Yên tĩnh, chết quá yên tĩnh!

Tất cả mọi người mọi người trợn mắt há mồm mà nhìn thấy hết thảy, thật lâu đến một chữ cũng nói không nên lời. Ai có thể nghĩ đến, một tiểu quỷ tụ khí cảnh khi đối mặt với mười mấy cao thủ đoán cốt cảnh, dám giành động thủ trước, thậm chí còn một chiêu giết một người.

Giờ này khắc này, khi mọi người lần nữa nhìn về hướng Trác Phàm, trong lòng đã hoàn toàn không còn khinh miệt lúc đầu, thay vào đó là sự bàng hoàng ngưng trọng.

Bàn tử ngơ ngác đứng ở đó, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Trác Phàm, tựa hồ đầu óc đã hoàn toàn ứ tắc. Hắn hiện tại mới phát hiện, thì ra lúc trước tỉ thí kẻ không sử xuất toàn lực không phải là mình, mà là người trước mắt này.

"Làm thịt tiểu quỷ kia trước!"

Đột nhiên, không biết là ai hô to một tiếng, tất cả mọi người đồng loạt đem ánh mắt hướng về Trác Phàm. Hiện tại bọn họ dĩ nhiên đã có chút khác, sự tàn nhẫn cùng khủng bố của Trác Phàm làm cho bọn họ hiểu được, nếu không xử lý hắn trước, bọn họ cho dù đông người đi nữa cũng nhất định nhận thiệt thòi lớn, lật thuyền trong mương.

Tại thời điểm này, bọn họ thế nhưng đã quên mất nhiệm vụ ban đầu, đem tất cả mũi nhọn đều chỉ về phía nam nhân trên tay cầm Tà Nguyệt Luân, dưới chân là một mảng máu.

Khóe miệng khẽ nhếch, Trác Phàm tà dị cười: "Thật hợp ý ta!"

Ngay sau đó, chỉ thấy hắn nhấc chân lên bước một bước, liền hướng về tên sát thủ kia vọt tới. Sát thủ kia kinh hãi, không dám lại đắc ý, vội vàng lui về phía sau. Dù cho thực lực tụ khí cảnh của Trác Phàm đối với hắn gây ra không mấy thương tổn, nhưng tam phẩm ma bảo Tà Nguyệt Luân chính là có thể cắt hắn giống như cắt đậu hủ vậy a.

Lúc trước thủ lĩnh bọn họ là do nhất thời đắc ý, chết thảm bởi nó, hắn tuyệt không thể tái phạm sai lầm như vậy.

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hướng đi của Tà Nguyệt Luân kia, sát thủ khóe miệng không khỏi nhếch lên. Hắn đã tìm ra biện pháp đối phó Trác Phàm, tốc độ tụ khí cảnh của Trác Phàm căn bản không có cách nào so với hắn, chỉ cần hắn chú ý Tà Nguyệt Luân kia, không để nó đả thương là có thể thoải mái đem tiểu tử này xử lý.

Nhưng mà, ngay lúc hắn hồ hởi chuẩn bị áp dụng biện pháp vừa nghĩ ra, vù một tiếng, Tà Nguyệt Luân đột nhiên hiện lên một đạo quang mang màu bạc. Tiếp theo, cả người Trác Phàm đều được ngân quang này bao vây, như một ngôi sao băng nháy mắt xẹt qua thân thể người nọ.

Người nọ còn chưa kịp phản ứng xem là chuyện gì xảy ra, thân đã ngã ra sau, nửa người trên rơi thẳng về phía sau, nhưng nửa người dưới vẫn như cũ đứng trên mặt đất không nhúc nhích.

Trong một khắc hắn ngã xuống kia, hắn có thể tinh tường nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Trác Phàm. Nhất là cặp mắt đó, lạnh như băng không có một tia cảm xúc.

Vút!

Tất cả mọi người bất giác đồng loạt hít thật sâu một cỗ khí lạnh, ánh mắt nhìn Trác Phàm càng thêm kinh hoảng.

Nếu nói ngay từ đầu Trác Phàm giết thủ lĩnh của bọn họ là nhờ đánh lén. Nhưng lần thứ hai, dưới tình huống một chọi một, Trác Phàm vẫn như cũ một chiêu giết một đoán cốt cảnh cao thủ, đây hoàn toàn là thể hiện của thực lực.

Nhất là trong khoảnh khắc lúc ngân quang hiện ra, tốc độ như vậy ngay cả bọn họ cũng hoàn toàn chưa phản ứng lại kịp, Trác Phàm đã nháy mắt xuất hiện ở phía sau đối thủ.

Tốc độ khủng bố như thế, cộng thêm đao phong sắc bén của Tà Nguyệt Luân, làm cho bọn sát thủ cảm thấy sau lưng bất chợt bốc lên lãnh khí.

"Dám đến địa bàn của ta quấy rối." Trác Phàm nheo mắt, nhìn về bọn sát thủ ở tứ phía, vươn một ngón tay kéo một đường ngang cổ, ánh mắt trở nên khát máu, "Vậy đừng nghĩ còn sống mà rời đi."

Trong phút chốc, ai cũng bị vẻ mặt kia làm cho rùng mình, bất giác lui về phía sau, ánh mắt càng thêm sợ hãi. Lúc này, thật không biết ai là sát thủ, ai là kẻ bị giết nữa.

Thân phận thợ săn cùng con mồi đến lúc này dường như có một sự đảo ngược rất lớn.

Bàn tử ngơ ngác nhìn Trác Phàm đang ngạo nghễ đứng thẳng, ánh nhìn nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, không khỏi ngây dại. Giờ này khắc này, hắn thế nhưng cảm thấy một cỗ cảm giác quen thuộc, đó là uy nghiêm hắn cảm thụ được trên người phụ thân.

Nhưng cỗ uy nghiêm này của Trác phàm so với phụ thân hắn càng sâu. Giống như tất cả những kẻ phản kháng đều sẽ bị hắn đuổi cùng giết tận.

Loại uy áp thượng vị giả này, cho dù là hắn cũng phải chấn động nặng.

"Mọi người không phải sợ, cùng tiến lên, hắn bất quá chỉ là một tiểu quỷ tụ khí cảnh, toàn bộ đều nhờ tam phẩm ma bảo kia mà thôi. Chỉ cần vây lấy hắn, hắn muốn bỏ chạy cũng không được."

Lúc này, lại có một người hét lớn. Những người khác nghe được, đều cùng yên lặng gật đầu, vẻ sợ hãi trên mặt cũng tiêu giảm không ít.

Ngay sau đó, lại nghe một tiếng hô to vang lên, tất cả bọn họ đều hướng Trác Phàm phóng tới, giống như giăng lưới vây quanh, tứ phía không hề có một lỗ hổng.

Lạnh lùng cười, Trác Phàm không chút sợ hãi, cầm lấy Tà Nguyệt Luân vọt mạnh về một hướng. Sát thủ đối diện khẽ cắn môi, gian nan nuốt một ngụm nước miếng, không chút lùi bước đón nhận, còn hai người bên cạnh đều là một quyền hướng Trác Phàm đánh tới.

Vào lúc này, nếu Trác Phàm tiếp tục tiến lên, hắn nhất định sẽ giết chết một tên đang che ở phía trước, nhưng chính mình cũng sẽ bị dính một kích chí tử của hai đoán cốt cảnh cao thủ hợp lực.

Chỉ là nếu hắn lui bước, như vậy võng trận vây quanh sẽ càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng hắn sẽ càng bị vây chặt mà chết.

Tóm lại chết sớm chết muộn, đều phải chết.

Bất quá, Trác Phàm nếu có gan chiến một trận, xác định không nghĩ sẽ chết, nếu không hắn đã sớm dùng tốc độ của Tà Nguyệt Luân lên người để chạy mất rồi.

Bá!

Lại một đạo ngân quang lóe ra, Trác Phàm đang phóng tới trước nháy mắt biến mất, một kích của ba tên sát thủ nhất thời vồ hụt. Vào khắc tiếp theo, Trác Phàm đã xuất hiện ngay phía sau sát thủ.

Sợ hãi cả kinh, người nọ hoàn toàn không dự đoán được rằng Trác Phàm sẽ phá vòng vây từ chỗ hắn, nhưng nhìn thấy Trác Phàm đưa lưng về phía mình, không khỏi mừng rỡ, một quyền đánh ra.

Ngay bây giờ, đầu của tiểu tử này sẽ thuộc về hắn.

Nhưng đúng lúc này, một đạo hồng quang lóe ra, thân thể người nọ đột nhiên không còn linh hoạt. Chính tại thời điểm chỉ mành treo chuông này, Trác Phàm vung Tà Nguyệt Luân, nháy mắt xẹt qua trước người hắn, thoát khỏi vòng vây của bọn sát thủ.

Mà tên sát thủ kia cũng trừng lớn con ngươi, ngã thẳng xuống, thân thể bị đứt ngang. Máu tươi cùng nội tạng như hồng thủy trút xuống đất.

Lại một người nữa!

Lần này mọi người hợp lực vây kín, chẳng những không thương tổn được một cọng tóc gáy của Trác Phàm, còn để cho hắn ở giữa vạn quân lần nữa chặt đứt thủ cấp một tướng. Giờ này khắc này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Trác Phàm càng thêm sợ hãi.

Bởi vì lúc trước bọn họn vẫn còn một hy vọng là ưu thế về nhân số. Nhưng hiện tại, ưu thế này ở trước mặt Trác Phàm đã hoàn toàn vô ích.

"Tiểu tử này rốt cuộc là quái vật gì vậy, trong Ngự Hạ Thất Thế Gia có tên gia hỏa như vậy sao?" Một sát thủ sợ tới mức hai chân phát run, nhịn không được mắng to một tiếng, những kẻ khác toàn thân cũng mồ hôi lạnh đầm đìa.

Không ngừng cười lạnh, ánh mắt Trác Phàm nhíu lại, một cỗ sát ý ngập trời đột nhiên phát lên.

Có câu nói thừa dịp ngươi bệnh, lấy mạng ngươi. Hiện tại đám sát thủ này quân tâm tán loạn, đều đã bị dọa đến mất mật, hoàn toàn không còn khả năng phát huy chiến lực của tổ chức. Hiện tại không giết, khi nào mới giết?

Nghĩ thế, Trác Phàm đột nhiên phóng về trước, khóe miệng lộ ra một nụ cười khát máu.

Ngân quang nhấp nháy, Trác Phàm tay múa Tà Nguyệt Luân, Tà Nguyệt Luân xẹt qua nơi nào, tất có tay chân bị chặt bay ra. Tất cả sát thủ đều khóc thét tránh né, hoàn toàn không còn ý chí phản kháng.

Trác Phàm liền như một đầu mãnh hổ nhào vào giữa đàn dê, tùy ý cắn nuốt giết chóc. Mặc dù có vài người còn có thể phản kháng, Huyết Anh vừa nhập thể, liền hoàn toàn bất động, chỉ có thể chờ Trác Phàm nhất luân chém xuống, chém hắn đến máu thịt lẫn lộn.

Vốn dĩ, lấy thực lực Trác Phàm, dựa vào Huyết Anh phụ trợ, chỉ có thể cùng cao thủ đoán cốt cảnh đơn đả độc đấu, một khi xuất hiện hai tên, sẽ rất khó đối phó, càng huống chi lần này đến mười mấy người.

Chẳng qua, may mắn hắn một tháng trước sau khi giết Vân trưởng lão kia, chiếm được Tà Nguyệt Luân này của lão.

Thứ này không khỏi khiến hắn như hổ thêm cánh, lực sát thương của Tà Nguyệt Luân đối với đoán cốt cảnh cao thủ, một chút cũng không kém Huyết Anh, thậm chí còn vượt xa. Hơn nữa đặc tính của nó tăng cường tốc độ thân pháp của chủ nhân, điều này làm cho Trác Phàm càng có vốn để liều mạng cùng cao thủ.

Lúc này ngẫm lại, hắn đúng là phải cảm tạ U Minh Cốc tặng cho hắn một món đồ chơi tốt như vậy, nếu không lần này hắn thật sự xong rồi..

Vang bên tai là tiếng kêu thảm thiết của những cao thủ đoán cốt cảnh, bay trước mắt là đầu và nội tạng của những người đó, bàn tử ngơ ngác nhìn Trác Phàm hung mãnh vũ động Tà Nguyệt Luân, nhìn cảnh tượng bọn sát thủ vừa khóc thét xin tha vừa chạy trốn, đã hoàn toàn ngốc ra.

Hắn như thế nào cũng không dám tin, kẻ bị hắn nháy mắt nhận định là tình địch, còn chủ động khiêu chiến với người ta, thế nhưng lại mạnh đến như vậy.

Hiện tại ngẫm lại, quyết đấu khi nãy giữa mình và hắn thật buồn cười đến cỡ nào.

Một đám đoán cốt cảnh cao thủ ở trước mặt người ta đều bị giết như cẩu, ngươi chỉ là một tên tụ khí thất trọng lại dám hướng người ta khiêu chiến, còn tự cho là chính mình thủ hạ lưu tình, cảm thấy bản thân làm được hai chữ công đạo.

"Ai, Vũ Văn Thông a Vũ Văn Thông, ngươi có tư cách gì mà thủ hạ lưu tình, ngươi lại có tư cách gì nói công đạo nhân từ với người ta a." Bàn tử bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng dâng lên cảm giác bi thương.

Ở trong đám bạn cùng lứa, đệ tử thiên tài của Thất Thế Gia hắn đã thấy nhiều, tuy rằng bản thân so ra kém bọn họ, nhưng vẫn cảm thấy thực lực kém không quá xa, ít nhất ở trong phạm vi bình thường.

Nhưng hôm nay gặp được Trác Phàm, hắn mới biết được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Thiên tài của Thất Thế Gia so với Trác Phàm hoàn toàn không khác gì phân chó. Cùng là người trẻ tuổi như nhau, làm sao lại có thể chênh lệch đến loại tình trạng này..

Long Quỳ một bên thấy cũng che miệng nhỏ của mình lại, trong mắt ngoại trừ rung động chính là rung động.

Đây là lần đầu tiên nàng tận mắt nhìn thấy Trác Phàm ra tay, trước kia tuy rằng nghe nói hắn giết hai cao thủ thiên huyền nhưng vẫn còn hoài nghi, dù sao chuyện này quá sức tưởng tượng, ai biết được hắn muốn làm kẻ khom lưng nịnh bợ.

Nhưng hôm nay thấy hắn ra tay, thực sự đã đem vị đại tiểu thư này dọa đến ngây người.

Thân thủ tàn nhẫn kia, ánh mắt khí phách, tựa như ma thần xuất thế, khiến cho những cao thủ đoán cốt cảnh rõ ràng mỗi người đều mạnh hơn so với hắn cũng đều sợ tới mức vỡ mật.

Bá!

Trác Phàm dừng người, máu trên lưỡi Tà Nguyệt Luân trong tay từng giọt từng giọt rơi xuống. Mặt đất vốn khô ráo hiện tại đã trở thành một mảnh huyết trì.

Ở dưới lưỡi Tà Nguyệt Luân, một sát thủ không ngừng run rẩy, hai mắt hoảng sợ nhìn về phía Trác Phàm. Hai chân hắn đã bị Trác Phàm nhất tề chặt đứt, nhưng hắn lại không còn lòng dạ nào để ý đến đau nhức tận cốt tủy này, chỉ cầu xin nhìn Trác Phàm.

Không nhìn hắn, trong mắt Trác Phàm tựa như không tồn tại thế giới vạn vật, chỉ có một mảnh lạnh như băng.

"Ai phái các ngươi tới?" Trác Phàm lạnh lùng hỏi.

Sát thủ khẽ run môi, nhìn quanh bốn phía, hơn mười người huỳnh đệ cùng đến toàn bộ đều không ai còn sống, càng thêm sợ hãi. Thiếu niên này trong mắt hắn, dĩ nhiên không phải nói cái gì mà tâm ngoan thủ lạt là có thể hình dung được, mà là ma quỷ triệt để.

Phòng tuyến tâm lý của hắn hiện tại xem như đã hoàn toàn hỏng mất.

"Là.. Là.."

Nhưng mà, ngay khi người này định khai báo, một tiếng tiêu đột nhiên truyền đến. Ngay sau đó, lại thấy một cơn sóng dao động xẹt qua, người nó hai mắt ngẩn ra, ngã thẳng xuống, hoàn toàn không còn hơi thở.

"Dùng ý niệm giết người, thần chiếu cường giả!"

Đồng tử khẽ co rụt lại, Trác Phàm bất giác hít một ngụm khí lạnh, trong ánh mắt giếng cạn không sóng lần đầu tiên xuất hiện vẻ kinh hoảng..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện