Gió bên biển rất lớn, Morris lau khô nước mắt trên mặt, hơi nhắm mắt lại, thân thể nghiêng về phía trước.

Nặc Lôi, thực xin lỗi.

Nhưng khi nhìn ta sống mệt mỏi như vậy, ngươi có lẽ cũng sẽ không đành lòng đi? Trong tích tắc rơi vào mặt biển, trước mắt như nở đầy hoa anh túc xinh đẹp, từng mảng từng mảng, lan tràn khắp Ma giới.

Rất đau, nhưng không hối hận.

Thân ái, ngươi xem, ta không kiên cường cũng không dũng cảm, cho nên nếu như kiếp sau còn có thể gặp được nhau, ngươi nhất định phải nắm chặt tay ta.

Ngày hôm đó, biên cảnh rơi xuống một trận mưa lớn nhất từ trước tới nay, sấm chớp rạch xé bầu trời, mây đen đè thấp, như muốn cắn nuốt toàn bộ Ma giới.

Thế nhân nói bên dưới Ma giới, chính là vô biên luyện ngục, nơi đó có hồng liên (sen đỏ)quanh năm không tàn, nở đầy trên con đường luân hồi.

Cho tới giờ chưa từng nghĩ, bị mênh mông biển lửa nuốt trọn, mình cư nhiên vẫn còn sống.

Khi lần nữa tỉnh lại, đã về tới phòng ngủ quen thuộc, chung quanh đứng một vòng người.

Lê Tiểu Đặc ghé vào bên giường, duỗi ra bàn tay nhỏ bé mập mạp sờ mặt y.

Từng cơn đau đớn truyền đến, Morris không khỏi nhíu mày.

"Mặt có chút vết phỏng, bất quá không sao." Tây Mặc đem tay Lê Tiểu Đặc lấy ra, "Nặc Lôi đem kết giới phòng hộ của hắn đều cho ngươi, nên không có chuyện lớn gì, nghỉ ngơi vài ngày thì tốt rồi."

Morris không nói nửa lời, mỏi mệt nhắm mắt lại.

Chết mà cũng khó đến thế sao?

Biển dung nham và Nộ hà tương liên, là ngư dân phát hiện kết giới phòng hộ hơi mờ bên cạnh bờ, bên trong còn có một nam tử trẻ tuổi đang hôn mê.

Tuy trên mặt bị tổn thương, cánh đen xinh đẹp cũng đã chật vật không chịu nổi, nhưng mọi người vẫn liếc một cái liền nhận ra, người này là đúng là Morris.

Cư nhiên vì Nặc Lôi đại nhân tự tử, đây quả thực là tình tiết chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết!

Mọi người cảm động nước mắt lăn tăn, còn ồn ào biểu thị, mình lại bắt đầu tin vào tình yêu!

Rất nhiều tiểu phóng viên trắng đêm canh giữ trước Vong Linh thánh điện, hy vọng có thể có cơ hội chụp được Morris, bất quá Tây Mặc hạ lệnh tăng cường phòng thủ, đừng nói là phóng viên, mà ngay cả ruồi cũng không có con nào bay qua lọt.

"Chúng ta đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ?" Freddy không có đầu mối, cả người sắp phát điên, "Morris hiện tại cơ hồ hoàn toàn phong bế chính mình, không ăn không uống không nói lời nào, cứ tiếp tục như vậy, thế nào cũng chết đói!”

"Ngươi cho ta chút yên tĩnh đi!” Tây Mặc bị hắn ầm ĩ nhức cả đầu.

"Đổi lại, nếu ta mất đi Lê Tư Đặc, ta cũng sẽ rất thống khổ... Ủa, Lê Tư Đặc đâu?!" Freddy nhìn bốn phía, sao không thấy vợ đâu hết?!

"Hắn đi Thần giới rồi." Tây Mặc trả lời.

“Nghĩa là hai tiểu đông tây lại chuồn êm đi Thần giới nữa?” Freddy nổi giận, còn quậy ra thêm nữa, trở về đánh đòn!

"Không có." Trong góc truyền đến một thanh âm rất ủy khuất.

Freddy quay đầu, chỉ thấy Tiểu Freddy đang ngoan ngoãn nằm sấp trên mặt đất xếp gỗ, Lê Tiểu Đặc ngậm núm vú cao su ngồi một bên, vẻ mặt "Con thật biết điều".

...

Thần giới tứ hoàn thiên, Tát La đang ở trong phòng điển tịch giúp Lê Tư Đặc tìm sách.

"Ngươi tại sao phải chọn dùng phương pháp ngu ngốc như vậy?" Tát La bị tro bụi sặc cho ho khan, “Nặc Lôi tuy đọa thiên xuống Ma giới, nhưng hắn cũng từng là thiên sứ, ngươi muốn tìm tư liệu của hắn, vì cái gì không trực tiếp đến hỏi phụ thần?"

"Ngươi câm miệng cho ta!" Lê Tư Đặc ném cho hắn một chồng sách, "Tìm nhanh lên!"

Bất kể là thiên sứ hay đọa thiên sứ, nếu như mất đi sinh mệnh, vậy linh hồn chỉ có một chốn về —— Cây Sinh Mệnh, chờ đợi cuộc đời mới.

Tuy linh hồn bất diệt, nhưng tất cả ký ức của kiếp trước, đều biến mất không còn gì, như tờ giấy trắng.

Đây cũng là nguyên nhân Lê Tư Đặc không muốn đi tìm phụ thần, giữa hai người thực tâm yêu nhau, đột nhiên có một phía mất đi tất cả ký ức, những việc từng cùng nhau trải qua, những lời tâm tình từng nói với nhau, hết thảy đều biến mất, không khỏi quá mức tàn nhẫn.

Cũng may năm đó thiên sứ mới sinh không nhiều lắm, Lê Tư Đặc rất nhanh đã tìm được tư liệu ra đời của Nặc Lôi.

"Này!" Tát La không chú ý một cái, Lê Tư Đặc đã xé trang giấy kia xuống, đùng đùng nhét vào túi quần.

"Ông trời ơi..." Tát La cảm giác mình muốn khóc, đây là tư liệu tuyệt mật của Thần giới, không phải vở ghi của học sinh tiểu học!

"Ngươi sẽ giúp ta giữ bí mật chứ?” Lê Tư Đặc nhãn tình vô tội nhìn về phía Tát La.

"... Sử dụng xong nhớ trả lại." Tát La thống khổ đỡ trán.

"Đa tạ!" Lê Tư Đặc vỗ vỗ vai hắn, xoay người ra khỏi thần điện.

Trở lại Ma giới, Lê Tư Đặc nhốt mình trong thư phòng, cả ngày không ra.

“Mommy đang làm gì đó?" Lê Tiểu Đặc ghé vào cửa liều mạng muốn nhìn lén.

"Lần trước gọi Mommy bị đánh đòn, lần này còn gọi!" Tiểu Freddy mắt trợn trắng.

“Gọi Mommy cha sẽ cho kẹo ăn." Lê Tiểu Đặc hề hề cười ngây ngô.

Freddy một bên im lặng, xoay người đem hai đứa con trai ôm đến cho bảo mẫu, mình thì đẩy cửa tiến vào thư phòng.

"Đây là cái gì?" Freddy cầm lấy tờ giấy kia.

“Tư liệu ra đời của Nặc Lôi.” Lê Tư Đặc để bút trong tay xuống, "Tìm được nguyên tố thuộc tính nguyên thủy nhất của hắn, không chừng có thể làm cho hắn trọng sinh."

"Nhưng muốn khiến nguyên tố này ngưng kết cùng một chỗ, nhất định phải mượn phụ thần trợ giúp." Freddy nhíu mày.

"Trước thử rồi nói sau, không chừng ta có thể thì sao.” Lê Tư Đặc đẩy ra Freddy, "Ta đi tìm nguyên tố thạch."

Nguyên tố thạch cũng rất ít thấy, có vài loại thậm chí có thể được xưng tụng là rất thưa thớt, nhưng vì toàn bộ Ma giới cơ hồ đều gia nhập vào hành động này, nên mười sáu viên đá ma pháp rất nhanh được tập hợp đủ mang đến Vong linh thánh điện.

Tiểu phóng viên đa sầu đa cảm cố nén nước mắt, thức đêm viết hết bài này đến bài khác, chờ Nặc Lôi đại nhân sớm ngày phục hồi như cũ, từ nay về sau cùng tiểu tình nhân vượt qua cuộc sống khoái hoạt của vương tử!

Người hữu tình sẽ thành thân quyến, đây có lẽ mới là câu chuyện phát sinh ở Ma giới a!

Trong chiếc hòm thạch anh, mười sáu viên nguyên tố thạch xếp thành hình dáng lục mang tinh, phát ra quang mang yếu ớt.

"Thử xem đi, không chừng có thể thì sao.” Lê Tư Đặc đỡ lấy vai Morris, “Nghe ta một lần, được không?"

Morris do dự một chút, vẫn cởi chiếc nhẫn trên tay ra, đặt vào chính giữa lục mang tinh.

"Hắn sẽ trở lại." Lê Tư Đặc an ủi Morris, "Nhưng trước khi hắn trở lại, ngươi nhất định phải ăn thức ăn thật ngon, như vậy mới có thể đợi được hắn."

Morris gật gật đầu, thần sắc vẫn còn có chút đờ đẫn, đáy mắt lại nhịn không được ánh lên hy vọng.

Xin ngươi, về đi có được không?

Một ngày hai ngày, một năm trôi qua, những nguyên tố mỏng manh di động kia, không có bất luận ý tứ muốn ngưng kết nào.

"Làm sao bây giờ?" Lê Tư Đặc rốt cục uể oải, ỉu ỉu xìu xìu nhìn Freddy, "Thật sự không được rồi."

"Đừng như vậy." Freddy xoa xoa đầu y, “Chúng ta lại nghĩ biện pháp khác."

Lê Tư Đặc rầu rĩ không vui, ghé vào đầu vai Freddy ngẩn người.

Nghĩ nếu mình đi tìm phụ thần, Nặc Lôi sẽ mất đi toàn bộ ký ức, nhưng nếu không đi… Nặc Lôi sẽ không có cách nào được trọng sinh.

Mặc kệ là cách làm nào, đối với hắn và Morris mà nói, đều quá tàn nhẫn.

Trong tầng cao nhất Vong linh thánh điện, đặt một chiếc quan tài bằng thạch anh đen, cũng bày biện một chiếc giường nhỏ giản dị, đó là chỗ Morris nghỉ ngơi.

Đêm đó thực yên tĩnh, nằm một hồi trên giường, Morris mới xem như buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

Ngoài cửa sổ hiện lên một đạo ánh sáng, sau một khắc, một chùm sáng vàng tràn ngập gian phòng, không chói mắt, mà thật ấm áp.

Morris nhíu mày, tựa hồ ngủ sâu hơn một tí.

Phụ thần vô hạn từ bi, ban cho người an tường, ban cho người hòa bình, cũng ban cho người hy vọng.

Vạn vật sinh ra bình đẳng, đọa thiên chỉ là trốn khỏi Thần giới, chứ không phải trốn khỏi bản tính thiện lương.

Mà tất cả hài tử được sáng tạo ra, vô luận nghèo khó hay giàu có, chỉ cần bản tính thiện lương, thì có tư cách được cứu chuộc.

Sáng hôm sau, nắng sớm ôn nhu chiếu vào cửa sổ.

Morris đưa tay che mắt, muốn nằm ngủ nướng thêm một lát.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, một giây sau, môi chạm đến một vật nóng ướt.

"Bảo bối, ta đã trở về."

...

Một hồi cuồng hoan long trọng tại Ma giới được kéo rèm (ý nói bắt đầu), tình yêu quả thực là thứ vĩ đại nhất trên thế giới!

"Bảo bối ngươi thật lợi hại!" Freddy rất chân chó nịnh nọt Lê Tư Đặc, "Biện pháp của ngươi thành công rồi!"

"Nga." Lê Tư Đặc không yên lòng.

“Bảo bảo con nói xem, Mommy có lợi hại hay không?" Freddy hỏi nhi tử.

"Lợi hại!" Lê Tiểu Đặc nhào lên đùi Lê Tư Đặc, “Mommy ôm!”

"Hắn mới là Mommy!” Lê Tư Đặc nổi giận, chỉ vào Freddy gào thét.

Lê Tiểu Đặc bị dọa sững sờ, ô ô ô, mommy thật là dữ!

Tiểu Freddy thấy tình thế không ổn, vội dắt ngốc đệ đệ ra khỏi phòng ngủ.

"Đừng ủ rũ nữa.” Freddy vỗ vỗ mặt y, “Vui lên một chút.”

“Có phải ta nên đến Thần giới xin lỗi không?" Lê Tư Đặc thanh âm rầu rĩ, "Ta hình như đã hiểu lầm người mấy ngàn năm."

"Phụ thần sẽ không để ý những thứ đó.” Freddy hôn hôn trán y, “Ngươi là hài tử chính người sáng tạo ra, nhất định sẽ được chúc phúc."

"Kỳ thật Thần giới cũng không tệ." Lê Tư Đặc thì thào tự nói.

"Ngươi nói cái gì?" Freddy quá sợ hãi, "Không cho phép nghĩ lung tung!"

"Bằng không —— "

"Không được!" Freddy nóng nảy, "Ngươi không được trở về, cũng đã có nhi tử với ta rồi!!"

"Ta mang luôn nhi tử về." Lê Tư Đặc nhìn hắn mở miệng.

“Ta thì sao?” Freddy đáng thương sắp té xỉu.

“Kệ ngươi ~.” Lê Tư Đặc khiêu mi, thong thả đi ra ngoài tìm nhi tử chơi.

"Bảo bối ngươi không nên làm ta sợ..." Freddy lẽo đẽo phía sau chân tay luống cuống, "Ngươi đang nói giỡn đi? A? Nói giỡn phải không a?”

Lê Tư Đặc không để ý tới hắn, hướng nhi tử nhăn mặt: "Tới ôm."

Lê Tiểu Đặc hoan hô, mở cánh nhỏ, lảo đảo nhào vào lòng Lê Tư Đặc.

"Bảo bối ngươi nói chuyện a..." Freddy ôm lấy Tiểu Freddy, vẫn còn ai oán vô cùng truy vấn.

Tiểu Freddy thở dài, cha ngốc muốn chết hà!

Lễ mừng rất long trọng, nhân vật chính lại không tham gia.

Bất quá đối với điểm này, mọi người đều biểu thị có thể thông cảm, tình cảm kịch liệt cỡ nào, thân mật còn không kịp, ở đâu ra thời gian rảnh tới uống bia?!

"A, quả thực quá tình sắc.” Nhóm tiểu phóng viên một bên miêu tả, một bên cầm khăn tay chùi máu mũi.

Dân chúng xem xong tin tức, nhao nhao cảm động lệ nóng doanh tròng, này căn bản chính là thần thoại! Thậm chí so câu chuyện của thân vương cùng tiểu Manh Manh còn mộng ảo hơn!

Tại cửa phòng ngủ trong thành bảo, cũng ngồi xổm một đống lớn nữ hầu chuẩn bị nghe tường thuật trực tiếp, bất quá đến tận khi các nàng ngồi đến tê chân, cũng không nghe được bất luận động tĩnh gì.

Trong phòng ngủ, Morris tựa vào ngực Nặc Lôi, ngủ vô cùng ngọt ngào.

Nhìn hai đầu lông mày y giấu không được mỏi mệt, tay phải còn nắm chặt áo mình, Nặc Lôi cảm thấy trong lòng một trận đau.

Người ngốc như thế, mình làm sao có thể cam lòng buông tay.

Những năm tháng chợt nhìn lại đã thấy mất đi, những tổn thương đã gây cho nhau, nghĩ lại thôi cũng thấy ngực bị đè ép.

Nhưng thật may mắn, còn có thể có cơ hội bắt đầu lại từ đầu.

Cho nên bảo bối, con đường kế tiếp, xin ngươi nhất định nhất định, cùng ta nắm tay nhau đi.

Ta sẽ dùng thời gian còn lại, đến trọn đời trọn kiếp, yêu ngươi.

-Toàn văn hoàn-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện