Thú vui lớn của Takeo khi đợi ở sảnh viện nghiên cứu là đọc báo giấy. Gần đây, ngay cả anh cũng không mua báo đọc nữa, hầu hết các bài báo anh đều đọc trên mạng. Nhưng báo giấy quả nhiên vẫn có phong vị riêng. Ví dụ, dù là bài báo anh không định đọc, nhưng tình cờ nó nằm ngay cạnh bài báo anh đang đọc, vì thế anh sẽ lướt mắt qua. Nếu đó là một bài báo ấn tượng, anh sẽ thấy vui vẻ như mình vừa được hời món gì đó.
Ngày hôm đó anh cũng tìm thấy một bài báo như thế. Đó là bài báo về một khách tới nghỉ ở suối nước nóng Akakuma, nơi nổi tiếng với suối nước bí mật, khi đi dạo đã trúng độc khí sulfur hydro và bỏ mạng. Tội nghiệp, anh nghĩ. Anh ta tới đó để nghỉ ngơi thư giãn, vậy mà cuối cùng lại mất mạng.
Từ khi anh bắt đầu làm vệ sĩ cho Uhara Madoka, đã bảy tháng trôi qua. Những sự việc kỳ bí vây quanh Madoka đôi khi lại xảy ra, nhưng không có chuyện nào gây nguy hiểm cho cô cả. Takeo luôn mang theo mình dùi cui điện, nhưng thật may anh chưa khi nào phải dùng tới nó.
"Em đã nói là sẽ liên lạc thường xuyên mà. Tại sao như thế vẫn không được?"
"Vấn đề không phải chuyện đó. Chính em cũng hiểu mà."
Madoka và Kirimiya Rei hiện ra từ phía cuối hành lang, vừa đi vừa tranh luận. Vì hiếm khi thấy cảnh đó giữa họ nên Takeo lúng túng.
"Cô ra ngoài ư?" Nhỏm dậy từ chiếc ghế, Takeo hỏi.
Madoka nhìn anh, định nói gì đó, nhưng khi liếc thấy tờ báo trên bàn, cô lượm nó lên. Cô mở rộng tờ báo, vừa đứng vừa bắt đầu đọc. Từ vị trí của Takeo, không thể thấy cô đang đọc bài báo nào.
Takeo nhìn Kirimiya Rei. Cô nghiêng đầu, nhún vai.
Madoka gấp tờ báo, đặt lại lên bàn.
"Hôm nay cô muốn đi đâu?" Takeo hỏi lại.
Madoka không trả lời, quay về phía Kirimiya Rei. "Dù nói thế nào chị cũng không chấp nhận phải không?"
"Vì đó là quy tắc."
"Thế ư. Em hiểu rồi." Madoka nói với Takeo bằng vẻ mặt đầy bất mãn: "Tôi không đi đâu cả", đoạn quay gót đi khỏi.
Kirimiya Rei khoanh tay nhìn theo bóng lưng cô gái. "Cô ấy nói muốn ra ngoài một mình."
"Ra là vậy."
"Thỉnh thoảng cô ấy lại nói những điều như thế, nên tôi đoán lần này cũng vậy thôi." Kirimiya Rei cúi người, mở tờ báo trên bàn. "Sao tự nhiên cô ấy lại đọc báo nhỉ?"
Takeo cũng không hiểu nên lặng im.
"Mà thôi. Chắc cũng chỉ là cái thói quen thất thường như mọi khi của cô ấy. Chúng ta không cần để ý nữa." Sau khi nói và gật đầu với anh, Kirimiya Rei cũng đi vào phía trong hành lang.
Chỉ còn một mình, Takeo ngồi xuống ghế, lại bắt đầu đọc báo.
Từ sau hôm đó, Takeo cảm thấy có một sự thay đổi tinh tế ở thái độ của Madoka. Bình thường cô cũng không phải người nhiều lời, nhưng giờ đây cô càng ít nói hơn. Khi ngồi trong xe đang chạy, cô chìm vào yên lặng, chỉ đăm đắm ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ. Nét mặt luôn sầm sì, cô không còn cười nữa. Cứ như vậy mấy tuần liền.
Chuyện xảy ra không lâu sau khi đón năm mới. Madoka lại nói muốn về thăm bà ngoại. Nghe thấy thế, Takeo có chút ngán ngẩm. Vì tuy gần đây trời lạnh liên miên, nhưng hôm đó từ sáng đã lạnh khác thường. Theo dự báo thời tiết, có thể sẽ có tuyết nhỏ. Nếu được, anh chẳng muốn ra ngoài chút nào.
Như thường lệ, họ xuất phát trên chiếc xe do Kirimiya Rei lái. Như đã tính tới cái lạnh, Madoka chuẩn bị đồ chống rét cẩn thận hơn hẳn mọi khi. Đã vậy cô còn đeo một chiếc ba lô khổng lồ nữa. Anh tò mò không hiểu cô nhét những gì vào đó, nhưng đương nhiên anh không hỏi.
Sau khi xuất phát khoảng hai mươi phút, tuyết bắt đầu rơi đúng như dự báo. Thế nhưng sau đó thời tiết biến chuyển, khác xa bản tin dự báo. Tuyết không bay lất phất mà rơi rất mau xuống đường. Chớp mắt hàng cây ven đường đã phủ tuyết trắng xóa.
"Tuyết lớn quá, không sao chứ em?" Kirimiya Rei nhìn kính trong xe. Cô đang hỏi Madoka.
"Vâng, không sao." Madoka trả lời như vậy, nhưng Takeo chịu không hiểu nổi ý nghĩa của đoạn hội thoại này.
Sau đó tuyết vẫn không có dấu hiệu ngừng rơi. Xung quanh trắng xóa, tầm nhìn cũng kém hơn. Takeo nghĩ, nếu chạy tiếp thế này hẳn sẽ nguy hiểm, và không ngoài dự đoán của anh, ngay trước mặt họ vừa xảy ra một vụ tai nạn. Một chiếc xe định đỗ lại tại ngã tư nhưng bị trượt bánh, lăn vào làn đường ngược chiều. Nó đâm thẳng một chiếc xe tải phía đối diện. Tốc độ cả hai xe đều không lớn nên không gây ra tai nạn nghiêm trọng, nhưng suýt chút nữa chiếc xe của Kirimiya Rei cũng bị cuốn vào. Vì khi Kirimiya Rei nhấn chân phanh, anh có cảm giác người mình trượt hẳn sang ngang.
Những chiếc xe xung quanh cũng lần lượt dừng lại, tạo nên một đám đông rối loạn. Kirimiya Rei định khởi động máy đi tiếp. Nhưng bánh xe bị trượt, không thể tiến về phía trước được. Cô gõ gõ vào bánh lái với vẻ sốt ruột. "Chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Hiếm khi thấy cô cao giọng như vậy. Câu nói ấy như hướng tới Madoka.
"Có vẻ chị gặp rắc rối rồi." Madoka nói. Giọng vô cùng lạnh lẽo.
"Em nói như thể đây là chuyện của người khác ấy nhỉ."
"Thì là chuyện của người khác mà."
Trước câu nói ấy, Takeo bất giác ngoảnh lại.
"Tạm biệt." Sau khi buông lời chào, Madoka mở cửa sau, bước xuống khỏi xe.
"Ơ?" Khoảnh khắc đó anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao cô lại xuống xe ở nơi thế này chứ? "Thôi chết!" Kirimiya Rei nói. "Đuổi theo mau. Nhanh lên!"
Takeo tháo dây an toàn, vội vàng bước ra ngoài. Anh đảo mắt thật nhanh bốn phía. Mọi vật trắng xóa, tuyết vẫn rơi dày đặc. Nhiều xe buộc phải dừng lại, tiếng còi xe và tiếng quát tháo inh ỏi.
Anh nhìn thấy ba lô của Madoka. Anh gọi tên cô.
Cô dừng bước, ngoảnh lại. Takeo cố chạy, nhưng gót giày bị trượt, anh không thể chạy nhanh được. Khi đó Madoka đi về phía anh.
"Xin lỗi nhé." Cô nói. "Có một nơi mà bằng giá nào tôi cũng phải một mình tới đó."
"Đó là nơi nào?"
Madoka mỉm cười. "Họ không nói với chú sao? Chú không được phép hỏi tôi câu gì cả."
Thấy Takeo im lặng, cô nói tạm biệt rồi quay người đi. Đoạn cô chạy chầm chậm khỏi đó. Anh cố đuổi theo. Nhưng lúc đó anh lại bị trượt chân. Hai tay anh chống trên mặt đất đầy tuyết, đầu gối gập hẳn lại.
Takeo dõi mắt theo bóng Madoka. Những bước chân của cô nhẹ bẫng. Nhìn kỹ, có thứ gì đó được gắn vào đôi giày của cô. Có vẻ là đế đinh chống trượt. Nghĩa là cô đã dự đoán trước được trận mưa tuyết lớn này ư?
Hóa ra nhiệm vụ của mình không phải làm vệ sĩ cho Madoka, mà là giám sát để cô gái này không chạy trốn - nhìn theo bóng dáng đang khuất dần, Takeo nghĩ.