Editor: Thảo Vy

"Vân Kiều." Một chiếc xe màu đen ngừng lại bên cạnh cả hai, nam nhân từ bên trong nhô đầu ra hô, đánh vỡ không khí đang gợn sóng giữa hai người.

Lục Thanh Việt nghe tiếng, nhìn người tới bằng ánh mắt lạnh lẽo, quay đầu lại về phía Hoàng Yêu, phẫn nộ ra tiếng: "Đây là kinh hỉ ngươi cho ta?"

Người tới không phải ai khác, chính là Lâm Thiếu Viêm, đối thủ của Lục Thanh Việt.

Hiện tại khá hơn nhiều, là một tình địch.

"Vân Kiều, hoan nghênh trở về." Lâm Thiếu Viêm thấy sắc mặt Lục Thanh Việt, cười đến càng tùy ý, càng muốn đổ dầu vào lửa, đối với Lục Thanh Việt thổi huýt sáo.

Hoàng Yêu nhún vai, lạnh lùng ném cho hắn một cái liếc ngang, mở cửa xe.

Lục Thanh Việt trở tay giữ chặt Hoàng Yêu, bộp một tiếng đá cửa xe, mạnh mẽ túm Hoàng Yêu kéo lên xe mình, đóng cửa lái xe đi, liền mạch lưu loát.

"Thanh Việt ca, chúng ta chỉ là bằng hữu, ngươi không cần vô cớ gây rối có được không?" Ngồi trên xe Hoàng Yêu trong mắt hiện lên một tia châm chọc cùng ý cười khi thực hiện được mục đích.

"Cái gì gọi là vô cớ gây rối, Mục Vân Kiều, ngươi là vị hôn thê của ta, cùng nam nhân khác ở bên nhau thích hợp sao?" Lục Thanh Việt muốn nổ tung, đáy mắt phiếm hồng, tay lái nắm chặt, gân xanh nổi lên đầy hung bạo.

"A ~" Hoàng Yêu cười nhạt, nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của Lục Thanh Việt gằn từng chữ: "Năm đó thời điểm ngươi về nước, mang theo nữ nhân khác tới trước mặt ta từ hôn, bảo ta không cần vô cớ gây rối, ngươi có nghĩ tới cảm nhận của ta hay không?"

Một câu này làm cho Lục Thanh Việt dừng xe lại đột ngột, thời điểm Hoàng Yêu còn không kịp phản ứng, bị người kéo mạnh một phen hôn tới tấp.

Nụ hôn cuồng bạo, thậm chí có thể nói là phẫn nộ, giống như tất cả cảm xúc dồn nén bấy lâu đều phát tiết ra ở cái hôn này.

Hôn nửa ngày Lục Thanh Việt mới chịu buông Hoàng Yêu ra, nhìn môi Hoàng Yêu sưng đỏ, còn có cặp đôi mắt ủy khuất kia, trong mắt Lục Thanh Việt hiện lên một tia áy náy, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."

Hắn đại khái đã hiểu rõ, hành động của Hoàng Yêu hôm nay đều là vì giận hắn, vì trả thù hắn.

Lục Thanh Việt ngược lại không trách nàng, chỉ cảm thấy càng đau lòng, năm đó hắn không có nghĩ cho cảm giác của nàng, hiện tại tự mình lĩnh hội mới biết được cảm giác đó như thế nào.

"Ô ô......" Hoàng Yêu ôm chặt eo Lục Thanh Việt, dúi đầu vào ngực hắn, thấp giọng khóc.

"Ta không có thay lòng đổi dạ, ta chính là rất giận. Lúc nghĩ đến, nghĩ đến một năm này ngươi cùng nữ nhân khác ở bên nhau, cùng nữ nhân khác......" Hoàng Yêu nghẹn ngào ra tiếng, tâm Lục Thanh Việt cũng đau lên theo.

"Ma nữ đại đại, giá trị hảo cảm của Lục Thanh Việt dành cho ngài bay lên đến 92, yêu ngươi nha ~" Nháo Nháo vui vẻ rải hoa.

Một năm nay, dù Hoàng Yêu cùng Lục Thanh Việt có trao đổi thư từ, thường gọi điện thoại cho nhau, nhưng giá trị hảo cảm của Lục Thanh Việt đối với nàng vẫn luôn dừng ở mức tám mươi mấy, duy trì ở giai đoạn thích.

Hoàng Yêu liền phân tích nguyên nhân, tình cảm quá mức thuận lợi mới không có sự mãnh liệt trong đó, cho nên Hoàng Yêu liền an bài một vở diễn.

Thứ nhất là trả thù hành động của Lục Thanh Việt lúc trước đối với nguyên chủ. Thứ hai là kích thích Lục Thanh Việt, cho hắn biết nàng không phải là Mục Vân Kiều yên lặng chờ đợi, vì hắn trả giá hết thảy, nàng cũng có tính cách, có cảm xúc riêng.

"Tốt tốt, đều là ta sai. Kiều Kiều, một năm nay ta rất nhớ ngươi, mỗi ngày đều nghĩ đến ngươi." Lục Thanh Việt một bên vỗ vỗ lưng Hoàng Yêu, hôn tóc nàng, một bên trấn an nói lời âu yếm, ngữ khí ôn nhu.

Hoàng Yêu chôn đầu trong lòng ngực Lục Thanh Việt, vui vẻ cười, xem ra chiêu này không tồi, có thể lợi dụng nhiều lần! Bất quá, tốt quá hoá lốp*.

*tốt quá hóa lốp: Sự việc làm quá mức thì không đạt được hiệu quả tốt.

"Thanh Việt, chúng ta kết hôn đi!" Hoàng Yêu không quên việc chính, điều chỉnh lại cảm xúc hoà nhã*, từ trong lòng ngực Lục Thanh Việt ngẩng đầu nói.

*hòa nhã: ôn hòa và nhã nhặn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện