Edit: Vy Vy

Beta: Lyly

Trong lớp học có ba chỗ trống, vị trí bên cạnh Tần Cẩn Ngôn và hai bàn trống phía sau Tần Cẩn Ngôn. Hoàng Yêu cùng bạn học mới tới Nam Vô Quyết hoặc là ngồi cùng nhau hoặc là một trước một sau. Hoàng Yêu đi xuống trước nên nàng được tự do chọn chỗ ngồi.

Tần Cẩn Ngôn trở lại vị trí của mình, nhìn Hoàng Yêu hướng về phía hắn bước đến, ngạo kiều hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, một bộ biểu tình ghét bỏ không muốn cô ngồi cạnh tôi.

Hoàng Yêu hơi dừng một chút ở vị trí bên cạnh Tần Cẩn Ngôn. Trước ánh mắt tàn nhẫn đang trừng lớn của hắn trực tiếp đi đến ngồi phía sau hắn.

Cuối cùng là Nam Vô Quyết, hắn chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ngồi cạnh Tần Cẩn Ngôn hoặc là ngồi cạnh Hoàng Yêu. Nhưng nhìn Tần Cẩn Ngôn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, bất đắc dĩ lựa chọn ngồi cạnh Hoàng Yêu.

Hoàng Yêu liếc mắt nhìn băng sơn mỹ nam ngồi bên cạnh nàng, hướng về phía hắn cười: "Xin chào, tôi tên Hạ Vô Ưu."

Băng sơn mỹ nam không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ đến mức khó phát hiện được.

Ngồi ở phía trước Hoàng Yêu, sắc mặt Tần Cẩn Ngôn có thể nói là năm màu sắc thay đổi liên tục, muốn phát tiết nhưng lại phải ẩn nhẫn không thể phát ra được.

Hắn vốn tưởng rằng cái "thích" của Hạ Vô Ưu đối với hắn là sẽ không chút do dự mặt dày mày dạn cũng muốn ngồi bên cạnh hắn. Tuy rằng Tần Cẩn Ngôn mặt ngoài bày ra một bộ dạng thực ghét bỏ, nhưng hắn cũng thật sự không nghĩ đến việc làm mất mặt cô nếu Hoàng Yêu ngồi cạnh hắn.

Nói đến cùng, trong nội tâm Tần Cẩn Ngôn vẫn có chút chờ mong.

Nhưng hiện thực đã hung hăng tát một cái vào mặt hắn.

"Này, cái bàn phía sau này kéo xuống chút đi, đụng đến bổn thiếu gia rồi này." Tần Cẩn Ngôn dùng khuỷu tay đẩy đẩy bàn sau, gầm nhẹ nói.

Hoàng Yêu nhướng mày, tên này đúng là thiếu dạy dỗ nha.

"Rin rít", một tiếng nhỏ vang lên. Hoàng Yêu đem cái bàn đẩy về phía trước, đụng vào sau lưng Tần Cẩn Ngôn, thật sự ép hắn vào giữa hai bàn.

Tần Cẩn Ngôn không kịp đề phòng bị đụng vào, kêu đau một cái.

"Như vậy đã được chưa!" Hoàng Yêu ác ý dùng ngòi bút chọc chọc Tần Cẩn Ngôn, Tần Cẩn Ngôn không trốn được, lưng đau cứng ngắc.

"Hạ - Vô - Ưu, cô chờ đó." Tần Cẩn Ngôn cơ hồ là cắn răng nói ra những lời này, chân dưới bàn duỗi ra, với xuống chuẩn bị đi đá Hoàng Yêu.

Tuy rằng Hoàng Yêu không có ma lực, nhưng tính cảnh giác vẫn còn đó. Gần như là đồng thời, ở thời điểm Tần Cẩn Ngôn chuẩn bị đá, cô liền nâng chân lên, nhắm ngay chân Tần Cẩn Ngôn mà đạp xuống.

"A!!!"

Một tiếng hô đau cắt ngang bài giảng của lão sư, cả lớp học đều nhìn về phía hắn.

"Rầm!" Tần Cẩn Ngôn phản xạ có điều kiện đem chân nâng lên, không ngờ lại đem bàn của Hoàng Yêu đẩy ngã theo, nhân tiện đem sách vở của Nam Vô Quyết rơi đầy đất.

"Sao lại thế này?" Lão sư đẩy đẩy mắt kính, chịu đựng tức giận nhìn ba người.

"Ngại quá, lão sư, chân Tần đồng học bị chuột rút." Không chờ Tần Cẩn Ngôn nói chuyện, Hoàng Yêu đã mở miệng trước.

Nghe xong lời giải thích của Hoàng Yêu, lão sư tuy rằng không tin nhưng rốt cuộc là có người cho bậc thang đi xuống, nói hai câu có lệ rồi tiếp tục giảng bài. Phía dưới bạn học đều nén cười trộm nhìn Tần Cẩn Ngôn, lại bị hắn hung hăng trừng mắt dọa quay mặt đi.

"Hạ Vô Ưu, xem như cô lợi hại." Tần Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, vươn tay sờ sờ cái chân đau vì bị Hoàng Yêu đạp khi nãy.

"Người xưa có câu đánh là thương mắng là yêu, cậu có phải là thích tôi rồi hay không?" Hoàng Yêu nghiêng đầu cười vô tội.

"Ai thích cô!" Tần Cẩn Ngôn phủ nhận.

"Làm ơn yên lặng chút." Giọng nam lạnh lùng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Nam Vô Quyết đem sách vở thu dọn ổn thỏa, đôi mắt nhìn bảng đen, lời nói lạnh đến thấu xương. Hoàng Yêu cảm thấy rất bình thường nhưng Tần Cẩn Ngôn cơ hồ lập tức bị chọc tức đến xù lông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện