Âu Dương Nam tay cầm bút, một tay giữ cạnh bàn.
Hắn từ lúc sinh ra chưa từng biết sợ ai.
Nhưng từ khi gặp Thiên Tuyết liền biết cảm giác sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm.
Dù có ẩn vệ luôn bên cạnh nhưng hắn vẫn thấy run sợ.
Hắn cố gắng bình tĩnh nói:"Muội đêm khuya tìm ta có việc gì không?"Thiên Tuyết tỏ vẻ có việc rất quan trọng nói:"Ta đương nhiên tìm ngươi có việc rồi."Hoàng thượng rùng mình nói tiếp:"Việc gì nói với Âu Phong truyền lời là được rồi.
Sao phải đích thân vào đây nói thế?"Thiên Tuyết mặt ngây thơ nói:"Ta muốn kiếm người tâm sự nha."Âu Dương Nam nhanh chóng nói như bắt được vật quý:Ngươi muốn tâm sự.
Sao không đi tìm Tuyết Băng đi.
Đến đây làm gì?Thiên Tuyết nghi ngờ bảo:"Người đang đuổi ta sao?"Dương Nam xua tay:"Không, ta nào có."Thiên Tuyết mở miệng như đinh đóng cột:"Vậy được rồi.
Hôm nay, ta quyết định ở trong hoàng cung của huynh một tháng."Hoàng thượng Âu Dương Nam mắng thầm trong lòng:"Sao lâu thế?"Bên ngoài có tiếng báo của thái giám:"Nô tài tổng thái giám Đại Bảo xin cầu kiến."Hoàng thượng nói:"Cho vào."Tổng thái giám Đại Bảo cúi đầu đi vào rồi cùi xuống:"Bẩm hoàng thượng có một con yêu nữ xuất hiện ở ngự thiện phòng..
ông ta vừa ngước lên bắt gặp nụ cười của Thiên Tuyết liền sợ đến đái cả ra quần rồi ngất xỉu."A Bảo đã quen thuộc với trường hợp này gọi đám thái giám vào:"Lôi hắn xuống dọn dẹp chỗ này."Hoàng thượng Dương Nam lắc đầu:"Muội làm gì mà hắn sợ như vậy hả?""Ta chỉ bảo gặp một lần xẻo một miếng thịt để nướng thôi."Thiên Tuyết lè lưỡi trêu cười.Dương Nam lấy tay đỡ trán.
Hoàng cung của hắn canh phòng rất nghiêm ngặt nhưng một người to như vậy ra vào khắp nơi không ai hay biết là sao? Nếu thích khách chắc hắn chết lúc nào chẳng ai hay.Dương Nam ngồi xuống nói:"Muội ngồi xuống đi.
Kể ta nghe có chuyện gì, ai làm muội phật ý?"Thiên Tuyết mặt như có nỗi sầu:"Cũng chẳng có gì? Ta muốn kiếm người uống rượu thôi."Hoàng thượng có lòng trêu cô:"Các nam sủng của muội đâu?"Thiên Tuyết tức giận:"Đừng có nhắc đến cái đám nam nhân đó.
Cũng tại hắn hại ta có nhà không muốn về."Dương Nam nghi ngờ hỏi:"Hắn là ai?"Thiên Tuyết như có người bạn để tố khổ:"Các tên Lang Vương đó.
Cái gì hắn cũng muốn quản ta.
Thật phiền phức."Thức ăn ở ngự thiện trù được đưa lên.
Hoàng thượng khoát tay bảo bọn họ lui xuống hết.
Dương Nam nói tiếp."Muội ăn cùng ta đi."Thiên Tuyết cười tinh ranh:"Muội mới ăn rồi."Hoàng thượng đang cầu mong ngự thiện phòng của hắn không bị đốt cháy như lần trước.
Hắn phải tiêu tốn một đống vàng bạc vào đó sửa chữa lại.Âu Dương Nam hỏi lại:"Muội cũng sợ phiền phức sao?"Thiên Tuyết đỏ mặt:"Ta chỉ ngại cái tên sắc lang đó thôi."Hoàng thượng trong lòng cười mờ ám.
Cuối cùng cũng có người có thể quản được nữ nhân này rồi.
Hắn không ngờ không ai xa lạ lại là Lang Vương.Hoàng thường giả vờ hỏi:"Hắn làm gì muội? Sao muội lại bảo hắn sắc lang?"Thiên Tuyết không biết nói sao vơ đại cái ly trước mặt uống hết:"Cay quá vậy?"Cô lấy tay vẫy vẫy trên chiếc lưỡi của mình.Đối với tình trường, hắn rất giỏi nha.
Nhìn Thiên Tuyết luống cuống tay chân hắn càng cười to hơn."Ma nữ này cũng có ngày biết yêu sao?"Thật là chuyện hiếm thấy.
Nam sủng của nàng còn nhiều hơn hậu cung của hắn nha.
Đôi khi, chính hắn cũng cảm thấy ghen tị với nàng.Thiên Tuyết bắt đầu hơi say.
Rượu trong hoàng cung đều là tuyệt phẩm.
Một ly nhỏ cũng khiến người ta mơ màng.Thiên Tuyết đứng dậy tiến lại gần hoàng thượng.
Hoàng thượng vội buông đũa liền hỏi:"Muội sao thế?"Hoàng thượng vội lùi lại.Thiên Tuyết lắc đầu:"Ngươi sợ ta sao?"Âu Dương Nam tái mặt:"Muội say rồi."Thiên Tuyết hai mắt sát khí:"Ta không có say."Lần trước, cô không nhìn rõ nam sủng của mình mới nhìn lầm thành tên Lang Vương háo sắc chết tiệt đó.
Lần này, Thiên Tuyết phải nhìn cho rõ mới được.
Đầu óc Thiên Tuyết quay cuồng.
Khi cô nói hơi thở có mùi thơm của rượu nhẹ bay đến trong khoang mũi của hắn:"Ngươi thật đẹp.
Tiểu nam sủng."Âu Dương Nam tức giận vì bị xem là nam sủng nhưng không dám phản kháng.
Hai bàn tay gầy gầy bé bé nâng mặt hắn lên không ngừng vo tròn."Ta là Hoàng Thượng.
Muội tỉnh lại đi."Hắn cố gắng nói to lên.
Mong muốn Thiên Tuyết có thể tỉnh táo lại.Thiên Tuyết lấy tay vỗ đầu:Hoàng Thượng sao? Hình như trong nam sủng của ta không có ai tên Hoàng Thượng nha."Hai tay nàng lại tiếp tục nắm lấy cổ áo của Dương Nam.
Hắn khóc không ra nước mắt nha.
Ma nữ này hễ cứ say lại rất muốn thượng mỹ nam.
Hôm nay, hắn đúng là xui xẻo.
Chẳng lẽ, Âu Dương Nam hắn, nam nhân cửu ngũ chí tôn lại để cho một nữ nhân uy hiếp sao? Nhưng hắn vẫn sợ nha.
Không biết, Thiên Tuyết sẽ đối phó thế nào nếu hắn phản kháng nha.
Thủ đoạn của nàng rất rất biến thái.
Tay hắn vừa cầm lấy hai tay nàng thì một thanh kiếm sắc bén đặt lên cổ của hắn..
Hắn từ lúc sinh ra chưa từng biết sợ ai.
Nhưng từ khi gặp Thiên Tuyết liền biết cảm giác sợ hãi khi đối mặt với nguy hiểm.
Dù có ẩn vệ luôn bên cạnh nhưng hắn vẫn thấy run sợ.
Hắn cố gắng bình tĩnh nói:"Muội đêm khuya tìm ta có việc gì không?"Thiên Tuyết tỏ vẻ có việc rất quan trọng nói:"Ta đương nhiên tìm ngươi có việc rồi."Hoàng thượng rùng mình nói tiếp:"Việc gì nói với Âu Phong truyền lời là được rồi.
Sao phải đích thân vào đây nói thế?"Thiên Tuyết mặt ngây thơ nói:"Ta muốn kiếm người tâm sự nha."Âu Dương Nam nhanh chóng nói như bắt được vật quý:Ngươi muốn tâm sự.
Sao không đi tìm Tuyết Băng đi.
Đến đây làm gì?Thiên Tuyết nghi ngờ bảo:"Người đang đuổi ta sao?"Dương Nam xua tay:"Không, ta nào có."Thiên Tuyết mở miệng như đinh đóng cột:"Vậy được rồi.
Hôm nay, ta quyết định ở trong hoàng cung của huynh một tháng."Hoàng thượng Âu Dương Nam mắng thầm trong lòng:"Sao lâu thế?"Bên ngoài có tiếng báo của thái giám:"Nô tài tổng thái giám Đại Bảo xin cầu kiến."Hoàng thượng nói:"Cho vào."Tổng thái giám Đại Bảo cúi đầu đi vào rồi cùi xuống:"Bẩm hoàng thượng có một con yêu nữ xuất hiện ở ngự thiện phòng..
ông ta vừa ngước lên bắt gặp nụ cười của Thiên Tuyết liền sợ đến đái cả ra quần rồi ngất xỉu."A Bảo đã quen thuộc với trường hợp này gọi đám thái giám vào:"Lôi hắn xuống dọn dẹp chỗ này."Hoàng thượng Dương Nam lắc đầu:"Muội làm gì mà hắn sợ như vậy hả?""Ta chỉ bảo gặp một lần xẻo một miếng thịt để nướng thôi."Thiên Tuyết lè lưỡi trêu cười.Dương Nam lấy tay đỡ trán.
Hoàng cung của hắn canh phòng rất nghiêm ngặt nhưng một người to như vậy ra vào khắp nơi không ai hay biết là sao? Nếu thích khách chắc hắn chết lúc nào chẳng ai hay.Dương Nam ngồi xuống nói:"Muội ngồi xuống đi.
Kể ta nghe có chuyện gì, ai làm muội phật ý?"Thiên Tuyết mặt như có nỗi sầu:"Cũng chẳng có gì? Ta muốn kiếm người uống rượu thôi."Hoàng thượng có lòng trêu cô:"Các nam sủng của muội đâu?"Thiên Tuyết tức giận:"Đừng có nhắc đến cái đám nam nhân đó.
Cũng tại hắn hại ta có nhà không muốn về."Dương Nam nghi ngờ hỏi:"Hắn là ai?"Thiên Tuyết như có người bạn để tố khổ:"Các tên Lang Vương đó.
Cái gì hắn cũng muốn quản ta.
Thật phiền phức."Thức ăn ở ngự thiện trù được đưa lên.
Hoàng thượng khoát tay bảo bọn họ lui xuống hết.
Dương Nam nói tiếp."Muội ăn cùng ta đi."Thiên Tuyết cười tinh ranh:"Muội mới ăn rồi."Hoàng thượng đang cầu mong ngự thiện phòng của hắn không bị đốt cháy như lần trước.
Hắn phải tiêu tốn một đống vàng bạc vào đó sửa chữa lại.Âu Dương Nam hỏi lại:"Muội cũng sợ phiền phức sao?"Thiên Tuyết đỏ mặt:"Ta chỉ ngại cái tên sắc lang đó thôi."Hoàng thượng trong lòng cười mờ ám.
Cuối cùng cũng có người có thể quản được nữ nhân này rồi.
Hắn không ngờ không ai xa lạ lại là Lang Vương.Hoàng thường giả vờ hỏi:"Hắn làm gì muội? Sao muội lại bảo hắn sắc lang?"Thiên Tuyết không biết nói sao vơ đại cái ly trước mặt uống hết:"Cay quá vậy?"Cô lấy tay vẫy vẫy trên chiếc lưỡi của mình.Đối với tình trường, hắn rất giỏi nha.
Nhìn Thiên Tuyết luống cuống tay chân hắn càng cười to hơn."Ma nữ này cũng có ngày biết yêu sao?"Thật là chuyện hiếm thấy.
Nam sủng của nàng còn nhiều hơn hậu cung của hắn nha.
Đôi khi, chính hắn cũng cảm thấy ghen tị với nàng.Thiên Tuyết bắt đầu hơi say.
Rượu trong hoàng cung đều là tuyệt phẩm.
Một ly nhỏ cũng khiến người ta mơ màng.Thiên Tuyết đứng dậy tiến lại gần hoàng thượng.
Hoàng thượng vội buông đũa liền hỏi:"Muội sao thế?"Hoàng thượng vội lùi lại.Thiên Tuyết lắc đầu:"Ngươi sợ ta sao?"Âu Dương Nam tái mặt:"Muội say rồi."Thiên Tuyết hai mắt sát khí:"Ta không có say."Lần trước, cô không nhìn rõ nam sủng của mình mới nhìn lầm thành tên Lang Vương háo sắc chết tiệt đó.
Lần này, Thiên Tuyết phải nhìn cho rõ mới được.
Đầu óc Thiên Tuyết quay cuồng.
Khi cô nói hơi thở có mùi thơm của rượu nhẹ bay đến trong khoang mũi của hắn:"Ngươi thật đẹp.
Tiểu nam sủng."Âu Dương Nam tức giận vì bị xem là nam sủng nhưng không dám phản kháng.
Hai bàn tay gầy gầy bé bé nâng mặt hắn lên không ngừng vo tròn."Ta là Hoàng Thượng.
Muội tỉnh lại đi."Hắn cố gắng nói to lên.
Mong muốn Thiên Tuyết có thể tỉnh táo lại.Thiên Tuyết lấy tay vỗ đầu:Hoàng Thượng sao? Hình như trong nam sủng của ta không có ai tên Hoàng Thượng nha."Hai tay nàng lại tiếp tục nắm lấy cổ áo của Dương Nam.
Hắn khóc không ra nước mắt nha.
Ma nữ này hễ cứ say lại rất muốn thượng mỹ nam.
Hôm nay, hắn đúng là xui xẻo.
Chẳng lẽ, Âu Dương Nam hắn, nam nhân cửu ngũ chí tôn lại để cho một nữ nhân uy hiếp sao? Nhưng hắn vẫn sợ nha.
Không biết, Thiên Tuyết sẽ đối phó thế nào nếu hắn phản kháng nha.
Thủ đoạn của nàng rất rất biến thái.
Tay hắn vừa cầm lấy hai tay nàng thì một thanh kiếm sắc bén đặt lên cổ của hắn..
Danh sách chương