Nếu mọi việc thuận lợi, Morris thống lĩnh đại quân Ma giới sẽ lập tức đến, chiến tranh cũng sẽ bùng phát bất cứ lúc nào.

"Thần Ma nhị giới không phải tuyên chiến cùng lúc sao?” Lúc ăn cơm, Lâm Cảnh hiếu kỳ hỏi, "Vậy có phải cùng nhau xuất binh không?"

“Không, họ đánh phần bọn họ, chúng ta đánh phần chúng ta,” Tây Mặc giúp Lâm Cảnh lau lau miệng, "Chúng ta chỉ có cùng địch nhân, chứ không phải minh hữu."

“Vậy là trên chiến trường không thể đụng phải bọn họ?” Lâm Cảnh lại hỏi.

"Đụng phải bọn họ làm gì?" Tây Mặc nhíu mày.

“Tôi muốn nhìn." Lâm Cảnh vô hạn mơ màng, quân đoàn Thiên Sứ trong truyền thuyết ôi chao… Bay tới bay lui rất có cảm giác có biết không!

"Không được.” Tây Mặc gõ gõ đầu cậu ta, “Sau khi chiến tranh bắt đầu em ngoan ngoãn ở lại trong lâu đài, ở đâu cũng không được đi!”

"Vì sao!" Lâm Cảnh giận.

“Em biết ma pháp sao?" Tây Mặc hỏi.

"Không biết."

"Thuấn di thì sao?”

“Anh không có dạy tôi!"

“Vậy đánh nhau?”

“Chưa từng đánh lần nào.”

“Vậy em ra chiến trường làm gì?"

"..."

Lâm Cảnh bị chặn không nói lại được, căm giận tiếp tục ăn cơm.

"Ăn cái này." Tây Mặc thả một miếng sườn nhỏ vào dĩa của cậu.

Lâm Cảnh cúi đầu, nhìn cũng không nhìn Tây Mặc, còn dùng muỗng chọc chọc miếng sườn ra rìa cái dĩa.

Hàn Dật Phong ở bên kia bàn hứng thú nhìn cậu, thuận tiện đút rau vào miệng Đường Đường.

“Ngô…” Tiểu khủng long rất mất hứng, không ăn cái này, muốn ăn đùi gà và sườn!

“Nếu em nhổ ra thì ngày mai ăn nguyên chén rau, một chút thịt vụn cũng không có đâu.” Hàn Dật Phong kịp thời phát hiện ý đồ tiểu đông tây, vì vậy uy hiếp.

"..." Đường Đường rối rắm nuốt rau xuống.

Một bữa cơm ăn xong, Lâm Cảnh vẫn không để ý tới Tây Mặc, Huyết tộc thân vương nhìn tiểu tình nhân không được tự nhiên của mình, bất đắc dĩ nhận thua.

"Được rồi anh mang em cùng ra chiến trường." Tây Mặc nhu nhu tóc cậu, “Nhưng em phải cam đoan không chạy loạn."

Lâm Cảnh giương mắt nhìn hắn một cái, cân nhắc nếu mình lập tức tha thứ anh ta, có khi nào hơi mất mặt không.

“Xin em đấy, đi cùng anh đi, anh thực sự vô cùng muốn em đi chung với anh.” Tây Mặc rất thức thời thần tình đầy thành khẩn.

Lâm Cảnh nhịn không được, “phốc” cái bật cười.

“Thật hết cách với em.” Tây Mặc véo má cậu, có chút dở khóc dở cười.

Lâm Cảnh cảm giác mình hình như có chút ngây thơ, vì vậy sờ sờ mũi nhìn trời.

Tây Mặc thuận thế cúi đầu, triền miên hôn.

Lâm Tiểu Cảnh mỗi lần bị hôn sẽ chóng mặt, lần này cũng không ngoại lệ, đợi đến lúc kịp phản ứng, đã bị lừa gạt lên giường.

"Này!" Lâm Cảnh giãy dụa.

"Bảo bối ngoan." Tây Mặc một lần nữa hôn đôi môi của cậu, buộc cậu hé miệng nghênh hợp với mình, lục lọi cởi nút thắt, một tay vuốt ve thân thể gầy gầy của cậu, một đường chậm rãi hướng phía dưới, cho đến khi cầm lấy vật nhỏ mẫn cảm nhất.

Lâm Cảnh đại não có chút thiếu dưỡng khí, nhắm mắt lại thở dốc, rất nhanh đã bị Tây Mặc mang lên đỉnh tình dục.

"Bảo bối." Tây Mặc chạm nhẹ cánh môi cậu, "Không sao chứ?"

Lâm Cảnh mở to mắt, vừa vặn đối diện ánh mắt sủng nịch của Tây Mặc, ngẩn ngơ, mới kịp phản ứng chuyện xảy ra vừa rồi, thế là mặt lập tức đỏ sắp thiêu cháy.

Tây Mặc lau đi thứ trên tay, cười cúi đầu hôn hôn cậu, sau đó giúp cậu sửa sang lại quần áo.

Lâm Cảnh nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng kế tiếp phải làm chuyện đó đó…

"Đừng sợ, anh đã nói sẽ không cưỡng bách em nữa.” Tây Mặc gẩy gẩy mũi cậu, “Anh sẽ chờ, nhưng đừng để anh chờ quá lâu.”

Lâm Cảnh không nhìn vào mắt hắn, cảm thấy hơi sợ.

Tây Mặc nhìn cậu cười, đáy mắt lại có chút bất đắc dĩ.

Ở Tư Khố trấn đợi hai ngày, Tây Mặc liền mang theo Lâm Cảnh về lâu đài của mình, tụ họp cùng Morris sắp đến.

Hai người mới vừa đi tới ngoài lâu đài, chợt thấy Lê Tư Đặc đang đứng cạnh Hắc sâm lâm, nhìn có vẻ là đang đợi người.

"Lê ——" Lâm Cảnh một câu còn chưa nói hết, đã bị Tây Mặc bịt miệng lại.

"!" Lâm Cảnh bất mãn trừng hắn.

Tây Mặc ôm eo Lâm Cảnh, mang cậu thuấn di lên một cái cây cách đó không xa, còn tạo một cái kết giới ẩn nấp bao lấy hai người.

“Sao vậy?” Lâm Cảnh khó hiểu nhìn hắn, "Là Lê Tư Đặc!"

“Kế bên có khí tức kỳ quái." Tây Mặc nhíu mày.

“Vậy nghĩa là sao?” Lâm Cảnh nhìn hắn.

“Anh cũng không biết, cho nên mới phải ẩn trốn xem chân tướng." Tây Mặc ôm chặt Lâm Cảnh, phòng ngừa tên ngu ngốc này từ trên cây té xuống.

Mấy phút sau, quả nhiên có một người từ trong Hắc sâm lâm đi ra, mặc áo bào thuần trắng giống như thiên sứ, nhưng ba đôi cánh sau lưng lại là màu xám đen.

"Thật khó coi.” Lâm Cảnh bĩu môi, hệt như cái cánh gà phóng đại, bẩn chết được.

“Sao lại là hắn?" Tây Mặc hiển nhiên có chút ngoài ý muốn.

"Hắn là ai?" Lâm Cảnh hỏi.

"Kẻ thống trị Quang Minh chi vực, Quang minh vương Phổ Thụy Khắc.” Tây Mặc trả lời.

"Đó chính là địch nhân của chúng ta?" Lâm Cảnh trừng to mắt.

"Phải, địch nhân của chúng ta." Tây Mặc cười xấu xa, nhấn mạnh hai từ ‘chúng ta’.

“Anh thực nhàm chán." Lâm Cảnh trợn trắng mắt, rướn cổ lên muốn nhìn cái tên Phổ Thụy Khắc kia là cái dạng gì, kết quả thiếu chút nữa bị một màn trước mắt dọa té khỏi cây.

“Họ họ họ họ đang làm gì đó?" Lâm Cảnh dốc sức dụi mắt.

Tây Mặc cũng có chút ngơ ngẩn.

Ở bìa rừng cách đó không xa, Quang Minh Vương bệ hạ đang vươn ra hai tay, đem Lê Tư Đặc ôm thật chặt vào lòng.

"Mấy năm nay, trôi qua tốt không?” Phổ Thụy Khắc ghé vào tai y ôn nhu hỏi.

"Ôm đủ rồi thì buông tay." Lê Tư Đặc mặt không biểu tình.

"Làm sao có thể ôm đủ?" Phổ Thụy Khắc hôn lên vành tai y, “Bảo bối của ta, ta rất nhớ ngươi."

"Ta đếm tới ba, buông tay." Trong thanh âm Lê Tư Đặc không có một tia độ ấm.

"Được được, ngươi đừng nóng giận." Phổ Thụy Khắc thức thời buông lỏng tay ra.

"Tới tìm ta có chuyện gì?" Lê Tư Đặc nhìn hắn.

"Bởi vì ta muốn ngươi." Phổ Thụy Khắc trả lời rất trực tiếp.

Lê Tư Đặc lạnh lùng nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.

"Lê Tư Đặc!" Phổ Thụy Khắc gọi y lại, “Ngươi có nguyện ý trở lại bên cạnh ta, làm Quang Minh chi vực Vương Hậu không?"

"Không muốn." Lê Tư Đặc thần sắc lạnh lùng.

"Ngươi nói dối!" Phổ Thụy Khắc túm cổ tay y, buộc y xoay người cùng mình đối mặt, "Lúc trước ngươi vì ta không tiếc phản bội Thiên Giới, ta không tin ngươi sẽ quên ta!"

"Lúc trước là ta ngu ngốc, nhưng ta không có khả năng ngốc mấy ngàn năm." Lê Tư Đặc tránh tay hắn ra, “Ta vĩnh viễn cũng không thể nào tha thứ cho ngươi, càng không muốn gặp lại ngươi."

"Ngươi thật sự cùng ta đối địch?” Phổ Thụy Khắc tựa hồ có chút không thể tin.

"Ta sẽ tự tay giết ngươi trên chiến trường." Lê Tư Đặc lạnh lùng nhìn hắn.

“Còn ta sẽ không." Phổ Thụy Khắc cười khổ, "Cho dù ta phải tự giết mình, ta cũng sẽ không cam lòng tổn thương ngươi."

Lê Tư Đặc cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi Hắc sâm lâm.

Sương chiều nặng nề, trong rừng rậm ẩm ướt hệt như âm hồn dần vây quanh lấy Phổ Thụy Khắc, không nhìn rõ biểu tình của hắn.

“Chuyện gì vậy?” Lâm Cảnh không biết ma pháp cái gì cũng không nghe thấy, vì vậy níu lấy Tây Mặc hỏi.

"Không có gì." Tây Mặc qua loa, Phổ Thụy Khắc và Lê Tư Đặc, đây là tình huống gì? Không có gì ngươi nhíu mày cái P a! Lâm Cảnh nén giận, tò mò thật khó chịu.

Trước khi vào lâu đài, Tây Mặc xoa xoa đầu Lâm Cảnh.

“Làm cái khỉ gì?” Lâm Cảnh lòng hiếu kỳ không được thỏa mãn, vì vậy rất gắt gỏng.

"Chuyện vừa rồi, vờ như không thấy.” Tây Mặc nhìn cậu, “Hơn nữa đừng hỏi trước mặt Lê Tư Đặc, có biết không?"

"Không biết." Lâm Cảnh trợn trắng mắt.

"..." Tây Mặc đau đầu.

Đêm đến, Tây Mặc và cùng Lê Tư Đặc thương lượng chuyện tác chiến đến tận khuya, sau đó đương nhiên Lê Tư Đặc ở lại trong lâu đài huyết sắc.

“Sao em còn chưa ngủ?” Tây Mặc tiến vào phòng ngủ, liền thấy Lâm Cảnh mắt sáng long lanh nhìn mình, vì vậy bị dọa sợ.

"Lê Tư Đặc có phải vì sợ cái tên Shrek kia quấy rối hắn, nên mới ở lại nhà của chúng ta?" Lâm Cảnh sáng ngời tinh thần nhiều chuyện.

"Quang Minh Vương gọi là Phổ Thụy Khắc, không phải Shrek*.” Tây Mặc buồn cười nhìn cậu, nhà của chúng ta? Nói rất thuận miệng a.

*Lâm Cảnh đọc chệch thành Sở Thụy Khắc, là tên tiếng Hoa của Shrek.

"Nhớ lầm thôi, danh tự không phải trọng điểm." Lâm Cảnh cưỡi lên người Tây Mặc, “Mau nói cho tôi biết hôm nay bọn họ trong Hắc sâm lâm nói gì, bằng không tôi ngủ không được!"

"Tương lai em có thể cân nhắc đến tòa soạn báo Ma giới làm bát quái tiểu phóng viên." Tây Mặc kéo tay cậu qua, cùng cậu mười ngón đan xen, "Anh cam đoan em sẽ là người ưu tú nhất.”

"Nói nhanh một chút!" Lâm Cảnh lay hắn.

Tây Mặc sống mấy ngàn năm, lần đầu tiên trong đời gặp người nhiều chuyện như vậy, đành dở khóc dở cười đầu hàng, một năm một mười nói cho cậu ta.

“Cho nên giữa bọn họ chính là quan hệ tình cũ?” Lâm Cảnh sau khi nghe xong rất thỏa mãn, quả nhiên y như mình tưởng tượng.

"Chuyện này để cho Lê Tư Đặc tự mình giải quyết được không?" Tây Mặc đem Lâm Cảnh kéo vào lồng ngực, “Cho dù thật sự từng có gì, đó cũng là chuyện quá khứ rồi, anh tin tưởng Lê Tư Đặc."

“Ừ, vậy anh có chuyện quá khứ không?” Lâm Cảnh hỏi hắn.

“Hửm?” Tây Mặc khiêu mi.

“Hửm gì mà hửm, nhất định là có.” Lâm Cảnh bĩu môi, "Anh là cái đồ biến thái!"

"Ghen?” Tây Mặc buồn cười nhìn cậu.

“Mơ đi, ai thèm ăn dấm của anh!” Lâm Cảnh thấy chua loét, hừ hừ, ôm người khác rồi! Hôn người khác rồi! Còn cùng người khác làm cái kia kia! Khốn nạn! Biến thái! Không có tiết tháo! Cuồng tình dục!

"Đã từng có, nhưng đến mức độ này, thì chỉ có mình em.” Tây Mặc lôi kéo Lâm Cảnh đặt tay lên ngực mình, “Tin anh, được không?”

"Lừa đảo." Lâm Cảnh nhỏ giọng nói thầm.

"Không có lừa em.” Tây Mặc hôn hôn trán cậu, “Anh thề, anh chỉ thật lòng yêu một mình em.”

Lâm Cảnh nháy mắt mấy cái, chôn mặt trong lòng Tây Mặc, bên tai đỏ bừng.

"Tiểu Cảnh." Ngón tay dài mảnh của Tây Mặc ôn nhu luồn vào mái tóc đen của cậu, “Anh yêu em.”

"... Ừm." Lâm Cảnh thanh âm rầu rĩ, cổ và bả vai đều phiếm hồng.

Tây Mặc khóe miệng giương lên, đem cậu ôm vào lòng mình.

Bóng đêm như nước, Ma giới biên cảnh trước giờ chinh chiến đầy sao lập lòe, một mảnh tĩnh mịch vô tận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện