Edit: June
Beta: Ly Ly
Tam vương gia nhìn theo hướng Khuynh Thành chỉ, liền thấy rõ người đang đi tới, sắc mặt đại biến: "Hoàng huynh!" Dứt lời, Tam vương gia liền kéo Khuynh Thành, lúc này đang mơ mơ hồ hồ, quỳ trên mặt đất: "Tham kiến Hoàng Thượng."
Hoàng Thượng!!! Tên gọi này làm Khuynh Thành đang quỳ trên mặt đất choáng váng! "Ha ha ha! Tam đệ tới rồi sao?" Hoàng Thượng là một nam nhân trung niên, rất là uy nghiêm, tuy là nói với Tam vương gia nhưng đôi mắt chỉ hướng đến trên người Khuynh Thành: "Vị cô nương này là?"
Kỳ thật Khuynh Thành tự tiện xông vào nơi này, đáng ra nhất định sẽ bị Hoàng Thượng trị tội. Nhưng Hoàng Thượng là nam nhân, lại còn là nam nhân tôn quý nhất trên đời này, một điệu múa của Khuynh Thành đã làm Hoàng Thượng động tâm.
"Hồi Hoàng Thượng......" Tam vương gia nhấp nhấp miệng "Thần đệ cũng không rõ ràng lắm."
"Ồ?" Hoàng Thượng sờ sờ ngọc ban chỉ* trên tay, ý vị thâm trường cười cười hỏi Khuynh Thành: "Ngươi tên là gì?"
Khuynh Thành bị dọa choáng váng, nàng không nghĩ tới nam nhân trong đình là Hoàng Thượng. Nghe được Hoàng Thượng hỏi chuyện, Khuynh Thành đang ngẩn người lúc này mới hoàn hồn, thấp giọng nói: "Khuynh Thành."
"Khuynh Thành." Hoàng Thượng niệm niệm cái tên Khuynh Thành, gật gật đầu: "Xác thật "khuynh thành"."
Dứt lời, Hoàng Thượng mang theo Tam vương gia rời đi, trước khi đi mắt lại nhìn Khuynh Thành, khiến Khuynh Thành trong lòng nao nao.
Khuynh Thành hốt hoảng trở lại bên trong xe ngựa, vừa thấy Hoàng Yêu bái phật trở về, nàng bắt lấy tay Hoàng Yêu như bắt lấy cọng rơm cứu mạng: "Nhã Huyên, ta gặp được Hoàng Thượng ~"
"A?" Hoàng Yêu thực hiện được ý đồ trong mắt xẹt qua một tia ý cười, trên mặt lại kinh ngạc nhìn Khuynh Thành: "Như thế nào lại gặp Hoàng Thượng? Còn Tam vương gia thì sao?"
"Tam vương gia cũng gặp rồi, nhưng ta chưa kịp nói gì với hắn, Hoàng Thượng liền mang theo hắn rời đi luôn." Khuynh Thành bực bội cực kỳ, nhớ tới ánh mắt Hoàng Thượng nhìn nàng, Khuynh Thành liền cảm thấy không ổn: "Nhã Huyên, Hoàng Thượng hắn, ánh mắt hắn nhìn ta thật kỳ quái."
"Khuynh Thành, chuyện này ngươi không được nói cho bất luận kẻ nào, nhớ kỹ, hôm nay ngươi chỉ là cùng ta đi dâng hương bái phật." Bộ dáng trịnh trọng của Hoàng Yêu làm Khuynh Thành cũng không thể không trịnh trọng lên.
"Được." Khuynh Thành dùng sức gật gật đầu.
Trở lại Lâm phủ Khuynh Thành thấp thỏm mất vài ngày, thấy không có gì xảy ra mới yên lòng, trước sau như một đến tìm Hoàng Yêu chơi.
Mấy ngày nay Lâm lão gia tử luôn là đi sớm về trễ, hơn nữa lúc trở về sắc mặt càng ngày càng khó coi. Hôm nay, Lâm lão gia tử thở dài không biết bao nhiêu lần, Hoàng Yêu mới mở miệng hỏi: "Lão gia đây là làm sao vậy?"
"Ai! Chuyện này nàng không biết mới tốt, Lâm gia đây là tạo cái nghiệt gì a......" Lâm lão gia tử hơi hơi hé miệng, lắc lắc đầu.
Hoàng Yêu trong lòng biết rõ là chuyện gì, nhưng Lâm lão gia tử không muốn nói, nàng cũng sẽ không hỏi lại. Bởi vì rồi sẽ đến lúc Lâm lão gia tử vẫn phải nói với nàng.
Thật vậy, không quá ba ngày, Lâm lão gia tử mặt ủ mày ê đã trở lại.
"Nhã Huyên, ta muốn cùng nàng thương lượng một việc." Từ "phu nhân" Lâm lão gia tử không kêu ra miệng được chỉ đành phải kêu tên.
"Lão gia người cứ nói." Hoàng Yêu buông lược trong tay, khóe miệng hơi hơi giơ lên.
"Cái thông phòng Hạo Nhiên nạp vào cửa kia tên là Khuynh Thành phải không?"
"Vâng."
"Nàng ta chính là tai họa." Lâm lão gia tử vô cùng tức giận: "Nàng tìm một cơ hội, đem nàng ta xử lý đi, càng nhanh càng tốt."
Nói tới đây, Lâm lão gia tử trong mắt hiện lên một tia sát ý.
"Lão gia, người có thể nói cho ta nghe đã xảy ra chuyện gì không? Ta là lão phu nhân Lâm phủ, nên cùng người chia sẻ mọi thứ." Lời Hoàng Yêu nói làm Lâm lão gia tử trong lòng ấm áp, trầm mặc nửa ngày, cho lui hết hạ nhân mới thở dài một hơi, từ từ nói: "Hoàng Thượng nhìn trúng nàng ta."
"A?" Hoàng Yêu làm bộ khiếp sợ.
"Gia môn bất hạnh a! Chuyện này xử lý không tốt sẽ liên lụy toàn bộ gia tộc chúng ta. Nhã Huyên, phương pháp tốt nhất là làm nàng ta bệnh chết." Lâm lão gia tử nói đến bệnh chết, trong mắt sát ý lại dâng lên.
- -------------------------
*Ngọc ban chỉ: Nhẫn đeo ở ngón cái được gọi là "ban chỉ"(扳指). Loại nhẫn này còn có tên gọi khác là nhẫn hộ tiễn, trên nhẫn có một rãnh nhỏ để cài dây cung vào và kéo, có tác dụng bảo vệ ngón tay khi dùng cung tên.
Beta: Ly Ly
Tam vương gia nhìn theo hướng Khuynh Thành chỉ, liền thấy rõ người đang đi tới, sắc mặt đại biến: "Hoàng huynh!" Dứt lời, Tam vương gia liền kéo Khuynh Thành, lúc này đang mơ mơ hồ hồ, quỳ trên mặt đất: "Tham kiến Hoàng Thượng."
Hoàng Thượng!!! Tên gọi này làm Khuynh Thành đang quỳ trên mặt đất choáng váng! "Ha ha ha! Tam đệ tới rồi sao?" Hoàng Thượng là một nam nhân trung niên, rất là uy nghiêm, tuy là nói với Tam vương gia nhưng đôi mắt chỉ hướng đến trên người Khuynh Thành: "Vị cô nương này là?"
Kỳ thật Khuynh Thành tự tiện xông vào nơi này, đáng ra nhất định sẽ bị Hoàng Thượng trị tội. Nhưng Hoàng Thượng là nam nhân, lại còn là nam nhân tôn quý nhất trên đời này, một điệu múa của Khuynh Thành đã làm Hoàng Thượng động tâm.
"Hồi Hoàng Thượng......" Tam vương gia nhấp nhấp miệng "Thần đệ cũng không rõ ràng lắm."
"Ồ?" Hoàng Thượng sờ sờ ngọc ban chỉ* trên tay, ý vị thâm trường cười cười hỏi Khuynh Thành: "Ngươi tên là gì?"
Khuynh Thành bị dọa choáng váng, nàng không nghĩ tới nam nhân trong đình là Hoàng Thượng. Nghe được Hoàng Thượng hỏi chuyện, Khuynh Thành đang ngẩn người lúc này mới hoàn hồn, thấp giọng nói: "Khuynh Thành."
"Khuynh Thành." Hoàng Thượng niệm niệm cái tên Khuynh Thành, gật gật đầu: "Xác thật "khuynh thành"."
Dứt lời, Hoàng Thượng mang theo Tam vương gia rời đi, trước khi đi mắt lại nhìn Khuynh Thành, khiến Khuynh Thành trong lòng nao nao.
Khuynh Thành hốt hoảng trở lại bên trong xe ngựa, vừa thấy Hoàng Yêu bái phật trở về, nàng bắt lấy tay Hoàng Yêu như bắt lấy cọng rơm cứu mạng: "Nhã Huyên, ta gặp được Hoàng Thượng ~"
"A?" Hoàng Yêu thực hiện được ý đồ trong mắt xẹt qua một tia ý cười, trên mặt lại kinh ngạc nhìn Khuynh Thành: "Như thế nào lại gặp Hoàng Thượng? Còn Tam vương gia thì sao?"
"Tam vương gia cũng gặp rồi, nhưng ta chưa kịp nói gì với hắn, Hoàng Thượng liền mang theo hắn rời đi luôn." Khuynh Thành bực bội cực kỳ, nhớ tới ánh mắt Hoàng Thượng nhìn nàng, Khuynh Thành liền cảm thấy không ổn: "Nhã Huyên, Hoàng Thượng hắn, ánh mắt hắn nhìn ta thật kỳ quái."
"Khuynh Thành, chuyện này ngươi không được nói cho bất luận kẻ nào, nhớ kỹ, hôm nay ngươi chỉ là cùng ta đi dâng hương bái phật." Bộ dáng trịnh trọng của Hoàng Yêu làm Khuynh Thành cũng không thể không trịnh trọng lên.
"Được." Khuynh Thành dùng sức gật gật đầu.
Trở lại Lâm phủ Khuynh Thành thấp thỏm mất vài ngày, thấy không có gì xảy ra mới yên lòng, trước sau như một đến tìm Hoàng Yêu chơi.
Mấy ngày nay Lâm lão gia tử luôn là đi sớm về trễ, hơn nữa lúc trở về sắc mặt càng ngày càng khó coi. Hôm nay, Lâm lão gia tử thở dài không biết bao nhiêu lần, Hoàng Yêu mới mở miệng hỏi: "Lão gia đây là làm sao vậy?"
"Ai! Chuyện này nàng không biết mới tốt, Lâm gia đây là tạo cái nghiệt gì a......" Lâm lão gia tử hơi hơi hé miệng, lắc lắc đầu.
Hoàng Yêu trong lòng biết rõ là chuyện gì, nhưng Lâm lão gia tử không muốn nói, nàng cũng sẽ không hỏi lại. Bởi vì rồi sẽ đến lúc Lâm lão gia tử vẫn phải nói với nàng.
Thật vậy, không quá ba ngày, Lâm lão gia tử mặt ủ mày ê đã trở lại.
"Nhã Huyên, ta muốn cùng nàng thương lượng một việc." Từ "phu nhân" Lâm lão gia tử không kêu ra miệng được chỉ đành phải kêu tên.
"Lão gia người cứ nói." Hoàng Yêu buông lược trong tay, khóe miệng hơi hơi giơ lên.
"Cái thông phòng Hạo Nhiên nạp vào cửa kia tên là Khuynh Thành phải không?"
"Vâng."
"Nàng ta chính là tai họa." Lâm lão gia tử vô cùng tức giận: "Nàng tìm một cơ hội, đem nàng ta xử lý đi, càng nhanh càng tốt."
Nói tới đây, Lâm lão gia tử trong mắt hiện lên một tia sát ý.
"Lão gia, người có thể nói cho ta nghe đã xảy ra chuyện gì không? Ta là lão phu nhân Lâm phủ, nên cùng người chia sẻ mọi thứ." Lời Hoàng Yêu nói làm Lâm lão gia tử trong lòng ấm áp, trầm mặc nửa ngày, cho lui hết hạ nhân mới thở dài một hơi, từ từ nói: "Hoàng Thượng nhìn trúng nàng ta."
"A?" Hoàng Yêu làm bộ khiếp sợ.
"Gia môn bất hạnh a! Chuyện này xử lý không tốt sẽ liên lụy toàn bộ gia tộc chúng ta. Nhã Huyên, phương pháp tốt nhất là làm nàng ta bệnh chết." Lâm lão gia tử nói đến bệnh chết, trong mắt sát ý lại dâng lên.
- -------------------------
*Ngọc ban chỉ: Nhẫn đeo ở ngón cái được gọi là "ban chỉ"(扳指). Loại nhẫn này còn có tên gọi khác là nhẫn hộ tiễn, trên nhẫn có một rãnh nhỏ để cài dây cung vào và kéo, có tác dụng bảo vệ ngón tay khi dùng cung tên.
Danh sách chương