hoài Vân gật gật đầu "Người Thục Trung đó"
"Nếu ta đến chơi, đệ có chào đón không?" Cố Mộ Chi lại hỏi
"Chào đón chứ" Bạch Hoài Vân gật đầu "Nhà bọn ta ở trên núi, có nhiều chỗ chơi lắm"
"Vậy sao?"
"Chiếu tướng" Bạch Hoài Vân ngẩng đầu lên nhìn Cố Mộ Chi nhoẻn miệng cười "Chiếu tướng huynh rồi"
"Một ván nữa" Cố Mộ Chi đột nhiên khoé miệng giựt giựt
Thật ra mà nói, Cố Mộ Chi năm đó không phải là thái tử bởi vì hắn quá thông minh. Thông minh đến độ độc đoán, cho nên tiên vương nói rằng, ngươi nên phò tá hoàng huynh của người thì hơn.
Cố Mộ Chi lúc đó mới mười lăm tuổi, đánh cờ với lão tướng gia đương triều liên tiếp thắng ba mươi trận.
Chỉ bại 2 trận, hoà năm trận.
Hắn nói với tiên vương rằng ngôi vị hoàng đế ngài muốn cho ai thì cho.
"Cố huynh" Bạch Hoài Vân ngẩng mặt lên nhìn hắn "Một ván nữa sao?"
"Đương nhiên" Cố Mộ Chi mỉm cười
Buổi chiều chính là mưa, mưa bay lất pha lất phất. Bên trong thuyền hoa là một Bạch Hoài Vân đang phồng má chu mỏ đánh cờ, đối diện chính là Cố Mộ Chi khí định thần nhàn hạ cờ. Nhìn từ bên ngoài vào, có vẻ là Cố Mộ Chi nắm phần hơn, thắng thế rồi. Ấy vậy mà...
"Chiếu tướng"
Bạch Hoài Vân một lần nữa nói ra câu này.
Lần đầu tiên, sau hai mươi năm sống trên cõi đời này của Cố Mộ Chi, niềm tin của hắn phải thiết lập lại.
"Một ván nữa"
"Ồ"
"Được không?" Cố Mộ Chi mỉm cười
"Nhưng mà muốn một bình trà hoa" Bạch Hoài Vân lại muốn ăn vặt "Bánh nữa"
"Bánh gì?" Hắn lại ôn nhu hỏi
"Bánh khoai nướng"
"Được"
Khói trong lư hương lượn lờ mùi khuynh diệp, cứ lãng đãng trong không khí như vậy. Người vô tâm thì thấy khí định thần nhàn, người hữu tâm thì thấy bồn chồn khó tả.
Bồn chồn khó tả vì đã lâu rồi, chưa có người đánh bại hắn liên tiếp hai ván cờ.
..
...
"Nếu ta nói ma giáo giữ chiếc Ma Cầm đó thì đại hội Võ Lâm kì này có chĩa mũi dùi về hướng Thục Trung không?"
"Chắc chắn"
"Ngươi nói, chuyện này thú vị không?" Nam nhân trẻ khẽ cười
"Vâng, thưa đại thiếu gia"
"Ma giáo sao?" Hắn lại cười khẩy "Chẳng qua là một bọn có tiếng chẳng có miếng"
Tô Châu, nói về âm mưu chằng chịt, xưa nay triều đại nào cũng quan tâm về điều này.
..
...
Cùng là Tô Châu, người ta đối diện đánh cờ.
"Chiếu tướng" Bạch Hoài Vân một bên chống cằm một bên nói "Chúng ta đừng chơi cờ nữa"
"..." Cố Mộ Chi cũng cảm thấy như vậy.
Ván thứ mười lăm rồi, mà hắn chưa từng thắng một ván nào. Có chăng cũng chỉ là hoà với sự so kè sát sao với Bạch Hoài Vân.
"Người dạy đệ đánh cờ là ai vậy, ta có thể thọ giáo được không?"
Cố Mộ Chi là người hiếu thắng, muốn biết sư đồ của Bạch Hạ Chi trước mặt là ai.
"Không có nha" Bạch Hoài Vân chớp mắt "Ta cùng A Nhị đánh cờ là tự học"
"A Nhị?" Hắn nghi hoặc
"Hắn chưa đến" Bạch Hoài Vân xua tay "Là anh em ruột với hai người hồi nãy"
"Tự học? Hai người cái ngươi?"
"Đúng rồi, bọn ta mở sách ra đọc. Xong rồi ta cùng A Nhị đánh cờ"
"Vậy sao?"
Đó, thấy chưa.
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Nếu tiên hoàng hắn thấy, chắc cũng phải hả dạ lắm.
..
..
Nếu ở trên đã nhắc đến A Nhị, thì hiện tại A Nhị vẫn đang dằm mưa trên đường tới Tô Châu.
"Công tử, quần áo của ngươi ướt hết cả rồi"
"Không sao" A Nhị đáp
"Xin công tử dừng bước" Cô nương giọng điệu bỡn cợt "Làm sao ngài lại lạnh lùng như vậy a?"
A Nhị, tên thuở bé là A Nhị. Đại danh là Bạch Ninh.
Thân cao bảy thước, dung mạo ôn nhu.
Nếu nói Bạch Hoài Vân là thiên sinh lệ chất, dung mạo vô song.
Thì Bạch Ninh là loại người vừa nhìn đã cảm thấy dễ chịu, từng sự sắp xếp trên người hắn đều là vừa vặn.
"Ta vốn thích nam nhân, cô nương xin đừng dây dưa"
Có điều, trong ngoài bất nhất.
Ở đây có nghĩa là nhìn thì ôn nhu, mà nói chuyện thì độc ác.
Còn ba dặm đường nữa, là A Nhị tới được Tô Châu hội hợp với thiếu chủ nhà bọn họ.
"Bạch đệ là người Thục Trung sao?" Cố Mộ Chi chấp quân đen, hạ xuống chặn đường quân trắng của Bạch Hoài Vân.
"Đúng vậy" Bạch Hoài Vân gật gật đầu "Người Thục Trung đó"
"Nếu ta đến chơi, đệ có chào đón không?" Cố Mộ Chi lại hỏi
"Chào đón chứ" Bạch Hoài Vân gật đầu "Nhà bọn ta ở trên núi, có nhiều chỗ chơi lắm"
"Vậy sao?"
"Chiếu tướng" Bạch Hoài Vân ngẩng đầu lên nhìn Cố Mộ Chi nhoẻn miệng cười "Chiếu tướng huynh rồi"
"Một ván nữa" Cố Mộ Chi đột nhiên khoé miệng giựt giựt
Thật ra mà nói, Cố Mộ Chi năm đó không phải là thái tử bởi vì hắn quá thông minh. Thông minh đến độ độc đoán, cho nên tiên vương nói rằng, ngươi nên phò tá hoàng huynh của người thì hơn.
Cố Mộ Chi lúc đó mới mười lăm tuổi, đánh cờ với lão tướng gia đương triều liên tiếp thắng ba mươi trận.
Chỉ bại 2 trận, hoà năm trận.
Hắn nói với tiên vương rằng ngôi vị hoàng đế ngài muốn cho ai thì cho.
"Cố huynh" Bạch Hoài Vân ngẩng mặt lên nhìn hắn "Một ván nữa sao?"
"Đương nhiên" Cố Mộ Chi mỉm cười
Buổi chiều chính là mưa, mưa bay lất pha lất phất. Bên trong thuyền hoa là một Bạch Hoài Vân đang phồng má chu mỏ đánh cờ, đối diện chính là Cố Mộ Chi khí định thần nhàn hạ cờ. Nhìn từ bên ngoài vào, có vẻ là Cố Mộ Chi nắm phần hơn, thắng thế rồi. Ấy vậy mà...
"Chiếu tướng"
Bạch Hoài Vân một lần nữa nói ra câu này.
Lần đầu tiên, sau hai mươi năm sống trên cõi đời này của Cố Mộ Chi, niềm tin của hắn phải thiết lập lại.
"Một ván nữa"
"Ồ"
"Được không?" Cố Mộ Chi mỉm cười
"Nhưng mà muốn một bình trà hoa" Bạch Hoài Vân lại muốn ăn vặt "Bánh nữa"
"Bánh gì?" Hắn lại ôn nhu hỏi
"Bánh khoai nướng"
"Được"
Khói trong lư hương lượn lờ mùi khuynh diệp, cứ lãng đãng trong không khí như vậy. Người vô tâm thì thấy khí định thần nhàn, người hữu tâm thì thấy bồn chồn khó tả.
Bồn chồn khó tả vì đã lâu rồi, chưa có người đánh bại hắn liên tiếp hai ván cờ.
..
...
"Nếu ta nói ma giáo giữ chiếc Ma Cầm đó thì đại hội Võ Lâm kì này có chĩa mũi dùi về hướng Thục Trung không?"
"Chắc chắn"
"Ngươi nói, chuyện này thú vị không?" Nam nhân trẻ khẽ cười
"Vâng, thưa đại thiếu gia"
"Ma giáo sao?" Hắn lại cười khẩy "Chẳng qua là một bọn có tiếng chẳng có miếng"
Tô Châu, nói về âm mưu chằng chịt, xưa nay triều đại nào cũng quan tâm về điều này.
..
...
Cùng là Tô Châu, người ta đối diện đánh cờ.
"Chiếu tướng" Bạch Hoài Vân một bên chống cằm một bên nói "Chúng ta đừng chơi cờ nữa"
"..." Cố Mộ Chi cũng cảm thấy như vậy.
Ván thứ mười lăm rồi, mà hắn chưa từng thắng một ván nào. Có chăng cũng chỉ là hoà với sự so kè sát sao với Bạch Hoài Vân.
"Người dạy đệ đánh cờ là ai vậy, ta có thể thọ giáo được không?"
Cố Mộ Chi là người hiếu thắng, muốn biết sư đồ của Bạch Hạ Chi trước mặt là ai.
"Không có nha" Bạch Hoài Vân chớp mắt "Ta cùng A Nhị đánh cờ là tự học"
"A Nhị?" Hắn nghi hoặc
"Hắn chưa đến" Bạch Hoài Vân xua tay "Là anh em ruột với hai người hồi nãy"
"Tự học? Hai người cái ngươi?"
"Đúng rồi, bọn ta mở sách ra đọc. Xong rồi ta cùng A Nhị đánh cờ"
"Vậy sao?"
Đó, thấy chưa.
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Nếu tiên hoàng hắn thấy, chắc cũng phải hả dạ lắm.
..
..
Nếu ở trên đã nhắc đến A Nhị, thì hiện tại A Nhị vẫn đang dằm mưa trên đường tới Tô Châu.
"Công tử, quần áo của ngươi ướt hết cả rồi"
"Không sao" A Nhị đáp
"Xin công tử dừng bước" Cô nương giọng điệu bỡn cợt "Làm sao ngài lại lạnh lùng như vậy a?"
A Nhị, tên thuở bé là A Nhị. Đại danh là Bạch Ninh.
Thân cao bảy thước, dung mạo ôn nhu.
Nếu nói Bạch Hoài Vân là thiên sinh lệ chất, dung mạo vô song.
Thì Bạch Ninh là loại người vừa nhìn đã cảm thấy dễ chịu, từng sự sắp xếp trên người hắn đều là vừa vặn.
"Ta vốn thích nam nhân, cô nương xin đừng dây dưa"
Có điều, trong ngoài bất nhất.
Ở đây có nghĩa là nhìn thì ôn nhu, mà nói chuyện thì độc ác.
Còn ba dặm đường nữa, là A Nhị tới được Tô Châu hội hợp với thiếu chủ nhà bọn họ.
Danh sách chương