Trời mưa lâm thâm. Từ sáng đến giờ, bầu trời vẫn mang màu u ám. Aoe đứng bên cửa sổ, lơ đãng nhìn ra bên ngoài, tự nhủ nếu là Madoka hoặc Amakasu Kento, họ sẽ đoán chính xác được rằng khi nào màn mưa u ám này kết thúc.
Có tiếng gõ cửa. Mời vào, ông đáp. Cánh cửa từ từ mở ra, và Okunishi Tetsuko tiến vào. "Khách của giáo sư đã về rồi ạ?"
"Ừ. Phiền cô dọn dẹp giùm tôi." Ông chỉ tách trà trên bàn.
Vâng, Okunishi Tetsuko đáp, đặt hai tách trà lên khay. "Anh cảnh sát đó, tên là Nakaoka nhỉ."
"Đúng vậy. Có chuyện gì à?"
"Không ạ, chỉ là lúc về, anh ta có ghé sang phòng bên cạnh. Rồi anh ta hỏi tôi một câu rất lạ lùng." Okunishi Tetsuko nhấc chiếc khay đặt hai tách trà bên trên bằng cả hai tay.
"Câu gì cơ?"
"Đó là... gần đây giáo sư Aoe có gì lạ không, rồi có ai tới đây thăm giáo sư không."
"Vậy cô trả lời thế nào?"
"Tôi bảo không thấy gì đặc biệt. Không ổn ạ?"
"Không, vậy là được. Thế anh Nakaoka phản ứng thế nào?"
"Anh ta có vẻ không vừa lòng. Thái độ như muốn nói làm gì có chuyện như thế được."
"Thế à."
"Nếu..." Ánh mắt Okunishi Tetsuko trở nên nghiêm túc. "Nếu bị hỏi câu đó một lần nữa, tôi cũng sẽ trả lời như vậy. Được không ạ? Hay tôi nên nói thật? Rằng dạo này trông thầy rất trầm ngâm, dường như đang lo lắng chuyện gì."
Aoe kinh ngạc nhìn cô trợ lý theo mình đã lâu. Tuy nhiên, cô vẫn thản nhiên như thể mình không nói năng gì lạ lùng cả.
"Đừng." Aoe đáp. "Làm vậy không ổn lắm. Cô... cứ trả lời giống hôm nay giùm tôi."
"Tôi hiểu rồi. Tôi xin phép." Okunishi gật đầu, quay lưng bỏ đi.
"À, Okunishi này." Aoe nói khi cô quay lại. "Cảm ơn cô."
Okunishi hơi nhoẻn cười rồi ra khỏi phòng.
Aoe ngồi xuống ghế, khởi động máy tính cá nhân đang ở chế độ nghỉ. Có vài việc ông cần hoàn thành trong hôm nay. Tuy vậy, ông không thể tập trung được. Bởi câu chuyện mà Nakaoka nói vẫn bám riết lấy ông.
Chiều qua, Nakaoka gọi điện cho ông, yêu cầu gặp mặt vì có một chuyện quan trọng cần bàn bạc. Aoe đồng ý. Vì ông tò mò không biết Nakaoka đã phát hiện được những gì.
Rồi một tiếng trước, khi bước vào phòng, viên cảnh sát thông báo anh bị cấp trên yêu cầu phải rút khỏi vụ việc ở suối nước nóng. Anh ta đoán, có lẽ cấp trên bị bên ngoài gây sức ép.
"Tôi được lệnh tuyệt đối không được tiết lộ những điều đã biết với bất kỳ ai, và bản thân tôi cũng phải quên chúng đi ngay. Nhưng họ không nói lý do gì cả." Nakaoka liến thoắng đầy vẻ bực bội.
Khi Aoe hỏi anh có chấp nhận không, anh ta chỉ vung mạnh tay đáp, làm gì có chuyện. "Làm sao tôi có thể chứ. Vì vậy, tôi mới gọi cho giáo sư. Trên phương diện nào đó, giáo sư còn biết nhiều về vụ này hơn cả tôi. Không có gợi ý của giáo sư tôi sẽ chẳng làm được gì. Vì vậy, những người gây áp lực cho tôi chắc chắn sẽ không để giáo sư yên. Tôi đồ rằng, nhất định họ sẽ làm gì đó. Giáo sư thấy sao? Tôi suy luận có sai không?" Nakaoka nói một cách đầy tự tin.
Vừa nghe, Aoe vừa thầm đồng tình. Đúng là họ đã hành động thật. Chỉ cần Nakaoka đến đây sớm một chút, mọi chuyện có lẽ đã khác.
Nhưng Aoe chỉ lắc đầu. "Chẳng có gì cả," ông đáp.
"Thật sao? Không ai yêu cầu giáo sư giữ im lặng ư?"
"Thật." Aoe trả lời.
"Thế thì thú vị thật." Không hiểu sao, mắt Nakaoka chợt lóe sáng. "Giáo sư muốn chơi bài ngửa chứ?"
Kế hoạch của Nakaoka là Aoe sẽ cho công bố toàn bộ sự thật ông đã tìm hiểu được. Vụ ngộ độc khí sulfur hydro chưa có lời giải ở hai khu suối nước nóng, cuộc gặp gỡ với cô gái kỳ lạ, điểm tương đồng giữa hai nạn nhân với Amakasu Saisei, câu chuyện về Kento..., nếu công bố tất cả những điều đó, ắt hẳn sẽ gây rung động. Biết đâu, nhờ thế mà sự thật sẽ được phơi bày.
Thêm nữa, Nakaoka còn mang tới một thông tin chấn động.
"Giáo sư hẳn còn nhớ blog đó. Blog của Amakasu Saisei ấy. Nội dung ở đó đều là dối trá. Amakasu sáng tác ra câu chuyện đó chỉ để mọi chuyện có lợi cho mình."
Khi Aoe hỏi phần nào là dối trá, Nakaoka trả lời rằng tất cả.
"Việc con gái và vợ ông ta qua đời vì khí sulfur hydro, và con trai Kento bị hôn mê là thật. Nhưng, quan hệ giữa Amakasu Saisei và gia đình ông ta không hề giống như trong blog. Hai đứa con căm hận bố mình."
Nakaoka kể lại những gì nghe được từ bạn học của Amakasu Moe. Cô ta khẳng định những chuyện đẹp đẽ viết trong đó tuyệt đối không phải là thật.
Nakaoka cũng điều tra về Amakasu hồi còn trẻ. Ông ta thuộc típ người theo chủ nghĩa hoàn hảo cực đoan, và có thói quen đòi hỏi điều đó từ những người thân cận với mình. Nakaoka đoán rằng nguyên nhân hai đứa con căm ghét bố nhiều khả năng xuất phát từ điều đó.
"Giáo sư thấy sao? Bắt được mấy thứ này, truyền thông chắc chắn sẽ không để yên. Tôi có thể giới thiệu phóng viên cho giáo sư." Mắt Nakaoka lấp lánh.
Thế nhưng, Aoe không gật đầu. Ông bảo không muốn làm vậy.
"Tại sao? Giáo sư không muốn biết sự thật ư? Giáo sư từng nói, nếu vụ việc ở suối nước nóng không phải tai nạn mà là một vụ mưu sát thì làm sáng tỏ điều đó là nghĩa vụ của mình cơ mà. Giáo sư cứ để mặc chuyện này như vậy được sao?"
Trước những lời nói như đang trách móc của Nakaoka, Aoe không hề lung lay. Nakaoka tỏ ra nghi ngờ thái độ của ông. "Giáo sư đã biết chuyện gì rồi đúng không? Chắc chắn ai đó đã tiếp cận giáo sư để thuyết phục. Tôi nói có sai không?"
"Không phải thế." Aoe đáp. Ông giải thích rằng mình vẫn đang tiếp tục theo dõi vụ việc ở suối nước nóng với tư cách một trong chuỗi các đề tài nghiên cứu, nhưng không muốn mất thời gian vào những vụ án hình sự. Ông còn mong Nakaoka đừng lôi mình vào vụ này thêm nữa.
"Thỏa thuận như vậy nhé." Aoe chốt lại.
Sau khi ném vào ông ánh nhìn chòng chọc, Nakaoka đứng dậy. Từ đầu tới cuối, anh ta không hề đụng vào tách trà Okunishi mang tới.
Tuy cảm thấy có lỗi với Nakaoka, Aoe không thể làm cách nào khác. Nakaoka không biết, nhưng đây có thể là vấn đề liên quan tới tương lai của Nhật Bản, mà không, tương lai của cả nhân loại. Phanh phui sự tồn tại của Amakasu Kento và Uhara Madoka sẽ khiến cho cả thế giới chấn động. Ông không thể công bố chuyện đó một cách bất cẩn được.
Vả lại, vụ việc kia chẳng mấy chốc sẽ khép lại. Chưa biết bằng hình thức nào, nhưng nhất định sẽ kết thúc.
Thế lực gây áp lực cho Nakaoka có lẽ là Cục cảnh sát trung ương. Viện nghiên cứu lý thuyết số có quan hệ với họ. Các lãnh đạo được Uhara Zentaro kể tình hình chắc chắn đã quay sang đề nghị phía cảnh sát.
Chủ nghĩa hoàn hảo... Aoe nhớ lại lời nói của Nakaoka. Vậy là ông đã có đủ các mảnh ghép để hoàn thiện cả bức tranh. Ông đã nhìn thấu mọi ngóc ngách vụ việc tưởng chừng rất khó chấp nhận này.
Đoạn phim được Uhara Zentaro cho xem ùa về trong tâm trí Aoe.
Đoạn phim con chuột đực tấn công đám chuột mới sinh.
"Con chuột đực này chưa hề giao phối, nên đương nhiên lũ chuột con không phải con của nó. Không riêng mình nó, tất cả những con chuột đực chưa giao phối khác cũng đều tấn công lũ chuột con, không hề có ngoại lệ. Nguyên nhân là, từ chuột con phát ra pheromone. Pheromone đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ hoạt động của phần được gọi là cơ quan phát hiện mùi, dẫn tới hành vi tấn công. Trong khi đó, với chuột đực đã từng giao phối, ở bên cạnh chuột cái trong lúc mang thai, quá trình truyền thông tin bằng cơ quan cảm nhận pheromone đó sẽ bị ức chế, nên không dẫn tới hành vi như vậy. Không những vậy, chúng còn có những hành động chăm sóc như ủ ấm và liếʍ ɭáρ cho con. Thực tế, chuột đực chưa giao phối nếu được cắt bỏ cơ quan cảm nhận pheromone cũng hành động như vậy."
Sau khi giải thích, Uhara cho Aoe xem tiếp hình ảnh con chuột đực ban nãy đang cọ mình vào chuột non.
"Nguyên nhân chuột đực chưa giao phối tấn công chuột con có lẽ là để nhanh chóng có cơ hội giao phối với chuột mẹ. Vì trong lúc nuôi con, trạng thái phát dục ở chuột mẹ sẽ bị ức chế. Ngược lại, chuột bố bị hạn chế hành động tấn công để không gϊếŧ nhầm con của mình. Hiểu theo cách nào đó cũng là hành vi bảo vệ nòi giống mang gien di truyền của mình. Xét trên phương diện sinh vật học, đây là một điều hoàn toàn hợp lý." Nói tới đây, Uhara nhìn Aoe cười nhẹ.
"Giáo sư có lấy làm lạ vì sao tôi lại nói chuyện này không?"
"Không... Tôi cũng lờ mờ hiểu được. Có liên quan tới cha con Amakasu."
Mặt Uhara trở lại vẻ nghiêm túc vốn có, ông gật đầu. "Cha gϊếŧ chết con đẻ... Người bình thường sẽ coi đó là chuyện không thể. Tại sao? Vì tình yêu thương, có lẽ đó là câu trả lời thường gặp nhất. Nhưng tình yêu thương là gì? Do đâu mà có? Để tôi kết luận nhé, gốc rễ nằm ở đây. Não bộ." Uhara chỉ tay vào chỗ tóc mai. "Hành động nuôi con để bảo vệ chúng là tập quán tương đồng của tất cả các loài động vật có vú. Mục đích là bảo tồn gien di truyền của mình một cách hiệu quả. Về điểm này, chuột hay người đều không khác nhau. Thông thường, con người sẽ không tấn công trẻ sơ sinh giống như loài chuột, cũng không để một cơ chế đơn giản như pheromone chi phối hành động của mình. Tuy nhiên, cũng giống như ở loài chuột, hành vi nuôi dưỡng con cái của con người, trong trường hợp phái nam gọi là hành vi bộc lộ bản năng làm cha, cũng được lập trình theo cách di truyền. Chương trình đó, gọi một cách hoa mỹ, chính là "tình yêu thương". Vậy, nếu chương trình đó bị trục trặc, hoặc khiếm khuyết bẩm sinh thì sẽ thế nào?"
"Sẽ không nuôi dưỡng, không có những hành vi bộc lộ bản năng làm cha... phải không?"
Uhara chậm rãi gật đầu. "Chúng tôi đã tiếp cận hoạt động não bộ của Amakasu Kento từ đủ mọi hướng. Như tôi đã đề cập nhiều lần, khả năng xử lý thông tin của cậu ta vượt trội so với người thường, nhưng còn một điểm khác cần nhấn mạnh. Người bình thường, không chỉ đối với trẻ em mà khi nhìn các con vật con khác như chó, mèo, chim cánh cụt... cũng đều thấy chúng thật dễ thương. Chúng tôi đã quan sát trên nhiều tình nguyện viên để xem lúc ấy, phần nào của não bộ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Thí nghiệm đó gọi là hiện tượng bộc lộ bản năng làm cha. Nó xuất hiện khi tình nguyện viên muốn bảo vệ kẻ yếu. Tuy nhiên, hiện tượng đó hầu như không xuất hiện ở Kento. Ban đầu, tôi cho rằng đó là ảnh hưởng của việc trúng độc sulfur hydro. Nhưng khi tìm hiểu kỹ, thì không phải vậy mà là do bẩm sinh. Tôi gọi đó là chứng khiếm khuyết bản năng làm cha. Và do tính di truyền, có thể đoán rằng Amakasu Saisei cũng vậy."
Uhara còn bổ sung như sau. "Tôi cho rằng, những tội phạm tàn ác ít nhiều não bộ đều gặp phải sự khiếm khuyết loại này. Ảnh hưởng của môi trường thường không lớn. Họ được sinh ra với gien di truyền như vậy. Với họ, chẳng cần phải có động cơ. Có kẻ gϊếŧ người chỉ với lý do đơn giản là muốn gϊếŧ người. Tôi không hiểu vì sao Amakasu Saisei lại gϊếŧ hại cả gia đình mình. Thông thường phải có lý do nào đó nhưng với ông ta, thế là đủ. Cơ chế vì là gia đình nên không thể gϊếŧ hại thông thường không có hiệu lực với ông ta. Nó hoàn toàn vô nghĩa."
Đối với Aoe, đó là một câu chuyện khá sốc. Thứ mà ông gọi là tình yêu thương thì ra chỉ là một chương trình được lập sẵn trong não bộ, nếu không có nó, con người ta sẽ không màng đạo lý.
"Đó là toàn bộ những gì tôi có thể cho giáo sư biết. Giáo sư có thắc mắc gì không?" Uhara hỏi.
"Những vụ việc kia sẽ được xử lý thế nào?"
"Tôi không rõ. Những người đứng đầu các bộ liên kết với Viện nghiên cứu lý thuyết số đã nắm được đủ thông tin. Có lẽ họ sẽ làm gì đó. Dù sao thì, Kento cũng là tài sản quốc gia."
"Người ta sẽ ém nhẹm đi ư?"
"Chà..." Uhara nghiêng đầu. "Tôi không thể khẳng định điều gì. Còn chưa biết họ có xác nhận đây là vụ gϊếŧ người hay không."
"Amakasu Saisei sẽ thế nào? Có thể tám năm trước, ông ta đã phạm tội gϊếŧ người."
"Chuyện đó tôi cũng không biết. Diễn biến vụ việc đã hoàn toàn nằm ngoài khả năng của chúng tôi rồi. Vì thế..." Ông ta nói tiếp. "Giáo sư cũng không nên quan tâm thêm nữa. Điều đó có lợi cho giáo sư hơn. Giáo sư cứ trở về phòng nghiên cứu và tập trung vào công việc. Tôi xin nhắc lại, giáo sư hãy giữ toàn bộ câu chuyện trong lòng. Nói ra cũng chẳng có lợi gì. Biết đâu lại bị coi là điên rồ cũng nên."
Vốn dĩ, Aoe cũng không có ý định tiết lộ chuyện này. Đúng như Uhara nói, sẽ chẳng ai tin lời ông.
"Xin cho tôi hỏi thêm một câu nữa." Aoe dựng một ngón tay lên. "Madoka nghĩ thế nào về việc trở thành ma nữ của Laplace?"
Trước câu hỏi đó, Uhara im lặng ngẫm nghĩ một hồi rồi mới mở miệng. "Có lần, Madoka đã nói thế này. Bố ơi, thế giới này vận động theo quy luật vật lý."
Aoe nghiêng đầu. "Thế nghĩa là sao?"
"Tôi cũng hỏi một câu y như vậy. Thế nghĩa là sao? Madoka trả lời rằng nếu coi mỗi người là một nguyên tử thì chúng ta có thể nắm bắt được toàn bộ thế giới. Con bé lấy ví dụ về dòng người đông đúc ngày nghỉ lễ."
"Ngày nghỉ lễ?"
"Rất nhiều người đi lại trên con đường hẹp với bao nhiêu là hàng quán. Nhưng không ai đụng trúng ai. Giáo sư nghĩ là tại sao?"
"Bởi vì ta sẽ tránh khi thấy có người đi ngược chiều?"
"Đúng vậy. Nhưng có phải chỉ thế thôi không? Cứ mải lo để ý đằng trước sẽ không thể tận hưởng không khí ngày nghỉ lễ."
Aoe mường tượng ra khung cảnh ngày nghỉ lễ. Quả đúng như vậy. Và ông chợt nhận ra. "Những dòng người. Dòng người tiến về phía đó, và dòng người từ bên đó tiến lại. Chỉ cần đi theo dòng người đó sẽ không bị đụng vào nhau?"
"Chính xác." Uhara đáp. "Chẳng cần ai phân luồng, những dòng ấy được hình thành một cách tự nhiên. Tại sao? Trước hết hãy hình dung khung cảnh mất trật tự. Chỉ chú tâm tránh người đi ngược chiều sẽ rất khó tiến lên. Tuy nhiên, nếu biết phương pháp, việc đi lại sẽ trở nên vô cùng đơn giản. Đó là, nối đuôi người đằng trước. Làm vậy sẽ chẳng phải tránh ai. Mọi người đều làm vậy sẽ thành một hàng. Đương nhiên, người đi đầu hàng sẽ vất vả nhất, nhưng chỉ cần người đó cũng chọn cách nối đuôi một người khác nữa, gánh nặng sẽ giảm đáng kể. Cách hiệu quả để mình không phải tránh mà khiến cho những người đi ngược chiều phải tránh mình chính là nới rộng hàng. Khi số người ở hai chiều gần bằng nhau thì cuối cùng trên đường sẽ hình thành hai dòng người trái phải."
Aoe hình dung khung cảnh ấy trong đầu. "Thì ra là vậy."
"Điều quan trọng là, trong lúc bước đi, không ai ý thức điều đó. Người ta chọn cách đơn giản, có lợi cho mình trong trạng thái hoàn toàn vô thức. Không chỉ riêng dòng người trong ngày nghỉ lễ. Như tôi đã nói lúc nãy, cả tình yêu thương cũng là thứ được lập trình theo di truyền. Dù mỗi cá thể đều hành động tự do theo ý muốn, khi quan sát quần thể được gọi là xã hội loài người, chỉ cần áp dụng các quy tắc vật lý vào từng hành động đơn lẻ đó thì việc dự đoán cũng sẽ chẳng khó khăn."
"Tôi phần nào hiểu được ý của anh."
"Không chỉ dừng lại ở các hiện tượng vật lý, Madoka và Kento có lẽ đã lờ mờ nhìn ra xã hội hiện đại sẽ đi về đâu, và tương lai nhân loại sẽ thế nào. Nhưng họ không làm gì được. Họ chỉ có thể dự đoán. Gần đây, Madoka đã thay đổi. Con bé bớt vui vẻ, trở nên chán ghét mọi thứ. Tuy nó không nói ra nhưng tôi nghĩ có lẽ con bé đã nhìn thấy tương lai chẳng tốt đẹp gì."
Uhara thì thầm rằng thật đáng thương quá, rồi nói tiếp câu chuyện. "Con người mang trong mình ước mơ vì chưa biết tương lai sẽ ra sao. Tôi không có tư cách gì để chỉ trích Amakasu Saisei. Xét đến tội cướp đoạt cuộc đời con cái, thì tôi cũng không kém ông ta."
Vừa nhẩm lại từng lời của Uhara trong đầu, Aoe vừa nhớ tới Uhara Madoka. Tuy mới chỉ gặp vài lần, ông vẫn không thể ngừng nghĩ về cô bé. Rốt cuộc, giờ này cô đang làm gì, ở đâu? Liệu cô đã tìm được Amakasu Kento chưa? Dù đang ở đâu, cũng mong cô được bình an. Hiện tượng xảy ra ở công viên Arisugawa no miya hiện ra trước mắt ông. Ông rất muốn chứng kiến điều kỳ diệu ấy một lần nữa.
Lúc Aoe đang mải mê suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại reo vang. Ông vẫn để điện thoại trong ngăn kéo. Khi lấy điện thoại ra, nhìn vào dòng chữ hiển thị trên màn hình, ông không khỏi kinh ngạc. Đó là "Madoka". Cô thật biết chọn đúng thời điểm. Aoe vội vàng bắt máy. "Bác nghe đây."
"Cháu muốn hỏi một chuyện." Cô đột ngột lên tiếng. "Giáo sư có ô tô chứ?"