Editor: Thảo Vy

"Ha hả!" Bạch Phi Tuyết không quan tâm chung quanh mình là những cây súng đen tuyền, thấp giọng cười ra tiếng. Chỉ là cười nhẹ thôi nhưng vành mắt đã đỏ lên.

"Vậy ra ngươi đã sớm biết, cho nên...... Ta cũng không còn cảm thấy áy náy." Câu nói kế tiếp Bạch Phi Tuyết cơ hồ là nuốt ngược trở về. Nàng vừa dứt lời, nháy mắt Bạch Phi Tuyết liền bóp còi súng.

Trong mắt Lục Thanh Việt hiện lên một tia sắc bén, cơ hồ vào lúc Bạch Phi Tuyết vừa mới hành động, hắn liền ra tay.

Một chân đá bay súng trong tay Bạch Phi Tuyết, một tay giữ chặt lại đôi tay của nàng, Lục Thanh Việt liền chế trụ được nàng.

"Trói chặt, kéo nàng ta xuống." Lục Thanh Việt đem người giao cho cấp dưới rồi phân phó.

Bạch Phi Tuyết gục đầu xuống, không có chút phản kháng nào. Có thể nói từ lúc Lục Thanh Việt động thủ, nàng đã không phản kháng.

"Ha hả, rốt cuộc cũng được giải thoát rồi!" Bạch Phi Tuyết thần sắc phức tạp nhìn vào mắt Hoàng Yêu, có hâm mộ, có không cam lòng.

Nàng cuối cùng cũng không thể xuống tay với hắn, ngay cả nữ nhân mà hắn yêu cũng không có cách nào để xuống tay.

Đúng là tự đẩy mình vào đường cùng!

Bạch Phi Tuyết cười tự giễu, quay đầu lại nhìn Lục Thanh Việt: "Cứ cho là ngươi vui mừng khi bắt được ta nhưng người thích đã cự tuyệt ngươi rồi."

Lời nói của Bạch Phi Tuyết thành công làm Lục Thanh Việt trầm mặt.

"Không cần ngươi quản." Lục Thanh Việt bị người xác muối vào vết thương đang đau đớn, ngữ khí càng lạnh lùng.

"Kiều Kiều, ngươi không sao chứ!" Lục Thanh Việt trở lại bên người Hoàng Yêu, khẩn trương nhìn nàng, sợ nàng bị thương hoặc bị kinh hách.

Mà sự thật là Hoàng Yêu không hề có dáng vẻ như bị sợ hãi còn dùng vẻ mặt như đang xem kịch vui nhìn họ.

Bộ dạng này của Hoàng Yêu làm Lục Thanh Việt cảm thấy xa lạ lại...... Quỷ dị.

"Kiều Kiều." Lục Thanh Việt lại gọi nàng.

"Không có gì, chỉ là thấy các ngươi biểu diễn còn chưa đủ xuất sắc, ta còn chưa có xem đã!" Hoàng Yêu vỗ vỗ áo cưới, nhắc làn váy đi tới, nâng cằm Bạch Phi Tuyết lên.

"Vì một nam nhân không yêu ngươi mà khiến cho kế hoạch của các ngươi thất bại trong gang tấc, như vậy có đáng giá không?" Hoàng Yêu nhìn kỹ Lục Thanh Việt từ đầu tới đuôi một lần, hỏi Bạch Phi Tuyết.

Ánh mắt xa lạ làm Lục Thanh Việt như thấy được một con người hoàn toàn khác.

"Ngươi là ai?" Ánh mắt Lục Thanh Việt lạnh lùng giống như có thể ngưng tụ lại thành băng: "Ngươi đem Kiều Kiều giấu đi đâu rồi?"

Thời đại này chưa bao giờ được yên ổn vì có rất nhiều đặc công có thuật dịch dung hoặc là dùng thủ đoạn khác để thay đổi hình dáng.

"Ta nói rồi, Mục Vân Kiều đã chết, thời điểm nàng ta tự sát ta liền xuất hiện." Hoàng Yêu không thèm để ý thẳng thắn nói ra chân tướng.

"Còn việc ta là ai, một phàm phu tục tử như người, còn không có tư cách biết." Hoàng Yêu kiêu ngạo, tên của nàng đã từng là ác mộng của thất giới*, nhưng những nhân loại nhỏ bé này lại không có tư cách biết nàng tồn tại.

(*thất giới:

- NGHĨA CŨNG NHƯ TÊN

- ĐƯỢC TẠO RA BỞI NHIỀU OÁN NIỆM TRONG CUỘC SỐNG, THÙ HẬN, MONG ƯỚC, HẠNH PHÚC, LÒNG THÁNH THIỆN, NỖI BI AI CỦA NHÂN LOẠI 

Thất giới sau khi được khai thiên bao gồm 7 tầng, 7 thế lực và 7 người cai trị. Bảy người này đều là những người tài giỏi, dung nhan thuộc phần tuyệt mĩ nhất thế gian. Võ công của 7 người này huyền huyễn khó đoán, đôi khi có phần còn hơn hẳn những gì người xưa tiên đón. Bảy tầng này được ngăn cách với nhau bởi thanh sắt Dạ Huyễn, gồm:(xếp theo vị trí từ trên xuống)

+ Tiên giới: Ngụ tại các đám mây cao nhất, bao gồm cả mặt trời và mặt trăng. Chủ yếu ở đây là các vị tiên với phép thuật thuộc loại cấp cao trở lên, đây là nơi mạnh nhất Thất giới. Cai quản, bảo vệ con người. Được cai quản bởi Tiên đế.

+ Luân Hồi Giới: Ngụ tại các đám mây xanh, có khoảng cách khá xa so với mặt đất. Nơi này bao gồm các vị tiên thuộc loại trung và các quan cao cấp ở các giới. Đảm bảo việc luân hồi cho sinh linh, cũng là nơi giải quyết, xử bày oán - ân kiếp này và kiếp sau. Được cai quản bởi Luân Hồi đế.

+ Nhân giới: Nơi đông nhất thất giới, sinh sống chủ yếu là con người, một số có khả năng đặc biệt nhìn thấy và đoán trước được vận mệnh (là tiên đầu thai).Tuy nhiên do một số hư hại còn sót lại sau khi các giới xâm chiếm lẫn nhau, nên Dạ Huyễn bị một lỗ hổng lớn ở góc phía tây bắc. Điều này khiến nhân giới đôi khi còn có một số ma, quỷ, linh, hồn và tiên nhân sinh sống. Được cai quản bởi Nhân đế.

+ Qủy giới: sống dưới mặt đất một tầng địa chất. Bao gồm các linh hồn lang thang trên nhân giới và một số sống tại đây. Tự nâng cấp bản thân thành linh tinh cao cấp của âm linh.Đây là nơi duy nhất cư trú dưới các tầng địa chất có thể ung dung đi dưới ánh mặt trời trong vòng 10 tiếng.Mối nguy hiểm của họ là Tiên giới. Được cai quản bởi Qủy đế.

+ Ma giới: sinh sống sau Qủy giới 1 tầng địa chất. Nơi này tập trung những linh hồn chuẩn bị đầu thai. Tùy theo duyên định, ân oán kiếp trước mà được Luân Hồi giới cho chuyển tới giới nào, cơ thể ra sao? Tuy nhiên để cho linh hồn được tồn tại thứ họ cần là tinh linh của nhân loại, nên thường xuyên hút khí của con người. Vật trở ngại lớn nhất của Ma giới là ánh mặt trời và Tiên giới. Được cai quản bởi Ma đế.

+ Ám giới: Cư trú sau dưới 3 tầng địa chất. Nơi tập trung những sinh linh được tạo thành từ việc ghen tức lẫn nhau. Những sinh linh này bám riết lấy người mà chủ nhân nó căm ghét, hút hết sinh lực, khiến cho họ sức tàn lực kiệt,rồi mới tan biến. Chuẩn bị cho đầu thai.....nhưng do sự ngăn cản của Tiên giới và ánh mặt trời nên công việc khó có thể hoàn thành. Được cai quản bởi Ám đế. 

+ Tà giới: nơi cư trú sâu nhất trong thất giới, hạn chế tốt nhất việc tránh xa ánh mặt trời. Nơi tập trung những sinh linh tạo ra từ tà niệm con người, những thù tính xấu xa. Khác với Ám giới, những tinh linh này tự đi ám lấy chủ nhân tạo ra mình. Với mục đích ăn linh lực và tà niệm để sinh sống và ngày càng lớn mạnh. Song đo cùng với việc đó, điểm yếu mạnh nhất của Tà giới là ánh mặt trời.

Nguồn: facebook)

"Hiện tại, trò chơi thật sự chính thức bắt đầu." Ý cười trên mặt Hoàng Yêu càng lúc càng lớn.

Lục Thanh Việt ngơ ngác nhìn Hoàng Yêu lúc này. Thậm chí vào thời điểm Hoàng Yêu đến bên cạnh hắn, lấy đi cây súng trên người hắn, hắn cũng không hề có phản ứng gì.

"Muốn giết ta?" Hoàng Yêu cầm súng ở trong tay quay một vòng, nhắm ngay Bạch Phi Tuyết, làm một tư thế bắn súng: "Trước để ta chơi chán rồi lại nói sau."

Hoàng Yêu vừa nói xong, giữa trán của Bạch Phi Tuyết đã bị viên đạn bắn ra tạo thành một cái lỗ, máu tươi phun trào ra, bắn tung tóe lên áo cưới trắng tinh của Hoàng Yêu, giống như trên nền tuyết nở rộ hồng mai*, thuần khiết lại yêu dã.

*hồng mai: một loài hoa màu đỏ.

 Lục Thanh Việt nhìn nàng cái gì cũng không nói ra được thành lời

Lục Thanh Việt nhìn nàng, cái gì cũng không nói ra được thành lời.

"Thắc mắc vì sao ta lại biết dùng súng?" Hoàng Yêu nhìn xuống ánh mắt kinh ngạc của Lục Thanh Việt, một tay kia rảnh rỗi đem súng lục tháo ra rồi đá đi.

"Bởi vì ta đi du học là để học làm lính đánh thuê a! Thế đạo này, so với việc dựa vào nam nhân, súng lại càng mang đến cảm giác an toàn hơn." Khóe miệng Hoàng Yêu ngậm cười, vung tay lên, nhóm quân nhân vây quanh bọn họ tự động tiến lên.

"Tiểu thư."

"Đem Lục soái dẫn đi, chiêu đãi cho tốt vào." Hoàng Yêu phủi phủi máu tươi trên làn váy. Lục Thanh Việt dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, nàng cười thiên chân*: "Lục soái, áo cưới màu trắng rất đẹp, nhưng tô thêm chút máu thì áo cưới càng tuyệt hơn không phải sao."

*thiên chân: trong sáng + 1 chút ngây thơ + thánh thiện.

- ----------------------------------------------------------------------------

Editor đã phải liều mạng gạt bỏ sự sợ hãi đối với hậu quả nếu bị mama phát hiện để edit chương này đấy vì đọc giả thân yêu đấy.

Đọc mà không vote an ủi tâm hồn đang trôi lơ lửng của editor là tui giận thật đấy.

Mà tui giận thì sao? Tất nhiên là giành thời gian để đi ăn rồi.

Mà nếu tui đi ăn rồi thì không có thời gian editor nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện