Tòa nhà văn phòng đó nằm ở Yaesu. Nakaoka tìm đến tầng năm của tòa nhà nơi toàn bộ tường trông như được dựng bằng kính. Anh vào thang máy cùng mấy người đàn ông bận vest chỉnh tề.
Chỉ một mình Nakaoka xuống ở tầng năm. Anh đi dọc bức tường trắng tạo cảm giác cứng cáp và chắc chắn, thấy cánh cửa kính đề "Phòng khám nha khoa" đập vào mắt. Anh bước tới gần và dừng lại trước cửa. Cánh cửa khẽ khàng mở ra, cô gái ở quầy tiếp tân ngay bên cạnh cúi đầu tươi cười, "Xin kính chào quý khách." Cô khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt ưa nhìn. Trông cô rất hợp với bộ đồng phục trắng.
Nakaoka giơ thẻ cảnh sát. "Tôi là người hôm trước đã gọi điện."
"A," cô gái gật đầu với nụ cười còn nguyên trên miệng. "Anh Nakaoka phải không ạ?"
"Vâng. Cô là..."
"Tôi là Nishimura. Xin lỗi, phiền anh chờ cho một lát."
Anh đáp vâng, cô liền đứng dậy rồi đi vào trong. Nakaoka ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Ở đây khám theo chế độ đặt lịch hẹn nên không thấy bất cứ bệnh nhân nào.
Trên bàn dựng tài liệu giới thiệu phương pháp cấy ghép chân răng giả bằng titan. Nhìn phần giá tiền, anh trợn mắt. Bằng những ba tháng tiền nhà.
Cô gái ban nãy quay lại. "Xin lỗi đã để anh chờ lâu."
"Không có vấn đề gì về thời gian chứ?"
"Vâng. Khoảng 30 phút thì không sao."
"Cảm ơn cô. Tôi sẽ cố gắng không làm mất nhiều thời gian hơn."
Họ ra khỏi tòa nhà. Anh đã tìm hiểu trước được bên cạnh có một quán cà phê. Khi được hỏi muốn uống gì, cô có vẻ khách sáo chọn cà phê latte. Nakaoka gọi cà phê pha, rồi cả hai đi tới chiếc bàn ở góc quán.
"Xin lỗi vì làm phiền cô một cách đường đột. Chắc hẳn cô ngạc nhiên lắm?" Nakaoka mở lời.
"Một chút ạ. Vì chuyện xảy ra từ lâu lắm rồi." Cô cầm cốc cà phê latte bằng cả hai tay.
Tên cô là Nishimura Yayoi. Bạn cùng khối thời cấp ba với Moe, chị gái của Amakasu Kento. Nghe nói họ ở chung câu lạc bộ nhảy.
"Tôi nghe cô Suzuki Yuri, người sau đó trở thành chủ nhiệm câu lạc bộ nhảy, nhắc tới cô. Giờ thi thoảng hai người vẫn gặp nhau chứ?"
"Anh tới cả chỗ Yuri rồi sao?" Nishimura Yayoi chớp đôi mắt to.
"Vâng. Có vấn đề gì vậy?"
"Không không. Chỉ là chúng tôi vẫn thường xuyên nhắn tin, mà cô ấy không hề kể chuyện có cảnh sát tìm tới mình."
"À," Nakaoka gật đầu. "Là tôi đã nhờ cô ấy. Rằng đừng nói với cô Nishimura là mình bị cảnh sát hỏi thăm. Tôi đoán như vậy sẽ không hay."
"Vậy ạ."
"Vì nếu biết trước câu hỏi thế nào cô Nishimura cũng chuẩn bị sẵn câu trả lời. Vì vậy, mong cô đừng trách cô Suzuki."
"Tôi không làm thế đâu." Nishimura vừa cười vừa lắc đầu. "Mà tôi phải kể cho anh chuyện gì đây?"
Trong điện thoại, Nakaoka chỉ nói anh muốn hỏi chuyện xảy ra hồi ở câu lạc bộ khiêu vũ.
Nakaoka nhấp một ngụm cà phê, ngồi thẳng lưng lên, nhìn đối phương. "Ở câu lạc bộ nhảy có người tên là Amakasu Moe. Cô có nhớ cô ấy không?"
Lông mày Nishimura khẽ nhíu lại. Cốc cà phê vừa được đưa lên miệng đã bị đặt xuống bàn ngay, vẻ mặt cô căng cứng. "Tôi nhớ chứ. Đương nhiên là nhớ..."
"Xin lỗi." Nakaoka nói. "Có lẽ đó là chuyện cô không muốn nhớ tới. Nhưng đó là thông tin tôi cần để điều tra một vụ việc. Tuy khó nhưng mong cô hợp tác. Tôi nghe cô Suzuki nói, có lẽ cô Nishimura là người chơi thân với Amakasu Moe nhất. Điều đó không sai chứ?"
"Tôi không biết có phải nhất hay không, nhưng đúng là chúng tôi rất thân nhau."
"Cô có suy đoán gì về động cơ cô Amakasu Moe tự sát không?"
"Không. Chính vì vậy, lúc hay tin, tôi đã không tin nổi..."
"Bởi vì trước đó không hề có dấu hiệu gì?"
"Vâng. Ngày nào chúng tôi cũng động viên nhau, cố gắng vì đại hội sắp tới."
"Cô đã gặp bố của Amakasu Moe bao giờ chưa?"
Không biết có phải vì câu hỏi quá bất ngờ không mà Nishimura Yayoi co người lại. "Có một lần thôi. Trên đường đi học về, tôi bị bác ấy gọi lại."
"Ông ấy nói với cô chuyện gì?"
"Đương nhiên là về Moe. Tôi đã bị hỏi rất nhiều về cô ấy. Kiểu như, ở câu lạc bộ cô ấy thế nào."
"Hai người nói chuyện bao lâu? Khoảng một tiếng chẳng hạn."
"Tôi nhớ là không lâu đến thế. Vì chúng tôi đứng nói chuyện. Nhiều lắm cũng khoảng mười đến mười lăm phút thôi."
"Cô biết chuyện bố của Amakasu Moe công khai blog cá nhân chứ?"
"À... vâng." Cơ mặt cô lại trở nên căng cứng. "Có người nói nên tôi đã đọc thử."
"Đọc xong cô thấy thế nào?"
"Thế nào ư?"
"Cô cứ nói thẳng ấn tượng khi đọc là được. Cô yên tâm, nhất định tôi sẽ không cho ai biết điều cô nói."
"Anh nói cũng không sao. Xem nào... Đầu tiên, tôi thấy ông ấy thật đáng thương. Với chúng tôi chỉ là mất đi một người bạn, còn ông ấy mất cả vợ lẫn con gái, con trai lại xảy ra chuyện như thế, thật quá sức chịu đựng." Nishimura Yayoi nói như thì thầm.
"Ngoài ra thì sao?"
"Ngoài ra ư? Thì..." Dường như cô đang lựa chọn từ ngữ. "Tôi cũng nghĩ, thì ra có nhiều điểm về Moe mà chúng tôi không hề biết. Chúng tôi chưa từng nghe những chuyện viết trong đó từ chính miệng cô ấy..."
"Cô có thể nói rõ hơn về điểm đó được không? Hẳn toàn bộ những việc viết trong blog được ông Amakasu nghe từ bạn thân của con gái. Vậy mà người thân nhất là cô Nishimura lại không biết sao?"
"Chắc bác ấy nghe từ người khác chứ không phải tôi. Chỉ là..." Cô nói, rồi ngước nhìn Nakaoka.
"Sao vậy?"
"Không, không có gì." Cô lắc đầu, cụp mắt xuống.
"Chuyện là thế nào? Tôi đang tò mò đây. Đang nói dở mà ngừng là phạm luật đấy." Nakaoka đùa, giọng nói lẫn cả tiếng cười.
Nishimura Yayoi sợ sệt, ngẩng mặt lên. "Có đúng là tôi nói thật cũng không sao chứ?"
"Xin mời, xin mời. Tôi đang mong vậy ấy chứ."
Nishimura Yayoi hít một hơi dài như để củng cố tinh thần rồi bắt đầu hé môi. "Tôi nghĩ blog đó thật kỳ cục."
"Kỳ cục? Như thế nào?"
"Càng đọc càng thấy có nhiều điều không tưởng tượng nổi, nói chính xác là bị sai lệch ấy. Như lúc nãy tôi nói, Moe trong đó hoàn toàn không phải Moe mà tôi biết, hệt như chuyện về một người khác."
"Cụ thể là?"
"Moe mà tôi biết rất hoạt bát và vui vẻ, thậm chí còn có phần ngỗ ngược."
"Ngỗ ngược?"
"Vâng. Tôi nghe nói, hồi cấp hai cô ấy là học sinh hư hết thuốc chữa. Suốt ngày bị giáo viên kỷ luật, lại còn hút thuốc nữa. Tuy nhiên, do ảnh hưởng từ một nghệ sĩ đường phố mà cô ấy bắt đầu học nhảy, lên cấp ba còn gia nhập câu lạc bộ nhảy, nhờ thế mà nền tính hơn. Chính tôi nghe cô ấy kể như vậy."
"Thì ra vậy. Quả là nghe xong, tôi thấy ấn tượng khác hẳn với cô Moe được miêu tả trong blog."
"Đúng không? Moe trong blog là một cô gái hiền lành, thanh lịch. Nên tôi mới thấy kỳ." Nói xong, Nishimura nhìn Nakaoka như thể nhớ ra việc gì đó. "Anh thanh tra, anh cũng hỏi Yuri câu này chứ?"
"Vâng, tôi có hỏi."
"Cô ấy trả lời thế nào?"
"Sao cô lại tò mò chuyện đó?"
"Vì ngày xưa, tôi và Yuri đã cùng đọc rồi bàn bạc về blog đó. Lúc ấy, cô ấy cũng nói giống hệt tôi..."
"Có vẻ là thế." Nakaoka tiếp tục gật gù. "Cô Suzuki Yuri nói thế này: không biết sự thật thế nào, nhưng tôi nghĩ blog đó là dối trá."
Chính lời làm chứng của Kawakami Seiya đã gieo mối nghi ngờ trong lòng Nakaoka. Kawakami Seiya là một nhân vật xuất hiện trong blog của Amakasu Saisei, thành viên câu lạc bộ bóng đá và chơi thân với Amakasu Kento.
Khó có khả năng sau khi mất trí nhớ Kento lại liên lạc với người bạn thân cùng câu lạc bộ, nhưng Nakaoka vẫn tìm gặp cậu ta vì nghĩ không chừng lại biết được điều gì.
Hiện Kawakami đang theo học một trường đại học trong thành phố. Nakaoka tìm tới nhà gặp cậu ta. Người tiếp anh trong phòng khách không hề cao lớn mà ngược lại, trông khá mảnh dẻ. Khi Nakaoka nói ra điều đó, Kawakami cười khổ sở. "Trước khi lên cấp hai, tôi khá đô con. Vì thế nên được chọn làm thủ môn. Không ngờ sau đó chẳng cao lên được nữa..."
Cậu cũng nói đã bỏ chơi bóng từ hồi cấp hai.
Khi Nakaoka hỏi thăm về quan hệ với Amakasu Kento, lập tức cậu xác nhận rằng hai người rất thân nhau. "Thực lòng tôi rất muốn đến thăm cậu ấy. Nhưng huấn luyện viên nói giờ chưa nên. Vì họ từ chối cho thăm bệnh thì phải. Sau đó tôi mới biết hóa ra huấn luyện viên đã nói chuyện với phụ huynh của chúng tôi và quyết định như vậy. Có lẽ vì sợ bọn tôi thấy cậu ấy sống thực vật sẽ sốc lắm. Hình như ông bố cũng có ý đó."
"Ông bố tức là Amakasu Saisei?"
"Vâng."
"Vậy, rốt cuộc, từ sau khi vụ việc xảy ra, cậu chưa gặp lại Kento lần nào?"
"Vâng."
"Cũng không hề liên lạc gì?"
"Không liên lạc. Nói đúng ra, tôi hoàn toàn không biết Kento sau đó thế nào. Anh cảnh sát, anh biết chứ?" Kawakami hỏi ngược lại anh.
"Cậu đọc blog của Amakasu Saisei rồi chứ?"
"Blog? Blog gì cơ?"
Nakaoka cho cậu ta xem trang blog bằng chiếc máy tính bảng mang theo. Kawakami Seiya chăm chú đọc, giữa chừng thì liên tục lắc đầu. "Sao thế," Nakaoka hỏi. Lập tức cậu ta đáp, "Thật kỳ cục. Đúng là tôi có gặp bố của Kento. Sau buổi luyện tập với câu lạc bộ bóng đá, trên đường về, bác ấy gọi tôi lại. Bác ấy nói là muốn hỏi chuyện về Kento. Nhưng chỉ có mỗi lần đó, thời gian cũng không lâu như viết trong này. Nói thẳng ra, chúng tôi không hề nói chuyện gì to tát."
"Tức là, người mà Amakasu Saisei nói chuyện lâu hơn không phải cậu?"
"Có lẽ vậy. Nhưng tôi không thấy ai trong câu lạc bộ kể lại chuyện đó."
"Thế thì lạ thật."
Thêm nữa, môi Kawakami còn nhếch lên tỏ vẻ không đồng tình, tay chỉ vào chiếc máy tính bảng. "Những việc Kento đã làm, đã nói được viết tới trong này khác hẳn với Kento mà tôi biết."
"Khác thế nào?"
"Tôi nghe Kento kể, gia đình cậu ấy không đầm ấm thế này, ai biết người nấy, lạnh nhạt hơn cơ."
"Lạnh nhạt? Là sao?"
"Bố mẹ cậu ấy vốn lạnh nhạt với nhau thì phải. Bố cậu ấy còn có nhân tình, hầu như không về nhà. Mẹ cậu ấy biết, nhưng vì thể diện, muốn giữ danh phận phu nhân của đạo diễn thiên tài nên chừng nào con cái chưa trưởng thành sẽ không chịu ly hôn."
"Vậy thì... khác nhiều thật."
"Chuyện về chị cậu ấy cũng khác. Chị ấy rất thân với Kento, nhưng ghét bố. Với bản thân cậu ấy, ông ta muốn ra sao cũng được."
"Nhưng mà..." Ngón tay Nakaoka trượt trên máy tính bảng. "Cậu đọc đoạn này đi. Trong đó viết là Kento rất kính trọng và ngưỡng mộ ông Amakasu."
Sau khi lướt mắt khắp màn hình, Kawakami lắc đầu. "Làm gì có chuyện đó."
"Cậu nghĩ không có chuyện này ư?"
"Vâng. Cậu ấy bảo chưa bao giờ xem phim của bố. Tôi cũng chưa bao giờ nghe cậu ấy nói câu nào kiểu như sau này muốn làm công việc liên quan tới điện ảnh." Kawakami gạt phắt đi.
Nakaoka bối rối. Rốt cuộc, blog của Amakasu là thế nào? Ấn tượng lớn nhất đọng lại sau cuộc nói chuyện với Kawakami chính là việc cô chị Moe ghét ông bố. Vì vậy, Nakaoka mới tìm người sinh hoạt chung câu lạc bộ nhảy với cô để xác nhận.
"Tôi cũng biết việc Moe ghét bố mình." Nishimura Yayoi vẫn cầm cốc cà phê latte trên tay nói. "Cậu ấy bảo từ xưa đà không cảm nhận được tình yêu thương từ ông. Ông là một kẻ máu lạnh, coi cuộc sống của mình là nhất, còn những người khác muốn thế nào cũng được. Thậm chí, ông ta còn coi vợ con như món đồ sở hữu."
"Món đồ sở hữu? Cô ví dụ được không?"
"Họ chỉ là món đồ trang trí, tô vẽ thêm cho chức danh đạo diễn điện ảnh, giống như để củng cố hình ảnh ấy. Hồi nhỏ ông ấy bắt con cái ăn mặc khác người, Moe rất ghét nhưng không mặc sẽ bị mắng. Đã thế, cậu ấy còn bị bắt nếu có ai hỏi phải nói là thích ăn mặc như vậy. Moe nói hình như ông ấy muốn người ta nghĩ rằng, chị em họ thừa hưởng dòng máu lập dị của vị đạo diễn thiên tài."
"Hừm hừm." Nakaoka ậm ừ. Tất cả đều khác xa so với blog kia.
Nishimura Yayoi nói tiếp. "Chuyện Moe tỏ ra hư đốn hồi cấp hai khiến ông ấy rất tức giận, vì cho rằng cậu ấy cố tình bôi nhọ thanh danh đạo diễn điện ảnh thiên tài. "Đã vậy, mày không phải con tao." Ông ấy nói Moe như vậy. Cậu ấy bảo, giá không phải là con gái người đó thì suиɠ sướиɠ biết bao nhiêu. Cậu ấy xấu hổ vì dòng máu ông ta chảy trong người."
"Gượm đã." Nakaoka đưa tay phải ra. "Moe nói, dòng máu ông ta chảy trong người ư? Không lẽ..."
"Đúng thế. Cậu ấy muốn phẫu thuật chỉnh hình."
"Phẫu thuật chỉnh hình? Tại sao?"
"Bởi vì," Nishimura Yayoi chạm đầu ngón tay lên mũi, "Moe hơi lăn tăn về hình dáng chiếc mũi. Không phải nó xấu, mà vì giống bố nên cậu ấy không thích. Mắt với miệng có thể trang điểm khác đi, chứ hình dạng mũi thì khó. Vả lại, đôi bàn tay cũng giống bố nên cậu ấy cũng ghét."