Ùng ục.. Ùng ục..
Tựa như một đứa trẻ đang mút tay, mỗi một giọt máu rơi xuống trên ngọc thạch kia, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng, mà nhịp đập của ngọc thạch cũng càng lúc càng lớn.
Trác Phàm nhìn hết thảy, khóe miệng nhếch một nụ cười tà dị, vận công tiếp tục ép ra càng nhiều máu tươi tưới xuống huyết ngọc.
Nếu muốn luyện huyết anh, tất nhiên trước tiên phải lấy máu tươi của tu luyện giả đúc, cho đến khi cùng huyết tinh linh đồng thanh đồng khí, cảm nhận được tâm mạch của nó.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, máu trên người Trác Phàm tưới xuống ngày càng nhiều, nhưng huyết tinh linh này lại giống như sói đói ăn mãi không no, không ngừng hấp thu.
Trác Phàm liếm khóe môi có chút khô khốc của mình, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, sự vật trước mắt cũng bắt đầu mờ dần. Hắn hiểu rằng đây là do mất máu quá nhiều, nhưng hắn không thể bỏ cuộc.
Có thể thu phục huyết tinh linh, luyện thành huyết anh, chỉ có cơ hội lúc này. Một khi ngươi ngừng cung cấp máu, nó sẽ giống như tiểu hài tử bị bỏ rơi, cho rằng ngươi bỏ rơi nó, từ sau sẽ không bao giờ cùng ngươi tâm linh hòa hợp nữa.
Cho nên một khi bắt đầu, Trác Phàm cũng chỉ có thể tiếp tục đi tiếp.
Thời gian lại trôi qua nửa canh giờ, Trác Phàm đã cảm thấy cả đất trời đều quay cuồng. Hắn biết, nếu hắn tiếp tục lấy máu, chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng. Nếu ngay cả tính mạng cũng không còn, có được huyết tinh linh cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng mà, ngay lúc hắn do dự có nên buông bỏ hay không, một cỗ âm thanh rung động khó giải thích đột nhiên sinh ra trong tâm hắn.
Trác Phàm kinh ngạc, trong lòng vui mừng, hắn cùng với huyết tinh linh cuối cùng cũng tâm linh tương thông.
Vì thế hắn vội vàng đem huyết thạch kia cầm trong tay, vận công khởi động Thiên Ma Đại Hóa quyết. Chỉ một thoáng, nguyên lực màu đen cuồn cuộn quay quanh trên huyết thạch, từng đạo tơ máu cũng từ trong huyết thạch chảy ra, chậm rãi chảy vào trong cơ thể Trác Phàm.
Cuối cùng, với một tiếng nổ lớn, huyết thạch đột nhiên nổ ra, một đạo ánh sáng màu đỏ từ bên trong thoát ra, tiến nhập vào trong cơ thể Trác Phàm. Trác Phàm ngưng thần xem xét, chỉ thấy một đứa bé nhỏ bằng bàn tay lẳng lặng nằm trong đan điền của hắn.
Tựa hồ cảm nhận được thần thức của Trác Phàm đang nhìn, đứa trẻ mở to mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại im lặng thiếp đi.
"Đây là.. bổn mệnh huyết anh!"
Trác Phàm không khỏi giật mình, tiếp theo liền cao hứng nhảy dựng lên. Hắn thế nào cũng không nghĩ đến, lại có thể dễ dàng tu luyện thành bổn mệnh huyết anh như vậy.
Chẳng qua, hắn tuy rằng thành công, nhưng dù sao cũng mất không ít máu. Vừa mới đứng lên dưới chân liền mềm nhũn, không tự chủ được té xuống đất, chỉ là trên mặt hắn vẫn như trước lộ vẻ tươi cười đầy hưng phấn.
"Đã có bổn mệnh huyết anh, kế tiếp liền phải quyết định vũ kỹ để tu luyện."
Huyết Ảnh Chưởng, phàm giai trung cấp vũ kỹ, một chưởng đánh ra, khiến cho huyết khí của địch nhân đại thịnh, gân mạch nghịch loạn, vô lực chống đỡ. Hơn nữa có huyết anh tương trợ, người bị trúng chưởng máu huyết hoàn toàn tổn hại, cực kỳ âm hiểm ngoan độc.
Mặc dù nó chỉ thuộc phàm giai trung cấp vũ kỹ, nhưng uy lực so với phàm giai cao cấp vũ kỹ mà nói, cũng chỉ có hơn chứ không kém..
Mười ngày sau!
"Két" một tiếng, cửa phòng mở ra, Trác Phàm từ trong phòng đi ra, mặt mày hồng hào. Bàng thống lĩnh vẫn luôn ngồi giữ cửa giúp hắn lập tức đứng lên, dụi đôi mắt đầy tơ máu, đi đến trước mặt hắn.
"Sao ngươi đến giờ mới ra, Thái Phủ bên kia đã sớm cho người tới thúc giục rồi."
Nhìn thấy lão Bàng mười ngày không chợp mắt, Trác Phàm cười nói: "Lão Bàng, ngươi vất vả rồi."
"Nào, vì huynh đệ thì có gì vất vả, chỉ là không thể để cho thiếu gia tiểu thư chờ quá lâu."
"Ngươi không thấy kỳ quái ta ở bên trong mười ngày làm gì sao?"
"Đó là chuyện của ngươi, nếu ngươi muốn ta biết, tự nhiên sẽ nói." Bàng thống lĩnh không quan tâm khoát tay, tiếp theo liền kéo Trác Phàm đi về hướng Thái phủ.
Trông thấy nhất cử nhất động của người đàn ông thô kệch này, Trác Phàm trong lòng không khỏi có chút cảm động. Tuy rằng lão Bàng ở chung chẳng được bao lâu, nhưng đối với hắn lại tín nhiệm vô điều kiện.
Khi hắn ở kiếp trước một đường tu luyện đến cảnh giới Ma Hoàng chưa bao giờ gặp qua người như thế.
Sau nửa canh giờ, Bàng thống lĩnh mang theo Trác Phàm đi tới trước cửa phủ khí thế hùng vĩ, Trên tấm biển viết hai chữ to với kim quang lấp lánh "Thái phủ"
Nhưng mà, đang lúc hai người họ định đi vào bên trong phủ, hai tên thủ vệ liền cản họ lại.
"Đứng lại, các ngươi là ai, dám cả gan tự tiện xông vào Thái phủ?"
Bàng thống lĩnh cung tay làm lễ, cười cười nói: "Ha ha.. Tại hạ là thống lĩnh hộ vệ Lạc gia của Vân Trang, Bàng Vũ, vị này là quản gia Lạc gia Trác Phàm, thiếu gia tiểu thư nhà ta đang ở quý phủ làm khách."
Nghe được lời này, Trác Phàm không khỏi sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía Bàng thống lĩnh, hắn từ khi nào lại biến thành quản gia Lạc gia?
Tựa hồ hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, Bàng Vũ trộm ghé vào lỗ tai hắn nói: "Tám ngày trước Thái gia cho người tới nói ngươi là quản gia Lạc gia, phỏng chừng là tiểu thư đã giới thiệu ngươi như vậy. Chúc mừng ngươi, Trác huỳnh đệ, hắc hắc hắc.."
Bất đắc dĩ lắc đầu, Trác Phàm không thể ngừng cười khổ.
Hắn cũng không muốn làm cái gì mà quản gia Lạc gia, hắn thầm nghĩ đem hai tỷ đệ này phó thác cho Thái gia, bỏ được tâm ma xong liền rời đi. Hắn đường đường là Ma Hoàng, làm sao có thể làm quản gia cho một tiểu gia tộc?
Bất quá, hắn chướng mắt Lạc gia, thủ vệ của Thái phủ này dường như cũng chướng mắt Lạc gia.
Đảo mắt lườm hai người, hai tên thủ vệ kia đều lộ ra vẻ khinh miệt: "Hừ, lại tới thêm hai tên lừa ăn gạt uống."
"Này, ngươi vừa nói cái gì."
Bàng thống lĩnh giận dữ, muốn tiến lên lý luận một phen, nhưng lại bị Trác Phàm giữ lại, lập tức đi vào trong Thái phủ.
Bàng thống lĩnh khó hiểu, nhìn về phía Trác Phàm: "Ngươi kéo ta làm gì?"
Trác Phàm không nói gì, vẻ mặt đầy nghiêm túc. Thái độ của hạ nhân thường có liên quan đến chủ tử, ngươi theo chân bọn họ thì nói được gì. Việc hiện tại phải làm là lập tức đi tìm hai người Lạc Vân Thường bọn họ, làm rõ ràng sự việc, có lẽ Thái phủ đã không còn là nơi để hắn phó hắn nữa.
Chẳng mấy chốc, dưới sự tra hỏi với hạ nhân của Thái phủ, hai người Trác Phàm đã đi đến chỗ của tỷ đệ Lạc Vân Thường.
Nhìn thấy cảnh vật hoang tàn trước mắt, ngay cả khách điếm đặt chân của họ cũng không bằng, Bàng thống lĩnh không khỏi giận tím mặt, bực tức nói: "Thái gia làm sao có thể đối đãi với thiếu gia tiểu thư như thế, ngay cả đạo đãi khách tối thiểu cũng không có."
"Đâu chỉ không có, mà là đối đãi như hạ nhân." Trong tâm Trác Phàm cũng không khỏi có chút tức giận, nhưng không phải vì bệnh vực hai tỷ đệ sức yếu thế cô này, mà là do uổng phí cả một phen hao tâm của hắn.
"Vào xem."
Trác Phàm bình tĩnh đi vào phòng ở, Bàng thống lĩnh vội vã theo vào. Nhưng khi bọn hắn bước vào trong phòng, lại chỉ thấy Lạc Vân Hải cô cút ngồi bên giường, hai mắt dại ra, không còn sự hoạt bát cùng kiêu ngạo của ngày xưa nữa.
Mà cảnh vật trong phòng cũng rất đơn giản, chỉ có cái bàn bị vỡ cùng chiếc ghế hỏng.
Bàng thống lĩnh nhìn tình cảnh này, mắt hổ không khỏi rưng rưng nước mắt: "Thiếu gia, ngài đừng buồn.."
"Tiểu tử, tỷ tỷ ngươi đâu." Trác Phàm không có tâm để đồng tình nhiều như vậy, trực tiếp hỏi.
Có vẻ như bị Trác Phàm tẩn mấy trận, trong lòng để lại bóng ma. Lạc Vân Hải vốn đang ngây ra, nghe được giọng của hắn bất thình lình sợ run cả người mà tỉnh táo lại.
Nhìn thấy Trác Phàm tản ra tức giận, Lạc Vân Hải ấp úng nói: "Tỷ tỷ đi tìm tỷ.. Ách, Thái công tử, xin hắn hỗ trợ xây dựng lại Vân Trang.
" Thái độ như thế này, còn cầu cái gì mà cầu, chỉ tự rước nhục vào mình. Đi, mang ta đi tìm tỷ tỷ ngươi."Trác Phàm một tay xốc Lạc Vân Hải ra khỏi giường, thái độ ngang ngược căm hận nói.
Bàng thống lĩnh ở một bên vô cùng khẩn trương, muốn ngăn hành vi lỗ mãng của Trác Phàm lại, nào có hạ nhân nào đối xử với chủ tử như thế. Chỉ là Trác Phàm giống như trời sinh có một cỗ lực uy hiếp, lúc hắn tức giận, Bàng thống lĩnh thật sự không có chút can đảm dám chạm vào lông mày của hắn.
Kết quả là, Lạc Vân Hải nơm nớp lo sợ dẫn đường phía trước, còn Trác Phàm ở phía sau áp giải, cảnh tượng trong khu rừng ngày đó lại xuất hiện.
Bàng thống lĩnh ở phía sau theo sát hai người, cảm thấy có chút hoảng hốt, như này thì rốt cuộc ai mới là chủ tử vậy a.
Tựa như một đứa trẻ đang mút tay, mỗi một giọt máu rơi xuống trên ngọc thạch kia, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng, mà nhịp đập của ngọc thạch cũng càng lúc càng lớn.
Trác Phàm nhìn hết thảy, khóe miệng nhếch một nụ cười tà dị, vận công tiếp tục ép ra càng nhiều máu tươi tưới xuống huyết ngọc.
Nếu muốn luyện huyết anh, tất nhiên trước tiên phải lấy máu tươi của tu luyện giả đúc, cho đến khi cùng huyết tinh linh đồng thanh đồng khí, cảm nhận được tâm mạch của nó.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, máu trên người Trác Phàm tưới xuống ngày càng nhiều, nhưng huyết tinh linh này lại giống như sói đói ăn mãi không no, không ngừng hấp thu.
Trác Phàm liếm khóe môi có chút khô khốc của mình, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, sự vật trước mắt cũng bắt đầu mờ dần. Hắn hiểu rằng đây là do mất máu quá nhiều, nhưng hắn không thể bỏ cuộc.
Có thể thu phục huyết tinh linh, luyện thành huyết anh, chỉ có cơ hội lúc này. Một khi ngươi ngừng cung cấp máu, nó sẽ giống như tiểu hài tử bị bỏ rơi, cho rằng ngươi bỏ rơi nó, từ sau sẽ không bao giờ cùng ngươi tâm linh hòa hợp nữa.
Cho nên một khi bắt đầu, Trác Phàm cũng chỉ có thể tiếp tục đi tiếp.
Thời gian lại trôi qua nửa canh giờ, Trác Phàm đã cảm thấy cả đất trời đều quay cuồng. Hắn biết, nếu hắn tiếp tục lấy máu, chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng. Nếu ngay cả tính mạng cũng không còn, có được huyết tinh linh cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng mà, ngay lúc hắn do dự có nên buông bỏ hay không, một cỗ âm thanh rung động khó giải thích đột nhiên sinh ra trong tâm hắn.
Trác Phàm kinh ngạc, trong lòng vui mừng, hắn cùng với huyết tinh linh cuối cùng cũng tâm linh tương thông.
Vì thế hắn vội vàng đem huyết thạch kia cầm trong tay, vận công khởi động Thiên Ma Đại Hóa quyết. Chỉ một thoáng, nguyên lực màu đen cuồn cuộn quay quanh trên huyết thạch, từng đạo tơ máu cũng từ trong huyết thạch chảy ra, chậm rãi chảy vào trong cơ thể Trác Phàm.
Cuối cùng, với một tiếng nổ lớn, huyết thạch đột nhiên nổ ra, một đạo ánh sáng màu đỏ từ bên trong thoát ra, tiến nhập vào trong cơ thể Trác Phàm. Trác Phàm ngưng thần xem xét, chỉ thấy một đứa bé nhỏ bằng bàn tay lẳng lặng nằm trong đan điền của hắn.
Tựa hồ cảm nhận được thần thức của Trác Phàm đang nhìn, đứa trẻ mở to mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại im lặng thiếp đi.
"Đây là.. bổn mệnh huyết anh!"
Trác Phàm không khỏi giật mình, tiếp theo liền cao hứng nhảy dựng lên. Hắn thế nào cũng không nghĩ đến, lại có thể dễ dàng tu luyện thành bổn mệnh huyết anh như vậy.
Chẳng qua, hắn tuy rằng thành công, nhưng dù sao cũng mất không ít máu. Vừa mới đứng lên dưới chân liền mềm nhũn, không tự chủ được té xuống đất, chỉ là trên mặt hắn vẫn như trước lộ vẻ tươi cười đầy hưng phấn.
"Đã có bổn mệnh huyết anh, kế tiếp liền phải quyết định vũ kỹ để tu luyện."
Huyết Ảnh Chưởng, phàm giai trung cấp vũ kỹ, một chưởng đánh ra, khiến cho huyết khí của địch nhân đại thịnh, gân mạch nghịch loạn, vô lực chống đỡ. Hơn nữa có huyết anh tương trợ, người bị trúng chưởng máu huyết hoàn toàn tổn hại, cực kỳ âm hiểm ngoan độc.
Mặc dù nó chỉ thuộc phàm giai trung cấp vũ kỹ, nhưng uy lực so với phàm giai cao cấp vũ kỹ mà nói, cũng chỉ có hơn chứ không kém..
Mười ngày sau!
"Két" một tiếng, cửa phòng mở ra, Trác Phàm từ trong phòng đi ra, mặt mày hồng hào. Bàng thống lĩnh vẫn luôn ngồi giữ cửa giúp hắn lập tức đứng lên, dụi đôi mắt đầy tơ máu, đi đến trước mặt hắn.
"Sao ngươi đến giờ mới ra, Thái Phủ bên kia đã sớm cho người tới thúc giục rồi."
Nhìn thấy lão Bàng mười ngày không chợp mắt, Trác Phàm cười nói: "Lão Bàng, ngươi vất vả rồi."
"Nào, vì huynh đệ thì có gì vất vả, chỉ là không thể để cho thiếu gia tiểu thư chờ quá lâu."
"Ngươi không thấy kỳ quái ta ở bên trong mười ngày làm gì sao?"
"Đó là chuyện của ngươi, nếu ngươi muốn ta biết, tự nhiên sẽ nói." Bàng thống lĩnh không quan tâm khoát tay, tiếp theo liền kéo Trác Phàm đi về hướng Thái phủ.
Trông thấy nhất cử nhất động của người đàn ông thô kệch này, Trác Phàm trong lòng không khỏi có chút cảm động. Tuy rằng lão Bàng ở chung chẳng được bao lâu, nhưng đối với hắn lại tín nhiệm vô điều kiện.
Khi hắn ở kiếp trước một đường tu luyện đến cảnh giới Ma Hoàng chưa bao giờ gặp qua người như thế.
Sau nửa canh giờ, Bàng thống lĩnh mang theo Trác Phàm đi tới trước cửa phủ khí thế hùng vĩ, Trên tấm biển viết hai chữ to với kim quang lấp lánh "Thái phủ"
Nhưng mà, đang lúc hai người họ định đi vào bên trong phủ, hai tên thủ vệ liền cản họ lại.
"Đứng lại, các ngươi là ai, dám cả gan tự tiện xông vào Thái phủ?"
Bàng thống lĩnh cung tay làm lễ, cười cười nói: "Ha ha.. Tại hạ là thống lĩnh hộ vệ Lạc gia của Vân Trang, Bàng Vũ, vị này là quản gia Lạc gia Trác Phàm, thiếu gia tiểu thư nhà ta đang ở quý phủ làm khách."
Nghe được lời này, Trác Phàm không khỏi sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía Bàng thống lĩnh, hắn từ khi nào lại biến thành quản gia Lạc gia?
Tựa hồ hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, Bàng Vũ trộm ghé vào lỗ tai hắn nói: "Tám ngày trước Thái gia cho người tới nói ngươi là quản gia Lạc gia, phỏng chừng là tiểu thư đã giới thiệu ngươi như vậy. Chúc mừng ngươi, Trác huỳnh đệ, hắc hắc hắc.."
Bất đắc dĩ lắc đầu, Trác Phàm không thể ngừng cười khổ.
Hắn cũng không muốn làm cái gì mà quản gia Lạc gia, hắn thầm nghĩ đem hai tỷ đệ này phó thác cho Thái gia, bỏ được tâm ma xong liền rời đi. Hắn đường đường là Ma Hoàng, làm sao có thể làm quản gia cho một tiểu gia tộc?
Bất quá, hắn chướng mắt Lạc gia, thủ vệ của Thái phủ này dường như cũng chướng mắt Lạc gia.
Đảo mắt lườm hai người, hai tên thủ vệ kia đều lộ ra vẻ khinh miệt: "Hừ, lại tới thêm hai tên lừa ăn gạt uống."
"Này, ngươi vừa nói cái gì."
Bàng thống lĩnh giận dữ, muốn tiến lên lý luận một phen, nhưng lại bị Trác Phàm giữ lại, lập tức đi vào trong Thái phủ.
Bàng thống lĩnh khó hiểu, nhìn về phía Trác Phàm: "Ngươi kéo ta làm gì?"
Trác Phàm không nói gì, vẻ mặt đầy nghiêm túc. Thái độ của hạ nhân thường có liên quan đến chủ tử, ngươi theo chân bọn họ thì nói được gì. Việc hiện tại phải làm là lập tức đi tìm hai người Lạc Vân Thường bọn họ, làm rõ ràng sự việc, có lẽ Thái phủ đã không còn là nơi để hắn phó hắn nữa.
Chẳng mấy chốc, dưới sự tra hỏi với hạ nhân của Thái phủ, hai người Trác Phàm đã đi đến chỗ của tỷ đệ Lạc Vân Thường.
Nhìn thấy cảnh vật hoang tàn trước mắt, ngay cả khách điếm đặt chân của họ cũng không bằng, Bàng thống lĩnh không khỏi giận tím mặt, bực tức nói: "Thái gia làm sao có thể đối đãi với thiếu gia tiểu thư như thế, ngay cả đạo đãi khách tối thiểu cũng không có."
"Đâu chỉ không có, mà là đối đãi như hạ nhân." Trong tâm Trác Phàm cũng không khỏi có chút tức giận, nhưng không phải vì bệnh vực hai tỷ đệ sức yếu thế cô này, mà là do uổng phí cả một phen hao tâm của hắn.
"Vào xem."
Trác Phàm bình tĩnh đi vào phòng ở, Bàng thống lĩnh vội vã theo vào. Nhưng khi bọn hắn bước vào trong phòng, lại chỉ thấy Lạc Vân Hải cô cút ngồi bên giường, hai mắt dại ra, không còn sự hoạt bát cùng kiêu ngạo của ngày xưa nữa.
Mà cảnh vật trong phòng cũng rất đơn giản, chỉ có cái bàn bị vỡ cùng chiếc ghế hỏng.
Bàng thống lĩnh nhìn tình cảnh này, mắt hổ không khỏi rưng rưng nước mắt: "Thiếu gia, ngài đừng buồn.."
"Tiểu tử, tỷ tỷ ngươi đâu." Trác Phàm không có tâm để đồng tình nhiều như vậy, trực tiếp hỏi.
Có vẻ như bị Trác Phàm tẩn mấy trận, trong lòng để lại bóng ma. Lạc Vân Hải vốn đang ngây ra, nghe được giọng của hắn bất thình lình sợ run cả người mà tỉnh táo lại.
Nhìn thấy Trác Phàm tản ra tức giận, Lạc Vân Hải ấp úng nói: "Tỷ tỷ đi tìm tỷ.. Ách, Thái công tử, xin hắn hỗ trợ xây dựng lại Vân Trang.
" Thái độ như thế này, còn cầu cái gì mà cầu, chỉ tự rước nhục vào mình. Đi, mang ta đi tìm tỷ tỷ ngươi."Trác Phàm một tay xốc Lạc Vân Hải ra khỏi giường, thái độ ngang ngược căm hận nói.
Bàng thống lĩnh ở một bên vô cùng khẩn trương, muốn ngăn hành vi lỗ mãng của Trác Phàm lại, nào có hạ nhân nào đối xử với chủ tử như thế. Chỉ là Trác Phàm giống như trời sinh có một cỗ lực uy hiếp, lúc hắn tức giận, Bàng thống lĩnh thật sự không có chút can đảm dám chạm vào lông mày của hắn.
Kết quả là, Lạc Vân Hải nơm nớp lo sợ dẫn đường phía trước, còn Trác Phàm ở phía sau áp giải, cảnh tượng trong khu rừng ngày đó lại xuất hiện.
Bàng thống lĩnh ở phía sau theo sát hai người, cảm thấy có chút hoảng hốt, như này thì rốt cuộc ai mới là chủ tử vậy a.
Danh sách chương