Ôm hai vò Bách Hoa Thổ Phồn tửu, Tôn Quách rời Kim Lăng phủ, đi như chạy về phía ngoại vi trấn Trung Châu.
Vốn là một thiếu gia trong Kim Lăng phủ, Tôn Quách chẳng thiếu gì nhưng vốn tính thích ngạo lảm bên ngoài, nên suốt ba ngày hôm nay bị hãm trong biệt phòng, Tôn Quách chẳng khác nào người bị chôn chân chôn tay bực bội vô cùng. Nên vừa có dịp trốn khỏi Kim Lăng phủ, Tôn Quách như chim sổ lồng như cá xổng chậu, hối hả đi tìm bằng hữu.
Vốn tính hào phóng, Tôn Quách không quên lấy theo hai vò Bách Hoa Thổ Phồn tửu, thứ rượu mà Kim Phủ dùng đãi những khách nhân thế gia.
Rời trấn Trung Châu, Tôn Quách ba chân bốn cẳng chạy nhanh đến tòa cổ miếu nằm ở phía Đông trấn.
Tôn Quách vừa bước chân lên những bậc tam cấp vừa reo :
- Có rượu ngon... có rượu ngon đây.
Cánh cửa ngôi cổ miếu bật ra.
Một lão ăn mày Cái bang cầm Đả Cẩu bổng bước ra.
Lão hí hửng nói :
- Trong hoạn nạn thì y như rằng có Tôn tiểu đệ xuất hiện.
Tôn Quách sững mặt nhìn lão ăn mày :
- Cái gì là hoạn nạn chứ? Lão ăn mày nắm tay Tôn Quách kéo vào cổ miếu :
- Ậy... Vào trong rồi Tôn tiểu đệ sẽ biết tất mà, đâu có gì gấp gáp.
Tôn Quách theo lão Cái bang vào trong cổ miếu.
Đập vào mắt thiếu gia họ Tôn là bang chúng Cái bang nằm la liệt. Có người còn ôm đầu để bịt vết thương.
Tôn Quách tròn mắt nhìn qua một lượt :
- Ý... Lão bá bá... Chuyện gì xảy ra vậy?
Tôn Quách đặt vò rượu xuống ngay giữa gian cổ miếu :
- Các vị huynh đệ. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tôn Quách vừa hỏi vừa mở nắp hai vò rượu. Mùi hảo tửu bốc lên khiến bọn bang chúng Cái bang đều chú nhãn nhìn hai vò rượu như đóng đinh.
Tôn Quách cười khẩy nói :
- A... Tôn Quách thiếu gia biết rồi. Các chư vị huynh đệ đã giành ăn với nhau nên mới ra nông nổi này phải không?
Bọn bang chúng Cái bang lắc đầu.
Tôn Quách hất mặt :
- Không giành ăn thì chuyện gì xảy ra cho các vị huynh đệ vậy?
Bang chúng Cái bang nhao nhao hẳn lên. Mạnh ai người nấy nói về cuộc náo loạn tại Tây lầu.
Tôn Quách nghe không được hoa tay nói :
- Hê... Một người nói thôi.
Vị trưởng lão liền khoát tay nạt ngang :
- Các ngươi im đi!
Bọn bang chúng Cái bang giờ mới im lặng. Chờ cho mọi người im lặng hết, trưởng lão đó mới thuật lại mọi chuyện cho Tôn Quách nghe.
Nghe xong câu chuyện, Tôn Quách bực bội nói :
- Hừ... Đúng là lũ đầu trâu mặt ngựa mà.
Tôn Quách chấp tay sau lưng đi đi lại lại. Y vừa đi vừa rủa :
- Lũ đầu trâu mặt ngựa kia không dạy cho chúng một bài học thì chúng chẳng coi con người ra gì cả.
Tôn Quách vỗ ngực mình :
- Thiếu gia Tôn Quách cũng đường đường là một thiếu gia của Kim Lăng phủ, còn kết nghĩa thâm giao với các chư huynh đệ Cái bang. Bọn Tây lầu có là gì mà lại hành xử không giữ lễ nghĩa như vậy chứ? Hừ...
Tôn Quách quay lại vị trưởng lão Cái bang :
- Lão thúc thúc có cách chỉ dạy bọn đầu trâu mặt ngựa đó không?
- Ậy... Cách thì có rồi. Nhưng muốn dạy bọn đó thì chúng ta phải có kim lượng.
- Hê... Chỉ cần kim lượng mà có thể dạy được bọn chúng à? Nếu chỉ có thế thôi thì dễ quá.
Tôn Quách vỗ vào ngực mình :
- Tôn thiếu gia sẽ lo phần kim lượng. Tôn Quách nhất định không để cho bọn đầu trâu mặt ngựa ở Tây lầu hống hánh hiếp đáp chư huynh đệ của mình.
Tôn Quách liền tháo miếng ngọc đeo bên hông. Y chìa miếng ngọc bội cho mọi ngươi nhìn qua rồi dõng dạc nói :
- Hiện tại thì Tôn thiếu gia không có sẵn kim lượng, nhưng miếng ngọc bội này cũng đáng giá năm trăm lạng. Chúng ra dùng nó mà đến đại náo Tây lầu của bọn đầu trâu mặt ngựa.
Bang chúng Cái bang thấy Tôn Quách cao hứng cũng hứng khởi xướng theo :
- Đại náo Tây lầu... Đại náo Tây lầu.
Ngôi cổ miếu bỗng chốc sôi động hẳn lên. Tất cả mọi người đều hào hứng đứng bật dậy.
Tôn Quách nhìn qua một lượt rồi cao giọng nói :
- Chúng ta đi!
Tôn Quách xăm xăm bước ra cổ miếu, kéo theo sau hơn ba mươi nhân mạng Cái bang. Ai nấy đều hăm hở vô cùng. Tất cả kéo rốc tới Tây lầu.
Vừa kéo đến trước cổng tam quan Tây lầu thì Tôn Quách và các bằng hữu Cái bang bị bọn vệ sĩ chặn lại.
Tôn Quách ưỡn ngực nói :
- Sao các người dám chặn bổn thiếu gia chứ?
Gã vệ sĩ nhíu mày :
- Tiểu tử là ai mà dám nghênh ngang chứ?
Tôn Quách tròn mắt :
- Hê... Bộ ngươi không biết Tôn Quách, bổn thiếu gia của Kim Lăng phủ à?
- Kim Lăng phủ?
Tôn Quách chìa miếng ngọc bội đến trước :
- Ngươi biết miếng ngọc bội này chứ?
Tôn Quách hất mặt :
- Sao. Ngươi nhận ra miếng ngọc bội rồi chứ?
Gã vệ sĩ từ tốn trở lại :
- Tây lầu hôm nay mới được vinh hạnh đón tiếp thiếu gia Kim Lăng phủ.
Nhưng...
Tôn Quách khoát tay :
- Không nhưng gì hết. Hôm nay bổn thiếu gia Tôn Quách thuê trọn Tây lầu của các ngươi để khoản đãi các vị huynh đệ của mình. Tốn bao nhiêu các người cứ nói, nhưng phải lo thật chu tất đó.
Gã vệ sĩ lúng túng một lúc rồi từ tốn nói :
- Tây lầu hôm nay đã có thượng khách, không bồi tiếp Tôn thiếu gia được. Hẹn Tôn thiếu gia ngày mai vậy.
Tôn Quách trợn ngược đôi chân mày :
- Hê... Sao lại hẹn ngày mai chứ? Chẳng lẽ các ngươi coi khinh Kim Lăng phủ của bổn thiếu gia? Các ngươi tưởng Tôn thiếu gia dễ có dịp được ra ngoai ngao du cùng các huynh đệ lắm ư?
Tôn Quách khoát tay :
- Không nói gì nữa... Tây lầu hôm nay bổn thiếu gia sẽ mua đứt một ngày để khoản đãi các vị huynh đệ.
Gã võ sĩ Tây lầu cau mày :
- Sao... Tôn công tử định mua trọn Tây lầu để khoản đãi lũ Cái bang này à?
Tôn Quách hất mặt :
- Hê... Tôn thiếu gia có kim lượng thì muốn đãi ai cũng được, cớ gì các hạ lại thắc mắc. Hê... Bộ bang chúng Cái bang không đáng bước vào Tây lầu sao?
Gã vệ sĩ cau mày :
- Tây lầu từ trước đến nay không có lệ bồi tiếp Cái bang. Tôn công tử đã chọn lầm chỗ rồi.
Tôn Quách cau có nói :
- Các người thật là quái lạ! Tây lầu dựng ra để mua vui cho những kẻ lắm của nhiều tiền. Chúng ta bề ngoài là những kẻ khố rách áo ôm nhưng đâu thiếu kim lượng. Nếu bọn thượng khách lúc sáng kia vênh vênh váo váo đánh đập các chư huynh đệ của Tôn thiếu gia vì chúng có lắm kim lượng thì bây giờ Tôn thiếu gia muốn mở mắt cho chúng.
Gã võ sĩ sa sầm mặt nhưng vẫn giữ giọng ôn nhu :
- Tôn công tử hãy cẩn trọng lời nói của mình, kẻo họa vào thân đó.
- Hừ... Họa cái con khỉ. Thiếu gia đã quyết định rồi, không bàn cãi nữa.
Tôn Quách hất mặt :
- Các ngươi tránh ra một bên để chúng ta vào.
Gã vệ sĩ nhíu mày :
- Tây lầu không thể tiếp Tôn công tử trong ngày hôm nay.
Tôn Quách cau mày nói :
- Không tiếp cũng không được... bởi hôm nay ta mới trốn được ra ngoài.
Tôn Quách vừa nói vừa xâm xâm bước tới.
Gã vệ sĩ bất ngờ vươn trảo thộp lấy gáy Tôn Quách nhấc bổng lên.
Bị gã vệ sĩ nhấc bổng khỏi mặt đất, Tôn Quách vùn vẫy miệng thì hét toáng lên :
- Quái... Quái... Các ngươi tiếp khách nhân như vậy ư? Các ngươi tiếp bổn thiếu gia như vậy ư?
Gã đại lực có hàm râu quai nón từ bên trong Tây lầu bước ra. Gã hất mặt nói :
- Để tiểu tử đó xuống.
Gã vệ sĩ Tây lầu buông Tôn Quách.
Bị buông bất ngờ, Tôn Quách khụy chân té xuống đất. Y liền quay ngoắt lại :
- Ngươi đối xử với bổn thiếu gia như vậy à?
Tôn Quách nạt xong quay lại gã đại lực râu quai nón :
- Tôn thiếu gia Kim Lăng phủ vinh hạnh được biết tôn giá.
Gã đại hán hất mặt nói :
- Tiểu tử là thiếu gia của Kim Lăng phủ?
Tôn Quách gật đầu :
- Không sai.
Gã nhìn Tôn Quách :
- Tiểu tử kéo lũ ăn mày đến đây có ý muốn náo loạn Tây lầu trong khi Mãn nương nương đang có mặt?
Tôn Quách nhún vai :
- Hê... Thiếu gia đâu náo loạn mà chỉ muốn thuê tòa Tây lầu nổi tiếng này khoản đãi chư vị bằng hữu của mình thôi.
- Tiểu tử thật là hồ đồ ngông nghênh. Bình thường bọn Cái bang đã không được vào Tây lầu, huống gì hôm nay.
Tôn Quách khoát tay :
- Hê... Nói như vậy đâu có được. Tây lầu là chốn du lãm của khách nhân, thế thì ai có kim lượng cũng đều vào được. Sao tôn giá lại phân định Cái bang với những khách nhân khác chứ?
Tôn Quách vỗ ngực mình :
- Ví như Tôn thiếu gia đây kết nghĩa với bằng hữu Cái bang rồi cũng không được bước vào Tây lầu à? Tây lầu của tôn giá là cái gì mà ghê gớm như vậy chứ?
Gã đại lực râu quai nón sa sầm nét mặt :
- Tiểu tử sống trong Kim Lăng phủ mà chưa biết ý nghĩa của những lá đại kỳ kia. Ngươi có thấy ba chữ Cửu Trùng đài không?
Tôn Quách nhún vai :
- Tất nhiên là thấy rồi, nhưng không phải vì ba chữ ôn dịch kia rồi muốn đánh đập bằng hữu Cái bang của bổn thiếu gia là được đâu?
Tôn Quách nhìn bốn lá đại kỳ Cửu Trùng đài, chề môi nói :
- Tưởng đâu bốn lá đại kỳ Cửu Trùng đài đó quí hóa gì. Bổn thiếu gia chỉ cần xuất mươi nén bạc là có trăm lá đại kỳ thêu ngàn chữ Cửu Trùng đài.
Gã đại hán trợn mắt :
- Tiểu tử... Ngươi quả là vọng ngôn mà. Mạng số của ngươi chết yểu bởi cái miệng chẳng biết trên biết dưới.
Gã vừa nói vừa nắm tay lại thành một thoi quyền nhắm ngay chính diện Tôn Quách tống đến một quả thần lực thôi sơn.
Nếu như Tôn Quách hứng trọn thoi quyền của gã đại hán vào đúng ngay mặt thì chắc chắn thủ cấp của y sẽ vỡ toang ngay lập tức.
Trong khi gã đại hán thi thố thần quyền tập kích, Tôn Quách hốt hoảng ôm mặt thét lên :
- Đừng...
Vị thiếu gia Kim Lăng phủ đoan chắc mình phải hứng thoi quyền với sức mạnh khủng khiếp của đối phương, nên khi thét xong thì chỉ biết nhắm mắt.
Bang chúng Cái bang nhao nhao hẳn lên.
Tôn Quách chờ mãi vẫn không thấy có cảm giác gì, từ từ hạ tay xuống. Đến lúc này mới nhận ra sắc diện của họ Tôn xanh nhợt xanh nhạt.
Y gượng nói :
- Sao chưa...
Tôn Quách nói đến đây mới kịp nhận ra một trung niên thư sinh đứng cạnh mình, đang giữ thoi quyền của gã đại lực kia lại.
Gã đại lực trừng mắt nhìn Cát Thiên Phong :
- Cát Thiên Phong tôn giá để cho tiểu tử bỡn cợt với Minh chủ ư?
Cát Thiên Phong lắc đầu :
- Cát Thiên Phong không có ý mạo phạm Võ lâm Minh chủ Đại Chu Thiên cũng không thể làm ngơ trước cái chết của một người chưa từng biết quy lệ của võ lâm.
Thiên Phong từ tốn nói tiếp :
- Cát Thiên Phong đã từng là bằng hữu tri kỷ với Võ lâm Minh chủ. Hàn Thiên tôn giả chắc cũng nể mặt Thiên Phong bỏ qua cho Tôn thiếu gia đây một lần.
Hàn Thiên hừ nhạt một tiếng :
- Bỏ qua cho kẻ vọng ngôn coi thường đại kỳ Cửu Trùng đài của mình chủ thì Hàn Thiên này sao dám nhìn mặt Minh chủ chứ?
- Minh chủ chắc hẳn không phán xét một người chưa được biết giang hồ võ lâm là thế nào. Hàn Thiên tôn giả xem như nể mặt tại hạ.
Cát Thiên Phong nhìn lại Tôn Quách :
- Tây lầu hôm nay đã thuộc về Minh chủ nương nương, Tôn thiếu gia hãy tìm nơi khác mà khoản đãi bằng hữu của mình. Tôn thiếu gia chắc nể mặt tại hạ.
Tôn Quách nhìn Cát Thiên Phong nheo mày một lúc rồi hỏi :
- Cát huynh đây phải chăng chính là... chính là Song Hoàn Lãnh Nhân mà thân phụ của Tôn Quách thường nhắc đến?
Cát Thiên Phong gật đầu :
- Tại hạ có giao tình với Kim Lăng đại nhân.
Tôn Quách reo lên :
- Hay quá. Đến đây không ngờ gặp được kỳ nhân. Thân phụ của đệ lúc nào cũng nhắc đến Cát huynh. Nhân đây đệ thỉnh Cát huynh đến tệ phủ.
Tôn Quách xoa tay :
- Kim Lăng đại phủ còn đẹp hơn tòa Tây lầu này nữa. Tôn Quách không thèm ở lại đây đâu.
Tôn Quách quay lại nhóm bang chúng Cái bang :
- Các chư vị huynh đệ... Hôm nay Tây lầu thuộc về Minh chủ nương nương. Chúng ta không tiện vào mua một cuộc chén thù chén tạc thì ngày khác vậy.
Tôn Quách lần tay vào thắt lưng lấy ra ba nắm vàng ròng :
- Để không phụ tình các vị huynh đệ. Tôn Quách gởi các vị chút ngân lượng đặng giải sầu.
Nhận ba nén vàng của Tôn Quách, nhóm bang chúng Cái bang tản ngay.
Tôn Quách nhìn lại Cát Thiên Phong :
- Mời Cát huynh!
Thiên Phong gật đầu.
Hai người rảo bước rời Tây lầu, trong khi Hàn Thiên tôn giả vẫn chưa hết bực dọc nhìn theo Thiên Phong và Tôn Quách.
Vốn là một thiếu gia trong Kim Lăng phủ, Tôn Quách chẳng thiếu gì nhưng vốn tính thích ngạo lảm bên ngoài, nên suốt ba ngày hôm nay bị hãm trong biệt phòng, Tôn Quách chẳng khác nào người bị chôn chân chôn tay bực bội vô cùng. Nên vừa có dịp trốn khỏi Kim Lăng phủ, Tôn Quách như chim sổ lồng như cá xổng chậu, hối hả đi tìm bằng hữu.
Vốn tính hào phóng, Tôn Quách không quên lấy theo hai vò Bách Hoa Thổ Phồn tửu, thứ rượu mà Kim Phủ dùng đãi những khách nhân thế gia.
Rời trấn Trung Châu, Tôn Quách ba chân bốn cẳng chạy nhanh đến tòa cổ miếu nằm ở phía Đông trấn.
Tôn Quách vừa bước chân lên những bậc tam cấp vừa reo :
- Có rượu ngon... có rượu ngon đây.
Cánh cửa ngôi cổ miếu bật ra.
Một lão ăn mày Cái bang cầm Đả Cẩu bổng bước ra.
Lão hí hửng nói :
- Trong hoạn nạn thì y như rằng có Tôn tiểu đệ xuất hiện.
Tôn Quách sững mặt nhìn lão ăn mày :
- Cái gì là hoạn nạn chứ? Lão ăn mày nắm tay Tôn Quách kéo vào cổ miếu :
- Ậy... Vào trong rồi Tôn tiểu đệ sẽ biết tất mà, đâu có gì gấp gáp.
Tôn Quách theo lão Cái bang vào trong cổ miếu.
Đập vào mắt thiếu gia họ Tôn là bang chúng Cái bang nằm la liệt. Có người còn ôm đầu để bịt vết thương.
Tôn Quách tròn mắt nhìn qua một lượt :
- Ý... Lão bá bá... Chuyện gì xảy ra vậy?
Tôn Quách đặt vò rượu xuống ngay giữa gian cổ miếu :
- Các vị huynh đệ. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tôn Quách vừa hỏi vừa mở nắp hai vò rượu. Mùi hảo tửu bốc lên khiến bọn bang chúng Cái bang đều chú nhãn nhìn hai vò rượu như đóng đinh.
Tôn Quách cười khẩy nói :
- A... Tôn Quách thiếu gia biết rồi. Các chư vị huynh đệ đã giành ăn với nhau nên mới ra nông nổi này phải không?
Bọn bang chúng Cái bang lắc đầu.
Tôn Quách hất mặt :
- Không giành ăn thì chuyện gì xảy ra cho các vị huynh đệ vậy?
Bang chúng Cái bang nhao nhao hẳn lên. Mạnh ai người nấy nói về cuộc náo loạn tại Tây lầu.
Tôn Quách nghe không được hoa tay nói :
- Hê... Một người nói thôi.
Vị trưởng lão liền khoát tay nạt ngang :
- Các ngươi im đi!
Bọn bang chúng Cái bang giờ mới im lặng. Chờ cho mọi người im lặng hết, trưởng lão đó mới thuật lại mọi chuyện cho Tôn Quách nghe.
Nghe xong câu chuyện, Tôn Quách bực bội nói :
- Hừ... Đúng là lũ đầu trâu mặt ngựa mà.
Tôn Quách chấp tay sau lưng đi đi lại lại. Y vừa đi vừa rủa :
- Lũ đầu trâu mặt ngựa kia không dạy cho chúng một bài học thì chúng chẳng coi con người ra gì cả.
Tôn Quách vỗ ngực mình :
- Thiếu gia Tôn Quách cũng đường đường là một thiếu gia của Kim Lăng phủ, còn kết nghĩa thâm giao với các chư huynh đệ Cái bang. Bọn Tây lầu có là gì mà lại hành xử không giữ lễ nghĩa như vậy chứ? Hừ...
Tôn Quách quay lại vị trưởng lão Cái bang :
- Lão thúc thúc có cách chỉ dạy bọn đầu trâu mặt ngựa đó không?
- Ậy... Cách thì có rồi. Nhưng muốn dạy bọn đó thì chúng ta phải có kim lượng.
- Hê... Chỉ cần kim lượng mà có thể dạy được bọn chúng à? Nếu chỉ có thế thôi thì dễ quá.
Tôn Quách vỗ vào ngực mình :
- Tôn thiếu gia sẽ lo phần kim lượng. Tôn Quách nhất định không để cho bọn đầu trâu mặt ngựa ở Tây lầu hống hánh hiếp đáp chư huynh đệ của mình.
Tôn Quách liền tháo miếng ngọc đeo bên hông. Y chìa miếng ngọc bội cho mọi ngươi nhìn qua rồi dõng dạc nói :
- Hiện tại thì Tôn thiếu gia không có sẵn kim lượng, nhưng miếng ngọc bội này cũng đáng giá năm trăm lạng. Chúng ra dùng nó mà đến đại náo Tây lầu của bọn đầu trâu mặt ngựa.
Bang chúng Cái bang thấy Tôn Quách cao hứng cũng hứng khởi xướng theo :
- Đại náo Tây lầu... Đại náo Tây lầu.
Ngôi cổ miếu bỗng chốc sôi động hẳn lên. Tất cả mọi người đều hào hứng đứng bật dậy.
Tôn Quách nhìn qua một lượt rồi cao giọng nói :
- Chúng ta đi!
Tôn Quách xăm xăm bước ra cổ miếu, kéo theo sau hơn ba mươi nhân mạng Cái bang. Ai nấy đều hăm hở vô cùng. Tất cả kéo rốc tới Tây lầu.
Vừa kéo đến trước cổng tam quan Tây lầu thì Tôn Quách và các bằng hữu Cái bang bị bọn vệ sĩ chặn lại.
Tôn Quách ưỡn ngực nói :
- Sao các người dám chặn bổn thiếu gia chứ?
Gã vệ sĩ nhíu mày :
- Tiểu tử là ai mà dám nghênh ngang chứ?
Tôn Quách tròn mắt :
- Hê... Bộ ngươi không biết Tôn Quách, bổn thiếu gia của Kim Lăng phủ à?
- Kim Lăng phủ?
Tôn Quách chìa miếng ngọc bội đến trước :
- Ngươi biết miếng ngọc bội này chứ?
Tôn Quách hất mặt :
- Sao. Ngươi nhận ra miếng ngọc bội rồi chứ?
Gã vệ sĩ từ tốn trở lại :
- Tây lầu hôm nay mới được vinh hạnh đón tiếp thiếu gia Kim Lăng phủ.
Nhưng...
Tôn Quách khoát tay :
- Không nhưng gì hết. Hôm nay bổn thiếu gia Tôn Quách thuê trọn Tây lầu của các ngươi để khoản đãi các vị huynh đệ của mình. Tốn bao nhiêu các người cứ nói, nhưng phải lo thật chu tất đó.
Gã vệ sĩ lúng túng một lúc rồi từ tốn nói :
- Tây lầu hôm nay đã có thượng khách, không bồi tiếp Tôn thiếu gia được. Hẹn Tôn thiếu gia ngày mai vậy.
Tôn Quách trợn ngược đôi chân mày :
- Hê... Sao lại hẹn ngày mai chứ? Chẳng lẽ các ngươi coi khinh Kim Lăng phủ của bổn thiếu gia? Các ngươi tưởng Tôn thiếu gia dễ có dịp được ra ngoai ngao du cùng các huynh đệ lắm ư?
Tôn Quách khoát tay :
- Không nói gì nữa... Tây lầu hôm nay bổn thiếu gia sẽ mua đứt một ngày để khoản đãi các vị huynh đệ.
Gã võ sĩ Tây lầu cau mày :
- Sao... Tôn công tử định mua trọn Tây lầu để khoản đãi lũ Cái bang này à?
Tôn Quách hất mặt :
- Hê... Tôn thiếu gia có kim lượng thì muốn đãi ai cũng được, cớ gì các hạ lại thắc mắc. Hê... Bộ bang chúng Cái bang không đáng bước vào Tây lầu sao?
Gã vệ sĩ cau mày :
- Tây lầu từ trước đến nay không có lệ bồi tiếp Cái bang. Tôn công tử đã chọn lầm chỗ rồi.
Tôn Quách cau có nói :
- Các người thật là quái lạ! Tây lầu dựng ra để mua vui cho những kẻ lắm của nhiều tiền. Chúng ta bề ngoài là những kẻ khố rách áo ôm nhưng đâu thiếu kim lượng. Nếu bọn thượng khách lúc sáng kia vênh vênh váo váo đánh đập các chư huynh đệ của Tôn thiếu gia vì chúng có lắm kim lượng thì bây giờ Tôn thiếu gia muốn mở mắt cho chúng.
Gã võ sĩ sa sầm mặt nhưng vẫn giữ giọng ôn nhu :
- Tôn công tử hãy cẩn trọng lời nói của mình, kẻo họa vào thân đó.
- Hừ... Họa cái con khỉ. Thiếu gia đã quyết định rồi, không bàn cãi nữa.
Tôn Quách hất mặt :
- Các ngươi tránh ra một bên để chúng ta vào.
Gã vệ sĩ nhíu mày :
- Tây lầu không thể tiếp Tôn công tử trong ngày hôm nay.
Tôn Quách cau mày nói :
- Không tiếp cũng không được... bởi hôm nay ta mới trốn được ra ngoài.
Tôn Quách vừa nói vừa xâm xâm bước tới.
Gã vệ sĩ bất ngờ vươn trảo thộp lấy gáy Tôn Quách nhấc bổng lên.
Bị gã vệ sĩ nhấc bổng khỏi mặt đất, Tôn Quách vùn vẫy miệng thì hét toáng lên :
- Quái... Quái... Các ngươi tiếp khách nhân như vậy ư? Các ngươi tiếp bổn thiếu gia như vậy ư?
Gã đại lực có hàm râu quai nón từ bên trong Tây lầu bước ra. Gã hất mặt nói :
- Để tiểu tử đó xuống.
Gã vệ sĩ Tây lầu buông Tôn Quách.
Bị buông bất ngờ, Tôn Quách khụy chân té xuống đất. Y liền quay ngoắt lại :
- Ngươi đối xử với bổn thiếu gia như vậy à?
Tôn Quách nạt xong quay lại gã đại lực râu quai nón :
- Tôn thiếu gia Kim Lăng phủ vinh hạnh được biết tôn giá.
Gã đại hán hất mặt nói :
- Tiểu tử là thiếu gia của Kim Lăng phủ?
Tôn Quách gật đầu :
- Không sai.
Gã nhìn Tôn Quách :
- Tiểu tử kéo lũ ăn mày đến đây có ý muốn náo loạn Tây lầu trong khi Mãn nương nương đang có mặt?
Tôn Quách nhún vai :
- Hê... Thiếu gia đâu náo loạn mà chỉ muốn thuê tòa Tây lầu nổi tiếng này khoản đãi chư vị bằng hữu của mình thôi.
- Tiểu tử thật là hồ đồ ngông nghênh. Bình thường bọn Cái bang đã không được vào Tây lầu, huống gì hôm nay.
Tôn Quách khoát tay :
- Hê... Nói như vậy đâu có được. Tây lầu là chốn du lãm của khách nhân, thế thì ai có kim lượng cũng đều vào được. Sao tôn giá lại phân định Cái bang với những khách nhân khác chứ?
Tôn Quách vỗ ngực mình :
- Ví như Tôn thiếu gia đây kết nghĩa với bằng hữu Cái bang rồi cũng không được bước vào Tây lầu à? Tây lầu của tôn giá là cái gì mà ghê gớm như vậy chứ?
Gã đại lực râu quai nón sa sầm nét mặt :
- Tiểu tử sống trong Kim Lăng phủ mà chưa biết ý nghĩa của những lá đại kỳ kia. Ngươi có thấy ba chữ Cửu Trùng đài không?
Tôn Quách nhún vai :
- Tất nhiên là thấy rồi, nhưng không phải vì ba chữ ôn dịch kia rồi muốn đánh đập bằng hữu Cái bang của bổn thiếu gia là được đâu?
Tôn Quách nhìn bốn lá đại kỳ Cửu Trùng đài, chề môi nói :
- Tưởng đâu bốn lá đại kỳ Cửu Trùng đài đó quí hóa gì. Bổn thiếu gia chỉ cần xuất mươi nén bạc là có trăm lá đại kỳ thêu ngàn chữ Cửu Trùng đài.
Gã đại hán trợn mắt :
- Tiểu tử... Ngươi quả là vọng ngôn mà. Mạng số của ngươi chết yểu bởi cái miệng chẳng biết trên biết dưới.
Gã vừa nói vừa nắm tay lại thành một thoi quyền nhắm ngay chính diện Tôn Quách tống đến một quả thần lực thôi sơn.
Nếu như Tôn Quách hứng trọn thoi quyền của gã đại hán vào đúng ngay mặt thì chắc chắn thủ cấp của y sẽ vỡ toang ngay lập tức.
Trong khi gã đại hán thi thố thần quyền tập kích, Tôn Quách hốt hoảng ôm mặt thét lên :
- Đừng...
Vị thiếu gia Kim Lăng phủ đoan chắc mình phải hứng thoi quyền với sức mạnh khủng khiếp của đối phương, nên khi thét xong thì chỉ biết nhắm mắt.
Bang chúng Cái bang nhao nhao hẳn lên.
Tôn Quách chờ mãi vẫn không thấy có cảm giác gì, từ từ hạ tay xuống. Đến lúc này mới nhận ra sắc diện của họ Tôn xanh nhợt xanh nhạt.
Y gượng nói :
- Sao chưa...
Tôn Quách nói đến đây mới kịp nhận ra một trung niên thư sinh đứng cạnh mình, đang giữ thoi quyền của gã đại lực kia lại.
Gã đại lực trừng mắt nhìn Cát Thiên Phong :
- Cát Thiên Phong tôn giá để cho tiểu tử bỡn cợt với Minh chủ ư?
Cát Thiên Phong lắc đầu :
- Cát Thiên Phong không có ý mạo phạm Võ lâm Minh chủ Đại Chu Thiên cũng không thể làm ngơ trước cái chết của một người chưa từng biết quy lệ của võ lâm.
Thiên Phong từ tốn nói tiếp :
- Cát Thiên Phong đã từng là bằng hữu tri kỷ với Võ lâm Minh chủ. Hàn Thiên tôn giả chắc cũng nể mặt Thiên Phong bỏ qua cho Tôn thiếu gia đây một lần.
Hàn Thiên hừ nhạt một tiếng :
- Bỏ qua cho kẻ vọng ngôn coi thường đại kỳ Cửu Trùng đài của mình chủ thì Hàn Thiên này sao dám nhìn mặt Minh chủ chứ?
- Minh chủ chắc hẳn không phán xét một người chưa được biết giang hồ võ lâm là thế nào. Hàn Thiên tôn giả xem như nể mặt tại hạ.
Cát Thiên Phong nhìn lại Tôn Quách :
- Tây lầu hôm nay đã thuộc về Minh chủ nương nương, Tôn thiếu gia hãy tìm nơi khác mà khoản đãi bằng hữu của mình. Tôn thiếu gia chắc nể mặt tại hạ.
Tôn Quách nhìn Cát Thiên Phong nheo mày một lúc rồi hỏi :
- Cát huynh đây phải chăng chính là... chính là Song Hoàn Lãnh Nhân mà thân phụ của Tôn Quách thường nhắc đến?
Cát Thiên Phong gật đầu :
- Tại hạ có giao tình với Kim Lăng đại nhân.
Tôn Quách reo lên :
- Hay quá. Đến đây không ngờ gặp được kỳ nhân. Thân phụ của đệ lúc nào cũng nhắc đến Cát huynh. Nhân đây đệ thỉnh Cát huynh đến tệ phủ.
Tôn Quách xoa tay :
- Kim Lăng đại phủ còn đẹp hơn tòa Tây lầu này nữa. Tôn Quách không thèm ở lại đây đâu.
Tôn Quách quay lại nhóm bang chúng Cái bang :
- Các chư vị huynh đệ... Hôm nay Tây lầu thuộc về Minh chủ nương nương. Chúng ta không tiện vào mua một cuộc chén thù chén tạc thì ngày khác vậy.
Tôn Quách lần tay vào thắt lưng lấy ra ba nắm vàng ròng :
- Để không phụ tình các vị huynh đệ. Tôn Quách gởi các vị chút ngân lượng đặng giải sầu.
Nhận ba nén vàng của Tôn Quách, nhóm bang chúng Cái bang tản ngay.
Tôn Quách nhìn lại Cát Thiên Phong :
- Mời Cát huynh!
Thiên Phong gật đầu.
Hai người rảo bước rời Tây lầu, trong khi Hàn Thiên tôn giả vẫn chưa hết bực dọc nhìn theo Thiên Phong và Tôn Quách.
Danh sách chương