Lộ kinh ngạc trừng mắt nhìn bàn tay to béo của người kia, trong lòng trào lên chút ấm áp chưa từng xuất hiện, thoáng chốc, nàng không biết làm sao, nàng không có thói quen đối mặt với loại cảm giác này, nàng không nên tiếp tục để nữ nhân kia cầm tay nàng, nàng phải nhanh chóng bỏ ra mới được!

Nàng vội vàng thoát ra khỏi lòng bàn tay nữ nhân kia, bà ấy kinh ngạc nhìn nàng.

“Là ta lỗ mãng, ngại quá, hy vọng Lị Lị tiểu thư đừng để ý.” Nữ nhân cười tự trách bản thân.

Tịch Ân thản nhiên chú ý biểu cảm trên mặt Lị Lị, không hề sai, trong mắt nàng chợt lóe lên vẻ bối rối rồi nhanh chóng biến mất.

“Không, không, là, là tay của ta dính, dính toàn mồ hôi, không, không muốn làm cho tay phu nhân bẩn.”

Lộ cúi đầu lảng tránh khuôn mặt tươi cười của nữ nhân kia.

“Thì ra là thế, ta còn tưởng ngươi chán ghét ta chứ!” Nữ nhân cười vang, rất nhanh lôi kéo tay nàng, hướng bên trong đi vào.

Lộ không có lý do phản đối nữa, chỉ có cố nén cảm giác quái dị xuống, giống như tượng gỗ, cứng ngắc để nữ nhân kia lôi kéo đi, điều trong lòng muốn chính là, khi nào nữ nhân này mới bằng lòng buông nàng ra.

“Chúng ta cũng vào đi thôi!” Tịch Ân cười nói với Khinh Hồng.

“Vâng.” Khinh Hồng đột nhiên cảm thấy Lị Lị có chút quái dị, nhưng hắn lại không nói ra được quái lạ ở nơi nào, ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ, nhìn thấy trong ánh mắt bạc của sư phụ nắm chắc sự thật, hắn cuối cùng cũng thả lỏng tâm trạng, hóa ra cảm nhận của hắn và sư phụ giống nhau, hoàn toàn không phải là hắn suy nghĩ nhiều.

Nhưng nếu Lị Lị lạ, tại sao sư phụ còn để Lị Lị đi theo tới? “Ngươi sẽ hiểu.” Tịch Ân cười nói, nhìn thấu nghi vấn của hắn.

“Vâng.” Khinh Hồng dùng sức gật đầu, biết được đáp án phải dựa vào suy nghĩ của hắn.

Đi vào nơi điều dưỡng toàn thương binh, không có tiếng rên rỉ như mong muốn, tất cả lại đều là tiếng cười vui vẻ, tiếng cười sung sướng đó khiến Lộ không quen, nàng sững sờ để nữ nhân kéo nàng vào phòng.

Nhóm thương binh nhìn thấy tư tế đã đến, vui mừng ân cần thăm hỏi Tịch Ân, Lộ lại càng sững sờ giống tượng gỗ, cứng ngắc truyền thức ăn đi.

Nhóm thương binh thấy thức ăn không hề giống đám ong bắp cày tranh cướp thức ăn, truyền qua cho nhau, từ từ truyền xuống, cho đến hết.

Trong tay ai cũng có thức ăn, cái giỏ không đã trở lại trong tay Lộ.

“Tư tế, lâu rồi không thấy người, gần đây người có mạnh khỏe không?” Không hề vội vàng ăn đồ ở trong tay, thương binh hỏi ngược lại Tịch Ân về tình hình gần đây trước.

“Tốt lắm, các ngươi thì sao? Ta cảm thấy tinh thần các ngươi hôm nay so với lần trước ta đến đã tốt lên rất nhiều.” Tịch Ân vừa lòng nhìn sắc mặt hồng hào của bọn họ.

“Đúng vậy! Ta có thể nhanh chóng về quê nhà rồi.” Một thương binh vui sướng nhếch miệng cười, những người khác cũng vui vẻ cười theo.

Đã lâu lắm rồi hắn không về nhà, rất nhớ người nhà.

Lộ thờ ơ nhìn bọn họ nói chuyện qua lại với nhau, lúc này nàng đã thoát khỏi tay nữ nhân kia, trong lòng không còn cảm giác mãnh liệt kia, khôi phục lại lạnh như băng.

“Cuối cùng có thể trở lại quê hương Phổ Mạn rồi.” Một thương binh đột nhiên lên tiếng nói.

“Chúc mừng ngươi nha!” Những người khác cũng vui vẻ chúc mừng hắn.

Lộ không dám tin nhìn tên nam nhân kia, hắn nói phải về Phổ Mạn. Hắn là người Phổ Mạn? ! Nếu là người Phổ Mạn, sao lại ở cùng người Á La Tư? Chẳng lẽ tất cả thương binh nơi này đều là người Phổ Mạn sao?

“Sau khi trở lại Phổ Mạn, đừng quên viết thư cho ta.” Một gã thương binh dặn dò nói.

“Đúng vậy! Đúng vậy!” Người bên ngoài cũng phụ họa theo.

“Hắn là người Phổ Mạn sao?” Lộ thì thào hỏi.

“Đúng vậy, hắn đúng là người Phổ Mạn. Làm sao vậy?” Biết rõ nghi hoặc trong lòng nàng, Tịch Ân vẫn hỏi .

“Vậy những người kia . . . . .” Nàng không thể xác định những người khác là người Phổ Mạn hay người Á La Tư.

“Bọn họ đều là người Á La Tư.” Tịch Ân cười trả lời.

“Vì sao bọn họ có thể chung sống hoà bình chứ?” Nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, người Phổ Mạn chịu thua người Á La Tư, cho dù không đánh nhau to, vậy mà cũng không để ý sao, sao có thể chung sống một phòng còn hoà thuận vui vẻ như vậy, ở đây rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

“Sao lại không thể có khả năng chứ. Chiến tranh là tàn khốc vô tình, nhưng người thì không phải vậy, người thì có tình cảm, ở chung lâu, thì sẽ phát hiện ra đối phương thật là tốt, sẽ không tiếp tục thù hận đối phương nữa.”

Lộ ngây ngốc nhìn các nam nhân hòa hợp với nhau, chẳng lẽ bọn họ đã quên thân phận của mình khác nhau sao? Phổ Mạn thất bại bởi Á La Tư, chẳng lẽ hắn không hề nghĩ tới báo thù sao?

Không! Nàng không ủng hộ lời nói của Tịch Ân, nàng cho rằng, cho dù ở chung với Tịch Ân mấy trăm năm, nàng cũng sẽ không cảm thấy được hắn tốt, lại càng không buông xuôi lòng thù hận với hắn.

Nàng sẽ không! Tuyệt đối sẽ không!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện