Lâm Cảnh và Đường Đường mất ngủ cả đêm, đến sáng sớm mới chợp mắt.

Lúc Hàn Dật Phong cùng Tây Mặc vào nhà, liền thấy hai người cuộn trong một cái chăn to, ngủ vù vù.

Tây Mặc sắc mặt trầm xuống: "Bọn họ sao lại dựa vào một chỗ mà ngủ?”

“Dấm chua kiểu này anh cũng ăn?” Hàn Dật Phong khinh bỉ nhìn hắn.

“Phải đó.” Tây Mặc đáp cứ như đúng rồi.

Hàn Dật Phong im lặng lắc đầu, vừa định gọi Đường Đường, chợt thấy Lâm Cảnh trở mình, sau đó mơ mơ màng màng ôm Đường Đường, dùng cả tay lẫn chân cọ qua cọ lại, cuối cùng cư nhiên cọ vào trong áo ngủ.

Nhìn thấy tiểu sủng vật của mình bị người khác sỗ sàng, Hàn Dật Phong hít sâu một hơi, sau đó bình tĩnh quay đầu lại nhìn Tây Mặc: "Tôi cho anh biết một bí mật."

"Cái gì?" Tây Mặc nghiến răng nghiến lợi.

"Lâm Cảnh lúc mười tám tuổi từng chủ động hôn Ngô Đồng!" Bí mật của Hàn Dật Phong quả nhiên rất kinh người.

"Cái gì?!" Tây Mặc giận tím mặt.

Hai người đang ngủ bị âm thanh gào thét này làm tỉnh, dọa cho lập tức ngồi thẳng, mờ mịt nhìn đằng trước.

"Đường Đường." Hàn Dật Phong xoa mũi cậu, “Anh đã về.”

"Chủ nhân!" Đường Đường tỉnh lại rất kinh hỉ, bổ nhào qua đu trên cổ Hàn Dật Phong.

Hàn Dật Phong điểm nhẹ mũi cậu, dẫn cậu ra khỏi phòng ngủ, trước khi đi ý vị thâm trường liếc nhìn Lâm Cảnh, trong ánh mắt mơ hồ có một chút vui sướng khi người gặp họa.

Tây Mặc đen mặt ngồi bên giường, một lời không nói nhìn Lâm Cảnh.

"Nhìn tôi làm gì?" Lâm Cảnh chẳng hiểu chuyện gì, sao người nào ánh mắt cũng kỳ quái như thế? Tây Mặc thò tay nhéo má cậu, ngữ khí vô cùng phẫn hận: "Hôn cái đó rồi?”

"Hôn cái gì?" Lâm Cảnh trong lòng sợ hãi, đừng có nói lại trúng tà nữa nha.

"Hàn Dật Phong nói em từng hôn thằng khốn đó.” Tây Mặc lòng dạ hẹp hòi rơi vào bế tắc, “Hôn bao lâu? Hôn ở đâu?"

“… Anh thật nhàm chán." Lâm Cảnh đẩy hắn ra, cuộn mình vào chăn.

“Ra đây!” Tây Mặc dùng sức túm cậu ra, Lâm Tiểu Cảnh ra sức chống cự, bất quá lực lượng hai người chênh lệch quá lớn, cuối cùng vẫn bị bắt ra.

"Mau trả lời anh!” Tây Mặc kéo tay cậu đang che mặt ra, vừa định uy hiếp một chút, lại phát hiện người nào đó hốc mắt đỏ bừng.

"... Sao lại khóc?" Tây Mặc lập tức chột dạ.

"Cút!" Lâm Cảnh đem gối đầu ném vào mặt hắn, “Ông chính là hôn hắn rồi đó! Ghét ông thì nhà ngươi lăn đi!”

"..." Tây Mặc không nghĩ tới mình cư nhiên chọc giận cậu, vì vậy có chút sợ.

“Anh là tên khốn nạn không nói đạo lý!” Lâm Cảnh ủy khuất lẽ thẳng khí hùng.

Tây Mặc đuối lý trước, chỉ đành để cậu mắng.

“Anh có biết lần đó lão tử mất mặt bao nhiêu không, vốn tôi đã quên rồi, anh nhắc tới làm gì!” Lâm Cảnh giọng mũi dày đặc, có dấu hiệu sắp khóc.

“Được được, chúng ta quên thêm lần nữa.” Tây Mặc dụ, “Bảo bối anh sai rồi, về sau không hỏi nữa, đừng giận nhé?"

“Anh là cái tên —— "

“Anh là cái tên đáng ghét ích kỷ lòng dạ hẹp hòi không nói đạo lý khốn nạn!” Tây Mặc tự giác bổ sung.

Lâm Cảnh nhịn không được, bật cười.

“Anh tệ như vậy, chắc là không ai chịu lấy đâu.” Tây Mặc hôn đôi mắt ướt át của cậu, “Cho nên xin em lấy anh, được không?"

Lâm Cảnh hơi hơi nguôi giận.

Tây Mặc cười, cúi đầu hôn cậu.

Đồ ngốc nào đó biệt nữu tượng trưng hai cái, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lông mi run nhè nhẹ, đổ bóng mờ xuống má.

Tối đó, để ăn mừng lần này mọi người hành động thành công, ba Lâm cố ý chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn ở nhà.

Nhạc phụ mời ăn cơm, Tây Mặc tự nhiên rất cao hứng, nhưng mà… Thằng khốn chướng mắt đó sao lại ở chỗ này?!

Ngô Đồng là học trò của ba Lâm, hai người tất nhiên có rất nhiều chủ đề chung, vừa ngồi xuống đã trò chuyện không ngừng.

Tây Mặc ngồi trên một cái ghế khác nghiến răng nghiến lợi, hận không thể búng tay một cái cho hắn biến mất!

“Anh đừng dùng ánh mắt muốn ăn thịt người này nhìn người ta!” Lâm Cảnh bất đắc dĩ.

"Anh ghét hắn." Tây Mặc cắn răng.

“Ừm, tôi cũng ghét anh ta.” Lâm Cảnh phụ họa.

Tây Mặc tâm tình hơi tốt lên.

“Đến giúp cô làm salad đi.” Mẹ Lâm đứng ở cửa bếp gọi Tây Mặc.

Tây Mặc tâm tình lại tốt thêm chút nữa, đây là coi mình thành người một nhà? Vì vậy vui vẻ chạy tới.

Lâm Cảnh buồn cười, lại có chút ấm áp.

Tây Mặc tuy rất muốn hảo hảo ở trong nhà ăn bữa cơm, bất quá kế hoạch luôn cản không nổi biến hóa.

Một con cú màu vàng bay đến, trên chân treo một phong thư.

“Chuyện gì vậy?” Lâm Cảnh sáp tới hỏi.

“Nặc Lôi bị thương vô cùng nặng." Tây Mặc vò nát giấy viết thư, "Anh phải lập tức trở lại."

“Tôi cũng đi." Lâm Cảnh nhìn về phía ba mẹ mình.

“Đi đi đi đi.” Mẹ Lâm rất độ lượng, bằng hữu đã xảy ra chuyện, nên đi thăm.

Ba Lâm không nói chuyện, xem như ngầm đồng ý.

"Cảm ơn." Tây Mặc hướng bọn họ khẽ khom người, sau đó một tay ôm lấy Lâm Cảnh, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Mẹ Lâm hết hồn sắc mặt trắng bệch, vội chạy đến cửa sổ nhìn xuống, xác nhận không bị té xuống mới yên lòng.

Lầu mười ba đó, này cũng quá dọa người rồi! Lần sau phải nhắc nhở con mới được.

“Bọn họ tựa hồ cảm tình rất tốt." Ngô Đồng nhẹ giọng nói.

Ba Lâm không tiếp lời, run rẩy mở báo ra đọc.

“Bác không phản đối?" Ngô Đồng hỏi.

"Vô dụng." Ba Lâm thở dài, "Cánh cứng cáp rồi, không nghe lời ta nữa.”

“Cô cảm thấy rất tốt." Mẹ Lâm đã hoàn toàn tiếp nhận Tây Mặc, tối thiểu lo lắng mâu thuẫn trước kia của bà đã không còn nữa, hơn nữa cũng không cần lo có nữ nhân khác tranh đoạt nhi tử với mình!

Ngô Đồng cười cười, đáy mắt có chút cô đơn.

Thì ra cô thầy, đều tiếp nhận dễ dàng như vậy.

Mình năm đó, thật sự nghĩ sai rất nhiều chuyện.

Trong lâu đài Huyết tộc, Nặc Lôi sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, không nhúc nhích.

"Hắn sao rồi?" Tây Mặc vừa vào cửa liền hỏi.

“Trong đạn pháo đó có chứa lượng lớn ma pháp ăn mòn." Y Vạn vừa tự trách lại ảo não, "Hắn bị thương rất nghiêm trọng... Đáng chết, ta lúc ấy cư nhiên không chú ý tới."

Nhìn gương mặt Nặc Lôi không hề có dấu hiệu sự sống, tâm tình Tây Mặc ngã xuống đáy vực.

Theo tình hình này, thân thể Nặc Lôi không dùng được bao lâu nữa rồi sẽ bị ma pháp hư hóa, không có thân thể, chỉ còn một linh hồn bốn phía phiêu đãng, so với chết thì có khác gì đâu?

“Có cách gì ngăn cản không?” Âm thanh Tây Mặc hơi run rẩy.

Y Vạn lắc đầu.

"... Morris đâu?” Tây Mặc không đành lòng nhìn đến giường nữa.

"Ta đã phái người đi tìm rồi." Y Vạn đặt Nặc Lôi vào tấm thảm mỏng, “Ta dẫn hắn  về Ma giới."

Từng ngày từng ngày trôi qua, sắc mặt Nặc Lôi ngày càng trắng, trắng đến mức gần như trong suốt.

Náo nhiệt nơi Ma giới rốt cục ngừng lại, tất cả mọi người biết rõ, Nặc Lôi thống lĩnh đã xảy ra chuyện.

Các cô nương hâm một Nặc Lôi lệ nóng doanh tròng, phát truyền đơn trên đường, hiệu triệu mọi người cùng giúp thống lĩnh tìm về người yêu, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của hắn.

Học giả trước đó chán ghét Nặc Lôi cũng nhao nhao phát biểu, thừa nhận Nặc Lôi đích thật là tướng lĩnh thanh niên ưu tú nhất Ma tộc, không phải ‘một trong’, là ‘nhất’!

Ma giới nhanh chóng thành lập viện bảo tàng dành riêng cho thống lĩnh, triển lãm đồ lót bít tất của Nặc Lôi, quân trang giày ủng, bội đao súng ngắn, còn có lông trên cánh, chén từng dùng ăn cơm, thậm chí còn có cả tã siêu thấm thời đi nhà trẻ. Từ ngày đầu tiên bảo tàng khai trương, du khách nối liền không dứt, người du lãm thậm chí lấn át khu vui chơi Ma giới.

Trang nhất báo lá cải cũng toàn bộ đổi thành hình Nặc Lôi, cho dù Lâm Cảnh xuất hiện trên đường cái như trước, cũng không còn ai chụp ảnh cậu, so với tiểu Manh Manh, hiển nhiên thống lĩnh càng thêm khiến người lo lắng.

Nói tóm lại, hễ là người Ma giới đều biết Nặc Lôi bị thương, nhưng Morris vẫn không xuất hiện.

“Tên khốn đó đến cùng đi chỗ nào?” Freddy hung hăng quăng ly nước trong tay, “Triệu tập tất cả mọi người đi tìm cho ông!”

Lê Tư Đặc xoay người, nhặt cái ly đặt lại lên bàn, im lặng nhìn hắn.

"Thực xin lỗi, vừa rồi ta thất thố.” Freddy thở dài, kéo Lê Tư Đặc vào lòng mình, “Có dọa đến bảo bảo không?”

"Bảo bảo không có việc gì, ngươi cũng đừng lo lắng." Lê Tư Đặc vỗ vỗ lồng ngực hắn, "Có một số việc, không thể cưỡng cầu.”

"Ta chỉ không muốn Nặc Lôi có tiếc nuối, cũng không muốn Morris có tiếc nuối." Freddy thần tình mỏi mệt, "Nặc Lôi... Kiên trì không được bao lâu."

Sáng hôm sau, Nặc Lôi một mực mê man cư nhiên tỉnh lại.

“Cảm thấy thế nào?” Mọi người vây bên giường hắn.

Nặc Lôi tuy rất suy yếu, vẫn kiên trì muốn ngồi dậy.

"Ngươi muốn cái gì?" Freddy đỡ hắn.

Nặc Lôi lắc đầu, ánh mắt lướt qua mọi người, thẳng tắp nhìn về phía cửa.

Tại đó có một người, hốc mắt đỏ bừng, nhìn có chút chật vật.

Mọi người trong phòng lục tục tự giác ra ngoài, lưu lại thời gian vốn đã không nhiều cho hai người bọn họ.

Nặc Lôi ngồi trên giường, hướng y vươn tay, trên khuôn mặt tái nhợt tràn ra dáng tươi cười.

Morris tiến lên, gắt gao ôm lấy hắn.

“Sao ngươi lại để mình đến nông nỗi này.” Tiếng nói Morris khàn khàn, nước mắt không thể ức chế rơi xuống.

"Ta biết ngươi nhất định sẽ đến." Nặc Lôi đã không còn khí lực mà ôm chặt y, “Cảm ơn ngươi nguyện ý đến thăm ta.”

Morris nhắm mắt lại, cả người phát run.

Lúc vừa nghe được tin tức, cho rằng chỉ là âm mưu khiến mình xuất hiện, nên mới luôn bỏ qua, nhưng mà cuối cùng, vẫn không nhịn được đến xem một lần.

Vốn hận nhất chuyện hắn lừa gạt mình, nhưng bây giờ, thật hi vọng đây hết thảy đều là giả dối, thật hi vọng hắn sau một khắc lại cười đùa tí tửng, nói bảo bối tới hôn một cái.

“Cùng ta tâm sự a.” Nặc Lôi vỗ vỗ lưng y, "Đừng khóc."

“Được.” Morris lau nước mắt, ngồi thẳng nhìn hắn, "Ngươi muốn nói chuyện gì?”

"Cái gì cũng được, ví dụ như… Nếu như lần này ta có thể không sao, ngươi có nguyện ý trở về, cùng ta một lần nữa bắt đầu?" Nặc Lôi hỏi.

“Được.” Morris gật đầu.

"Chúng ta sẽ cùng đến hải đảo lớn nhất Ma giới đại lục, khi còn bé ta từng đi qua, rất đẹp."

“Được.”

"Chúng ta còn phải cùng nhau bắt cá, sau đó cùng về nấu canh cá tiêu đen.”

“Được.”

“Chúng ta cử hành hôn lễ trên đảo, sau đó không cần thuấn di, ngồi khí cầu du lịch quanh trái đất."

“Được.”

"Đợi đến khi trời tối, chúng ta cùng ra bờ biển tản bộ, còn có thể ngắm ngân hà."

“Được.”

"Ngươi quét dọn phòng được không? Ta ghét quét nhà lắm!”

“Được.”

"Chúng ta cũng sẽ có em bé a, đọa thiên sứ cũng là song tính mà.”

“Được.”

“Còn nữa…” Nặc Lôi một tay xoa sườn mặt y, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của y, “Là chuyện quan trọng nhất, bảo bối phải chăm sóc tốt chính mình."

"... Được." Morris thanh âm run rẩy.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào cửa sổ, Morris nắm tay Nặc Lôi, mười ngón đan xen không muốn buông ra, nhưng vẫn ngăn không được độ ấm trong tay từng chút biến mất, cho đến cuối cùng trở nên lạnh như băng.

Người trước mắt ngày càng mơ hồ, dáng tươi cười ôn nhu cũng không còn, người từng ôm từng hôn, người đời này mình yêu nhất, rốt cục từng chút từng chút dung nhập không khí, rồi hoàn toàn biến mất.

Chiếc nhẫn trên ngón vô danh tay trái ẩn ẩn sáng lên, trên hắc bảo thạch được khảm trên đó, lộ ra màu sắc linh hồn Nặc Lôi.

Morris cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, cười đầy đắng chát.

"Về sau, chúng ta vĩnh viễn cùng nhau.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện